Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 277
"Anh không cần nói nữa, nói thêm nữa sẽ làm thanh xuân của tôi ngày càng tồi tệ hơn thôi. Ấn tượng của tôi về anh cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi."



Vương Băng Ngưng không đợi Tề Minh nói xong, cô đứng dậy, kéo Lục Vân rời đi.



Liễu Yên Nhi ngồi cách đó không xa nghe trộm, liền thở dài một phen, quả nhiên em tư đã trưởng thành, đây là cách giải quyết đúng đắn nhất, không trốn tránh cũng không lưu luyến, hai người ngồi xuống cùng nhau, mặt đối mặt nói ra những lời muốn nói, rồi cuối cùng để mọi thứ cuốn theo chiều gió.



Cái này mới gọi là trưởng thành.



Hy vọng anh chàng họ Tề này biết điều một chút, nếu không thì, hehe, lão nương hiện tại là một võ giả.



Liễu Yên Nhi liếc nhìn Tề Minh, sau đó đứng dậy, đi theo bọn Lục Vân đi ra khỏi quán cà phê.



Một lúc sau.



Một người đàn ông trung niên bước vào.



Trong mắt Tề Minh tràn ngập hàn quang nói: "Chú Minh, giúp cháu xử lý tên nhóc kia."



Vương Băng Ninh vốn đã trở lại bình thường, nhưng Tề Minh lại không cam lòng, nhất là hôm nay lại gặp Vương Băng Ngưng, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, làm anh ta như trở về thời đại học, về những ngày đầu tiên gặp Vương Băng Ngưng.



Cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch, thật sự đã lâu không tự trải nghiệm qua.



Vì vậy, bất kể Lục Vân có phải là công cụ thôi hay không, chỉ cần hắn hôn Vương Băng Ngưng, hắn nhất định sẽ phải trả giá. Tề Minh không muốn để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào cho mình.



Nghe được lời nói của Tề Minh, người đàn ông trung niên gọi là chú Minh liền cau mày nói: "Chủ nhân, đừng quên mục đích của chúng ta đến Giang Thành."



Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên, Tề Minh chỉ có thể nói: "Được rồi, chú Minh, cháu biết rồi, việc quan trọng đầu tiên là chúng ta đi tìm vị thần y đó, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cháu mới đến gặp thằng nhóc đó để tính sổ, vậy là được rồi đúng không?"



Lúc này chú Minh mới gật đầu.



Tề Minh hỏi: "Mà đúng rồi, vị thần y đó ở đâu?"



"Hạnh Lâm Đường."



"Hạnh Lâm Đường…. Hy vọng hắn thật sự là thần y trong truyền thuyết, làm chúng ta đi một chuyến xa như vậy mà không được gì, thì cháu nhất định sẽ đập nát y quán của hắn.”



"Chủ nhân, tôi phải nhắc nhở ngài một lần nữa, chúng ta tới đây để mời người ta về làm việc..."



"Cháu biết, cháu sẽ chú ý."



Tề Minh không kiên nhẫn nói, nhưng trong lòng anh ta không hề quan tâm. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần có năng lực thật, dù bất cứ giá nào cũng mời về.



Chú Minh nhìn thấy bộ dạng của anh ta, lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm, hai người rất nhanh liền đến Hạnh Lâm Đường.



Nhìn thấy một ông lão đang ngồi xem bệnh, Tề Minh lập tức bước tới nói: "Ngài chính là thần y của Giang Thành gần đây đang đồn đại sao?"



Dư Hồng Văn sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Không phải tôi, mà là sư phụ của tôi."


"Vậy thì mau kêu hắn xuất hiện đi!" Tề Minh nói.

Đầu lông mày Dư Hồng Văn hiện lên một tia không vui, vì giọng điệu của thanh niên này thật sự quá cao ngạo, không có chút thái độ nào giống người muốn tìm bác sĩ, cho nên giọng điệu của ông cũng có chút lạnh lùng, nói: "Sư phụ không có ở đây, cậu có thể quay lại vào ngày khác!"

"Thái độ gì thế hả, ông có gọi…"

Tề Minh liền nhíu lông mày một cái, đang muốn nói chuyện tiếp, thì Chú Minh vội vàng ngăn cản anh ta lại, giọng điệu khách khí nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, phiền ngài hãy gọi cho sư phụ của ngài. Chúng ta thực sự có việc khẩn cấp cần sự giúp đỡ của thần y."

Vẻ mặt của Dư Hồng Văn dịu đi một chút, ông ta nói: "Để tôi thử xem!"

Sau khi bấm số điện thoại của Lục Vân, nói chuyện vài câu, Dư Hồng Văn liền nhìn về phía hai người họ, nói: "Sư phụ tôi bận, trước tiên nói cho tôi biết là bệnh gì, nếu vội, hắn sẽ tới ngay, nếu không vội, có thể chờ một chút hoặc là để tôi xem bệnh."
Chương 278
"Hai vị, sư phụ tôi nói, không rảnh, các người từ nơi nào đến thì mau đi về nơi đó đi, cút!" Sau khi Dư Hồng Văn cúp điện thoại liền thẳng thừng nói.



Dư Hồng Văn cũng là một người nóng tính, vốn đã về hưu rồi, hiện giờ ông ta ra ngoài xem bệnh cũng vì ham học hỏi, muốn tìm hiểu kiến thức y học, hy vọng có thể học được kỹ thuật châm cứu từ Lục Vân. Có thể nói đây là một trong những điều hài lòng nhất trong cuộc đời của ông ta. Việc xem bệnh cho bệnh nhân cũng chỉ xếp thứ hai.



Nếu thái độ của bệnh nhân đủ chân thành, Dư Hồng Văn cũng rất sẵn lòng giúp đỡ điều trị, dù sao thì bác sĩ cũng rất nhân từ.



Nhưng nếu thái độ của bệnh nhân không tốt, Dư Hồng Văn sẽ lạnh lùng đưa tay ra, chỉ ra bên ngoài và nói với họ: Xin mời đến nơi khác để điều trị, ở đây chúng tôi không hầu hạ đại gia.



Đặc biệt là thanh niên khó chịu ở trước mặt, không chút nể nang ai, vừa đến đã tỏ ra kiêu ngạo bá đạo, lại còn làm theo ý mình, chỉ cần có tiền là có thể lớn tiếng chĩa mũi dùi vào người khác. Mà điều khiến Dư Hồng Văn khó chịu nhất là vừa rồi lúc ông ta gọi điện thoại cho sư phụ, người thanh niên này còn dám lớn tiếng kêu gào, thật là vô cùng thô lỗ.



Điều này đã vi phạm đến điểm cấm kỵ của Dư Hồng Văn.



Dư Hồng Văn có hai điểm cấm kỵ, một là bất kính với y học, hai là bất kính với sư phụ, nếu có người vi phạm một trong hai điểm này, mời cút!



Thầy thuốc trên thế giới này đại khái có thể chia làm hai loại, một là chữa vì tiền, hai là chữa vì thái độ, Dư Hồng Văn và Lục Vân đều cùng một loại, chỉ xem bệnh cho người chân thành, nếu không chân thành, xem bệnh cái con…!



"Mẹ kiếp, lão già chết tiệt, tính khí nóng nảy như vậy, nếu là ở Kim Lăng, tôi nhất định sẽ giết ông!" Trong mắt Tề Minh lộ ra lửa giận.



Vừa rồi ở quán cà phê, anh ta vốn đã rất khó chịu khi bị Vương Băng Ngưng từ chối, đến đây lại bị Dư Hồng Văn đối xử lạnh lùng như vậy làm anh ta càng khó chịu hơn, càng muốn đập nát cái Hạnh Lâm Đường này.



Chú Minh nói: "Lão tiên sinh xin bớt giận, thiếu gia nhà tôi tính tình kích động, đã mạo phạm sư phụ ngài, xin đừng trách…"



"Cút, cút!" Dư Hồng Văn xua tay như đang đuổi ruồi.



Chú Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kéo Tề Minh đi, đợi Dư Hồng Văn bình tĩnh lại rồi mới quay lại.



Sau khi rời khỏi Hạnh Lâm Đường, Tề Minh nói với vẻ mặt không hài lòng: "Chú Minh, không phải chỉ là một lão trung y quèn thôi sao? Hà cớ gì phải khách khí với ông ta như vậy? Chúng ta đi đập Hạnh Lâm Đường, cháu không tin tên thần y chết tiệt kia không ra mặt."



