Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82 Bị người ta nhớ thương

Lục Vân châm cứu xong cho Liễu Yên Nhi liền chạy vào phòng tắm tắm rửa một cái, một là rửa sạch mồ hôi trên người, hai là làm mình bình tĩnh lại.

Ào!

Nước lạnh điên cuồng xối xuống, nhưng chẳng có tác dụng cái rắm gì. Thậm chí còn làm Lục Vân hồi tưởng lại đêm đầu tiên đi vào biệt thự Lục Nhân, hắn đã nhìn thấy cảnh chị Khuynh Thành té ngã ra từ phòng tắm.

Cái quái gì thế này!

Lục Vân lại xối nước lạnh một hồi, vẫn không đè cảm giác khô nóng trong cơ thể xuống được, cuối cùng thật sự hết cách, đành phải mặc niệm Thanh Tâm Quyết, thật vất vả mới bình tĩnh lại được.

"Cũng không biết rốt cuộc khi nào mới tu luyện thành công Vô Danh Thần Công này, còn tiếp tục như vậy thì thần công chưa thành mà mình đã nổ tung trước rồi." Lục Vân cười khổ một tiếng, sau đó để trần đi ra khỏi phòng tắm.

Nhưng khi đi vào phòng khách thì hắn đột nhiên trợn tròn mắt.

Chỉ thấy trong phòng khách trừ chị hai chị ba thì chị Khuynh Thành cũng đã trở lại, cái này còn không phải mấu chốt nhất, mấu chốt chính là bên cạnh chị Khuynh Thành còn có một phụ nữ xa lạ đang ngồi.

Hả?

Tình huống gì vậy?

Tất cả mọi người đều sửng sốt

Lâm Thanh Đàn phản ứng lại đầu tiên, vội vàng đứng dậy đẩy Lục Vân về phòng, trách cứ, "Em trai làm gì kỳ vậy, ngày thường ăn mặc như vậy trước mặt các chị thì thôi đi, hôm nay có khách mà em cũng mặc thế à?"

Lục Vân vô tội nói, "Em đâu biết chị Khuynh Thành trở lại, còn dẫn theo một cô gái trở về… Cô kia là ai vậy chị?"

"Cô ấy tên là Trương Bình, là bạn cùng phòng đại học của chị cả, nghe nói tốt nghiệp không bao lâu đã gả vào hào môn, lên làm phu nhân nhà giàu, em mau mặc quần áo vào đi, đừng để người ta chê cười." Lâm Thanh Đàn nói

"Ai dám chê cười Vân Thiên Thần Quân này?"

Lục Vân lẩm bẩm một câu, nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không nghe thấy, còn chu đáo tìm giúp hắn một bộ quần áo thoải mái.

"Ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, chị hai mặc giúp em." Lâm Thanh Đàn vươn đôi tay ngọc ra giúp Lục Vân mặc quần áo, hơn nữa còn cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên đó.

Lục Vân cảm khái nói, "Chị hai chu đáo như vậy, về sau ai cưới được chị nhất định sẽ rất hạnh phúc."

"Nói bừa gì vậy, chuyện này còn sớm." Mặt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, dùng sức đánh một cái lên eo Lục Vân.

So với Liễu Yên Nhi thì tính cách của Lâm Thanh Đàn càng dịu dàng khép nép hơn, hễ Lục Vân nói đùa vài câu là cô sẽ mặt đỏ tim đập nhanh, thật là đáng yêu.

Kỳ thật Diệp Khuynh Thành cũng tương tự vậy, nhưng cô càng giỏi dùng sự cao ngạo lạnh nhạt để ngụy trang bản thân, Lục Vân cũng không dám tuỳ tiện trêu cô, nếu không cái đầu nhất định bị gõ cho u một cục.

Một lát sau, hai người lại về tới phòng khách.

Trương Bình cẩn thận đánh giá Lục Vân một hồi, sau đó quay đầu nói với Diệp Khuynh Thành, "Tiểu Diệp Tử, chị không ngờ chỗ các em còn có một người người đàn ông đấy."

"Cậu ấy tên là Lục Vân, là em trai của em."

"Em trai? Trước kia chúng ta ở chung một phòng bốn năm, cũng không biết em còn có một đứa em đẹp trai như vậy, che giấu đủ sâu đó!"

Diệp Khuynh Thành cười giải thích, "Tiểu Lục Vân lớn lên cùng một viện mồ côi với tụi em, không có quan hệ huyết thống, nhưng còn thân hơn chị em ruột."

"Không có quan hệ huyết thống?" Trương Bình sửng sốt một chút, đột nhiên dán sát đến bên tai Diệp Khuynh Thành rồi nhỏ giọng nói, "Tiểu Diệp Tử, không phải chị nói em đâu, tuy rằng coi như chị em, nhưng dù sao cũng không có chung huyết thống, lỡ ngày nào đó cậu ta nổi máu dê thì chẳng phải mấy cô gái tụi em rất nguy hiểm?"

"Em tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Lục Vân."

"Chưa chắc đâu, có một số người giỏi ngụy trang, hơn nữa sinh vật như đàn ông hầu hết thời gian đều tự hỏi thông qua nửa người dưới, nếu xảy ra chuyện gì thì em hối hận cũng trễ rồi."

"Chị Bình, chị đừng nói nữa."

Mặt Diệp Khuynh Thành hơi trầm xuống, rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này.

Trương Bình đành xấu hổ cười cười, nhưng lại chuyển đề tài, "Tiểu Diệp Tử hiểu lầm ý của chị rồi, ý chị thật ra là mọi người… có thể cho chị gia nhập nữa."

"Cái gì!" Diệp Khuynh Thành khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt

Trương Bình vội vàng vỗ vỗ tay cô và nói, "Ha ha, chị chỉ nói đùa một chút thôi, nhìn em bị dọa kia."

"Chị Bình vẫn thích nói giỡn như trước kia." Diệp Khuynh Thành cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi

Nhưng Lục Vân lại không cho là vậy, hắn có thể cảm nhận ra ánh mắt Trương Bình nhìn mình có chứa một loại tham dục, tham dục thực thuần túy, giống như muốn thu mình làm đồ chơi của cô ta.

Đây tuyệt đối không phải Lục Vân tự luyến, mà vì rất nhiều phú bà thật sự có sở thích này.

Xem ra dáng người quá đẹp cũng không phải chuyện tốt, vừa rồi không nên ăn mặc qua loa thế rồi đi ra, nhìn đi, bị người ta nhớ thương rồi đây này!
Chương 83 Nhấc mở nắp

Diệp Khuynh Thành và Trương Bình tiếp tục trò chuyện thêm một lúc trong phòng khách.

Một trong những chủ đề mà họ đang trò chuyện là về bạn trai cũ của Trương Bình thời đại học. Thậm chí, Trương Bình và người bạn trai đó còn quyết định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Diệp Khuynh Thành hỏi cô tại sao sau đó hai người lại chia tay.

Trương Bình ấp úng một lúc lâu nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài mà không nói gì thêm.

Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành không hề để trong lòng vì cô hỏi tới chủ đề này hoàn toàn chỉ đơn giản là muốn trò chuyện. Thấy Trương Bình không muốn nói về chủ đề này, cô cũng không muốn hỏi thêm nữa.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trương Bình đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, cô còn nhìn Lục Vân thêm một chút. Ánh nhìn đó như thể muốn ăn thịt Lục Vân ngay tức khắc.

Lục Vân rùng mình.

Sau khi Trương Bình rời đi, Lục Vân hỏi: “Chị Khuynh Thành, cô ấy tới đây có việc gì ạ?”

Diệp Khuynh Thành nhổ nước bọt: “Sao nào, chính em ăn mặc không tử tế lại còn trách người khác nhìn em?”

Lục Vân cười lúng túng, hắn biết rằng chị Khuynh Thành đang hiểu lầm mình.

Một lúc sau, Diệp Khuynh Thành giải thích: “Chồng của chị Bình là ông chủ của một công ty niêm yết ở tỉnh. Hai bên cũng có chút giao tình nên chị Bình đã chủ động tới tìm chị và nói rằng chị ấy có thể giúp chị thành lập một văn phòng, muốn chị tới gặp ông chủ của tập đoàn Kim thị.”

“Thì ra là vậy.”

Lục Vân gật đầu nhưng hắn vẫn không nói ra cảm xúc thật của mình. Có lẽ Trương Bình đó không có ý tốt.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, Lục Vân đến Hạnh Lâm đường và nói chuyện với Dư Hồng Văn: “Ông Dư, việc luyện tập Cửu Chuyển Hồi Dương Châm sao rồi?”

Dư Hồng Văn đứng dậy cung kính nói: “Báo cáo thầy, tôi luyện sắp xong rồi. Chỉ cần khoảng 1 tuần nữa là tôi có thể nắm vững mọi thứ.”

“Ừm, không tồi. Sau khi ông học xong Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, tôi sẽ dạy ông Quỷ Môn Thất Khấu Thứ.”

Thân thể của Dư Hồng Văn khẽ run lên: “Cảm ơn thầy!”

Cách xưng hô giữa hai người khá thú vị. Lục Vân gọi Dư Hồng Văn là ông Dư còn Dư Hồng Văn lại gọi hắn là thầy, cả hai đều có ý kiến riêng.

“Ông Dư, đã lâu không gặp!”

Lúc này, có một người đàn ông trung niên với mái tóc xoăn đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa và mỉm cười chào hỏi Dư Hồng Văn.

Dư Hồng Văn cũng nhiệt tình chào lại: “Hóa ra là ông Thẩm, mời ông vào.”

Người này tên là Thẩm Kim Hoa, là người của Thẩm gia ở Giang Nam. Ông ta có mối quan hệ rất tốt với Dư Hồng Văn.

“Ông Dư, không phải là ông đã nghỉ hưu lâu rồi sao? Sao ông lại tới đây?” Thẩm Kim Hoa hỏi.

“Ha ha, tất cả đều là yêu cầu của thầy. Tuy nhiên sau khi tới đây và nhận được sự tư vấn, tôi đã nhận ra rằng việc chữa bệnh cho mọi người thật sự rất thú vị. Hơn nữa, cứ ở nhà cả ngày mãi, xương cốt của tôi đã sắp gỉ tới nơi rồi.”

Thầy?

Thẩm Kim Hoa suy nghĩ một chút và cho rằng chắc hẳn thầy của ông Dư cũng là một vị tiền bối đáng kính!

Không hỏi sâu thêm nữa, Thẩm Kim Hoa nói: “Ông Dư, thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là vì tôi có bệnh. Tôi muốn nhờ ông xem qua một chút.”

“Ồ, vậy ông hãy kể cho tôi các triệu chứng của ông đi.”

“Chỉ là việc đi tiểu của tôi không được tốt lắm, mỗi lần đi tiểu đều rất ít và có màu hơi vàng.” Thẩm Kim Hoa nói.

“Khi ông đi tiểu có thấy đau không?” Trong khi bắt mạch cho Thẩm Kim Hoa, ông hỏi thêm.

“Không đau.”

“Ông còn cảm thấy khó chịu ở chỗ nào nữa không?”

Thẩm Kim Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Bụng dưới của tôi có hơi chướng, ngoài ra không còn gì khác.”

Dư Hồng Văn gật đầu nói: “Ông mắc chứng thấp nhiệt*, thông khí bàng quang kém cho nên ông bị đầy bụng, tiểu tiện khó khăn. Thật ra đây cũng không phải vấn đề gì lớn, tôi sẽ kê cho ông bài thuốc bát chính tán*, ông chỉ cần uống nó là được.”

* Chứng thấp nhiệt ở người cao tuổi thường phát sinh về mùa hạ, mùa thu. Theo Đông y: “Khi mắc chứng thấp nhiệt thì các khớp tay chân đau, vai lưng nặng nề, khi thấp nhiệt dồn xuống chân thì phù nề”.

* Bát chính tán: bài thuốc điều trị thanh nhiệt lợi thấp thông lâm (sỏi thận, đái dắt)

“Cảm ơn ông Dư.”

Dư Hồng Văn viết lưu loát đơn thuốc. Đúng lúc này, Lục Vân vừa mới châm cứu xong cho một bệnh nhân. Khi hắn bước đến và xem đơn thuốc, hắn đề nghị thêm: “Ông có thêm hai vị thuốc bổ phổi vào đơn thuốc như cây cát cánh và hạnh nhân.”

Thẩm Kinh Hoa lập tức hét lên đầy tức giận: “Tên học việc từ đâu chui ra, cậu biết gì mà nói. Cậu không thấy ông Dư đang ngồi kê đơn thuốc ở đây sao, làm gì đến lượt cậu đứng đây chỉ trỏ?”

Khi ông ta vừa dứt lời, những bệnh nhân xung quanh đều có biểu hiện khác thường.

Mặt của Dư Hồng Văn cũng tối sầm lại, ông nói: “Ông Thẩm, mong ông đừng vô lễ với thầy của tôi!”

“Thầy của ông?”

Thẩm Kim Hoa sững sờ, nhất thời không quay đầu lại.

Những bệnh nhân xung quanh cười nói: “Sao ông lại dám nói rằng Lục thần y chỉ là một tên học việc. Thưa ông, ông có phải là một tên hề được mời đến để diễn trò không đấy?”

“Ha ha. chắc chắn ông ta từ nơi khác tới. Ở Giang Thành này, có ai mà không biết Lục thần y của chúng ta là thầy của ông Dư. Có thể nhận được lời khuyên của Lục thần y thì ông nên vui mới phải chứ!”

“ Đúng thế, bình thường chúng ta muốn gặp mặt Lục thần y cũng không được. Mãi cho đến hôm nay Lục thần y mới tới đây được 1 lần mà ông lại bảo người ta là tên học việc, đúng là nực cười.”

Nghe thấy những lời chế giễu của những bệnh nhân xung quanh mình, Thẩm Kim Hoa hoàn toàn choáng váng.

Lục thần y?

Thầy của ông Dư?

Chính là cậu ta?

Thẩm Kim Hoa không thể tin nổi.

Ông ta cứ tưởng thầy của Dư Hồng Văn là một ông cụ đức cao vọng trọng, thật không ngờ người đó lại còn trẻ như vậy!

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn, Thẩm Kim Hoa biết đây nhất định không phải là nói đùa. Ông ta vội vàng đứng dậy nói: “Lục thần y, tôi xin lỗi. Vì vừa rồi không biết thân phận của cậu nên tôi đã vô tình xúc phạm đến cậu.”

Lục Vân khoát tay nói: “Không sao đâu, người không biết không có tội.”

Lúc này, Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Hồng Văn nghiêm túc hỏi: “Thưa thầy, vừa rồi thầy bảo tôi cho thêm vị thuốc bổ phổi vào bát chính tán. Thầy có thể giải thích thêm được không?”

Lục Vân gật đầu: “Cái này gọi là nhấc mở nắp*”

*Nhấc mở nắp là một trong những nguyên tắc chữa bệnh. Nó đề cập đến một phép ẩn dụ để thúc đẩy đi tiểu bằng cách khuếch đại hoặc nâng phổi

“Nhấc mở nắp?”

“Đúng!”

Lục Vân giải thích: “Cơ thể con người chúng ta giống như một ấm trà. Nếu như chúng ta hơi nghiêng ấm thì sẽ rót được trà ra. Nhưng nếu như chúng ta muốn rót trà ra nhanh hơn thì chúng ta chỉ cần nhấc nắp lên.”

“Tôi hiểu rồi!”

Dư Hồng Văn vỗ trán nói: “Phổi nằm ở vị trí cao nhất trong các cơ quan nội tạng, cũng giống như nắp ấm trà. Sau khi sử dụng vị thuốc bổ phổi cũng tương đương với việc mở nắp ấm trà, tác dụng lợi tiểu tự nhiên sẽ mạnh hơn.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK