Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 451: Diễn kịch chung

Trước mặt người bên ngoài, Mạc Thanh Uyển luôn gọi Lữ Khinh Nga là 'Sư phụ', chỉ khi ở trong nhà thì mới gọi bà là 'Mẹ'.

Nhưng vừa rồi cô lại trực tiếp gọi như vậy, có thể thấy được Mạc Thanh Uyển đang uất ức đến mức nào.

Lữ Khinh Nga cũng cảm thấy kỳ quái, lập tức nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy Thanh Uyển? Không phải bảo các con đi ra bên ngoài dạo sao, sao lại không vui?"

Mạc Thanh Uyển hung tợn trừng Lục Vân một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên đầu trọc kia, không phải nói chỉ có Tông Chủ của các người mới chế tài được ngươi sao, hiện tại đứng trước mặt Tông Chủ đó, tự nói mình đã làm chuyện hèn hạ vô sỉ gì đi!"

Tên đầu trọc?

Lục Vân nghe thấy xưng hô này thì suýt không nhịn được muốn đánh Mạc Thanh Uyển một cái nữa.

Nhưng ngay trước mặt mẹ người ta nên hắn vẫn quyết định khiêm tốn một chút.

Lục Vân cố gắng khắc chế chính mình.

Từ từ...

Vừa rồi Mạc Thanh Uyển gọi người đàn bà xinh đẹp này là 'Mẹ' à?

Lục Vân bỗng bừng tỉnh rồi cẩn thận quan sát Lữ Khinh Nga.

Hắn phát hiện nét mặt của người này thật sự có vài điểm giống với Mạc Thanh Uyển.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người này là mẹ của chị tư Vương Băng Ngưng?

Rất nhanh Lục Vân đã xác định điểm này.

Nhưng hắn vẫn không nói gì.

Chuyện thân thế của Vương Băng Ngưng thì phải chờ hắn trở về nói ra để cô tự quyết định, Lục Vân muốn báo tin tức này cho Vương Băng Ngưng trước đã.

Trước khi Vương Băng Ngưng biết chuyện này thì Lục Vân không tiện nhúng tay.

Sao Lữ Khinh Nga có thể không đoán ra con gái mình bị chọc tức, hơn nữa còn tức không nhẹ, lúc nói chuyện còn run cả giọng.

Là tên đầu trọc này trêu chọc con mình sao?

Lữ Khinh Nga nhìn về phía Lục Vân, kết quả lại phát hiện Lục Vân đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá mình, bà lập tức nhíu mày càng chặt.

Tên đầu trọc này thật là không lễ phép, ai vừa gặp mặt lại nhìn chằm chằm người ta như vậy?

Ấn tượng đầu tiên của Lữ Khinh Nga đối với hắn cực kỳ tệ.

Cốc Thanh Sơn hắng giọng một cái, đầu tiên là đưa mắt ra hiệu cho Lục Vân, sau đó mới diễn kịch nói: "Lục Vân, nói xem rốt cuộc là chuyện gì, sao cậu lại làm cô Mạc tức giận?"

Ông vừa thấy Lục Vân đi theo mấy người Mạc Thanh Uyển tiến vào thì giật mình, cho là thân phận người thừa kế của hắn đã bị Mạc Thanh Uyển nhận ra.

Hiện tại xem ra không phải như thế.

Cốc Thanh Sơn thầm thở phào một hơi.

Lục Vân quay đầu nhìn về phía Mộc Bình, nói: "Mộc trưởng lão, thôi bà nói đi, tôi nói không thích hợp."

Mặc dù hắn da mặt dày, nhưng cũng không tiện trắng trợn kể ra chuyện mình đè Mạc Thanh Uyển ra điên cuồng đánh mông một hồi.

Nói và làm là hai chuyện khác nhau, Lục Vân chỉ thích làm, không thích nói.

Mộc Bình lộ ra vẻ mặt phức tạp, đành lặp lại những gì Trương Vận từng nói trước đó lại một lần.

Đại khái là Trương Vận hoài nghi Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông, hai người có chút hiểu lầm, sau đó Trương Vận nhờ Mạc Thanh Uyển ra tay, kết quả chọc giận Lục Vân.

Cuối cùng Mộc Bình nghẹn lời một hồi rồi mới tiếp tục nói: "Chính là hiểu lầm như thế, sau đó Lục Vân tức không nhịn nổi đã cho cô Mạc một bài học nhỏ."

Bà ta có thể làm sao đây, đương nhiên là cố gắng nói giúp Lục Vân.

Kể tới bây giờ vẫn không có vấn đề gì quá lớn, trên cơ bản Lục Vân cũng không sai, bởi vì hắn là người bị vu oan.

Mộc Bình cứ nhấn mạnh Lục Vân là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, hắn bị oan uổng nên mới gây ra hiểu lầm như thế.

Còn có một điểm nhấn mạnh là, người ra tay trước là Trương Vận và Mạc Thanh Uyển, Lục Vân chỉ bị động đánh trả.

Cốc Thanh Sơn cũng là lão hồ ly, khi nghe Mộc Bình nói Trương Vận chất vấn thân phận đệ tử chân truyền của Lục Vân thì ông lập tức phản ứng, nhất định là Lục Vân đùa nghịch người ta trước.

Người kế thừa ý chí của Thanh Đế thật là thích làm ầm ĩ!

Cốc Thanh Sơn còn có thể làm sao, cũng chỉ có thể diễn kịch chung với Mộc Bình, ông sầm mặt lại nói: "Nói vậy thì bên sai không phải là Lục Vân, mà là Trương Vận, nên phạt!"

Trương Vận đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức đen mặt, thầm cười khổ, đây là muốn đẩy mình ra gánh tội!

Hắn ta có khổ không thể nói.

Ai bảo Lục Vân là người kế thừa ý chí của Thanh Đế, mình gánh tội thì gánh thôi!

Nhưng Mạc Thanh Uyển càng nghe càng thấy sai sai, sao có thể không nghe ra Mộc trưởng lão đang tránh nặng tìm nhẹ, cố gắng bao che cho tên đầu trọc.

Mạc Thanh Uyển càng tức giận mà nói: "Không đúng, Mộc trưởng lão căn bản không nói đến trọng điểm, rõ ràng là tên đầu trọc này đùa bỡn tôi trước."

Mạc Thanh Uyển cảm thấy bình thường tính tình mình cũng khá tốt, ban đầu tên đầu trọc này chạy tới đập vai, sau đó còn véo mặt của cô.

Đổi lại là người bình thường đã sớm tức giận.

Nhưng tên đầu trọc này giải thích là hiểu lầm nên Mạc Thanh Uyển cũng lười so đo.

Ai biết hắn không chỉ không biết bớt bớt lại mà hành vi sau đó còn càng quá đáng.

Hiện tại Mạc Thanh Uyển hoài nghi hành vi trước đó của hắn là cố ý.

Tựa như Tôn Hiểu Tuyết đã nói, hắn muốn dùng cách này để đến bắt chuyện, thật là thấp kém mà.

Mạc Thanh Uyển thực sự nhịn không được, thế là nói hết những hành vi cợt nhã ban đầu của Lục Vân ra.

Cuối cùng cô nhìn về phía Mộc Bình mà nói: "Mộc trưởng lão, vừa rồi bà nói tên đầu trọc này bị oan uổng, tức giận không nhịn nổi nên mới cho tôi một bài học nhỏ, nhờ bà giải thích xem là bài học gì?"

"Ây..." Mộc Bình lại nghẹn lời.

Mạc Thanh Uyển tức giận nói: "Cái mông của tôi sắp bị hắn đánh cho nở hoa rồi, cái này gọi là bài học nhỏ sao?"

"Cái gì?" Mạc Thanh Uyển vừa nói ra lời này thì sắc mặt Lữ Khinh Nga lập tức lạnh xuống: "Thanh Uyển con vừa nói gì, tên đầu trọc này đánh mông của con?"

Mạc Thanh Uyển tủi thân gật đầu: "Hắn cố ý dùng cách này để sàm sỡ con, nhưng trưởng lão Đan Dương Tông còn nhất quyết bao che cho hắn."

"Gan chó của ngươi lớn lắm!" Trên người Lữ Khinh Nga lập tức bùng lên khí thế lạnh lẽo, đằng đằng sát khí nhìn chăm chú Lục Vân, lửa giận cháy hừng hực.

Con gái cưng của bà lại bị người ta sàm sỡ như vậy, mấu chốt là Đan Dương Tông còn bao che cho kẻ làm ác.

Từ khi nào Đan Dương Tông biến thành tông môn buồn nôn như vậy?
Chương 452: Trục xuất sư môn

Không khí ở hiện trường lập tức hạ xuống điểm đóng băng.

Cốc Thanh Sơn cũng nhịn không được mà thầm chấn động.

Ông biết vấn đề xuất hiện trên người Lục Vân, nhưng không ngờ lại quá... Thực sự không biết nên làm sao diễn tiếp tuồng kịch này nữa!

Cốc Thanh Sơn rất bất đắc dĩ.

Ông không biết là lúc đầu Lục Vân thật sự ngộ nhận Mạc Thanh Uyển thành Vương Băng Ngưng nên mới chạy tới véo mặt cô, mà không phải cố ý đùa giỡn.

Nhưng nói ra lời này ai mà tin?

Có lẽ Lữ Khinh Nga sẽ tin, dù sao bà mất một đứa con gái nên không có khả năng không biết, nhưng như vậy chẳng phải sẽ làm lộ chuyện chị tư sao?

Lỡ chị tư căn bản không muốn về Vân Sơn Thư Viện thì sao?

Vậy không phải là tự tìm phiền phức à?

Cho nên Lục Vân dứt khoát thừa nhận, dù sao mình cũng thật sự đánh con gái người ta mấy cái, thế là hắn tiến lên một bước và nói: "Là đệ tử phạm sai lầm trước, xin Tông Chủ trục xuất đệ tử khỏi tông môn để trừng phạt!"

Cốc Thanh Sơn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.

Sắc mặt ông ta bỗng trầm xuống rồi quát lớn: "Lục Vân, nếu cậu tự biết mình phạm sai lầm lớn thì tôi nhất định phải trừng phạt, như cậu mong muốn, kể từ hôm nay cậu không còn là môn nhân của Đan Dương Tông nữa!"

Biểu cảm của Cốc Thanh Sơn muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu.

Kỹ thuật diễn xuất thật đến mức khó tin.

Xưa nay Lục Vân không phải là môn nhân của Đan Dương Tông thì lấy đâu ra chuyện trục xuất sư môn, chỉ là làm dáng một chút cho mẹ con Lữ Khinh Nga xem thôi.

Cốc Thanh Sơn không khỏi bội phục Lục Vân, thủ đoạn trốn nợ này thật là cao minh!

Mạc Thanh Uyển là đại mỹ nữ đứng đầu, dung mạo dáng người khí chất đều là đệ nhất, Lục Vân dùng một thân phận giả mà dê con người ta rồi lại chủ động xin nhận phạt để vứt bỏ thân phận này, thật là không thiệt thòi gì cả.

Cốc Thanh Sơn sống đến tuổi này mà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thao tác sắc bén như vậy, không bội phục cũng không được.

"Cô Mạc, hiện tại tôi đã đuổi tên đầu trọc này... À, tôi đã trục xuất Lục Vân khỏi sư môn, về sau sống hay chết cũng không liên quan đến Đan Dương Tông nữa, cô có hài lòng với cách xử phạt này không?"

Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm mặc.

Kỳ thật cô không phải người xấu, cũng không có tính cách được lý không buông tha người, chủ yêu là do lần này Lục Vân thực sự quá đáng quá.

Còn có một loạt hành vi bao che của Đan Dương Tông cũng làm cô cảm thấy rất tức giận nên mới yêu cầu nghiêm trị Lục Vân.

Nhưng trừng phạt trục xuất sư môn này có quá nghiêm trọng hay không?

Mạc Thanh Uyển không khỏi nhớ lại những lời trước đó Mộc Bình nói, Lục Vân là chân truyền duy nhất của Lưu Lão, hiện tại Lưu Lão 'Thi cốt chưa lạnh' mà đã trục xuất đệ tử của lão khỏi sư môn thì có vô tình quá không?

Mạc Thanh Uyển đột nhiên sinh ra chút áy náy nên thỉnh cầu: "Cốc Tông Chủ, thôi thì đổi cách trừng phạt đi, ví dụ như cấm đoán hắn mấy tháng chẳng hạn?"

"Không được!" Mạc Thanh Uyển vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy Lục Vân quả quyết mở miệng nói: "Lục Vân này là đàn ông, đã làm sai chuyện thì phải gánh chịu trách nhiệm. Tôi thừa nhận lúc ấy mình bị ma quỷ ám ảnh, trông thấy cô Mạc đẹp như tiên tử nên mới không nhịn được làm ra chuyện hồ đồ, tôi đáng bị phạt!"

Nhưng trong lòng hắn lại có nhận thức mới đối với Mạc Thanh Uyển.

Mạc Thanh Uyển muốn nói lại thôi.

Lữ Khinh Nga lạnh mặt nói: "Thanh Uyển, đừng thương hại loại người này, thật sự là hắn đáng bị phạt, hơn nữa mẹ cảm thấy phạt như vậy còn chưa đủ nghiêm trọng."

"Tên đầu trọc đáng chết này làm bẩn sự trong sạch của con, chỉ trục xuất sư môn đã coi như lời cho hắn."

Mạc Thanh Uyển kinh ngạc nhìn mẹ mình.

Trục xuất sư môn rồi còn chưa đủ nghiêm trọng?

Tựa như cô ở Vân Sơn Thư Viện từ nhỏ đến lớn, nếu có một ngày vì phạm sai lầm mà cô bị Vân Sơn Thư Viện trục xuất thì nhất định sẽ khó chịu cùng cực!

Hơn nữa cũng đâu tới mức làm bẩn trong sạch gì chứ?

Mạc Thanh Uyển không dám gật bừa theo ý mẹ mình.

Lúc này Lữ Khinh Nga đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, hừ lạnh một tiếng và nói: "Chuyện xử phạt tên đầu trọc này coi như xong, nhưng Đan Dương Tông các người có phải nên giải thích thêm hay không?"

Cốc Thanh Sơn thấy dáng vẻ được lý không buông tha của Lữ Khinh Nga thì lập tức nhận ra tâm tư của bà, nhưng ông lại giả vờ ngây ngốc nói: "Cô còn muốn giải thích gì nữa?"

"Nói cho tôi biết tin tức người kế thừa ý chí của Thanh Đế."

Quả nhiên là thế.

Cốc Thanh Sơn biết ngay người đàn bà này vẫn đang nhắm vào người kế thừa ý chí của Thanh Đế.

Đầu tiên là mượn chuyện Lục Vân đụng chạm Mạc Thanh Uyển để biểu đạt phẫn nộ, dù đã trục xuất Lục Vân khỏi sư môn thì bà vẫn rất bất mãn, đây là vì làm nền cho bước này thôi.

Quả nhiên là thứ tâm cơ âm trầm.

Cốc Thanh Sơn thầm mắng.

Nhưng sau đó ông lại lộ vẻ quái dị.

Người mà bà một lòng muốn tìm không phải đang ở trước mặt sao? Vừa rồi không phải bà mắng hắn là đầu trọc đáng chết sao? Sao lúc này lại quay qua hỏi tôi chứ?

Cốc Thanh Sơn thực sự không biết nên diễn tả tâm tình lúc này của mình như thế nào, thật là quá bi hài.

Cốc Thanh Sơn lắc đầu nói: "Tôi tuyệt đối không nói cho bà biết thân phận của người thừa kế, hơn nữa tôi cảm thấy người đó cũng không muốn gặp bà."

Lữ Khinh Nga sững sờ hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn cười lạnh hai tiếng, trên mặt mang đầy thâm ý, nhưng lại không nói gì mà chỉ tiếp tục lắc đầu.

Lữ Khinh Nga hận đến ngứa răng, trong lòng tức giận mắng miệng lão hồ ly này kín như bị may mấy mũi vậy.

Bà lơ đãng liếc qua liền phát hiện tên đầu trọc sau lưng đang mím môi như cố nhịn cười, khó chịu trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức bộc phát, quát lạnh một tiếng: "Ngươi cười cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK