Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191 Hắn đúng là ma quỷ!

Lệnh bài bằng sắt rơi xuống đất, kim loại va chạm với mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.

Chu Nghĩa nhìn xuống.

Đôi mắt hắn ta chợt mở to.

Hắc Long Lệnh!

Đây là lệnh bài có quyền lực cao nhất trong Hắc Hổ Đường của họ, nhìn thấy lệnh bài này tương đương với việc nhìn thấy Mã Tam gia.

Chu Nghĩa không bao giờ ngờ được Mã Tam gia sẽ giao Hắc Long lệnh cho Lục Vân, như vậy có khác gì giao cả Hắc Hổ Đường cho hắn?

"Đường chủ Hắc Báo Đường, Chu Nghĩa, xin ra mắt Lục tiên sinh!”

Chu Nghĩa vội vàng cầm lấy lệnh bài, quỳ xuống đi tới trước mặt Lục Vân, hai tay dâng lên.

Tất cả các thành viên của Hắc Báo đường phía sau cũng quỳ trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân khẽ cau mày, trong lòng có chút khó chịu.

Hắn không vươn tay ra nhận lệnh bài, chỉ nói: "Trước tiên anh cầm đi, giải quyết xong chuyện hôm nay lại nói sau!"

Mặc dù Chu Nghĩa có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Lúc này, Lưu Tiến đã sợ chết khiếp.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Long Lệnh, hắn ta biết mình sắp chết đến nơi rồi, hắn ta vội vàng ôm chân Lục Vân cầu xin sự thương xót: "Ngài Lục, ngài là ông là cha của tôi. Tôi đã từng ngu ngốc và mù quáng, xin hãy tha thứ cho tôi lần này, sau này tôi hứa sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài..."

Bốp!

Lục Vân tát hắn ta một cái, nói: "Gọi tôi là ông, anh định lăng nhục tôi đó sao? Nếu tôi có đứa cháu như anh thì tôi đã sớm tự sát cho rồi."

Chu Nghĩa thận trọng hỏi: "Lục tiên sinh, tôi có thể hỏi một chút, Lưu Tiến đã làm sai điều gì mạo phạm đến ngài không?"

Đây cũng là chuyện Lưu Tiến muốn hỏi.

Không thể là do cô phóng viên xinh đẹp kia đâu đúng không?

Chuyện đó đã qua lâu như vậy, Lục Vân không thể đợi đến bây giờ mới tới đây tính sổ được, mà người bị đá vào đầu ngày hôm đó rõ ràng là Lưu Tiến, muốn báo thù cũng là Lưu Tiến đến tìm Lục Vân mới đúng, không phải Lục Vân tìm đến hắn ta.

Vì vậy, chuyện Lưu Tiến bị đánh hôm nay rất khó hiểu.

Nguyên nhân chính là sau khi Lục Vân tiến vào không nói lý do đã bắt đầu làm loạn, Lưu Tiến nhìn thấy hắn, cũng không thèm hỏi nguyên nhân, chỉ lo nghĩ Chu Nghĩa đến sẽ giết Lục Vân ngay, có lý do gì cũng không quan trọng.

Nhưng sự tình phát triển nằm ngoài dự đoán của Lưu Tiến.

Chu Nghĩa không giúp đỡ hắn ta mà lại đứng về phía Lục Vân, điều đáng sợ hơn nữa là Lục Vân thực sự đã hạ gục Black Dragon Order.

Lưu Tiến biết mình xong đời.

Nhưng cho dù chết, cũng phải cho hắn ta minh bạch chút đúng không?

Suy nghĩ của Lưu Tiến thay đổi, hắn ta bắt đầu cấp bách muốn biết lý do tại sao hôm nay Lục Vân đến đây.

Lục Vân lạnh lùng nhìn và nói: "Anh nên hỏi tên cặn bã kia chứ không phải tôi."

Chu Nghĩa ngay lập tức nhìn Lưu Tiến, hét lên: "Lưu Tiến, anh đã làm sai điều gì với Lục tiên sinh, chính anh cũng không biết sao?"

Khuôn mặt Lưu Tiến sụp đổ.

Hắn ta thường làm rất nhiều điều ác, giờ làm sao hắn ta biết được việc nào đã mạo phạm tới Lục Vân.

Những việc có thể liên quan đến Lục Vân, chỉ có thể là lần hắn ta tình cờ gặp Lục Vân đi mua sắm với cô phóng viên xinh đẹp kia, lúc đó hắn ta có cố ý bới móc gì đó có lỗi với Lục Vân đúng không?

Cho nên, Lưu Tiến ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ ... Là người phóng viên xinh đẹp lần đó... tôi không nên cố ý bắt lỗi?"

"Chặt ngón tay của hắn ta." Lục Vân nói với giọng lạnh lùng.

Rõ ràng.

Lưu Tiến đã đoán sai.

Giờ Chu Nghĩa đã xem những gì Lục Vân nói là mệnh lệnh, hắn ta lập tức tiến lên đè lấy bàn tay của Lưu Tiến, nói: "Lưu Tiến, đừng nói tôi không niệm tình cũ, chỉ có thể trách anh chọc nhầm người, điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là ra tay nhanh hơn để giảm bớt đau đớn cho anh."

Nói xong liền giơ tay chém xuống.

Đầu ngón tay rơi xuống đất.

Chu Nghĩa cũng là loại người hung ác, máu loãng tung tóe đến trên mặt, nhưng mắt cũng không thèm chóp một cái.

"A...——"

Lưu Tiến thê lương kêu to, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, ngũ quan đều vặn vẹo lại với nhau.

Mặt Lục Vân không chút biểu cảm nói: "Cho hắn đoán lại lần nữa."

Còn đoán?

Đã nói đoán sai liền cắt ngón tay.

Lưu Tiến làm sao dám tùy tiện há miệng, thế nhưng Lục Vân thấy hắn ta không nói lời nào, lại ra lệnh cho Chu Nghĩa: "Chặt thêm một ngón nữa."

"A...——"

Lưu Tiến như thế nào cũng không nghĩ tới, mình không nói lời nào, cũng bị chém đứt một ngón tay, toàn thân lập tức đau đến run rẩy, trợn mắt nhìn thẳng.

"Đoán lại."

"..."

Mạnh mẽ chống đỡ đau nhức kịch liệt trên tay, Lưu Tiến vô lực nói: "Chẳng lẽ là… chuyện tôi tôi đụng chết lão già mấy hôm trước… xong tìm người thế tội?"

"Chém!"

Lại một tiếng hét thảm vang lên, Lưu Tiến liền đứt ba ngón tay, đau nhức đến hôn mê bất tỉnh.

Lục Vân lạnh lùng nói ra: "Cứu hắn tỉnh lại, cho hắn đoán tiếp."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Mà ngay cả Chu Nghĩa cũng nhịn không được mà run lên, độ tàn nhẫn của vị Lục tiên sinh này không dưới mình là bao, Lưu Tiến đắc tội hắn, thật sự là ngược lại tám đời huyết môi*. ( *những điều xui xẻo mà 1 người gặp trong tám kiếp.)

Lưu Tiến bị cưỡng chế tỉnh lại, hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Lục Vân, quát: "Ngài là ma quỷ! là ma quỷ!!"

"Nói nhảm, chém!"

......

Lúc năm ngón tay trên bàn tay phải sót lại một ngón cuối cùng, Lưu Tiến đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Vì sao Lục Vân sớm không tới trễ không tới, giờ đã trễ thế này còn tới câu lạc bộ này để tính sổ?

Hắn ta đột nhiên cả kinh, nói: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của nữ sinh viên hôm nay?"

"Anh đoán đúng rồi."

Lục Vân hít sâu một hơi, tựa như thẩm phán vừa ra phát quyết vừa đi về hướng Lưu Tiến, nháy mắt bỗng nhiên hắn lấy dao nhỏ trong tay Chu Nghĩa, chém xuống.

"A...——"

Lưu Tiến kêu thảm thiết nói ra: "Vì sao tôi đoán đúng rồi… vẫn muốn chặt ngón tay của tôi??"

Tròng mắt Lục Vân lạnh như băng nhìn chăm chú hắn ta, chậm rãi nhổ ra một câu: "Tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế, năm ngón giờ chỉ còn một làm tôi không thoải mái."

Lưu Tiến nào dám có ý kiến.

Nếu Lục Vân đã muốn chặt ngón tay của hắn, cái gì cũng có thể trở thành lý do, cho nên hắn ta chỉ có thể đau khổ cầu xin tha thứ: "Lục tiên sinh, tôi thật sự không biết nữ sinh viên kia có liên hệ gì với ngài......Muốn trách, muốn trách thì trách tên khỉ ốm này, là do cậu ta đưa nữ sinh viên đó đến cho tôi!"

Lưu Tiến dùng bàn tay còn năm ngón nguyên vẹn của mình chỉ về phía người đàn ông gầy gò bên cạnh.

Sau khi bị Lục Vân ném từ lầu hai xuống đến giờ gã vẫn còn nằm trên mặt đất, không phải bởi vì thương thế quá nặng, mà là vì đứng lên rồi cũng không có tác dụng gì, ngược lại chỉ dễ làm bia ngắm cho người ta, không bằng cứ nằm giả chết ở đây là được rồi.

Không thể không nói chiêu này của hắn ta rất hữu dụng.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Vân vẫn chưa chú ý tới gã.

Thế nhưng một cái chỉ tay này của Lưu Tiến trực tiếp làm cây đuốc dẫn lửa tới người khỉ ốm, cho nên gã đâu thèm việc gì nữa, sau khi bật dậy khỏi mặt đất liền chạy như điên đi.

Một màn vừa phát sinh, gã đã chứng kiến hết thảy, đến Lưu Tiến cũng bị tra tấn thảm như vậy, gã có thể tốt hơn sao?

Có thể trốn thì cứ trốn!

Kết quả chứng minh là gã quá mức ngây thơ rồi, bốn phía đều là thành viên của Hắc Báo Đường, gã có thể chạy trốn tới chỗ nào được, còn chưa lao ra khỏi cửa câu lạc bộ, đã bị bắt trở về chặt hết tay chân, lúc này thật sự không bò dậy nổi.

Lục Vân mặt không biểu tình nói: "Chôn sống hết cả hai!"

Nghe được câu này, Lưu Tiến lần nữa hôn mê bất tỉnh, lần trước là đau nhức đến mức ngất đi, lần này là bị dọa đến ngất đi.

Đến bây giờ hắn ta mới biết được, tại sao Lục Vân lại để hắn ta đoán nguyên nhân, căn bản không phải là cho cơ hội, mà là mượn chuyện này để tra tấn hắn ta việc đó.

Hắn thật sự là ma quỷ mà...!
Chương 192 Cậu nên gọi tôi là anh rể

“Chôn sống cả hai đi!”

Lục Vân sai bảo xong thì không tính tiếp tục nán lại nơi này, chuẩn bị giao những chuyện sau đó cho Chu Nghĩa xử lý.

Mới đi ra cửa câu lạc bộ thì đã thấy Chu Nghĩa đuổi tới, cung kính nói: “Lục tiên sinh, ngài quên cầm Hắc Long Lệnh.”

Lục Vân lắc lắc đầu và nói: “Ông trả khối Hắc Long Lệnh này lại cho Mã Tam Gia, cứ nói tôi không dùng đến, về sau chỉ cần Hắc Long Hội các người không trêu chọc Lục Vân này nữa là được.”

Hắn đang phân rõ giới hạn với Hắc Long Hội.

Trước nay Lục Vân không muốn có quá nhiều liên lụy với Hắc Long Hội, cũng từng cảnh cáo Mã Tam Gia, đừng mưu toan kéo mình xuống nước.

Lúc trước sở dĩ nhận lấy Hắc Long Lệnh là vì nghĩ có lệnh bài này thì hắn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì không ổn, với thân phận của mình mà cầm một khối lệnh bài đại diện cho thế lực hắc ám, cho dù mình không có ý cấu kết, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Ví dụ như vừa rồi, sau khi lấy ra lệnh bài này, thái độ của đám người Chu Nghĩa đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi, còn không phải coi mình là cấp trên của họ sao?

Chỉ sợ khi tin tức này truyền ra thì tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn thật sự trở thành ông lớn mới của Hắc Long Hội. Vậy thì hết đường chối cãi còn gì.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lục Vân nhìn thấy đám người Chu Nghĩa quỳ trước mặt mình thì bỗng cảm thấy không khoẻ.

Tôi đại diện cho ánh sáng, đại diện cho thanh niên tốt thời đại mới, sao có thể để thế lực hắc ám ăn mòn linh hồn của mình chứ?

Cho nên Lục Vân quyết đoán quyết định, sau khi chuyện tối hôm nay xong xuôi thì sẽ trả Hắc Long Lệnh lại cho Mã Tam Gia.

Chu Nghĩa như đã đoán ra suy nghĩ của Lục Vân, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Sự tàn nhẫn khi anh xử lý hai người Lưu Tiến lúc nãy không yếu hơn lão đại chúng tôi bao nhiêu!”

Hành động này có thể gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ.

Chu Nghĩa nói câu này rất khẽ, vốn tưởng rằng Lục Vân không có khả năng nghe thấy, kết quả lại nghe tiếng của Lục Vân truyền về từ cách đó 10 mét: “Rõ ràng tôi là lấy ác trừng trị ác, sao gọi là tàn nhẫn chứ?”

Chu Nghĩa đầy kinh ngạc, tôi chỉ nhỏ giọng nói thầm một câu mà cách 10 mét anh vẫn nghe thấy thấy sao? Đại ca anh là thuận phong nhĩ à?

...

Về chuyện của Lý Hân, Lục Vân chỉ có thể làm được nhiêu đó.

Còn mấy việc trấn an còn lại và vấn đề chi phí giải phẫu của cha cô thì căn bản không phải chuyện khó đối với Thẩm Tĩnh Nghi.

Còn vấn đề tu luyện, Thẩm Tĩnh Nghi thật sự rất bỏ công, nhưng ngặt nổi thiên phú không bằng Liễu Yên Nhi, hơn nữa bị trì hoãn vì chuyện của Lý Hân nên tới bây giờ cô vẫn chưa cô đọng ra chân khí.

Nhưng Lục Vân cũng không vội.

Mấy ngày sau, Diệp gia.

Diệp Khuynh Thành thần bí dẫn Lục Vân đi vào phòng khách, nói: “Tới tới tới, tiểu Lục Vân, chị giới thiệu một người cho em quen biết.”

Đi vào thì thấy trên sô pha có một thanh niên đang ngồi, tuổi chỉ nhỏ hơn Lục Vân một chút, đại khái chừng mười chín không đến hai mươi.

Thằng nhóc này nhìn có vẻ rất bảnh trai, gương mày hơi giống với Diệp Khuynh Thành.

Từ ánh nhìn đầu tiên Lục Vân đã đoán ra thân phận của cậu ta. Em trai của Diệp Khuynh Thành, là dạng có quan hệ huyết thống.

Quả nhiên đã nghe Diệp Khuynh Thành giới thiệu: “Tiểu Lục Vân, chị giới thiệu với em một chút, đây là em ruột của chị - Diệp Vô Địch, hai ngày trước cố ý gấp rút trở về từ đại học Kinh Thành để nhận chị. Vô Địch, đây là tiểu Lục Vân, cũng là em chị, nhưng nó lớn hơn em một chút, cho nên em phải gọi là anh.”

“Chị, không phải chị đang nói giỡn chứ?” Diệp Vô Địch đầu tiên là kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, sau đó chuyển mắt qua Lục Vân, mặt đầy địch ý: “Em với người này không có chút huyết thống nào cả, dựa vào cái gì gọi anh ta là anh?”

Có thêm một người chị còn chưa tính, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, nhưng người tên Lục Vân này là thế nào? Hắn xứng để mình kêu là anh à?

Diệp Vô Địch lập tức không phục.

Diệp Khuynh Thành nhíu mày liễu lại, lúc này đột nhiên nghe Lục Vân nói: “Đúng vậy, chúng ta không có quan hệ huyết thống, hơn nữa trước kia không quen biết, cậu không thể gọi tôi là anh, cậu nên gọi là anh rể.”

Hắn cố ý nâng cao âm lượng.

“Anh rể?” Diệp Vô Địch đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Lục Vân cười nói: “Không sai, gọi nhanh lắm, kêu thêm vài tiếng anh rể nghe đi, anh rể vui vẻ thì sẽ cho bao lì xí lớn.”

Mặt Diệp Vô Địch lập tức tối sầm lại.

Nghĩ thầm có phải người này có tật xấu hay không? Không nghe ra câu ‘ anh rể ’ vừa rồi của tôi là câu nghi vấn à, sao lại biến thành xưng hô rồi?

Thật không biết xấu hổ!

Diệp Vô Địch nghi hoặc nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Chị, thứ này thật là anh rể của em?”

“Em...” Diệp Khuynh Thành vừa định nói là tiểu Lục Vân đùa em chơi thì bỗng thấy Lục Vân đi nhanh lên, ném Diệp Khuynh Thành lên sô pha, sau đó thì vả chan chát lên cặp đào căng mọng kia.

“Nhìn thấy không, nếu anh không phải anh rể em thì dám đánh chị em vậy không?”

Diệp Vô Địch: “...”

Diệp Khuynh Thành: “...”

“Đúng vậy, Vô Địch, cậu ấy chính là anh rể con, con phải nhớ kỹ gương mặt này, dù cậu ta hóa thành tro cũng là anh rể của con.” Đúng lúc này, Khương Lam bỗng đi đến từ ngoài cửa, nói với giọng điệu rất kiên định

Lúc này không chỉ Diệp Khuynh Thành đỏ mặt, ngay cả Lục Vân cũng xấu hổ thả tay khỏi cặp đào kia, nói: “Bác gái, tụi cháu chỉ đang đùa giỡn thôi!”

“Cái gì mà đùa giỡn! Tôi mặc kệ, tôi chỉ tin cảnh vừa rồi nhìn thấy nghe thấy, cậu đã nói mà không dám nhận, còn là đàn ông không vậy?” Khương Lam khiêu khích nhìn Lục Vân mà nói.

Đây là muốn cưỡng ép sao!

Ánh mắt Lục Vân xoay chuyển, khóe miệng bỗng hiện ra một nụ cười đầy thâm ý mà nói: “Bác gái, cháu phát hiện sau khi cháu châm cứu cho bác trai thì sắc mặt của bác gái càng ngày càng hồng nhuận.”

Quả nhiên lời này vừa vừa ra, trên gương mặt thiếu phụ còn rất quyến rũ của Khương Lam xẹt qua một tia đỏ ửng kiều diễm, sau đó bà trừng mắt, nhờ phúc của Lục Vân, hiện tại Diệp Hướng Vinh thật sự khoẻ như voi như hổ.

Khương Lam đã trống vắng mười mấy năm, cuối cùng cảm nhận được sự thỏa mãn xưa nay chưa từng có, tình cảm vợ chồng cũng nhanh chóng ấm lại.

Nhưng sao nói chuyện này ra trước mặt con cái mình được?

Khương Lam biết Lục Vân đang trả thù mình nên trừng Lục Vân một cái, hai người đều ngầm hiểu ngậm miệng không nói, không lấy đối phương ra nói giỡn nữa.

Cái này gọi là ăn ý.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 193 Mẹ đội nón xanh cho cha rồi

Lục Vân và Khương Lam cùng ngậm miệng lại, không nói giỡn với đối phương nữa.

Nhưng Diệp Vô Địch lại buồn bực, hai người này không thích hợp. Đặc biệt là vừa rồi khi ánh mắt bọn họ đối diện, vừa thấy là biết không bình thường, hơn nữa còn lộ ra một tia mập mờ, bằng không vì sao mẹ lại mặt đỏ...

Từ từ!

Diệp Vô Địch như phát hiện ra bí mật động trời nào đó, chạy như bay ra ngoài tìm được Diệp Hướng Vinh rồi nói: “Cha, con có một chuyện phải báo với cha...”

Cậu ta thuật lại vẻ mặt và cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.

Diệp Hướng Vinh lộ vẻ xấu hổ, còn tưởng rằng chuyện của mình đã bị Diệp Vô Địch biết, nhưng dù sao hiện tại chứng bệnh khó nói của ông ta đã khỏi, dù Diệp Vô Địch biết cũng không sao.

“... Cho nên con cảm thấy, chắc mẹ đã đội nón xanh cho cha rồi.” Diệp Vô Địch sinh động như thật mà biểu thị một hồi, lại đột nhiên tổng kết ra một câu như vậy.

Diệp Hướng Vinh nghe xong câu này thì thật sự xanh lè, nhưng không phải ở trên đầu, mà là mặt, là bị Diệp Vô Địch chọc tức đến xanh mặt.

Cuối cùng Diệp Vô Địch không tránh được bị một trận đòn.

Mà lúc này Diệp Khuynh Thành ở phòng khách rất bình tĩnh, hiển nhiên cô đã nhìn quen trường hợp này, bởi vì cô đã sớm phát hiện hình thức ở chung kỳ quái giữa cha mẹ và tiểu Lục Vân nên không cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này, Khương Lam bỗng nói: “Cháu ngoan, Khuynh Thành, đúng lúc mẹ có một chuyện muốn nói với các con, giữa trưa ngày mai, Âu Dương Túc mời cả nhà chúng ta đến chỗ ông ấy ăn cơm.”

Âu Dương Túc chính là cha của Âu Dương Minh Hạo, người cầm quyền đương thời của Âu Dương gia, có quan hệ rất tốt với Diệp Hướng Vinh, là dạng qua lại nhiều đời. Hai nhà lúc rảnh rỗi ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng thực bình thường.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khương Lam tiếp tục nói: “Hơn nữa lần này bọn họ còn cố ý dặn dò, phải dẫn cả hai con theo.”

“Tụi cháu?” Lục Vân kinh ngạc chỉ chỉ mình.

Nếu chỉ dẫn Diệp Khuynh Thành đi thì Lục Vân còn có thể lý giải, nhưng rõ ràng hắn có xích mích với Âu Dương Minh Hạo, bọn họ sẽ tốt bụng mời hắn đi ăn cơm sao? Sợ là nghĩ cách làm mình xấu mặt thôi!

Khương Lam giải thích: “Lần trước không phải Âu Dương Minh Hạo đến Giang Thành cùng chúng ta sao, kết quả cậu ta mất mặt một mình rời đi trước, xong việc lại cảm thấy băn khoăn, cho nên mới chuẩn bị xin lỗi cháu vào ngày mai.”

Đây là chuẩn bị làm lành với mình à?

Lục Vân sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thầm phủ định suy nghĩ này, hắn từng gặp vô số người, kẻ có tính cách cao ngạo như Âu Dương Minh Hạo sao có thể băn khoăn vì chuyện lần trước kia chứ?

Chắc anh ta chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.

Nói là mời mình ăn cơm nhận lỗi, sợ là đang ủ mưu gì đó đối phó mình.

Lục Vân cũng không ngây thơ như vậy.

Nhưng Diệp gia và Âu Dương gia đã qua lại nhiều đời, dù mình không nể mặt Âu Dương Minh Hạo thì cũng phải vuốt mũi Diệp Hướng Vinh và Khương Lam.

Còn Âu Dương Minh Hạo suy nghĩ cái gì thì ngày mai tới hiện trường rồi sẽ biết.

Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, chẳng lẽ còn sợ con châu chấu nho nhỏ như anh ta sao?

Rất nhanh, vào ngày hôm sau, đoàn người đi tới biệt thự cao cấp của Âu Dương Túc.

Độ tuổi của Âu Dương Túc cũng cỡ Diệp Hướng Vinh, hai người rất thân nhau, tất nhiên không cần giới thiệu quá nhiều.

Mà Diệp Vô Địch đã sớm quen biết người nhà Âu Dương Túc, hơn nữa quan hệ giữa cậu ta và Âu Dương Minh Hạo cũng không tồi.

Trước kia khi Âu Dương Minh Hạo còn chưa đi du học, hai người còn thường xuyên chơi chung, cho nên trong hoàn cảnh này chỉ có Diệp Khuynh Thành và Lục Vân hơi cảm thấy xa lạ.

“Khuynh Thành, đây là chú Âu Dương của con.” Khương Lam cười giới thiệu.

Diệp Khuynh Thành lễ phép đi đến trước mặt Âu Dương Túc hô một tiếng: “Chào chú Âu Dương!”

“Ha ha, ngoan, cháu Khuynh Thành quả nhiên đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, khó trách thằng ranh nhà chú luôn nhớ thương cháu, không biết đã nhắc đến cháu trước mặt chú bao nhiêu lần rồi.”

Âu Dương Túc nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thì trong lòng không nhịn được tán thưởng, thật không hổ là con gái của Khương Lam, gien di truyền này thật tốt.

Cuộc hôn nhân này không thể thành công đúng là rất đáng tiếc.

Âu Dương Túc cũng biết một chút về chuyện giữa Âu Dương Minh Hạo và Diệp Khuynh Thành, trong quá trình con trai nhà mình theo đuổi Diệp Khuynh Thành đã gặp một ít trở ngại, mà hôm nay trở ngại kia cũng tới nơi này.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Túc nhanh chóng chuyển mắt lên người Lục Vân.

Ông ta chưa từng gặp Lục Vân, nhưng không cần nghĩ cũng biết người này chính là trở ngại giữa con ông ta và Diệp Khuynh Thành, hơn nữa hôm nay bọn họ còn lấy lý do nhận lỗi để mời cái trở ngại này đi theo.

Âu Dương Túc muốn mượn cơ hội này xem người có thể đánh bại con ông ta có thật sự ưu tú như vậy hay không.

Không đợi Khương Lam giới thiệu, Âu Dương Túc đã chủ động đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Cậu chính là Lục Vân?”

“Đúng vậy, chào ông.”

Lục Vân nhìn thẳng vào ông ta, giọng nói bình thản, thể hiện bốn chữ không kiêu ngạo không nịnh nọt vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng trong mắt Âu Dương Túc, ông ta lại cảm thấy Lục Vân này quá không lễ phép.

Tôi là trưởng bối của cậu, dù thế nào cậu cũng nên thêm hai chữ “Thưa chú” sau chữ “Chào” chứ? Giọng điệu giao lưu ngang hàng này là thế nào?
Chương 194 Lục Vân không đơn giản

Âu Dương Túc rất khó chịu với Lục Vân, nhưng đâu biết rằng trong lòng Lục Vân, hắn chịu lên tiếng chào hỏi ông ta đã xem như rất nể mặt.

Ngang hàng?

Tôi thấy ông đang nằm mơ, cho dù lão tổ tông của Âu Dương gia các người bò ra khỏi quan tài cũng không dám nói mình ngang hàng với Vân Thiên Thần Quân.

Lục Vân nhìn thẳng vào mắt ông ta, sau khi chào hỏi đơn giản xong thì không vô nghĩa với u Dương Túc nữa mà lập tức đi tìm chị Khuynh Thành chơi.

Âu Dương Túc không nhịn được, nhưng cũng không tiện phát tác, dù sao Lục Vân cũng không làm chuyện gì quá đáng, nhiều lắm là không lễ phép mà thôi.

Vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng nhìn ra Âu Dương Túc không vui, hai người nhìn nhau, đều cười khổ.

Ấn tượng lúc trước của bọn họ đối với Lục Vân cũng là như thế, tổng kết thành một chữ để hình dung chính là, cuồng!

Cuồng không giới hạn!

Nhưng sau đó đủ loại thủ đoạn và thân phận của Lục Vân bị vạch trần, bọn họ phát hiện hắn căn bản không phải cuồng, mà nên gọi là tự tin.

Có thực lực mà cuồng gọi là tự tin.

Không thực lực mà cuồng gọi là ngốc.

Lục Vân thuộc về trường hợp đầu tiên.

Mới đầu vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng thực bài xích Lục Vân, nhưng hiện tại đã hoàn toàn coi Lục Vân là bảo bối, hận không thể dựng miếu để cung phụng hắn.

Một trong những mục đích hôm nay họ tới Âu Dương gia cũng là vì làm sáng tỏ hiểu lầm này.

Từ trước đến nay quan hệ giữ hai nhà luôn rất tốt, nếu vì hiểu lầm giữa các tiểu bối mà làm hai nhà sinh ra ngăn cách thì không nên.

Vì thế Diệp Hướng Vinh vỗ vỗ bả vai Âu Dương Túc, cười nói: “Thế nào lão Túc, có phải ấn tượng đối với thằng nhóc này rất tệ đúng không? Thật ra lúc trước chúng tôi cũng giống anh."

Âu Dương Túc cau mày, khó hiểu mà nhìn về phía Diệp Hướng Vinh.

"Dù sao hiện tại còn cách giờ cơm một thời gian, không bằng chúng ta đến cái đình sân sau ngồi hóng gió một hồi, vừa uống trà vừa nói chuyện, để đám tiểu bối tụi nó ở đây là được."

Hiển nhiên Diệp Hướng Vinh đã quá quen với nơi này.

Âu Dương Túc nghi ngờ nhìn đôi vợ chồng đó, không biết rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì.

Ba người đi xuống sân sau ngồi, cô người làm bưng nước trà lên.

Âu Dương Túc nhíu mày hỏi: “Lão Diệp, vợ chồng hai người làm gì vậy, rốt cuộc đang úp úp mở mở cái gì? Chẳng lẽ thằng nhãi Lục Vân kia không đơn giản như mặt ngoài sao?"

"Anh đoán đúng rồi." Diệp Hướng Vinh cười nói: “Còn nhớ buổi đấu giá từ thiện lần trước ở cung văn hoá hay không?"

"Của Vân Lộc đại sư?"

Âu Dương Túc là đại diện phú thương của tỉnh Giang Nam, tất nhiên cũng được mời đi tham gia hội đấu giá lần đó nên cũng có ấn tượng, chỉ là ông ta không rõ chuyện này có liên quan gì đến Lục Vân.

Diệp Hướng Vinh nói: “Buổi đấu giá từ thiện kia không chỉ triển lãm mười tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư, đồng thời cũng là ra mắt sản phẩm mặt nạ Thần cấp ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ này, mà hai việc này đều có liên quan đến Lục Vân."

"Nói tiếp." Vẻ mặt Âu Dương Túc trở nên hơi nghiêm túc.

Diệp Hướng Vinh dừng một chút rồi nói: “Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, mà công thức của ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ cũng là Lục Vân lấy ra."

"Cái gì?!"

Lời này vừa nói ra, thân thể Âu Dương Túc lập tức chấn động, mặt đầy kinh ngạc mà nói: “Anh xác định không phải đang nói giỡn với tôi chứ?"

"Là thật 100%!"

Vẻ mặt của vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng có chút phức tạp.

Chuyện công thức là sau đó Diệp Khuynh Thành nói cho bọn họ, mà nói ra cũng hổ thẹn, chuyện Lục Vân là Vân Lộc đại sư do chính hắn cố ý lộ ra để vả mặt hai vợ chồng bọn họ.

Cũng từ sau buổi đấu giá đó, vợ chồng Diệp Hướng Vinh mới bắt đầu ý thức được trước kia bọn họ thật sự coi thường Lục Vân.

Âu Dương Túc hít sâu một hơi rồi nói: “Chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi."

"Vậy còn chưa xong." Diệp Hướng Vinh tiếp tục nói: “Lão Túc, tôi không sợ nói cho anh biết, thật ra mười mấy năm qua tôi vẫn luôn mắc chứng bệnh khó nói, việc này chúng tôi chưa bao giờ nói ra ngoài, nhưng Lục Vân liếc một cái đã nhìn ra vấn đề, còn giúp tôi trị hết bệnh này."

Hiện tại đã hết bệnh nên ông ta có thể thoải mái nói ra, trước kia vẫn luôn giấu diếm.

Làm như vậy chỉ vì muốn nói cho Âu Dương Túc, Lục Vân không chỉ có thân phận Vân Lộc đại sư, không chỉ lấy ra công thức mặt nạ Thần cấp, đồng thời còn là một vị thần y có y thuật cao siêu.

Âu Dương Túc lại hít sâu một hơi.

Nhưng lúc này, Khương Lam lại mở miệng nói: “Còn chưa xong."

Còn chưa xong?

Âu Dương Túc đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.

"Lục Vân là một tu võ giả, hơn nữa còn là một tông sư Hoá Cảnh." Khương Lam chậm rãi phun ra một hơi rồi nói.

Tu võ giả?

Tông sư Hoá Cảnh?

Lúc này không chỉ Âu Dương Túc, ngay cả Diệp Hướng Vinh cũng bị câu này doạ nhảy dựng lên, đôi mắt trừng thật lớn.

Ông ta cũng mới biết tin này vào hôm nay, nhiều ngày qua Khương Lam chưa từng nói với ông ta.

"Không sai, cậu ta là một tông sư Hoá Cảnh." Khương Lam giải thích: “Lần trước khi tôi nói chuyện với Tề Thương Lan thì ông ta không cẩn thận nói lỡ miệng, cho nên tôi có đi thăm dò Lục Vân, phát hiện cậu ta thật sự không đơn giản, có thể bước đi trên mặt sông chảy xiết, như giẫm trên đất bằng, đây là năng lực chỉ có tông sư Hoá Cảnh mới có."

"Ồ… " Lúc này Âu Dương Túc hoàn toàn kinh sợ.

Trước đó ông ta còn buồn bực, rốt cuộc Lục Vân ưu tú đến mức nào mới làm vợ chồng Diệp Hướng Vinh lau mắt mà nhìn, đặc biệt là Khương Lam tầm mắt cực cao cũng không phản đối Lục Vân và con gái ở bên nhau.

Vừa rồi nghe bọn họ nói như vậy, Âu Dương Túc đã hiểu con của mình - Âu Dương Minh Hạo căn bản không là cái rắm gì trước mặt Lục Vân!

Đồng thời ông ta cũng lý giải sự ngông cuồng của Lục Vân.

Dù đứng trước mặt tu võ giả, tông sư Hoá Cảnh cũng có tư cách ngông cuồng, huống chi Âu Dương Túc chỉ là người thường, còn vọng tưởng Lục Vân lễ phép với mình.

Ngẫm lại tâm lý lúc nãy, Âu Dương Túc cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khương Lam thở dài và nói: “Những lời này chúng tôi không tiện trực tiếp nói với Minh Hạo, sợ đả kích lòng tin của nó, cho nên mới nhân cơ hội hôm nay làm sáng tỏ hiểu lầm với ông."

Bà không chỉ một lần ám chỉ Âu Dương Minh Hạo, nhưng Âu Dương Minh Hạo chưa từ bỏ ý định, Khương Lam còn có cách nào đây, cũng không thể chỉ vào mũi Âu Dương Minh Hạo mà nói, thằng nhỏ ngốc, cháu đừng si tâm vọng tưởng, đứng trước mặt Lục Vân đẹp trai trâu bò thì cháu chỉ là cặn bã.

Nói vậy thì tàn nhẫn quá!
Chương 195 Cao thủ đai đen, Ichisuke Eikawa

Trong lúc vợ chồng Diệp Hướng Vinh và Âu Dương Túc trò chuyện, ở sân trước có một người xuất hiện, đó là một người Đông Dương dưới mũi có nhúm râu đen.

Hiển nhiên u Dương Minh Hạo sớm đã biết trước người Đông Dương sẽ đến, lập tức cười tiến lên nghênh đón, hơn nữa thuần thục dùng tiếng Đông Dương nói chuyện vài câu với anh ta.

Diệp Vô Địch tò mò hỏi: “Anh Minh Hạo, anh với thằng quỷ Đông Dương này nói cái gì vậy?"

"Không có gì, chỉ chào hỏi đơn giản mà thôi, anh giới thiệu với em một chút, anh ta là người bạn anh quen lúc đi du học ở Đông Dương, tên là Ichisuke Eikawa, là cao thủ Tae Kwon Do rất lợi hại, mấy ngày hôm trước vừa tới Long quốc, chuẩn bị xây một quán Tae Kwon Do ở chỗ chúng ta."

Trước đó Âu Dương Minh Hạo du học ở Đông Dương có từng học Tae Kwon Do hai năm, lúc ấy anh ta đã quen biết Ichisuke Eikawa.

Ichisuke Eikawa không học giữa chừng như Âu Dương Minh Hạo, mà từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập Tae Kwon Do, sớm đã đến trình độ đai đen.

"Xín chào." Âu Dương Minh Hạo giới thiệu xong thì Ichisuke Eikawa cũng nặn ra hai chữ Trung bập bẹ, chủ động chào hỏi Diệp Vô Địch.

Diệp Vô Địch nhịn không được mà cười nói: “A, thằng quỷ Đông Dương này cũng khá thú vị đó!"

"Này, tối nghe hiểu được một chút… Tiếng Trung, xin cậu đừng gọi tối là thằng quỷ, bằng không tối sẽ tức giận." Ichisuke Eikawa đột nhiên xụ mặt nghiêm túc nói.

"Ha ha, thực xin lỗi thực xin lỗi." Diệp Vô Địch xin lỗi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Âu Dương Minh Hạo và nói: “Anh Minh Hạo, người bạn Đông Dương này là anh mời đến ăn cơm sao?"

"Đúng vậy." Âu Dương Minh Hạo gật gật đầu, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười không có ý tốt.

Đương nhiên Ichisuke Eikawa là anh ta mời đến, nhưng có phải tới ăn cơm không thì chưa chắc.

….

Phía trước một vườn hoa tươi tốt, Diệp Khuynh Thành hơi cong người, nghiêm túc đánh giá mấy đóa hoa nhỏ màu hồng trong vườn, nói: “Mấy đoá hoa hồng này trông thật xinh đẹp, có nên hái mấy đóa về rồi cắm trong nhà chúng ta trang trí không?"

"Em thấy được đó, rất đẹp, có thể hái thêm mấy đóa để cắm thêm mấy chỗ." Lục Vân đáp lại, tầm mắt lại không nằm trên những đoá hoa đó, mà dừng lại trên đường cong nóng bỏng phác hoạ ra khi Diệp Khuynh Thành khom lưng ngắm hoa.

Chỉ có thể nói là mỹ nhân ngắm hoa, tôi ngắm mỹ nhân.

"Tiểu lưu manh, mắt em nhìn đâu vậy hả!"

Lục Vân đang xem say sưa thì đột nhiên nghe thấy Diệp Khuynh Thành quát lên một tiếng, cô đứng thẳng dậy, đường cong kia lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Vân. Cũng không thể nói biến mất, phải nói là Diệp Khuynh Thành đã quay lại, dùng đôi mắt xinh đẹp căm tức nhìn Lục Vân.

Hiển nhiên cô đã phát hiện ánh mắt không thành thật vừa rồi của Lục Vân.

Lục Vân bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Đánh cũng đã đánh rồi, còn để ý nhìn thêm vài lần làm gì? Là người khác thì em còn lười xem!"

"Em nói cái gì?"

"Khụ khụ… Ý em là Diệp Vô Địch quá không hiểu chuyện, không đi cùng với đại mỹ nữ là chị mà cố tình chạy tới bám lấy Âu Dương Minh Hạo, chị nói xem có phải cậu ta có vấn đề về phương diện kia hay không?"

May mà vừa rồi Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, Lục Vân vội vàng thay đổi đề tài.

Quả nhiên Diệp Khuynh Thành không so đo mà nói: “Nói bừa cái gì vậy, là chị kêu Diệp Vô Địch đi đấy."

"Chị kêu? Vừa rồi em chỉ dừng lại nói chuyện một câu với Âu Dương Túc thôi, mới một lát như thế mà chị em hai người đã giận dỗi?"

"Không thể nói là giận dỗi, chủ yếu là nó mở miệng thì nói muốn tác hợp chị với Âu Dương Minh Hạo, chị phiền quá nên bảo nó cút được bao xa thì cút."

"Thì ra là thế." Lục Vân cười cười.

Phỏng chừng Diệp Vô Địch còn không biết Âu Dương Minh Hạo và bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên chạy tới làm bà mối, sao Diệp Khuynh Thành có thể nể mặt cậu ta.

Đáng đời!

"Hừm? Tiểu Lục Vân, sao chị nhìn thấy một tia vui sướng khi người gặp họa trên mặt em?"Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhìn chăm chú Lục Vân mà hỏi.

Nụ cười trên mặt Lục Vân lập tức tắt, lắc đầu nói: “Chị nhìn lầm rồi."

"Phải không?" Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, vẫn dán mắt nhìn chăm chú vào Lục Vân, hình như muốn vạch trần tâm tư của hắn.

Lục Vân kiên định nói: “Chị nhìn lầm rồi."

Thật ra tâm tình của hắn rất phức tạp, cứ như có một món đồ chơi mình rất thích, đột nhiên có một ngày, một người chạy ra nói muốn chia đi một nửa, cảm giác này rất khó chịu.

Diệp Vô Địch xuất hiện mang đến cảm giác như vậy cho Lục Vân.

Đổi cách nói chính là, ghen.

Trước kia Diệp Khuynh Thành chỉ là chị của một mình hắn, hiện tại biến thành chị của hai người, đương nhiên trong lòng Lục Vân thực hụt hẫng.

Sớm biết như vậy còn không bằng lúc trước lớn mật một chút, xác nhận luôn thân phận anh rể này!

"Tiểu Lục Vân." Trong lúc Lục Vân suy nghĩ xuất thần, Diệp Khuynh Thành bỗng cười thật xinh đẹp và nói: “Chị biết em suy nghĩ cái gì, hiện tại chị có thể trả lời em, nếu phải lựa chọn giữa em và Diệp Vô Địch thì chị vẫn sẽ chọn em."

Thì ra Diệp Khuynh Thành đã sớm nhìn ra sự không thoải mái trong lòng Lục Vân. Không có quan hệ huyết thống thì thế nào, tình cảm giữa cô và Lục Vân đã sớm không thể dùng huyết thống để cân nhắc.

Lục Vân cảm động không thôi, nói: “Chị Khuynh Thành, chị không cần lựa chọn, chị có thể có được cả hai."

"Vậy về sau không cho em ghen tị nữa đấy!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Sẽ không." Lục Vân cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh và nói: “Dù sao chỉ cần Diệp Vô Địch là em trai của chị, em làm anh rể của Diệp Vô Địch, vậy vĩnh viễn sẽ không ghen tị."

"Em tưởng bở." Diệp Khuynh Thành vươn ngón tay ngọc ra gõ đầu Lục Vân, trong lòng lại rất sung sướng, thậm chí còn có một tia chờ mong.

Đang lúc ấm áp, chỗ cua quẹo bỗng xuất hiện một người, đó chính là Ichisuke Eikawa, chỉ thấy anh ta vươn một ngón tay ra chỉ vào Lục Vân và nói: “Anh, ánh với tối!"

Diệp Khuynh Thành ngạc nhiên, sao lại có một người Đông Dương chạy ra thế này?

Lục Vân cũng hơi sửng sốt.

Ichisuke Eikawa lặp lại lần nữa bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: “Anh, ánh với tối!"

Lúc này Lục Vân mới phản ứng lại, anh ta đang nói ‘ Anh đánh với tôi ’, lập tức quái lạ mà nhìn anh ta và nói: “Vì sao tôi phải đánh với anh?"

Thật không thể hiểu được.

Lúc này, giọng nói của Âu Dương Minh Hạo cũng truyền đến từ chỗ cua quẹo: “Anh Ichisuke là bạn của tôi, nghe nói công phu của anh rất lợi hại nên muốn so đấu một chút, cũng không có ác ý."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK