Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455: Ông Chính Nguyên

Đan Dương Tông.

Phía trên tông môn có một lão giả khuôn mặt nham hiểm, chân đạp phi kiếm lơ lửng trên không, khiến vô số đệ tử Đan Dương Tông phải ngửa đầu quan sát với vẻ mặt bối rối.

Vừa rồi chính là lão giả này đột nhiên phát ra một tiếng rống mang theo kiếm ý hùng mạnh làm kinh động tất cả mọi người trong tông môn.

Nếu không có đại trận hộ sơn thì không biết tiếng rống lúc nãy đã làm bao nhiêu đệ tử Đan Dương Tông hộc máu bỏ mình.

"Ông Chính Nguyên, ngươi có ý gì?" Cốc Thanh Sơn âm trầm đi ra.

Ông nhận ra lão giả này tên là Ông Chính Nguyên, là một vị trưởng lão của Quỷ Kiếm Tông có thực lực cực kỳ mạnh, có lẽ đã đạt tới Kim Đan Kỳ trung kỳ.

Từ trước đến nay quan hệ giữa Quỷ Kiếm Tông và Đan Dương Tông không tốt lắm.

Nhưng cũng chưa từng có trường hợp dám trực tiếp chạy đến cửa khiêu khích như Ông Chính Nguyên.

Dù sao đại trận hộ sơn của Đan Dương Tông cũng không phải ăn chay.

Lúc này đã có mấy vị trưởng lão vào chỗ, chuẩn bị sẵn sàng mở đại trận hộ sơn ra.

Chỉ cần Ông Chính Nguyên dám làm ra chuyện khác người gì thì họ sẽ không tiếc ngưng tụ ra kiếm thế, chém giết ông ta ngay tại đây.

Đôi mắt âm trầm như nước của Ông Chính Nguyên chớp động, cười khẽ nói: "Nghe nói Đan Dương Tông xuất hiện một người kế thừa ý chí của Thanh Đế, chúc mừng chúc mừng!"

Lại đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế sao?

Cốc Thanh Sơn sầm mặt lại, cảm thấy chuỵen này không đơn giản như vậy.

Mấy ngày qua trừ Vân Sơn Thư Viện ra thì đã có không ít tông môn đều đến tìm hiểu tin tức của người kế thừa ý chí của Thanh Đế, nhưng trong đó không có Quỷ Kiếm Tông.

Quỷ Kiếm Tông và Đan Dương Tông bất hòa, nếu họ để mắt tới người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì tuyệt đối không phải đến với ý tốt mà là ác ý.

Cốc Thanh Sơn trầm giọng nói: "Nếu ngươi cũng đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì mời trở về đi, Đan Dương Tông không chào đón ngươi."

Tạm dừng không nói đến chuyện quan hệ giữa hai tông rất tệ, dù quan hệ bình thường thì với dáng vẻ khiêu khích của Ông Chính Nguyên, Cốc Thanh Sơn cũng không có khả năng nói cho ông ta bất cứ tin tức nào.

Làm Cốc Thanh Sơn bất mãn nhất chính là khi đối thoại với mình mà Ông Chính Nguyên vẫn giẫm lên một thanh phi kiếm đứng giữa không trung, đây rõ ràng là xem thường.

Một tên trưởng lão của Quỷ Kiếm Tông lại dám xem thường Tông Chủ Đan Dương Tông, thực là phách lối.

Vô số đệ tử Đan Dương Tông thấy cảnh này cũng rất bực tức, lửa giận hừng hực.

Ông Chính Nguyên lắc đầu nói: "Ta không đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế, lần này tới là có chuyện khác muốn hỏi Mộc trưởng lão."

"Mộc trưởng lão không có ở đây!" Cốc Thanh Sơn không vui trả lời.

"Vậy thì Cốc Tông Chủ nói cho ta đáp án đi, ta cảm thấy Mộc Bình nhất định đã báo tình hình lại cho Cốc Tông Chủ." Ông Chính Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh thâm trầm.

Ánh mắt của Cốc Thanh Sơn chợt loé lên.

Ông đã đoán ra đại khái mục đích Ông Chính Nguyên tới nơi này.

Cái này phải kể lại từ lần đầu tiên Đan Dương Tông phát hiện Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.

Tông chủ và trưởng lão của Đan Dương Tông đều có tư cách lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế.

Cho dù bọn họ không có Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng sau khi lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế cũng sẽ có ích rất lớn đối với thuật luyện đan.