Chú Minh khiển trách: "Thiếu gia, hãy nhớ kỹ, chúng ta đến đây để nhờ vả người ta làm việc dùm. Nếu còn dám làm càn nữa, đừng trách tôi thay mặt lão gia trừng phạt cậu."



Chú Minh bề ngoài là cận vệ của Tề Minh, nhưng thực chất địa vị rất cao, dù sao chú Minh cũng là võ giả, đi theo không chỉ để bảo vệ Tề Minh, mà còn để kiềm chế hành vi của Tề Minh, kẻo anh ta bốc đồng gây hỏng chuyện.



Bây giờ xem ra đã đến lúc thích hợp, nếu để cho Tề Minh tùy ý hành động, đoán chừng cả đời này ông ta cũng không thể gặp vị thần y kia.

"Được, được, lần sau cháu sẽ câm miệng!" Tề Minh nói.

…….

Ngày hôm sau, hai người lại đến Hạnh Lâm Đường, nhưng vẫn chưa gặp được vị thần y trong truyền thuyết.

Chú Minh nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, nếu sư phụ của ngài tới đây, làm phiền ngài gọi cho tôi một cuộc."

Chú Minh để lại một tấm danh thiếp ở bàn tư vấn.

Dư Hồng Văn phớt lờ ông ta.

Điều này khiến Tề Minh càng thêm khó chịu.
Chương 279
Hôm nay anh ta không nói một lời nào, nhưng thái độ của lão già này vẫn thờ ơ như vậy, quả thật quá thù dai..



Ngày thứ ba.



Cả hai lại đến thăm, và câu trả lời họ nhận được vẫn là vị thần y kia không có ở đó, đành phải tức giận rời đi.



Lần này ngay cả chú Minh cũng có chút mất kiên nhẫn, luôn cảm thấy vị thần y này đang cố tình trêu chọc bọn họ.



Không lâu sau khi bọn họ rời đi.



Lục Vân đến, theo sau là vợ chồng Diệp Hướng Vinh.



Đã đến lúc phải châm cứu cho Diệp Hướng Vinh một lần nữa.



Sau khi châm cứu cho Diệp Hướng Vinh thành công, Lục Vân hỏi Dư Hồng Văn: "Hai người đó vẫn chưa bỏ cuộc sao?"



Lần trước nói chuyện với Dư Hồng Văn, Lục Vân nghe thấy giọng nói của Tề Minh qua ống nghe thì hắn đã lập tức hiểu ra. Bỗng cảm thấy thật xúc động vì những gì anh ta đã làm trên đường đến Giang Thành tìm người chữa bệnh.



Tuy rằng không biết anh ta cần chữa bệnh cho ai, nhưng Lục Vân cũng không khỏi khen ngợi anh ta một câu quá chu đáo, rõ ràng là tới tìm người xem bệnh, nhưng vẫn không quên tìm gặp bạn cũ thời đại học trước khi tìm người chữa bệnh.



Nếu bệnh nhân đang chờ điều trị biết chuyện này chắc sẽ rất cảm động.



Dư Hồng Văn trả lời: "Ngày nào họ cũng đến đây một lần, nhưng tôi không phản ứng lại. Bọn họ bất kính với sư phụ, tôi sẽ không trả lời bọn họ, hừ!"



Lão tiên sinh này vô cùng kiêu ngạo 'hừ' một tiếng.



Lục Vân không thể nhịn được mà bật cười, đột nhiên nhìn thấy danh thiếp trên bàn tư vấn, hỏi: "Đây có phải là danh thiếp mà họ để lại không?"



"Vâng, tôi quên vứt nó đi."



Dư Hồng Văn nhặt danh thiếp lên đang định ném đi, nhưng lúc này Lục Vân lại nói: "Gọi bọn họ tới đây đi!"



"Sư phụ, người định giúp bọn họ sao?"



"Xem tình hình đã."



Bản thân Dư Hồng Văn cũng có chút chán ghét hai người kia, đặc biệt là thanh niên không biết đối nhân xử thế kia, nhưng sư phụ đã nói như vậy thì ông đành phải làm theo thôi, lấy điện thoại gọi điện thoại cho đối phương: "Sư phụ tôi nói, muốn gặp các người."

Hai người nhanh chóng chạy đến.

Từ xa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa Hạnh Lâm Điện.

Đồng tử Tề Minh hơi co rụt lại, sau đó anh ta đi về phía trước, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh nói: "Ha ha, đây không phải là tên điên tự xưng là Vân Thiên Thần Quân sao?"

"Đúng vậy, cũng hết cách rồi, anh cũng biết bạn gái tôi rất xinh đẹp rồi đấy, tôi cũng không thể từ chối cô ấy được, nếu cô ấy làm vậy quá thường xuyên, thân thể tôi sẽ không đáp ứng nổi." Lục Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, nói.

"Mẹ kiếp, mày muốn chết hả!"

Trong mắt Tề Minh lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói: "Chờ tao làm xong chuyện quan trọng, tao sẽ tìm mày tính sổ."

Anh ta hung hăng liếc Lục Vân một cái, sau đó đi vào trong Hạnh Lâm Đường, chú Minh cũng vô cảm đi ngang qua Lục Vân, đi vào Hạnh Lâm Đường và hỏi: "Lão tiên sinh, sư phụ của ông hiện đang ở đâu?"
Chương 280
"Sư phụ tôi đang ở đâu? Sư phụ tôi ở dưới mí mắt hai người các ngươi đấy, các người thử đoán xem hắn đang ở nơi nào?" Dư Hồng Văn khó chịu nói.

Dư Hồng Văn đã chứng kiến hết một màn vừa nãy ở cửa, nhất thời tâm tình càng thêm khó chịu.



Tôi cảm thấy rất bực, các người luôn mở miệng nói muốn tìm sư phụ của tôi, kết quả hiện tại sư phụ tôi đứng ngay trước mặt các người, mà một người chỉ biết nói năng thô lỗ với sư phụ tôi, một người thì làm như không thấy, đây không phải là hành vi mất dạy thì là cái gì?



Mắng các người là mất dạy là đã nương tay rồi.



Dư Hồng Văn là trung y đại sư đức cao vọng trọng, là một lão tiền bối vô cùng lịch thiệp, nhưng hôm nay gặp phải hai người này cũng nhịn không được mà bật ra lời thô tục.



"Lão già, ông mắng ai là mất dạy?"



Tề Minh nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, anh ta đã nhịn ba ngày rồi, hôm nay lại bị lời nói của Dư Hồng Văn kích thích, không nhịn được mà bộc phát, lúc này Chú Minh lại lớn tiếng quát: "Thiếu gia!”



"Hừ——"



Tề Minh nặng nề thở ra một hơi, nén lửa giận lại trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất như muốn ăn thịt người.



Hôm nay nếu phát hiện tên thần y kia chỉ là hư danh, ông đây nhất định sẽ phá nát cái y quán này!



Chú Minh trừng mắt nhìn Tề Minh một cái, sau đó dùng thái độ thành khẩn nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói, sư phụ của ngài ở ngay dưới mí mắt chúng tôi, là có ý gì?”



Quả thật ông ta không nghĩ tới Lục Vân, chủ yếu là bởi vì Lục Vân còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ là sư phụ của Dư Hồng Văn.



"Tôi chính là thần y ở Giang Thành mà các người muốn tìm."



Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người.



"Mày?"



Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó Tề Minh liền cười nhạo nói: "Mày đùa cái gì vậy? Lúc thì tự xưng là Vân Thiên Thần Quân, lúc lại tự xưng là thần y Giang Thành, tao thấy mày là tên điên thì có!”



Tất nhiên anh ta không thể tin mấy lời lừa đảo như vậy.



Chú Minh thì nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Dư Hồng Văn một cái, thấy vẻ mặt Dư Hồng Văn không vui, liền biết lời nói vừa rồi của Tề Minh lại chọc vị lão tiên sinh này mất hứng, nói cách khác chính là, Lục Vân thật sự có thể là sư phụ của Dư Hồng Văn thật.



Để kiểm chứng, ông ta lại thành khẩn hỏi Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, lời hắn vừa nói là sự thật sao?"



"Hừ!"

Dư Hồng Văn không vui hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng thái độ này đã là một đáp án vô cùng rõ ràng.

Người trẻ tuổi này, lại thật sự chính là vị thần y Giang Thành trong truyền thuyết kia?

Trong lòng Chú Minh cả kinh.

Nhưng ông ta rất nhanh cũng chấp nhận.

Bởi vì tuổi còn trẻ như vậy, cho nên mới được gọi là thần y.

Vì thế vội vàng nói: "Thiếu gia, mau xin lỗi thần y đi!”

"Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK