Tâm trạng của Lục Vân hoàn toàn khác so với lúc hắn mới đến học viện võ đạo kinh thành.
Hắn có một dự cảm mạnh mẽ rằng chân tướng thân phận thật sự của hắn, thứ ngay cả Ám bộ cũng không thể nào điều tra ra đang ngày càng đến gần với mình hơn.
Vào những lúc như thế này, một người dù có vững vàng đến mấy, chắc chắn cũng sẽ không giữ được bình tĩnh phải không?
Lục Vân hít sâu một hơi, áp chế dao động trong lòng, quyết định xuất phát điều tra từ kinh thành, về phần vừa rồi vì sao không để Lạc Ly nói ra thân phận của mình.
Đương nhiên là vì không muốn đánh rắn động cỏ.
Lạc Ly không biết trong đầu Lục Vân đang nghĩ gì, nên cô vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn đi dạo quanh khuôn viên học viện, vừa đi vừa kể cho Lục Vân nghe những điều thú vị về thời còn đi học của cô.
Không có Đinh Văn Hoành và Đoạn Bằng đi theo, lúc này Lạc Ly mới hoàn toàn được thả lỏng.
Trên đường đi, không ít sinh viên nhận ra Lạc Ly, lại thấy lần này không có phó viện trưởng nên tất cả đều kích động chạy tới xin được chụp hình chung.
Tâm trạng Lạc Ly rất tốt, bất cứ ai đến xin chụp ảnh đều không từ chối.
Trong lúc nhất thời, Lục Vân biến thành người ngoài, nhìn Lạc Ly bị đám đông vây quanh mà dở khóc dở cười.
Khi Lạc Ly chụp ảnh và ký tặng cho mọi người, cô còn thỉnh thoảng nhìn Lục Vân với ánh mắt đầy khiêu khích, như muốn nói: Nhìn xem chị gái của em nổi tiếng cỡ nào này.
Lục Vân không hề ghen tị chút nào, ngược lại chính những ánh mắt thù địch của các nam học viên xung quanh khiến hắn cảm thấy có chút thú vị.
Lạc Ly là một nhân vật nổi tiếng trong học viện võ đạo kinh thành, cho dù cô đã tốt nghiệp ở học viện thì những truyền thuyết kia vẫn tồn tại, dù là Đoạn Bằng đã trở thành giảng viên hay là những nam học viên này họ đều thầm coi cô như một nữ thần.
Đột nhiên nữ thần trở lại học viện, còn mang theo một người đàn ông có cử chỉ hết sức thân thiết với cô, điều này làm rất khó làm họ không nghĩ sâu xa hơn.
Đương nhiên là họ rất khó chịu.
Nhưng thấy bọn họ khó chịu, Lục Vân lại càng vui vẻ, đột nhiên đẩy đám người sang một bên, sải bước về phía Lạc Ly.
Ngay lúc mọi người cho rằng có người muốn chen hàng, đang định quay lại khiển trách thì nhìn thấy người đàn ông này vô cùng bá đạo vác Lạc Ly trên vai.
"Vợ yêu, đừng lãng phí thời gian nữa, về nhà làm chính sự thôi."
Lục Vân cõng Lạc Ly trên vai, dùng tay phải ghìm lấy chân cô, dùng tay trái vỗ vào mông cô như thể đang trừng phạt.
Bốp!
"..."
Đám người đang bàn luận nhất thời im lặng, tất cả đều trợn mắt nhìn cảnh tượng khó tin này.
Đặc biệt là những nam học viên đó, ánh mắt của họ dường như đang bùng cháy.
Nữ thần của họ lại bị một người đàn ông khác cõng lên vai một cách thô lỗ như vậy, thậm chí còn bị vỗ mông?
Chỗ mấu chốt là.
Mặc dù Lạc Ly đang dùng nắm đấm đánh vào lưng Lục Vân, nhưng cô ấy rõ ràng không dùng chút sức lực nào, điều đó có nghĩa là cô chỉ đang xấu hổ và chống cự vài cái tượng trưng chứ không thực sự tức giận.
Chết tiệt, đến nghĩ thôi mà bọn họ cũng không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo!
Các nam học viên làm ra vẻ tan nát cõi lòng.
Ngược lại, những nữ học viên không hề cảm giác khó chịu mà trong mắt lại phóng ra ánh sáng rực rỡ.
Bọn họ đối với Lạc Ly, hoàn toàn chỉ có sự sùng bái mà học muội dành cho học tỷ lừng lẫy trong trường, không có bất kỳ ảo tưởng tình cảm nào nên khi họ nhìn thấy Lạc Ly bị một người đàn ông bế lên vẫn không nảy ra cảm giác ghen tuông.
Họ chỉ tò mò, người đàn ông này rốt cuộc là ai mà có thể chinh phục được phong vân học tỷ*, Lạc tiên tử của họ? (Phong vân: chỉ những người làm mưa làm gió hoặc là người có ảnh hưởng lớn trong xã hội.)
Phải biết rằng Lạc tiên tử không chỉ là tài nữ trong giới võ tu mà hiện giờ cô còn là minh chủ của Vũ Minh khu Hoa Trung, cho nên con mắt nhìn người của cô chắc chắn sẽ không đơn giản.
Người đàn ông này có thể lọt vào mắt xanh của cô, chắc hẳn hắn phải có mị lực gì đó.
Tâm hồn buôn chuyện trong nháy mắt bùng cháy.
Cũng có một số nữ sinh trên mặt tràn đầy vẻ khao khát muốn được như vậy, mặc dù bọn họ không biết thân phận của Lục Vân, nhưng bất kể là ngoại hình bên ngoài hay những hành vi bá đạo ấy đều hoàn toàn phù hợp mẫu người trong lòng bọn họ.
Ừm, đúng thế, trong số những nữ võ giả cũng có không ít người thích đọc tiểu thuyết của Marie Tô như "Bá đạo tổng tài xem trọng ta".
Trong đó nói về câu chuyện một nam thần lạnh lùng ngược thân ngược tâm vợ một thời gian rồi, đến lúc quyết tâm theo đuổi lại vợ thì nam thần số hai hiền lành ấm áp chuẩn mực xuất hiện, từ đầu tới cuối không hề vụ lợi mà luôn ra tay bảo vệ nữ chính, mãi cho đến khi nữ chính và nam thần lạnh lùng có cái kết viên mãn, nam thần ấm áp số hai mới quyết định không oán không hận lặng lẽ rời đi.
Chỉ là có thêm một tí giá trị vũ lực thôi.
Nói thế nào thì suy nghĩ của các cô vẫn như suy nghĩ của con gái bình thường.
Về phần những nam học viên, lúc không luyện võ cũng sẽ cùng nhau tụ họp lại chơi vương giả nông dược, cách đây không lâu còn có một nam sinh vì quá nghiện game mà làm chậm trễ việc võ, cuối cùng anh ta đã bị học viện cạo trọc đầu.
Kể ra những điều này chỉ vì muốn chứng minh… thực ra cuộc sống của một võ giả cũng không khác gì người thường.
Trở lại vấn đề.
Chứng kiến nữ thần trong mộng của những nam học viên này cũng tức là phong vân học tỷ của các nữ học viên đã bị một người đàn ông bá đạo mang đi, đã giáng một đòn nặng nề vào tâm hồn của bọn họ.
...
Lục Vân bế cơ thể yêu kiều, mềm mại không gì sánh bằng của Lạc Ly chạy một mạch ra ngoài cổng trường rồi mới thả cô xuống.
Quả nhiên, sắc mặt Lạc Ly đã đỏ bừng, cô xấu hổ nói: "Đồ khốn kiếp, tiểu Lục Vân em muốn chết hả, em làm như vậy sau này chị còn có mặt mũi gì nữa đi gặp đàn em khóa dưới nữa?"
Lạc Ly thấy rõ ràng có rất nhiều người xin chụp ảnh như vậy, nói không chừng không bao lâu nữa tin tức cô bị một người đàn ông vác ra khỏi khuôn viên trường sẽ bị lan truyền đi.
Điều khiến Lạc Ly xấu hổ không phải là bị Lục Vân mang đi mà là bị hắn vỗ vào mông.
Dù gì trước kia cô cũng từng là nữ thần của trường, nói thế nào cô cũng cần có mặt mũi chứ? Kết quả là cảnh tượng vừa rồi đã trực tiếp lật đổ hình tượng nữ thần của cô.
Điều này sẽ khiến rất nhiều nam học viên thương tâm đó!
Tuy nhiên, Lục Vân lại không có bất kỳ thái độ hối lỗi nào, nghiêm túc nói: "Chị bảy chị không hiểu, em làm như vậy cũng vì muốn tốt cho bọn họ, em đang cố gắng dùng hành vi này để khích lệ bọn họ đó!"
Lạc Ly dùng những ngón tay thanh mảnh khẽ vuốt gỡ rối cho mớ tóc xù lên vì bị Lục Vân bế, cô trợn mắt nhìn hắn, nói: "Bịa, tiếp tục bia thêm đi, nếu không bịa ra được lý do hợp lý, bà đây sẽ lại cho em nếm mùi vị của răng nanh hổ."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lục Vân nghĩ một hồi, nói: "Chị bảy, dù sao ở học viện võ đạo này, chị cũng xem như là một nữ thần..."
"Hừ, xem như cái gì, bà đây chính là nữ thần!" Lạc Ly hung hăng sửa lại.
"Ừm, chị là nữ thần."
Lục Vân phát hiện người phụ nữ họ Lạc này còn có lòng tự ái cao hơn cả mình, tiếp tục nói: "Mà nữ thần là gì? Nữ thần chính là một tồn tại cao cao tại thượng, một sự tồn tại hoàn mỹ. Em nói có đúng không?"
"Đó là điều đương nhiên."
"Nếu đúng..." Lục Vân cười nói: " Trước đây trong mắt những người đó chị vốn là một nữ thần hoàn mỹ, nhưng vừa rồi em đã phá vỡ hình tượng nữ thần của chị, mà chị biết nó có ý nghĩa gì không?"
"Có nghĩa là em là một kẻ bất lương." Lạc Ly hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lục Vân không thèm để ý tới lời này, nghiêm túc nói: "Em làm như vậy là đang dạy bọn trẻ một đạo lý, nữ thần dù hoàn mỹ đến đâu, chỉ cần bạn đủ mạnh thì hoàn toàn có thể biến nữ thần đó thành một cô gái bé bỏng."