Nhưng những trưởng lão của Đan Dương Tông, bao gồm cả Cốc Thanh Sơn, đều có ngộ tính không ra sao, không ai có thể lĩnh ngộ hoàn chỉnh tâm pháp Thanh Đế.

Trưởng lão lĩnh ngộ sâu nhất trong đó họ La, cũng chỉ đến được tầng thứ bảy mà thôi.

Lúc trước cũng là vị La trưởng lão này dựa vào tâm pháp Thanh Đế mà phát giác ra khí tức của Huyền Hỏa đỉnh nên đã phái đệ tử chân truyền của mình là bọn Lăng Phong, Hàn Nguyệt xuống núi tìm kiếm.

Để an toàn, Cốc Thanh Sơn còn bảo Mộc Bình đi cùng.

Lúc đầu chuyện này chỉ có Đan Dương Tông biết được.

Bởi vì Côn Luân rời xa thế tục, nếu như không lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế thì tu luyện giả bình thường không có khả năng phát giác được khí tức của Huyền Hỏa đỉnh đột nhiên xuất hiện ở nơi xa xôi như vậy.

Nhưng không biết tại sao mà tin tức này vẫn bị lộ ra ngoài, để những tông môn khác biết.

Thế là một số kẻ lòng mang độc kế đã lặng lẽ đi theo đệ tử của Đan Dương Tông đến phía Nam Long Quốc, trong đó bao gồm cả Ông Lão Quỷ của Quỷ Kiếm Tông và công tử Vũ của Vân Sơn Thư Viện.

Đây chính là nguyên nhân vì sao những tu luyện giả hiếm thấy ở thế tục lại cùng lúc xuất hiện ở xung quanh Hạnh Lâm Đường như vậy.

Đáng tiếc họ xui xẻo đụng phải một Sát Thần, cũng chính là Lục Vân, hắn bá đạo mà đánh giết Ông Lão Quỷ và công tử Vũ.

Mà Mộc Bình nhờ để lộ ra tin tức về tâm pháp Thanh Đế mà trốn thoát một kiếp.

Sau khi trở về, Mộc Bình đã báo lại chuyện đêm hôm đó cho Cốc Thanh Sơn, trong đó bao gồm luôn chuyện Lục Vân đánh giết đám người Ông Lão Quỷ.

Hôm nay, người khách Ông Chính Nguyên không mời mà đến này chính là anh trai ruột của Ông Lão Quỷ.

Ông ta vừa nói không phải đến vì người kế thừa ý chí của Thanh Đế, hơn nữa còn nhắc đến Mộc Bình, Cốc Thanh Sơn lập tức đoán ra Ông Chính Nguyên đến vì em mình.

Nhưng Ông Chính Nguyên không biết là hung thủ giết chết em ông ta chính là người kế thừa ý chí của Thanh Đế vừa xuất hiện vào mấy ngày trước.

"Cốc Tông Chủ, chỗ ta có một khối ngọc tủy, là ngọc tuỷ bản mệnh của em ta, nhưng trước đây không lâu nó đột nhiên đã nứt vỡ."

Đương nhiên Ông Chính Nguyên biết mục đích em mình là Ông Lão Quỷ xuống núi là vì tranh đoạt Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng không bao lâu sau ngọc tuỷ bản mệnh của Ông Lão Quỷ lại nứt ra, chứng tỏ ông ta đã gặp nạn.

Nhưng cụ thể là gặp nạn ở đâu, nguyên nhân gặp nạn là gì thì Ông Chính Nguyên cũng không biết.

Cho nên ông ta mới chạy tới Đan Dương Tông, muốn tìm Mộc Bình hỏi cho ra lẽ.

Nghe thấy lời này của Ông Chính Nguyên, Lữ Khinh Nga nhướng mày, đột nhiên nhớ tới một việc.

Cũng vào thời gian trước, công tử Vũ của Chu Gia Vân Sơn Thư Viện cũng lén chạy ra Côn Luân, chắc cũng là vì Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.

Nghe nói không lâu sau đó ngọc tuỷ bản mệnh của công tử Vũ đã nứt.

Không chỉ như thế, một vị Kim Đan Kỳ do Chu Gia phái đi bảo hộ công tử Vũ cũng mất mạng.

Lữ Khinh Nga vốn không nghĩ đến chuyện này, bởi vì thế lực của Vân Sơn Thư Viện phức tạp nên bà cũng không quan tâm đến chuyện của Chu Gia lắm.

