Tiêu Thấm đã từng nghe Long Diệc Tuyết nói đến cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đề cập nhiều lần nhưng cô thực sự không biết về chuyện này, không biết Thiên Huyền Tử là ai và cũng không cố ý úp mở trước mặt Long Diệc Tuyết.
Nhưng hiện tại thì khác.
Trong lòng Tiêu Thấm đã có câu trả lời.
Câu trả lời chính là tiểu Lục Vân.
Kể từ khi nghe Lục Vân nói rằng hắn là đệ tử của Thiên Huyền Tử, Tiêu Thấm đã hiểu ra rằng cơ duyên mà Long Diệc Tuyết nói đến chính là tiểu Lục Vân.
Ngoài điều đó ra, cô không thể nghĩ ra cách giải thích nào khác tốt hơn.
Long Diệc Tuyết cầu xin: “Thấm, tới thừa nhận rằng ngay từ đầu tiếp cận cậu là vì lợi ích của Long gia nhưng sau khi tiếp xúc với cậu một khoảng thời gian, tớ đã coi cậu như một người bạn thực sự.”
“Lần này ông nội bị bệnh nặng, không cầm cự được bao lâu nữa. Với tư cách là bạn, tớ cầu xin cậu hãy cho tớ đáp án được không? Tớ có thể quỳ xuống xin cậu.”
Long Diệc Tuyết rơm rớm nước mắt định quỳ xuống, Tiêu Thấm vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Diệc Tuyết, không phải là tớ không nói với cậu mà là do bản thân tớ không biết đáp án. Bây giờ tớ đã biết rồi, nhất định tớ sẽ không giấu cậu chuyện gì nữa.”
Nghe được nửa câu đầu tiên, sắc mặt của Long Diệc Tuyết trầm xuống vì tưởng Tiêu Thấm lại úp úp mở mở nhưng nghe được nửa câu sau, đôi mắt đẹp sáng lên.
“Thật sao? Thấm, cậu nguyện ý nói cho tớ thật ư?”
“Đương nhiên.”
Tiêu Thấm mỉm cười gật đầu, sau đó ra vẻ cao thâm nói: “Cơ duyên mà Long gia nói đến xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
“Gần ngay trước mắt?”
Long Diệc Tuyết hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt đảo qua một vòng, vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu.
Chỗ của bọn họ cách trung tâm quay phim của đoàn làm phim một khoảng. Đoàn làm phim không dám tùy tiện quấy nhiễu bọn họ cho nên không có ai dám nhúc nhích.
Cho nên gần ngay trước mắt là sao?
Long Diệc Tuyết bối rối, cô ấy suy nghĩ một hồi. Sau đó, đột nhiên dán mắt vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thấm và nói: “Thấm, ý cậu là cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đề cập tới chính là cậu?”
“Lẽ nào cậu đã nghĩ ra cách chữa bệnh cho ông nội của tớ?”
“Không phải tớ.”
Tiêu Thấm lắc đầu.
Long Diệc Tuyết lo lắng nói: “Không phải cậu thì là ai?”
“Kìa…”
Trên trán Tiêu Thấm xuất hiện mấy vạch đen, cô rất muốn kéo tiểu Lục Vân tới trước mặt Long Diệc Tuyết và nói với cô ấy rằng: Nơi này chỉ có ba người chúng ta, nếu không phải tớ thì còn có thể là ai?
Đương nhiên Tiêu Thấm không làm vậy mà liếc mắt sang hướng bên cạnh một cái, nói: “Là hắn!”
Long Diệc Tuyết xoay cái cổ trắng nõn của cô ấy, ánh mắt rơi vào người không nói gì. Đôi mắt đẹp ngưng đọng, tựa hồ không thể tin nổi nói: “Ý cậu cơ duyên chính là tên vô sỉ…Là em trai của cậu?”
Tiêu Thấm cười tươi như hoa, nói: “Em trai của tớ chính là đồ đệ của Thiên Huyền Tử, cơ duyên mà cậu nói đến chắc hẳn là em ấy.”
“Này…Này là thật sao?”
Long Diệc Tuyết vẫn không thể tin nổi, một người như Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao lại có đồ đệ lưu manh như vậy?
Nếu như Lục Vân biết suy nghĩ của cô ấy thì hắn nhất định sẽ khinh thường cô ấy không thương tiếc.
Tiên phong đạo cốt?
Buồn cười chết đi được, điều đó căn bản không hề tồn tại.
Lão già đó thậm chí còn không đoan chính bằng hắn, ông ấy chỉ được vỏ bọc tốt ở bên ngoài thôi.
Tiêu Thấm khẳng định: “Diệc Tuyết, cậu nói rằng ông nội sắp không trụ được nữa, sao tớ có thể đùa giỡn với cậu vào lúc này được chứ? Tiểu Lục Vân chính là đồ đệ của Thiên Huyền Tử. Chắc cậu cũng đã nghe danh Thần y Giang Thành rồi đúng không? Chính là hắn.”
Sau khi cô nói xong, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào.
Long Diệc Tuyết trợn trừng mắt nhìn Lục Vân. Cô ấy có chút không thở nổi, nói: “Cậu thật sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng sao? Cậu chính là cơ duyên của Long gia chúng tôi ư?”
Lục Vân đen mặt nói: “Phi phi phi, đừng lúc nào cũng treo trên miệng cơ duyên, cơ duyên. Chị mới là cơ duyên.”
Tuy nói chuyện rất lưu manh nhưng hắn cũng không phủ nhận.
Đôi mắt đẹp của Long Diệc Tuyết hiện lên vẻ hưng phấn, nói: “Cơ…Lục tiên sinh, ngài quả là cao nhân. Nể mặt tình bạn giữa tôi với Tiêu Thấm, ngài có thể cứu mạng ông nội của tôi không?”
“Tôi không phải là cao nhân, tôi chỉ là một tên lưu manh vô sỉ thôi.”
Lục Vân kiêu ngạo nói.
Ai mà chẳng có chút nóng tính chứ?
Hừ!
“……”
Long Diệc Tuyết cười khổ một tiếng, sau đó đột nhiên khom người quỳ xuống trước mặt Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh, Diệc Tuyết biết sai rồi. Vừa rồi tôi không nên mắng ngài như vậy, mong ngài có thể tha thứ cho tôi.”
“Đừng nói như vậy, chị là con gái, con gái sao có thể nhận minh sai được? Chị nhất định là đang nói dối. Mà chị nói cũng đúng, tôi đích thực là một tên lưu manh vô sỉ.”
“Lục tiên sinh, tôi không hề nói dối. Thật sự xin lỗi ngài, ngài nhìn xem tôi đã quỳ xuống rồi.”
“Không, chị đang nói dối.”
“……”
Nhất thời, Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào.
Ai nói chỉ có con gái mới vô lý?
Người đàn ông cao lớn trước mặt cô ấy còn vô lý hơn nhiều.
Long Diệc Tuyết đầu hàng.
Cuối cùng, ngay cả Tiêu Thấm cũng không chịu nổi nữa. Cô trừng mắt nhìn Lục Vân, nói:
“Tiểu Lục Vân, thế là đủ rồi. Diệc Tuyết là bạn của chị, em đừng có được đằng chân lên đằng đầu!”
“Diệc Tuyết, mau đứng dậy, đừng quỳ nữa. Tên nhóc này dễ nổi nóng, hắn đang trêu cậu đấy!”
Tiêu Thấm nói xong định đỡ Long Diệc Tuyết dậy nhưng cô ấy kiên quyết: “Không được, nếu như Lục tiên sinh không đồng ý cứu ông nội của tớ thì tớ sẽ quỳ ở đây, không đứng dậy.”
“Tiểu Lục Vân!”
Thấy mình không thể giúp gì cho Long Diệc Tuyết, Tiêu Thấm không thể không nhìn chằm chằm vào Lục Vân một lần nữa. Cô nghiến răng như thể nếu hắn dám trêu chọc Long Diệc Tuyết một lần nữa thì cô sẽ cho hắn nếm thử cảm giác bị chị gái đánh vào đầu.
Lục Vân cũng không giả bộ được nữa, chỉ có thể cười khổ nói: “Ha ha, chị sáu lợi hại thật đấy, nhìn thoáng qua là biết em đang giả bộ tức giận. Chị Long, mau đứng dậy đi, quỳ trước mặt em thế này không ổn đâu.”
Long Diệc Tuyết vui vẻ nói: “Ý của ngài là nguyện ý cứu ông nội của tôi đúng không?”
Lục Vân ẩn ý nói: “Chị đã có thành ý lộ ngực như thế, nếu như em không đồng ý thì chẳng phải quá vô lý hay sao?”
Lộ ngực?
Long Diệc Tuyết trầm ngâm, cúi đầu nhìn xuống, kêu lên một tiếng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 296 Đàn ông thì phải cứng rắn
Mặc dù có một số hiểu lầm nhỏ nhưng kết quả vẫn rất tốt.
Tâm trạng chán nản của Long Diệc Tuyết bị cuốn đi.
Sau khi Tiêu Thấm thay chiếc sườn xám ra, ba người họ cùng nhau rời khỏi phim trường.
Tiêu Thấm vẫn đội mũ chống nắng và đeo khẩu trang. Không phải để tránh các tay săn ảnh, mà để tránh gây sự chú ý của những người qua đường.
Về phần Lục Vân và Long Diệc Tuyết.
Người qua đường hoàn toàn không biết họ, vì vậy không cần phải che giấu.
Vừa rời khỏi đoàn phim không xa.
Lục Vân cười nhẹ và nói: "Lại có một kẻ có mắt không tròng theo dõi chúng ta."
Tiêu Thấm bình tĩnh nói: "Đây không phải là điều bình thường sao? Những tay săn ảnh đó dựa vào việc này để kiếm sống mà."
Cô đã sớm quen với việc này.
Nhưng sau đó.
Đôi mắt đẹp dịu dàng của Tiêu Thấm lóe lên một tia giảo hoạt, cô nói: "Haizz, ban đầu quay phim chỉ vì sở thích, nhưng ai mà ngờ quay phim cho vui lại nổi tiếng như vậy, vừa nổi tiếng thì những rắc rối cũng lần lượt kéo nhau đến."
Nhất thời Lục Vân lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Chị sáu học theo văn học Versailles* khi nào vậy. (Tương tự với từ Flex, nghĩa là khoe khoang kiểu khiêm tốn)
Chẳng mấy chốc, hắn đã biết Tiêu Thấm muốn làm gì.
Sau khi Tiêu Thấm nói xong, bỗng nhiên thân hình xinh đẹp lách nhẹ một cái, thay đổi vị trí với Long Diệc Tuyết, hơn nữa còn cố ý đẩy đẩy cô ấy, nói: "Phiền não của người nổi tiếng là không dám tùy tiện đi dạo phố với đàn ông, rất dễ bị truyền thông giải trí lợi dụng để thổi phồng lên."
Vốn dĩ chỗ ba người đứng lúc đầu là Tiêu Thấm ở giữa, Lục Vân và Long Nghệ Tuyết ở hai bên, sau khi cô đổi vị trí thì Long Diệc Tuyết đã bị đẩy vào giữa.
Và theo cú đẩy của Tiêu Thấm, cơ thể yêu kiều của Long Diệc Tuyết va vào cơ thể của Lục Vân.
Ý đồ không nên thể hiện rõ ràng.
Má Long Diệc Tuyết ửng hồng.
Lục Vân mặt không đổi sắc nói: "Chị sáu, thật sự em không biết nên đánh giá kỹ năng diễn xuất của chị như thế nào. Bình thường chị quay phim rất lợi hại mà, sao lại hành động lộ liễu thế, diễn còn tệ hơn mấy tiểu thịt tươi* nữa."( người mới)
Bọn họ đã đi dạo phố cùng nhau biết bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy Tiêu Thấm bảo bị người ta đồn nhảm, nhưng hôm nay có cả Long Diệc Tuyết đi theo mà cô lại sợ sao?
Có cần diễn giả đến như vậy không
Tiêu Thấm giả vờ ngốc nghếch, nói: "Cái gì? Tiểu Lục Vân, em đang nói gì vậy? Chị không nghe thấy em đang nói gì. Gió ở đây mạnh quá, đứng cách hơn hai mét nên không thể nghe rõ."
"..."
Chị gái hư hỏng.
Long Diệc Tuyết bị Tiêu Thấm đẩy một phát, sau khi va vào cơ thể của Lục Vân, thì cô nhanh chóng bật ra như bị điện giật, nhịp tim không ngừng tăng tốc.
Thực cứng cáp
Cơ bắp của hắn thực sự rất cứng cáp.
Lục Vân trông không giống cường tráng lắm, nhưng cơ bắp dưới lớp quần áo rất phát triển.
Vừa rồi Long Diệc Tuyết va phải cánh tay hắn, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp trên cánh tay Lục Vân vô cùng khỏe khoắn và vững chắc, nếu không thì Long Diệc Tuyết sẽ phải lảo đảo thêm một chút, không thể nào đứng vững nhanh như vậy được.
Nếu Lục Vân biết suy nghĩ của Long Diệc Tuyết, chắc chắn sẽ tự luyến một hồi lâu.
Đàn ông là lá chắn vững chắc cho người phụ nữ, nếu không cứng rắn thì làm sao được?
Phải thật cứng rắn!
Long Diệc Tuyết đang suy nghĩ lung tung, thì Lục Vân đột nhiên trầm giọng nói: "Người đi theo chúng ta lần này không phải là paparazzi bình thường mà là một võ giả."
Sắc mặt Long Nhất Tuyết hơi thay đổi, nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Cô và chị sáu đi trước đi, tôi sẽ xử lý hắn ta... "
Lục Vân vừa nói đến đây, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười, nói: "Không cần nữa, hắn ta đã chờ không nổi muốn ra tay ngay rồi."
Lục Vân cảm giác được hơi thở nội lực đang cuộn trào của đối phương.
Quả nhiên.
Lục Vân vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận gió mạnh, chỉ thấy một bóng người lao về phía họ giống như diều hâu săn mồi, năm ngón tay cong lên như móng vuốt vô cùng sắc bén.
Xông thẳng đến đầu Lục Vân.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Người bình thường chắc chắn sẽ không kịp phản ứng, nhưng Lục Vân đã sớm phát hiện, khi năm ngón tay của hắn ta rơi xuống, Lục Vân đột nhiên quay người lại, bất ngờ tung ra một cú đấm.
Ầm!
Cơ thể người lao đến chấn động mạnh, bay ra phía sau mấy bước, nhìn lại cơ thể Lục Vân vẫn vững vàng như bàn đá, ánh mắt hắn ta liền tối sầm lại, nói: "Cậu là võ giả, không phải là người tu đạo?"
Người ra tay là Cao Phong .
Đệ tử của Bạch Long Vương.
Dự định ban đầu của hắn ta là nhanh chóng giết chết Lục Vân rồi rời khỏi hiện trường, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Người tu đạo chỉ quan tâm đến đạo thuật, mà không chú ý đến việc rèn luyện thân thể.
Trong mắt Hóa Cảnh tông sư, nếu một người tu đạo không thể sử dụng được đạo pháp thì thân thể xương cốt của người đó chẳng khác nào một người già yếu.
Cao Phong thậm chí không muốn giao chiến gì với Lục Vân, sau khi xác định là hắn thì lập tức phát động công kích mạnh mẽ.
Vốn dĩ hắn ta nghỉ chỉ trong một vài giây là xong.
Nhưng ai biết được, Lục Vân lại có thể phản ứng nhanh như vậy, từ lực đạo trong chiêu vừa rồi có thể nhìn ra được, thể lực của hắn không yếu, hoàn toàn không giống như người tu đạo, mà ngược lại càng giống như một võ giả.
"Cao Phong, anh thật to gan!"
Lúc này, Long Diệc Tuyết mới kịp phản ứng lại, hướng về phía Cao Phong mà gầm lên một tiếng.
Bạch Long Vương là chỗ dựa của Đàm gia, chuyện này ở kinh thành cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa đây là do Đàm gia chủ động công khai ra ngoài, mục đích chủ yếu là nói cho những nhà hào môn khác ở kinh thành biết, Đàm gia đã tìm được người chống lưng, để những nhà đó biết điều một chút.
Long gia và Đàm gia âm thầm đấu đá nhiều năm như vậy, đương nhiên họ đã tìm hiểu rõ ràng về người chống lưng cho Đàm gia, thế lực của Bạch Long Vương.
Cho nên việc Long Diệc Tuyết biết Cao Phong cũng là chuyện bình thường.
Nghe có người gọi tên mình, Cao Phong hơi sửng sốt, ánh mắt rơi vào trên người Long Diệc Tuyết, chăm chú nhìn một hồi, đột nhiên cười lạnh nói: "Thì ra là tiểu thư của Long gia, không ở lại kinh thành với ông nội sắp chết của cô đi, chạy đến Giang Nam làm gì?"
"Làm càn, sức khỏe ông nội tôi tốt lắm, tôi thấy anh mới là sắp chết đấy!" Long Diệc Tuyết nhướng mày, quát mắng.
"Ha ha, tôi không thích lãng phí thời gian với một tiểu nha đầu như cô, mục tiêu hôm nay của tôi không phải là cô, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào chuyện của người khác!" Cao Phong cười lạnh nói.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt sắc bén của hắn ta lần nữa đâm về phía Lục Vân, quát: "Nhãi con, cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể ngăn cản năm phần công lực của tôi, nhưng, cũng chỉ có như vậy mà thôi, lại đây để tôi dẫn cậu đến chỗ chết!"