Nhãn duyên đối với một người mà nói là cực kì phi thường.
Nếu như không hợp nhãn duyên, sau này muốn ở chung, thay đổi ấn tượng đầu tiên sẽ cực kì khó khăn.
Dù sao không phải ai cũng giống như Lục Vân được.
Đối với Lữ Khinh Nga, ấn tượng đầu tiên về Lục Vân là cực kì tệ, một thằng lưu manh đầu bóng loáng, nhưng hết cách rồi, Lục Vân quá ưu tú, đủ để thay đổi ấn tượng mình là người kém cỏi trong mắt người ta.
Còn Diệp Khuynh Thành thì khác.
Lữ Khinh Nga vừa nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thì đã cảm thấy cô gái này hợp mắt mình.
Nếu như cô bé chịu theo mình về thư viện Vân Sơn, bà không ngại coi cô như con gái thứ ba.
“Thế nào, Khuynh Thành?”
“Cô ơi, cháu cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tạm thời cháu chưa muốn đến thư viện Vân Sơn.”
Diệp Khuynh Thành ao ước có cơ duyên như các chị em, nhưng suy nghĩ cẩn thận cô vẫn từ chối lời mời của Lữ Khinh Nga.
Lữ Khinh Nga tiếc nuối nói: “Tiếc quá, đừng lo, khi nào cháu nghĩ thông rồi có thể đến thư viện Vân Sơn bất cứ lúc nào.”
“Vâng.” Diệp Khuynh Thành gật đầu: “Nếu em tư trở về thư viện Vân Sơn, sau này có cơ hội, cháu nhất định sẽ đi gặp em ấy, cũng nhân tiện đi chào hỏi cô một tiếng.”
Em tư?
Lúc này, Mạc Thanh Uyển vốn đang im lặng bên cạnh đột nhiên run lên.
Cảm giác này quá kì lạ, cô ấy rất muốn biết nó là gì.
“Các chị không phải chỉ có một người em kết nghĩa là Lục Vân thôi sao?” Mạc Thanh Uyển đột nhiên hỏi.
Cô ấy vẫn luôn cảm thấy cái tên Vương Băng Ngưng rất quen, nhưng không nhớ ra mình từng nghe thấy ở đâu, nhưng không nhớ ra được.
Đến khi Diệp Khuynh Thành gọi một câu “em tư”, Mạc Thanh Uyển mới bừng tỉnh.
Lục Vân đầu bóng loáng kia lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cũng chạy tói vỗ vai, sau đó nhéo má gọi cô ấy là chị tư, một lúc sau lại hỏi cô ấy có phải Vương Băng Ngưng hay không.
Khi đó Mạc Thanh Uyển theo bản năng cho rằng Lục Vân là tên khốn lưu manh, chỉ mượn lý do lại gần mình, cho nên khi Lục Vân nói ra cái tên “Vương Băng Ngưng”, cô ấy cũng không để ý lắm.
Chỉ để lại một ấn tượng mơ hồ, cảm thấy nó rất quen tai, nhưng lại khó mà nhớ ra được.
Đến khi Diệp Khuynh Thành gọi “em tư”, Mạc Thanh Uyển lập tức nhớ tới câu “chị tư” của Lục Vân, mới nhớ ra được, thì ra vào lúc đó mình đã nghe thấy cái tên Vương Băng Ngưng này rồi.
Cảm giác khác lạ kia, cuối cùng Mạc Thanh Uyển cũng bắt được rồi, nên cô ấy hỏi vấn đề này.
Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng đồng thời kinh ngạc nhìn cô ấy, không biết vì sao Mạc Thanh Uyển đoán được, nhưng đều gật đầu.
Quả nhiên!
Mạc Thanh Uyển ngẩn người, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thì ra ban đầu, tất cả đều là hiểu lầm.
Lục Vân đầu bóng loáng kia không có ý định trêu cô ấy.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Thanh Uyển tìm kiếm Lục Vân ở Đan Dương tông, thực ra trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, vì sao ban đầu Lục Vân chủ động lại gần, còn sờ vào mặt mình rồi, nhưng khi mình thật sự muốn đi làm quen thì Lục Vân lại tránh không gặp.
Mạc Thanh Uyển còn từng hoài nghi là do mông của mình không cong.
Nếu không thì tại sao ngày trước Lục Vân tích cực như thế, nhưng sau khi vỗ mấy cái lại không còn hứng thú nữa?
Còn chưa có gì đâu, sao đã thấy tẻ nhạt vô vị nữa rồi?
Mạc Thanh Uyển thực sự không đoán ra được suy nghĩ của Lục Vân.
Đây mới là điểm chết người.
Một cô gái có ý đồ đi phỏng đoán tâm tư của đàn ông, chẳng cần nghi ngờ gì, đây chính là bắt đầu của một mối nghiệt duyên.
Cho nên lúc này, khi Mạc Thanh Uyển đã biết chân tướng sự việc, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi mất mát.
Thì ra đều là hiểu lầm.
Thì ra cậu ta tiếp cận mình không phải vì mình gợi lên hứng thú của anh ta, mà vì mình giống chị tư của anh ta.
Không hơn.
Mạc Thanh Uyển tự mình ảo tưởng.
Đây là một cảm giác thay đổi cực kì vi diệu.
Vốn là một mỹ nữ có cảm giác mình luôn hơn người khác, đột nhiên một ngày nọ đi đường thấy một người đàn ông ăn mặc bình thường tới hỏi đường, sẽ theo bản năng mà cho rằng người này tới vì muốn làm quen với mình.
Quá tự tin!
Mỹ nữ sẽ rất kiêu ngạo.
Nhưng sau đó lại phát hiện, người đàn ông kia hỏi đường xong thì nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không hỏi phương thức liên lạc.
Mỹ nữ nhất định sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, cùng với hơi mất mát.
Chẳng lẽ gần đây sức hút của mình giảm rồi sao?
Lúc này, mỹ nữ lại đột nhiên nhìn thấy người đàn ông kia lái chiếc xe Lamborghini đi ngang qua mình.
Vì vậy mỹ nữ không nhịn được, tiến lên hỏi một câu nhưng đối phương không thèm phản ứng lại.
Ai gặp phải chuyện này mà chẳng khó hiểu?
Không biết chỗ nào có vấn đề!
Mãi sau này mới ý thức được, lúc ban đầu người kia chỉ hỏi đường mà thôi, không có ý nghĩ gì khác.
Tất cả chỉ là do cô gái đẹp kia tự cắm rễ quan điểm “Người đàn ông này muốn làm quen với mình” vào sâu trong đầu.
Cho nên khi biết được sự thật, sẽ cảm thấy như rơi từ trên mây xuống, rất đau.
Có lẽ cả đời cũng không quên được người đàn ông kia.
Trước mắt, điều kiện tiên quyết là người đó phải có một chiếc Lamborghini, nếu không mỹ nữ sẽ cảm thấy nổi da gà, tức giận nói từ khi nào mà mình đã thấp kém như thế, đến cả một kẻ như ruồi nhặng như vậy cũng dám làm quen với mình.
Quá trình quen biết của Mạc Thanh Uyển và Lục Vân cũng tương tự như thế
Thực lực và tiềm năng của Lục Vân cũng như chiếc Lamborghini.
Lúc này, Mạc Thanh Uyển cảm thấy chán nản vô cùng.
Còn Lữ Khinh Nga vui muốn chết.
Trong đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nắm chặt hai tay Vương Băng Ngưng nói: “Băng Ngưng, con nói Lục Vân là em kết nghĩa cua con? Có phải Lục Vân đầu bóng loáng kia không?”
Ấy… Lục Vân đầu bóng loáng…
Đây đã là dấu hiệu nhận biết Lục Vân rồi sao?
Vương Băng Ngưng cười như mếu, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là tên lưu manh vô liêm sỉ đầu bóng loáng đó, chính là em kết nghĩa của chúng con.”
Vừa nghĩ tới việc Lục Vân và Liễu Yên Nhi bỏ trốn lâu như thế, Vương Băng Ngưng lại càng ghen hơn.
Nhân cơ hội này nói xấu Lục Vân.
Ai ngờ, vẻ mặt Lữ Khinh Nga chợt nghiêm túc lại, hơi quát cô:
“Băng Ngưng, Lục Vân là em kết nghĩa của con, sao con lại nói cậu ta như thế? Sau này không được phép nói vậy nữa!”
Chương 494: Phải kết hôn
Lữ Khinh Nga kích động cực kì.
Bà vẫn luôn mong con gái của mình có mối quan hệ tốt với Lục Vân, dù hi sinh nhan sắc cũng đáng giá.
Mạc Thanh Uyển đã lâu không có đột phá gì, Lữ Khinh Nga rất thất vọng.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi.
Ai ngờ được Lữ Khinh Nga không chỉ tìm được con gái nhỏ mất tích nhiều năm mà đồng thời người bà vẫn luôn muốn tạo mối quan hệ lại là em kết nghĩa của con gái nhỏ.
Này nghĩa là gì?
Cố tình chăm hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Sao Lữ Khinh Nga có thể bỏ qua cơ hội này được!
Dù sao cả hai đều là con gái của mình, ai có quan hệ tốt với Lục Vân cũng được.
Nếu như Lục Vân tham hơn chút nữa, đưa cả hai cho cậu ta cũng có thể.
Cộng thêm cả mình đi, dù sao khuôn mặt và vóc dáng của mình cũng được bảo dưỡng rất tốt, còn có vẻ mặn mà của người phụ nữ từng sinh con…
Khụ khụ!
Không được!
Lữ Khinh Nga vội vàng dừng suy nghĩ tà ác này lại.
Quá đáng quá rồi.
Bà cũng là người có lòng tự trọng.
Sao có thể làm chuyện có lỗi với chồng mình như thế được?
Lữ Khinh Nga dừng cương trước bờ vực.
Nhưng có một điều có thể khẳng định là con gái nhỏ của bà, Vương Băng Ngưng rất có hi vọng phát triển quan hệ với Lục Vân.
Ít nhất là có cơ hội hơn Mạc Uyển Thanh.
Vì vậy Lữ Khinh Nga cực kì nghiêm túc tác động tư tưởng cho Vương Băng Ngưng, chọn ưu điểm của Lục Vân mà nói, sao có thể bảo cậu ta là tên đê tiện vô liêm sỉ, đầu bóng loáng được?
Không hiểu chuyện chút nào.
Nhưng Lữ Khinh Nga lật mặt như thế cũng khiến Diệp Khuynh Thành và Vương Băng Ngưng choáng váng.
Thế này là thế nào?
Nghe có vẻ như Lữ Khinh Nga rất thiên vị Lục Vân, dường như Tiểu Lục Vân mới là con trai của bà vậy.
Hai cô gái đều trợn tròn mắt.
Vương Băng Ngưng lấy lại tinh thần, hỏi: “Mẹ, lẽ nào mẹ rất quen thân với Tiểu Lục Vân sao?”
“Khụ, từng tình cờ gặp một lần.”
“Thật sự chỉ là tình cờ sao?”
Vẻ mặt Vương Băng Ngưng đầy nghi ngờ nhìn Lữ Khinh Nga.
Mới có vậy đã bảo vệ hắn như thế?
Đương nhiên Vương Băng Ngưng không tin.
Lữ Khinh Nga vẫn trấn tĩnh nói: “Chủ yếu là thằng nhóc Lục Vân kia, mẹ vừa nhìn đã thấy thích, có thể thấy được nhân phẩm của nó tốt, là một người đàn ông có trách nhiệm.”
Bà không thể nói là mình vì cơ duyên của Lục Vân nên mới nói như vậy đúng không?
Như thế thì có vẻ hám lợi quá!
Mạc Thanh Uyển ở bên cạnh đã khôi phục tâm trạng của mình, nghe Lữ Khinh Nga nói vậy, không khỏi đỏ mặt thay bà.
Nói dối không chớp mắt.
Da mặt mẹ quá dày.
Lữ Khinh Nga nói lời thấm thía: “Băng Ngưng, mẹ muốn nói cho con biết, thằng nhóc Lục Vân kia rất tốt, con phải quý trọng nó.”
Vương Băng Ngưng không biết nên khóc hay cười, giải thích: “Con biết rồi, chỉ đùa chút thôi, Tiểu Lục Vân yêu thương con như thế, sao con ghét bỏ nó được?”
“Trước đó con nói mình có người đàn ông để thương yêu, là Lục Vân sao?”
Cuối cùng Lữ Khinh Nga cũng phản ứng lại.
Vương Băng Ngưng gật đầu nói: “Ngoại trừ cái đầu bóng lưỡng đó thì là ai được nữa. Không chỉ thương con, cũng rất thương các chị em của con, còn muốn cưới tất cả bọn con nữa, đúng không chị cả?”
Vẻ mặt Vương Băng Ngưng đầy mập mờ nhìn Diệp Khuynh Thành.
“Ấy…”
Diệp Khuynh Thành cạn lời.
Lời nói đùa như thế nói ra ngay trước mặt phụ huynh có ổn không?
Quả nhiên con bé này vẫn luôn không biết chừng mực.
Diệp Khuynh Thành đỏ mặt, lúng túng giải thích: “Cô ơi, thực ra con bé nói đùa thôi, cô đừng tưởng là thật…”
Rầm!
Lữ Khinh Nga vỗ mạnh một cái lên bàn trà, lớn tiếng nói: “Sao ta có thể không coi là thật được?”
“…”
Thấy chưa, tức giận rồi.
Có cha mẹ nào sẽ chịu nghe lời nói đùa như thế chứ, cho con gái đi cưới chung một chồng với cô gái khác?
Trên đời sẽ không có cha mẹ nào như thế!
Không thể nào!
Nói đùa cũng phải biết phân biệt trường hợp!
Diệp Khuynh Thành lườm Vương Băng Ngưng một cái, dường như muốn dạy dỗ cô.
Lúc này, Lữ Khinh Nga đột nhiên nói tiếp: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được phải làm được, nếu Lục Vân đã nói thế thì phải cưới!”
Hai mỹ nữ tuyệt sắc đồng thời há to miệng, dường như nghe thấy cả âm thanh trật khớp cằm của mình.
Quá đáng sợ!
Thì ra trên thế giới này thật sự có cha mẹ kì quặc như vậy ư?
Diệp Khuynh Thành cảm thấy hiểu biết của mình về thế giới này còn quá hạn hẹp.
Lữ Khinh Nga vỗ tay nói: “Quyết định như thế đi, khi nào nhìn thấy Lục Vân, ta nhất định phải hỏi nó một chút rốt cuộc khi nào mới thực hiện lời hứa…”
Bà dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, Lục Vân bây giờ còn ở Đan Dương tông không?”
“Ha, thằng nhãi đầu bóng loáng đó sẽ về sớm thôi, giờ đang dẫn theo hồ ly tinh Liễu Yên Nhi kia bỏ trốn rồi, không biết cô nam quả nữ có làm gì chưa.”
Nhắc tới đây Vương Băng Ngưng lại ghen tị, chua chát nói.
Nếu biết trước hai người họ sẽ ra ngoài lâu như thế, cô sẽ đi theo cùng.
Nghe vậy, Lữ Khinh Nga và Mạc Thanh Uyển ngơ ngác nhìn nhau.
Diệp Khuynh Thành giải thích: “Cô đừng nghe Vương Băng Ngưng nói bậy, Liễu Yên Nhi là em ba, Tiểu Lục Vân và con bé ra ngoài vì có chuyện quan trọng phải làm.”
“Thì ra là thế.”
Lữ Khinh Nga thở phào một hơi, còn tưởng Lục Vân bỏ trốn với hồ ly tinh nào.
Nhưng sau đó bà nhìn Mạc Thanh Uyển với ánh mắt phức tạp. Khó trách con gái bà ở Đan Dương tông tìm kiếm mãi mà không có kết quả, thì ra Lục Vân đã rời đi từ lâu rồi.
Chậc, chua xót quá!