Lúc này Ông Chính Nguyên đột nhiên nhắc đến mới làm Lữ Khinh Nga nhớ ra.

Thật không biết họ đã trải qua cái gì ở bên ngoài mà đều toi mạng như vậy.
Chương 456: Chó sủa

Ông Lão Quỷ và công tử Vũ đều toi mạng ở bên ngoài.

Kinh khủng nhất chính là tu luyện giả Kim Đan Kỳ của Chu Gia cũng chết rồi.

Nhưng ngặt nổi là Mộc Bình lại trở về.

Điều này chứng minh rất có khả năng Mộc Bình biết được chân tướng, nếu thế thì Cốc Thanh Sơn nhất định cũng biết.

Lần này Ông Chính Nguyên tới vì chân tướng liên quan đến chuyện em trai ông ta Ông Lão Quỷ gặp nạn.

Lữ Khinh Nga cũng hiếu kì nhìn về phía Cốc Thanh Sơn.

Bà không có hứng thú với cái chết của công tử Vũ và cũng lười hỏi đến, nhưng không có nghĩa là bà không tò mò, đồng dạng cũng muốn biết rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì.

Làm sao Cốc Thanh Sơn có thể nói ra chân tướng cho họ.

Ông trầm ngâm một lát rồi nói: "Ông Chính Nguyên, ngọc tuỷ bản mệnh của em trai ngươi nứt vỡ có liên quan gì đến Mộc trưởng lão? Liên quan gì đến Đan Dương Tông bọn ta?"

"Ta không nói em ta chết liên quan đến Mộc Bình, chỉ muốn hỏi bà ta tình hình bên ngoài thôi."

"Thật có lỗi, Mộc trưởng lão đã nói với ta là từ lúc ra ngoài đến khi về căn bản không nhìn thấy em trai ngươi, cho nên bọn ta cũng không biết Ông Lão Quỷ chết thế nào."

Thấy Cốc Thanh Sơn không chịu thừa nhận, gương mặt hung ác của Ông Chính Nguyên biến ảo mấy phần, sau đó âm trầm nói: "Cốc Tông Chủ, ngươi đừng làm ta khó xử!"

Cốc Thanh Sơn hừ lạnh nói: "Không biết chính là không biết, ngươi hỏi thế nào cũng không biết, mời trở về đi!"

Ông Chính Nguyên trầm mặc một lát.

Bỗng nhiên, ông ta thâm trầm cười một tiếng và nói: "Nếu Cốc Tông Chủ đã nói như vậy thì ta sẽ không làm khó, nhưng ta muốn nhắc nhở đệ tử quý tông là ra ngoài cẩn thận một chút."

Uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Sắc mặt Cốc Thanh Sơn tái xanh.

Đông đảo đệ tử Đan Dương Tông cũng lộ vẻ sợ hãi.

Những đệ tử Đan Dương Tông bọn họ sẽ thường ra ngoài ngắt dược thảo để luyện chế đan dược, không phải tất cả dược liệu đều trồng ra được ở dược viên.

Hiện tại Ông Chính Nguyên nhắc nhở họ ra ngoài cẩn thận chính là uy hiếp.

Đám người vừa giận vừa sợ.

Ông Chính Nguyên thì cười lạnh một tiếng rồi giẫm lên phi kiếm chuẩn bị rời đi.

Dù sao ông ta đã biểu đạt rất rõ ràng, cứ để Cốc Thanh Sơn quyết định, rốt cuộc là ẩn giấu chân tướng hay là muốn bảo hộ những đệ tử tông môn này.

Vèo!

Ông Chính Nguyên vừa chuẩn bị ngự kiếm phi hành thì đột nhiên có một bóng người bắn ra từ hướng của Đan Dương Tông với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã chặn trước mặt ông ta.

Đó là một người đầu trọc.

Một tên đầu trọc mang vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn đột nhiên đứng trước mặt Ông Chính Nguyên, chặn đường đi của ông ta.

Ông Chính Nguyên đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nheo mắt lại phóng ra tia sáng âm hàn rồi cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi muốn đại diện cho Đan Dương Tông đến cản ta?"

Lục Vân mặc quần áo Đan Dương Tông trên người, Ông Chính Nguyên vô thức cho rằng hắn là đệ tử của Đan Dương Tông.

Lục Vân lạnh lùng nói: "Không phải đại diện cho Đan Dương Tông, là một tiếng chó sủa vừa rồi của ngươi quấy rầy đến người phụ nữ yêu mến của ta."

Giọng nói của hắn không quá lớn.

Nhưng từ thời khắc hắn lao ra chặn đường Ông Chính Nguyên thì trên dưới Đan Dương Tông liền triệt để yên tĩnh lại, cho nên giọng nói của hắn trở nên rất lớn.

Tên đầu trọc này dám đi cản Ông Chính Nguyên?

Phải biết rằng Tông Chủ mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì cũng không phải đối thủ của Ông Chính Nguyên!

Nhưng càng rợn người chính là tên đầu trọc này còn nói Ông Chính Nguyên sủa, không phải là đang mắng Ông Chính Nguyên là chó sao?

Hắn làm sao dám??

Rất nhiều đệ tử của Đan Dương Tông đang run rẩy, là run thay cho tên đầu trọc kia.

Đồng thời họ cũng hoảng sợ, lo lắng Ông Chính Nguyên sẽ vì tên đầu trọc này mà giận cá chém thớt những đệ tử khác của Đan Dương Tông.

Lúc đầu Ông Chính Nguyên đã uy hiếp họ cẩn thận khi đi ra ngoài, hiện tại tên đầu trọc này chọc giận Ông Chính Nguyên thì có phải về sau ông ta sẽ xuống tay càng tàn nhẫn khi gặp phải đệ tử Đan Dương Tông không?

Tên đầu trọc này chính là sao chổi!

Không ít đệ tử Đan Dương Tông thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh Mạc Thanh Uyển khẩn trương bắt lấy cánh tay ngọc của cô, mở to hai mắt nói: "Thanh Uyển, đầu trọc kìa, mau nhìn, đầu trọc điên rồi hay sao mà dám đi khiêu khích Ông Chính Nguyên!"

"Tôi có mắt." Mạc Thanh Uyển câm nín.

Câm nín đối với Tôn Hiểu Tuyết, đồng thời càng câm nín với Lục Vân.

Thật không biết tên đầu trọc kia suy nghĩ cái gì, đầu tiên là chạy đến sàm sỡ cô, kết quả bị trục xuất tông môn, hiện tại còn điên cuồng chọc tới chỗ Ông Chính Nguyên.

Ông Chính Nguyên chính là Kim Đan Kỳ trung kỳ, hắn chạy qua đó không phải tự tìm đường chết sao?

Không thấy cả Tông Chủ của các người cũng giận mà không dám nói gì sao? Khi nào đến phiên nhân vật nhỏ bé như hắn chạy ra giành nổi bật chứ?

Mạc Thanh Uyển không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.

Trước kia cô chưa từng quan tâm đến những người đàn ông bên cạnh.

Có lẽ là bởi vì đầu trọc đáng ghét này là người đầu tiên dám to gan đánh mông cô.

Có lẽ do đầu trọc vì cô mới bị Cốc Thanh Sơn trục xuất sư môn, trong lòng Mạc Thanh Uyển hơi áy náy.

Cũng có lẽ là vì đầu trọc đột nhiên đứng ra nói một câu khi cô muốn đổi cách xử phạt: Tôi phạm sai lầm, cho nên nhất định phải chịu phạt.

Hoặc có lẽ như Tôn Hiểu Tuyết đã nói, là vì đầu trọc này khá đẹp trai đi!

Nguyên nhân rất phức tạp rất phức tạp.

Tâm tư của con gái vốn là phức tạp.

Mạc Thanh Uyển không hợp thói thường mà quay đầu nhìn về phía Lữ Khinh Nga và nói: "Sư phụ, hay người đi khuyên nhủ đi, mặc dù tên đầu trọc kia đáng ghét, nhưng mất mạng cũng đáng tiếc."

Hiện tại cảm xúc của cô đã khôi phục bình thường, tự nhiên cũng thay đổi xưng hô đối với Lữ Khinh Nga.

Nhưng vừa nói ra lời này thì cả cô cũng giật mình.

Mình lại đi cầu xin cho tên đầu trọc kia sao?

Không đúng, nhất định mình chỉ thương hại hắn nên mới xin tha thay thôi.

Rất nhanh Mạc Thanh Uyển đã thuyết phục chính mình.

Nhưng Lữ Khinh Nga lại liếc Cốc Thanh Sơn, sau đó mới hừ lạnh và nói: "Cả Cốc Thanh Sơn cũng không sốt ruột mà, chúng ta gấp cái gì, tên đầu trọc kia muốn chết thì để hắn chết đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK