Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Nữ Hoàng hoa Tường Vi

Sắc mặt Đường Lỗi âm trầm.

Chỉ là còn không đợi hắn tức giận, đột nhiên một thanh âm quyến rũ truyền đến: "Đường thiếu gia, chuyện gì làm cho sắc mặt của anh trở nên khó coi như thế?"

Mọi người đưa mắt nhìn lại.

Trong nháy mắt dại ra.

Chỉ thấy từ chỗ cầu thang lầu hai của quán bar, chậm rãi đi xuống một cô gái xinh đẹp, chân liễu, đùi thon mông lắc nhẹ.

Một bộ trang phục đỏ mỹ lệ, phối hợp với đôi giày cao gót màu bạc sáng ngời kia, giống như là một vị nữ vương cao cao tại thượng, từ trên trời giáng xuống.

Trên thực tế, cô gái này chính là Liễu Yên Nhi có danh xưng nữ vương Tường Vi, là bà chủ đứng phía sau của quán bar Dạ Tường Vi.

Tất cả mọi người toát ra ánh mắt si mê.

Bọn họ đã sớm nghe nói qua, bà chủ phía sau Dạ Tường Vi màn là một cái gợi cảm tuyệt sắc, lúc này vừa nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền.

Khóe miệng Liễu Yên Nhi lộ vẻ tươi cười, đôi môi đỏ mọng của cô dường như tản ra một nụ cười quyến rũ mê người.

Khi cô đi tới bên cạnh Diệp Khuynh Thành, trong phút chốc mọi người chung quanh thờ thẫn cả ra.

Hai đại mỹ nữ đỉnh cấp gặp nhau, nhan sắc dĩ nhiên ai cũng không kém ai, khác biệt duy nhất chính là, Diệp Khuynh Thành là lạnh tùng, mà Liễu Yên Nhi lại là quyến rũ tà mị, phảng phất như một băng một lửa.

Băng hỏa ở cùng một chỗ, quả thực muốn mạng người khác mà.

“Đường thiếu gia?”

Đường Lỗi cũng không thoát khỏi mị lực của Liễu Yên Nhi, cho đến khi Liễu Yên Nhi khẽ gọi một tiếng, có thể mới hoàn hồn trở lại.

“Yên nhi tiểu thư, không phải tôi cố ý bới móc, mà là đôi cẩu nam nữ này vừa rồi đùa giỡn tôi, tôi chỉ muốn đòi công đạo mà thôi.”

“Vậy sao?”

Liễu Yên Nhi tà mị cười, đột nhiên nhìn về phía Diệp Khuynh Thành nói: "Chị cả, anh ta mắng chị là cẩu nam nữ kìa!"

“Hả?”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Đường Lỗi cứng lại.

Xung quanh cũng xôn xao cả lên.

Ai có thể nghĩ đến, hai vị đại mỹ nữ tuyệt sắc này, lại là chị em?

Quả nhiên vật hợp theo loài, người hợp theo bầy.

Diệp Khuynh Thành uống không ít rượu đỏ, hai má hơi say, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng nói: "Vậy phạt anh ta vả miệng đi.”

“Được thôi.”

Liễu Yên Nhi xoay người, cười tủm tỉm nhìn Đường Lỗi: "Đường thiếu gia, chị cả của tôi rất không thích câu nói vừa rồi của anh, bảo anh vả miệng kìa.”

Đường Lỗi đương nhiên nghe rõ lời của Diệp Khuynh Thành, căn bản không cần Liễu Yên Nhi thuật lại, chỉ là đầu óc hắn có chút mơ hồ.

Liễu Yên Nhi còn nói thêm: "Nếu Đường thiếu gia không dám động thủ, tôi có thể gọi người làm thay, hoặc là, tôi tự mình tìm cha anh nói chuyện?"

Tuy rằng trên khóe miệng của cô luôn có một nụ cười nhợt nhạt, nhưng Đường Lỗi lại cảm giác được một cỗ khí tức của nữ vương, phảng phất lời cô nói chính là thánh chỉ.

“Không...... Không cần, tôi tự làm.”

Cuối cùng Đường Lỗi vẫn thua dưới sự mạnh mẽ của Liễu Yên Nhi, ngoan ngoãn tự tát mấy bạt tai, buồn bực rời đi.

Cho đến giờ phút này, Liễu Yên Nhi mới tỉ mỉ quan sát Lục Vân: "Vị này là?”

“À, anh ấy là bạn trai chị, họ Lục.”

Không đợi Lục Vân nói chuyện, Diệp Khuynh Thành liền giành trước một bước trả lời, dựa theo kế hoạch cô phải cho Liễu Yên Nhi một sự bát ngờ.

Trong đôi mắt nhỏ hẹp của Liễu Yên Nhi quả nhiên hiện ra một tia kinh ngạc: "Bạn trai?”

Cô nghi ngờ nhìn Lục Vân.

Lục Vân gật đầu.

Ánh mắt Liễu Yên Nhi nhất thời trở nên có chút phức tạp, lôi kéo tay Diệp Khuynh Thành tđến một bên thì thầm nói: "Chị, cậu ta thật sự là bạn trai chị?”

Diệp Khuynh Thành nói: "Em không cảm thấy cậu ta rất giống một người sao? Hơn nữa họ cũng giống nhau.”

Liễu Yên Nhi đương nhiên biết Diệp Khuynh Thành nói là ai, khuyên nhủ nói: "Em biết chị rất nhớ Tiểu Lục Vân, em cũng vậy, nhưng chị không thể chỉ vì cậu ta có vẻ ngoài giống với em ấy, liền dễ dàng tin tưởng được!"

Diệp Khuynh Thành căn bản không có đem lời của cô nghe vào tai, ngược lại là trừng mắt mấy cái nói ra: "Em ba, chị thương lượng với em một chuyện, còn nhớ hồi chúng ta có bé hứa hẹn nói, trưởng thành muốn gả cho cùng một người đàn ông không?"

Liễu Yên Nhi gật đầu.

Lời này cô đương nhiên nhớ rõ, chẳng qua là một câu nói đùa lúc nhỏ mà thôi.

"Chị đã quyết định gả cho người này, cho nên lần này tới đây, là muốn giới thiệu với em, không chỉ như thế, về sau chị còn mang cậu ta đi gặp những chị em khác."

Diệp Khuynh Thành nói ra mấy lời này, làm Liễu Yên Nhi sợ tới mức trong nháy mắt trừng lớn hai tròng mắt, vội vàng đưa tay lên sờ trán Diệp Khuynh Thành.

“Chị cả, chị không sốt chứ?”

Cô làm sao cũng không thể tin được, chị cả lại nói ra những lời như vậy, phải biết rằng chị cả vẫn luôn là một người rất lý trí!

Diệp Khuynh Thành không để ý ánh mắt kinh dị của Liễu Yên Nhi, tiếp tục nói: "Chị đã hỏi bạn trai chị rồi, anh ấy nói không ngại sống cùng một chỗ với bảy chị em chúng ta.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt tươi cười của Liễu Yên Nhi như muốn trầm cảm ngay tại chỗ.

Đây không phải là nói nhảm sao, bảy chị em chúng ta ưu tú như vậy, hắn vui còn không kịp, sao có thể để ý chứ!

Làm sao ngay cả đạo lý này chị cả cũng không hiểu, chẳng lẽ yêu đương thật sự sẽ làm cho chỉ số thông minh của người ta giảm xuống?

Liễu Yên Nhi cảm thấy chị cả đã điên rồi.

Nhưng mà Liễu Yên Nhi không biết rằng, lúc cô xoay người, Diệp Khuynh Thành khóe miệng bỗng nhiên hiện ra một nụ cười giảo hoạt, ra hiệu cho Lục Vân đi tới chỗ hai người họ.

Tựa hồ đang nói, vở kịch của tôi đã diễn xong, kế tiếp đến lượt cậu lên sàn.

Lục Vân ngầm hiểu, thái độ cực kỳ kiêu ngạo nói: "Cô chính là em ba của Khuynh Thành, nếu Khuynh Thành cũng đã nói với cô rồi, tôi đây cũng không nói nhiều, hi vọng cô biết điều."

“……”

Mẹ nó cũng chảnh quá đấy.

Liễu Yên Nhi nghiến răng nghiến lợi, tên này điển hình chính là được tiện nghi còn khoe mẽ, đồ cặn bã!

Tôi cảm thấy, chúng ta có thể lên lầu nói chuyện một chút.

Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng Liễu Yên Nhi vẫn giữ được bình tĩnh, lạnh lùng liếc Lục Vân một cái.

Lục Vân đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Lúc lên lầu, Lục Vân đi ở phía sau, yên lặng nhìn dáng người xinh đẹp của chị Yên Nhi.

Phía dưới mọi người thấy một màn như vậy, lập tức hâm mộ đến nghiến rang nghiến lợi, không biết Lục Vân rốt cuộc có vận cứt chó gì, đã có một nữ thần lạnh lùng, bây giờ lại còn được nữ vươngTường Vi đơn độc mời đến phòng khách quý.

Thật sự là hết kinh khạc này đến kinh ngạc khác.

Phòng VIP lịch sự tao nhã, hiệu quả cách âm vô cùng tốt, đóng cửa lại, tiếng ồn ào bên ngoài một chút cũng không truyền vào được.

Nhưng Lục Vân lại cảm giác được một cỗ hàn ý.

Chỉ thấy Liễu Yên Nhi hai chân xếp chồng lên nhau ngồi trên sô pha bằng da thật, đôi giày cao gót sáng màu bạc kia tựa hồ đều tản ra ánh sáng lạnh lẽo, khí thế nữ vương toàn bộ toát ra.

“Ngồi xuống!”

Liễu Yên Nhi lạnh giọng nói.

Lục Vân cười hắc hắc, không ngồi ở sô pha đối diện, mà đi thẳng tới bên cạnh Liễu Yên Nhi, đặt mông ngồi xuống.

Liễu Yên Nhi nhất thời nhíu chặt mày, trong đôi mắt đẹp toát ra một tia chán ghét.

Tên cặn bã này, quá không biết tốt xấu, nếu không là nể mặt chị cả, cô nhất định đem hắn chặt thành từng khúc.

Liễu Yên Nhi nghĩ tới trước kia, công tử ăn chơi của Giang BắcTrần Tử Ngang, ỷ vào gia thế, vô pháp vô thiên, gây họa cho vô số thiếu nữ.....

Cuối cùng cô thật sự nhìn không nổi nữa, vì thế tìm một cơ hội biến Trần Tử Ngang thành thái giám.

Nếu hôm nay người họ Lục này lại không biết tốt xấu như vậy, Liễu Yên Nhi không ngại để Giang Thành có thêm một thái giám thứ hai.
Chương 17 Sát Ý Của Liễu Yên Nhi

“Nói ngắn gọn thôi, rời khỏi chị tôi, cậu không xứng với chị ấy.”

Lục Vân vừa ngồi xuống, Liễu Yên Nhi liền trực tiếp nói thẳng vấn đề chính, không muốn lãng phí thêm một phút đồng hồ nào với hắn.

Lục Vân thờ ơ nói: "Tôi và Khuynh Thành là thật tâm yêu nhau, cô sao có thể chia cắt uyên ương?"

Ha ha......

Liễu Yên Nhi cười lạnh hai tiếng: "Nếu như cậu thật lòng thích chị ấy, sẽ không nhớ thương chị em của chị ấy.”

“Cái này sao có thể gọi là nhớ thương, ta đây rõ ràng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô là em gái của Khuynh Thành, tôi thích Khuynh Thành, đương nhiên cũng thích cô.”

Lục Vân cười vô lại, một bên còn chẳng biết xấu hổ đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Liễu Yên Nhi.

Trong giây lát.

Một cỗ khí tức lạnh lẽo xông thẳng vào hai chân Lục Vân.

Hắn vội vàng dịch về phía sau, cúi đầu nhìn lại, thình lình liền thấy một thanh chủy thủ rét lạnh, đang cắm ở trên sô pha giữa hai chân hắn.

Giỏi lắm.

Nếu không sớm có phát hiện kịp thời, một đao này liền đem cậu em của hắn l lìa khỏi vị trí.

Chị Yên Nhi quả nhiên là một người tàn nhẫn!

Lục Vân nghĩ mà sợ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, người bình thường sao có thân thủ như vậy?

Thân phận của Lục Vân đặc thù, bên dưới có 36 cương, hắn còn khống chế bảy mươi hai ám bộ, thuộc về thế lực ẩn tàng.

Thông qua bảy mươi hai ám bộ, kỳ thật hắn có thể dễ dàng tra được tin tức của bảy người chị.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Các chị em có sự riêng tư của họ và hắn tôn trọng điều đó.

Cho nên hắn cũng không biết, trước mắt vị chị Yên Nhi này, bề ngoài là bà chủ của một quán bả, kỳ thật nàng còn một thân phận khác, mà thân phận của cô chính là làm người nghe đã sợ mất mật - sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi.

Dạ Tường Vi.

Cũng giống như tên của quán bar.

Nguyên nhân là như thế, mọi người mới không liên tưởng quán ba và sát thủ mặt lạnh là cùng một người.

Bởi vì không có sát thủ nào ngu ngốc đến mức tự nói mình ở đây cả.

Trở lại chuyện chính.

Liễu Yên Nhi cũng kinh ngạc, đã rất lâu rồi cô chưa có thất thủ.

Nhanh chóng rút dao găm ra.

Trèo qua.

Hàn mang trong nháy mắt đánh về phía cổ Lục Vân, nhưng mà Lục Vân đã sớm có phòng bị, thân thể ngửa ra sau, theo chỗ dựa sô pha lật qua.

Mà thanh chủy thủ sắc bén kia, vừa vặn kề vào mặt đã xẹt qua hắn, khoảng cách không đến một cm.

Liễu Yên Nhi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt thù địch nói: "Cậu không phải người bình thường.”

Nếu như nói Lục Vân tránh né được lần công kích đầu tiên là do may mắn, vậy lần thứ hai này, tuyết đối không thể nào là do hên được nữa.

Liễu Yên Nhi cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể nhìn không ra thân thủ của Lục Vân, thậm chí có thể cảm giác được, thực lực của Lục Vân ở trên cô.

Lục Vân cười cười nói: "Con gái thì đừng chơi đao, nguy hiểm.”

Vừa dứt lời, thân thể của hắn đột nhiên áp về phía trước, khóa chặt tay của Liễu Yên Như, tiếp theo liền nghe thấy'Đinh'một tiếng giòn vang.

Dao găm trong tay Liễu Yên Nhi lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Kẻ giết người mất dao, đó là một sai lầm chết người.

Trong đôi mắt đẹp của Liễu Yên Nhi hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng một giây sau, thân thể mềm mại liền lấy lại bình tĩnh.

Bởi vì.

Lục Vân đột nhiên mở rộng hai tay cho nàng một cái ôm thật to, đây là một cái ôm vô cùng đơn thuần, nhưng Liễu Yên Nhi không rõ nguyên do, còn tưởng rằng Lục Vân đang chiếm tiện nghi của nàng.

Tăng!

Sát ý rét lạnh trong cơ thể Liễu Yên Nhi lập tức phun ra.

Cô muốn tên vô sỉ này, chết!

Nhưng đúng lúc này......

“Chị Yên Nhi, là em, Tiểu Lục Vân, em còn sống.”

Thanh âm ôn nhu của Lục Vân đột nhiên vang lên.

Nhất thời.

Phòng tuyến tâm lý của Liễu Yên Nhi đột nhiên thất thủ, thanh âm run rẩy nói: "Cậu...... cậu nói cái gì?”

"Em ba, cậu ta chính là em trai của Tiểu Lục Vân chúng ta, không phải chị tìm bạn trai làm vật thay thế, vừa rồi chúng ta đang trêu em thôi!"

Lúc này, Diệp Khuynh Thành vừa vặn đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng bao, lại hoảng sợ.

Cô không nghĩ tới, hai người đã đánh nhau một trận, may mắn mình tiến vào đúng lúc.

Liễu Yên Nhi vẫn hoài nghi.

Vì thế Lục Vân lại kể cho cô nghe rất nhiều chuyện khi còn bé, còn chính xác nói ra một nốt ruồi đen phía dưới ngực trái của cô.

Liễu Yên Nhi rốt cục cũng tin, em trai của cô Lục Vân, đã trở lại.

Trong nháy mắt nước mắt tuôn ra.

Liễu Yên Nhi ôm chặt lấy Lục Vân, còn dùng sức hơn cả lúc Lục Vân vừa mới ôm nàng.

Lục Vân có thể rõ ràng cảm giác được, tiếng tim đập của chị Yên Nhi, là chân thật cỡ nào.

Loại cảm giác hạnh phúc này, khó có thể hình dung.

Đợi tâm tình Liễu Yên Nhi bình phục, ba người lại hàn huyên thật lâu, bất tri bất giác đã qua hai giờ.

Liễu Yên Nhi nhìn đồng hồ, khẽ hô một tiếng nói: "Nguy rồi, thiếu chút nữa em quên mất chuyện của Hàn lão."

“Sao vậy? "Lục Vân hỏi.

“Là như vầy, Hàn lão mời chị tám giờ đi tham quan thư họa của ông ấy, bây giờ chạy tới, chắc không còn kịp rồi.”

“Cho nên chị tính nói với Hàn lão, đêm nay sẽ không qua đó, chị muốn ở đây trò chuyện với em.”

Liễu Yên Nhi là một người yêu thích thư họa, mỗi lần làm xong nhiệm vụ trở về, đều luyện vẽ chữ, như vậy có thể giúp cô nhanh chóng khôi phục cảm xúc.

Trước đó không lâu, Liễu Yên Nhi kết bạn với Hàn lão.

Hàn lão là một nhà sưu tầm thư họa nổi tiếng, mời rất nhiều người yêu thích thư họa đi tham quan hiện vật của ông, thời gian được tổ chức vào tám giờ tối nay.

Liễu Yên Nhi là người được mời.

Cô đang muốn gọi điện thoại cho Hàn lão nói rõ tình hình, Lục Vân lại đột nhiên nói: "Chị Yên nhi, em đi với chị qua đó!"

“Cậu cũng hứng thú với thư họa? "Liễu Yên Nhi hỏi.

Lục Vân gật gật đầu, "Thỉnh thoảng em cũng vẻ chơi chơi, xem như là tự tiêu khiển tự vui đi!"

Bắt đầu từ năm tuổi, mãi cho đến mười lăm tuổi, hắn đều ở trong đạo quán trên núi, không có bất kỳ phương thức giải trí nào, mỗi ngày ngoại trừ luyện tập bản lĩnh mà lão đạo sĩ truyền thụ ra, chuyện thả lỏng nhất, chính là vẽ tranh.

Cho nên coi như là có chút yêu thích thư họa.

Nghe Lục Vân nói như vậy, Liễu Yên Nhi liền không có từ chối lời mời của Hàn lão, mà là nói với ông ta có thể sẽ đến muộn một chút.

Hàn lão vô cùng rộng lượng tỏ vẻ không sao.

Lập tức, ba người cùng rời khỏi phòng khách quý, Lục Vân đi ở chính giữa, Khuynh Thành ở bên trái, còn Yên Nhi ở bên phải, lần lượt kéo cánh tay của hắn rời đi.

Một màn rung động như thế, có thể tưởng tượng sẽ tạo ra một lực đã kích lớn như thế nào đối với người bên ngoài.

Hai vị tuyệt thế mỹ nữ, chỉ cần có được một trong hai người đó, nằm mơ cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng Lục Vân lại được cả hai, ôi mẹ ơi không có từ để diễn tả khúc này.

Con mẹ nó, cũng quá tham ăn đi?

Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, nữ vương Dạ Tường Vi lúc gọi Lục Vân lên lầu, rõ ràng là khuôn mặt lạnh như băng.

Nhưng hai giờ trôi qua, cô lại giống như thay đổi thành một người khác, thái độ đối với Lục Vân cần thân thiết bao nhiêu thì có thân thiết bấy nhiêu.

Hai tiếng đồng hồ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên, mọi người sắc mặt đều biến ảo, tựa hồ đã đoán được chuyện gì.

Hai giờ......

Trách sao được, tận hai giờ liền cơ mà.
Chương 18 Vân Lộc đại sư

Diệp Khuynh Thành đối với thư họa cũng không có hứng thú, cho nên liền đi về trước.

Trên đường đến Hàn gia.

Liễu Yên Nhi vô vùng vui vẻ, bởi vì theo Hàn lão nói, ông ta vừa chụp được một bức Vân Lộc đại sư bút tích thật, đêm nay sẽ lấy ra triển lãm.

Lục Vân tò mò hỏi: "Vị Vân Lộc đại sư kia rất lợi hại sao?”

“Đương nhiên lợi hại rồi.”

Vân Lộc đại sư là Tả Ý của phái thư họa, mỗi một bộ tranh của ông ấy, đều chỉ có lác đác vài nét bút, nhưng có thể biểu đạt ra ý cảnh vô cùng kì dị.

"Hơn nữa, vị Vân Lộc đại sư này cực kỳ thần bí, nghe nói a, cho tới bây giờ đều còn chưa có người gặp qua chân dung của hắn đâu!"

Vừa nói tới Vân Lộc đại sư, Liễu Yên Nhi lập tức biến thành một người mê trai, lại nói thao thao bất tuyệt.

Vân Lộc đại sư, là thần tượng của cô.

Lục Vân lại bĩu môi nói: "Em muốn xem vị Vân Lộc đại sư kia lợi hại như thế nào, sao lại làm chị thích đến như vậy.”

Nghe thấy lời này của hắn, Liễu Yên Nhi lập tức lộ vẻ cổ quái: "Tiểu Lục Vân, cậu ghen tị hả?”

Lục Vân quay đầu đi chỗ khác, không trả lời.

Liễu Yên Nhi cười an ủi nói: "Được rồi, tiểu Lục Vân đừng ghen, chị thích chỉ là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, cũng không phải bản thân hắn, nói không chừng đại sư này bảy tám mươi tuổi một lão già xấu xí thì sao?"

Sắc mặt Lục Vân lúc này mới dễ nhìn một chút, trong lòng lại có loại cảm giác kỳ quái.

Tình cảm của hắn đối với các chị gái rất phức tạp, thích chắc chắn là có thích, nhưng không biết là loại thích nào.

Nếu như nói chỉ xem mọi người là chị gái, vậy tại sao vừa rồi chị Yên Nhi nói thích người khác, trong lòng của hắn lại có một chút khó chịu?

Nhưng nếu không phải là tình cảm giữa chị em, bảy chị em kia nên xử lý mối quan hệ này như thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn cho bảy chị em đều gả cho hắn hay sao?

Nếu như vậy, cũng quá bá đạo, chính Lục Vân cũng không nhìn nổi mình.

Đang mãi mê suy nghĩ, đã tới Hàn gia lúc nào không hay.

Quản gia đứng ở cửa nghênh đón.

“Liễu cô nương, lão gia cố ý dặn tôi ở chỗ này chờ cô, mời đi theo tôi!”

“Ừ!”

Hai người đi theo quản gia, đi tới một gian lầu hương cổ, đây là Hàn lão vì sưu tầm thư họa nên đặc biệt xây dựng căn gác này.

Lúc tiến vào lầu các, đã có không ít người ở bên trong.

“Ha ha, Liễu cô nương, mau mau mời vào.”

Chỉ thấy một lão nhân tinh thần phơi phới, trên mặt mọc đầy râu bạc tươi cười nghênh đón.

Hắn chính là Hàn lão.

Liễu Yên Nhi chủ động giới thiệu: "Hàn lão, đây là em trai tôi, Lục Vân.”

“Lục tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh.”

Hàn lão vô cùng nhiệt tình, đối với Lục Vân lộ nụ cười thiện ý.

Lục Vân cũng lễ phép trả lời.

“Liễu cô nương, tôi biết cô thích Vân Lộc đại sư, cho nên đặc biệt chờ cô tới, mới bắt đầu triển lãm tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”

Hàn lão vừa nói, vừa dẫn hai người đi về phía phòng triển lãm.

Liễu Yên Nhi được yêu thích bất giác có chút ngại ngùng: "Cảm ơn Hàn lão.”

Rất nhanh, tiến vào phòng trưng bày.

Nhất thời có vài đạo ánh mắt không vui đâm tới.

Chỉ nghe một thanh niên hừ lạnh nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai kiêu ngạo như vậy, hóa ra là Liễu tiểu thư của quán bar Dạ Tường Vi, nhưng mà nơi này là nơi tao nhã, không phải nơi cô có thể tùy tiện phóng đãng.”

Trong lời nói của hắn tràn ngập châm chọc, nhất là hai chữ 'tiểu thư', cắn vô cùng nặng.

Chung quanh cũng vang lên vài tiếng cười nhạo.

Bọn họ đều đang chờ mong thưởng thức tác phẩm của Vân Lộc đại sư, Liễu Yên Nhi để cho bọn họ đợi lâu như vậy, đương nhiên là không thích rồi.

Nhân cơ hội này, chế nhạo vài câu.

Hàn lão nhíu mày nói: “Chu Vinh, cậu nói gì thế? Tất cả mọi người đều yêu thích thư họa, nên vứt bỏ nhân tố nghề nghiệp, chung sống hòa thuận.”

“Xin lỗi Hàn lão, không phải tôi không nể mặt ông, mà là vì tôi không quen ở chung phòng với người không sạch sẽ.”

Chu Vinh nói chuyện càng ngày càng càn rỡ.

Cái gọi là không sách ẽ, ý tứ chính là làm gái.

Trong mắt Liễu Yên Nhi hiện ra vẻ tức giận, chỉ là còn chưa phát ra ngoài, Lục Vân cũng đã tiến lên trước một bước, một cái tát đem Chu Vinh đánh bay ra ngoài.

Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào, sỉ nhục chị của hắn.

Chúa Giêsu đến cũng không được.

Hơn nữa, Lục Vân dựa vào y thuật không tầm thường của mình, đã sớm nhìn ra, chị Yên Nhi còn là xử nữ.

Vẻ quyến rũ mà nàng biểu hiện ra, hẳn đều là ngụy trang.

Cho nên, Lục Vân càng không cho phép bọn họ nói xấu sự trong sạch của chị Yên Nhi.

“Con mẹ nó mày dám đánh tao......"

Chu Vinh chật vật từ trên mặt đất bò lên, xắn tay áo lên chuẩn bị tính sổ với Lục Vân, nhưng lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng quát lạnh vang lên: "Xin lỗi Liễu cô nương và Hàn lão!"

Người nói chuyện chính là cha của Chu Vinh, Chu Hồng Viễn.

Hai cha con họ đều là người yêu thích thư họa, hôm nay cùng nhau được mời đến tham quan hiện vật của Hàn lão.

“Ba......”

“Xin lỗi! Nếu không thì cút khỏi đây ngay!”

Chu Hồng Viễn ra lệnh, giọng điệu không thể xen vào.

Chu Vinh khẽ cắn môi, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn là xin lỗi nói: "Liễu cô nương, tôi xin lỗi!”

Người bên cạnh lập tức hoà giải nói:

“Mọi người bớt giận, hôm nay chúng ta vì Vân Lộc đại sư mà đến, không nói ân oán cá nhân.”

“Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài mà!”

“Hàn lão, mau lấy tranh của Vân Lộc đại sư ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, chúng tôi đã chờ mong rất lâu rồi.”

Thấy mọi người gấp như vậy, Hàn lão cũng không thừa nước đục thả câu, xoay người rút ra một bức tranh từ trong rất nhiều hiện vật.

Thả ra.

Nhất thời hai mắt mọi người sáng ngời, thán phục nói: "Quả nhiên là tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”

Tác phẩm của bậc thầy Vân Lộc đặc sắc tươi sáng, thường dùng bút vẽ tinh giản nhất, miêu tả ra ý cảnh sâu sắc nhất.

Mọi người chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết đây là bút tích thật của Vân Lộc đại sư.

Hai mắt Liễu Yên Nhi tỏa sáng, nhưng chưa từng chú ý tới, Lục Vân vẻ mặt cổ quái đứng bên cạnh.

“Đây không phải là thứ mình vẽ lúc mười ba tuổi sao?”

Lục Vân nhớ rõ, một ngày nào đó năm mười ba tuổ, sau khi luyện công xong, vì nhàm chán, vừa lúc nhìn thấy đỉnh đầu ngừng một con diều hâu, liền dùng bút vẽ ra.

Mà để cho hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là, hắn còn không cẩn thận đem nước trái cây đỏ nhỏ ở trên đầu diều hâu.

Giờ phút Hàn lão triển lãm ra bộ tranh này, rõ ràng có thể từ phía trên nhìn thấy dấu vết màu đỏ đó

Nói rỏ ra bức tranh này đích thật là xuất phát từ tay của Lục Vân.

Vân Lộc, Lục Vân......

Trong nháy mắt Lục Vân hiểu ra cái gì đó.

Lúc trước lúc hắn vẽ những bức tranh này, thuần túy để tự tiêu khiển tự vui, vẽ xong liền ném đi, căn bản không để ở trong lòng.

Nhất định là lão đạo sĩ vụng trộm đem những bức tranh này mang xuống núi, còn hư cấu ra một Vân Lộc đại sư không tồn tại.

Thật đúng là ta chưa vào giang hồ, giang hồ đã có truyền thuyết của ta.

Lão đạo sĩ, sư phụ quả thực chính là một thiên tài marketing a!
Chương 19 Vẽ rắn thêm chân

Hàn lão tươi cười.

Ông không phải là người hư vinh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của mọi người, trong lòng vẫn có một tia đắc ý.

Bức này là bút tích thật của Vân Lộc đại sư, ông ta mất rất nhiều công sức mới chộp tới tay.

Bây giờ xem ra, rất có giá trị.

"Tác phẩm này tên gọi là 《 Hùng Ưng Tê Thụ Đồ 》, mọi người xem xong có cảm tưởng gì?"

Lập tức có người trả lời: "Bức họa này noi theo phong cách vẽ tinh giản trước sau như một của Vân Lộc đại sư, đặc sắc tươi sáng, chỉ có vài nét bút, lại có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là ưng, đây là cây.

Hàn lão gật đầu: "Đại bộ phận tranh đều chỉ chú trọng hình dáng, lại thất thần, mà tác phẩm của Vân Lộc đại sư, hình thần gồm nhiều mặt, đây chính là nguyên nhân người bình thường khó có thể phỏng chế.”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đồng ý.

Tiếp theo lại có mấy người phát biểu quan điểm của mình.

Chu Vinh cũng suy tư một lát rồi nói: "Tôi cảm thấy, bức tranh này, kỳ thật thể hiện một loại tâm tình của Vân Lộc đại sư.”

“Ồ? Vì sao lại nói như vậy?”

Mọi người đều hứng thú.

Chỉ nghe Chu Vinh hắng giọng nói:

"Mọi người nhìn cái cây này, mặc dù bút mực không nhiều, nhưng lại giống như một đoàn bóng tối, đại biểu cho khốn cảnh trước mắt."

“Lại nhìn con chim ưng này, nhìn như đậu trên cây, kỳ thật không phải, nó biểu đạt ra chính là loại bất đắc dĩ.”

“Thử hỏi có con hùng ưng nào không khát vọng bay cao? Nhưng nó không có biện pháp, cho nên mới bị ép đáp xuống ngọn cây, đây là một loại bất đắc dĩ.”

"Sau đó, trọng điểm là ở đây, chính là trên đầu con ưng hùng vĩ này, có một vệt dấu đỏ, và màu xám của cả bức tranh hình thành đối lập rõ ràng, nói rõ cái gì?"

“Chứng tỏ con hùng ưng này không cam lòng, nó khát vọng lần nữa bay lên trời xanh.”

"Vì vậy, kết luận cuối cùng của tôi là những gì được thể hiện trong bức tranh này, là hoàn cảnh hiện tại của đại sư Vân Lộc, và đây là tác phẩm của đại sư trong thời kỳ suy thoái của cuộc đời."

Sau khi Chu Vinh noi xong, toàn trường yên tĩnh một lát, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Giảng giải quá hay.

Quả thực chính là giun đũa trong bụng Vân Lộc đại sư a!

Hàn lão cũng khen không dứt miệng nói: “Nếu Vân Lộc đại sư nghe được cậu phân tích, nhất định sẽ coi cậu là tri kỷ.”

Sau đó hắn lại nhìn về phía Chu Hồng Viễn, cười nói: "Lão Chu, con của ông thật sự là trò giỏi hơn thầy!"

Chu Hồng Viễn tự hào nói: "Ha ha, tôi đã sớm nói tiểu tử này có tiền đồ, vẫn là bồi dưỡng tốt, từ nhỏ đã truyền thụ cho nó không ít tri thức thư họa.”

Chung quanh tiếng tán thưởng không ngừng, ngay cả Lục Vân, cũng nhịn không được muốn vỗ tay thay Chu Vinh.

Lúc hắn vẽ bức họa này cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, không ngờ lại bị thằng cha này phân tích ra rồng hoa phượng múa như thế, thật sự là một nhân tài.

Chu Vinh nghe các tiền bối xung quanh khen ngợi, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên liếc mắt nhìn Liễu Yên Nhi nói: "Không biết Liễu cô nương đối với bức họa này có cái nhìn như thế nào?"

Từ khi Liễu Yên Nhi bắt đầu vào cửa, Chu Vinh liền biểu hiện chán ghét, bởi vì hắn cảm thấy, Liễu Yên Nhi căn bản không xứng xuất hiện ở chỗ này.

Một nữ tử phong trần, biết cái rắm thư họa.

Chu Vinh cố ý đặt câu hỏi, chính là muốn nhìn Liễu Yên Nhi xấu mặt.

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt chuyển sang Liễu Yên Nhi.

Hàn lão cười cổ vũ nói: "Không sao, Liễu cô nương, một ngàn độc giả thì có một ngàn ý kiến, nói ra cảm nghĩ của cô cũng không sao, mọi người trao đổi trao đổi."

Liễu Yên Nhi gật đầu nói: "Cá nhân tôi cũng là fan hâm mộ của Vân Lộc đại sư, cho nên hôm nay nhìn thấy bức tranh này, rất vui vẻ, bức tranh này đúng là Vân Lộc đại sư nhất quán họa phong..."

“Đừng nói nhảm, trực tiếp nói trọng điểm.”

Chu Vinh không kiên nhẫn ngắt lời: "Cái gì phong cách đặc điểm, lúc trước đều đã có người nói qua, không cần cô ặp lại một lần nữa."

“Tiểu Chu cậu đừng có gấp, để Liễu cô nương nói xong trước đi! "Hàn lão nói.

Bởi vì vừa rồi Chu Vinh biểu hiện không tệ, ấn tượng của Hàn lão đối với hắn rất tốt, cho nên trực tiếp gọi hắn là Tiểu Chu.

Cho dù Chu Vinh ngắt lời không lễ phép, Hàn lão cũng không răn dạy hắn.

Liễu Yên Nhi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Bức Hùng Ưng Tê Thụ Đồ này chỉnh thể mà nói là ưu tú, nhưng ta cảm thấy, dấu đỏ kia là nét bút hỏng.”

Liễu Yên Nhi nói ra suy nghĩ của mình.

Trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là một bức tranh hoàn mỹ, vì sao Vân Lộc đại sư còn muốn vẽ rắn thêm chân làm gì?

1. Cái này tuyệt đối không giống với phog cách của Vân Lộc đại sư từ trước đến nay.

Lúc Lục Vân nghe đến đó, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.

Vẫn là chị Yên Nhi hiểu mình!

Bởi vì vết đỏ kia căn bản không phải vẽ lên, mà là lúc mình ăn quả mọng đỏ, không cẩn thận nhỏ nước trái cây lên.

Thế nhưng, mọi người xung quanh nghe nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Chu Hồng Viễn lớn tiếng răn dạy: "Ngươi quả thực đang nói hươu nói vượn, tác phẩm của Vân Lộc đại sư, căn bản không thể xuất hiện bất kỳ bút mực dư thừa nào.”

Mọi người cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.

Vân Lộc đại sư là thần tượng của bọn họ, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới.

Nữ nhân này lại dám nói Vân Lộc đại sư vẽ rắn thêm chân, không phải tìm chết sao?

Chu Vinh cười nhạo nói: "Tôi đã sớm nói rồi, loại nữ nhân này làm sao có thể hiểu thư họa, mời cô tới đây đúng là là đánh bại nhã hứng của chúng ta."

Hàn lão cũng lộ vẻ không vui.

Tuy rằng ông ta nói là để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng chân chính muốn nghe được là những lời ca ngợi chứ không phải phê bình.

Đánh giá của Liễu Yên Nhi, làm cho Hàn lão vô cùng không thích, thậm chí còn không có nhìn thiện cảm đối với cô.

Liễu Yên Nhi nhận ra Hàn lão thay đổi thái, trong lòng tràn ngập thất vọng.

Còn tưởng rằng thật sự là hội giao lưu của người yêu thích thư họa, không nghĩ tới tất cả đều là một đám người nịnh nọt, ngay cả Hàn lão cũng không ngoại lệ.

Lẽ ra tối nay không nên đến.

Liễu Yên Nhi muốn trực tiếp rời đi, nhưng Lục Vân lại kéo nàng nói: "Chờ một chút xem.”

Lục Vân cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu thiệt, những người này dám khi dễ chị Yên Nhi như vậy, hắn làm sao cam tâm rời đi như vậy.

Xem ra, đây là thời điểm đem thân phận Vân Lộc đại sư nói ra.

Đang lúc Lục Vân tự hỏi nên làm thế nào để lộ ra thân phận của mình, một màn phát sinh kế tiếp lại làm cho hắn thay đổi chủ ý.
Chương 20 Bức tranh giả

"Hàn lão, ông có nhiều đồ sưu tầm như vậy, không bằng đến xem của tôi như thế nào?"

Thấy Hàn lão tham quan hiện vật không còn nhiều lắm, Chu Hồng Viễn bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía hắn.

Hàn lão kinh ngạc: "Lão Chu, chẳng lẽ ông cũng mang đồ sưu tầm tới đây?”

Chu Hồng Viễn cười cười, quay đầu nói với Chu Vinh: "Đi lấy đi!”

Chu Vinh gật đầu, rời đi một lát, chỉ chốc lát liền mang theo một quyển bức họa về tới phòng triển lãm.

Bức tranh này của tôi là tranh của danh gia Đông Tấn Cố Khải Chi, tuy rằng trình độ không bằng Vân Lộc đại sư, nhưng quý ở niên đại lâu đời, giá trị sưu tầm cao.

Chu Hồng Viễn giới thiệu, đồng thời bày bức tranh ra, nhất thời một bức tranh sơn thủy hào hùng đập vào mắt mọi người.

Thật đúng là tác phẩm của Cố Khải Chi.

Tất cả mọi người thán phục không thôi.

Nhưng khi Chu Hồng Viễn đang hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm nói: "Một bức tranh giả cũng không cần lấy ra làm mất mặt.”

Nụ cười của Chu Hồng Viễn khựng lại.

Nhìn đi.

Phát hiện người nói chuyện là Lục Vân, sắc mặt của ông ta trong nháy mắt liền trầm xuống.

“Xú tiểu tử, cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, đây là một bức tranh giả.”

“Tranh giả? Cậu đùa gì vậy?”

Chu Vinh còn tức giận hơn cả cha mình, nói: "Nếu đây là tranh giả, cậu cảm thấy chúng tôi sẽ không nhìn ra hay là cậu cho rằng trình độ giám định và thưởng thức của cậu cao hơn tất cả mọi người ở đây?"

Những lời này của Chu Vinh, thành công đem thù hận của tất cả mọi người, đều tập trung trên người Lục Vân.

Chúng tôi đều không nhìn ra đây là tranh giả, chỉ có cậu nhìn ra, ý tứ không phải là nói trình độ của cậu so với chúng tôi còn cao hơn sao?

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Vân, trong nháy mắt tràn ngập khinh bỉ.

Thật không biết con châu chấu này là từ nơi nào nhảy ra, thích làm người nổi tiếng như thế à.

Hàn lão cũng trầm mặt nói: "Nếu hai chị em hai người cố ý tới bới móc, như vậy mời lập tức đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh các ngươi.”

Trước đến nay ông ta không dễ dàng tức giận, nhưng tối nay, ông ta đã không giữ được bình tĩnh.

Đầu tiên là Liễu Yên Nhi phê bình lung tung bút tích thật của Vân Lộc đại sư, hiện tại lại nhảy ra một Lục Vân, chỉ vào đồ sưu tầm của Chu Hồng Viễn nói là tranh giả.

Đây không phải bới móc thì là cái gì?

Cho dù tính tình Hàn lão có tốt, cũng không thể tiếp tục khoan dung cho hai người bọn họ, hạ lệnh trục khách ngay tại chỗ.

Lục Vân lại cười lạnh nói: "Tranh giả chính là tranh giả, dù gấp thế nào nó cũng là giả, các ngươi nhìn không ra, chỉ có thể nói rõ các ngươi rác rưởi."

“Cái gì, dám mắng chúng ta rác rưởi, tiểu tử cậu chán sống rồi à?”

“Đồ vô liêm sỉ, lông cũng không dài mấy cọng, khẩu khí ngược lại rất cuồng.”

“Thanh niên bây giờ, thật sự là thiếu giáo dục.”

“Đủ rồi!”

Đột nhiên, Hàn lão đại quát một tiếng, chỉ vào Lục Vân hai người nói: "Hai người, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

“Một đám cá ương, ở lại đây tôi còn ngại thối, chị Yên nhi, chúng ta đi.”

Lục Vân dắt tay Liễu Yên Nhi chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, phía sau lại đột nhiên vang lên thanh âm của Chu Hồng Viễn: "Đứng lại!"

“Có việc gì”

Lục Vân xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn Chu Hồng Viễn.

Chu Hồng Viễn thiếu chút nữa tức đến lệch mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử ngươi dám nói bộ sưu tập của tôi là tranh giả, nếu không cho lời giải thích, tôi sẽ xé nát miệng cậu.”

“Muốn giải thích đúng không, đơn giản.”

Lục Vân cười lạnh một tiếng, đột nhiên bước nhanh về phía bức tranh của Cố Khải Chi, bưng lên một ly trà nóng liền hắt lên.

“Cậu làm gì?"

Chu Vinh hét lớn một tiếng, xông lên chuẩn bị liều mạng với Lục Vân, nhưng một giây sau, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Lục Vân xoa xoa mép giấy Tuyên Thành ướt át, giấy Tuyên Thành trong nháy mắt tách ra.

Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời trong lòng nhảy dựng, đại khái đã hiểu rõ.

Lục Vân châm chọc nói: "Hai tầng giấy Tuyên Thành, phía dưới tầng này là hàng nhái, phía trên tầng này dùng để làm cũ, rõ ràng hai tầng như vậy mọi người đều nhìn không ra, còn nói không phải rác rưởi là gì?"

Sắc mặt tất cả mọi người cứng đờ.

Trong lòng rất tức giận, nhưng không cách nào phản bác, ai bảo bọn họ thật sự nhìn lầm chứ!

Liễu Yên Nhi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô vốn tưởng rằng Lục Vân cố ý ghê tởm những người này, mới nói đây là đồ dỏm, không nghĩ tới thật đúng là một bức tranh giả.

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của những người này, thật sảng khoái.

Lúc này, Chu Hồng Viễn đột nhiên nhào tới đoạt lấy bức họa kia, cực kỳ bi thương nói: "Ba triệu của tôi!"

Hắn vì mua bức họa này, ước chừng tốn ba triệu tệ, sẽ chờ đến buổi tối hôm nay ở trước mặt mọi người khoe khoang một phen, nhưng ai ngờ, lại mua một bức tranh giả.

Tim Chu Hồng Viễn đang rỉ máu.

Nhưng mà, càng làm cho hắn hộc máu còn ở phía sau.

Bởi vì dính nước trà, bên cạnh giấy Tuyên Thành cư nhiên chậm rãi hiện ra một hàng chữ nhỏ: mua trúng là đồ ngu

Phốc!

Chu Hồng Viễn tức giận công tâm, trực tiếp ngã xuống đất, cả người co quắp, mặt như táo đỏ.

Chu Vinh lo lắng hô to: "Cha! Cha làm sao vậy? Bác sĩ Hồ, mau nhìn xem cha tôi làm sao!"

Một người đàn ông trung niên đeo kính tròn đi ra.

Anh ta tên là Hồ Vĩ Bình, cũng là một người yêu thích thư họa, công việc của anh là bác sĩ, hiện đang nhậm chức ở bệnh viện Trung y thành phố Giang Thành, là bác sĩ chủ nhiệm khoa châm cứu.

Sau khi khám xong bệnh tình của Chu Hồng Viễn, sắc mặt Hồ Vĩ Bình trở nên ngưng trọng vài phần.

“Cha cậu bởi vì tâm tình quá mức kích động, dẫn đến gan dương hóa phong, quấy nhiễu thanh khiếu, từ đó dẫn đến trúng gió, tình hình vô cùng nguy hiểm.”

“Vậy...... Vậy phải làm sao bây giờ? Xung quanh đây cũng không có bệnh viện!" Chu Vinh trong nháy mắt luống cuống.

Hồ Vĩ Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Thầy của tôi từng dạy tôi một bộ châm pháp, có lẽ có thể phát huy công dụng, nhưng không nắm chắc lắm.”

"Bác sĩ Hồ, xin ngài thử một lần, tính mạng cha tôi giao cho ngài." Chu Vinh khẩn cầu.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Hồ Vĩ Bình gật gật đầu, sau đó từ trong túi xách xách tay của hắn, lấy ra mấy cây kim dài mười cm.

Lấy huyệt: Nội quan, Cực Tuyền, Thước Trạch, Ủy Trung......

Nhìn Hồ Vĩ Bình châm cứu, vẻ mặt Lục Vân hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.

“Cửu Chuyển Hồi Dương Châm không phải dùng như vậy.”

Lục Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, Hồ Vĩ Bình thi triển chính là Cửu Chuyển Hồi Dương Châm Pháp, nhưng trong huyệt vị hắn lấy, rõ ràng xuất hiện mấy chỗ sai lầm.

Lục Vân có ý tốt muốn nhắc nhở, nhưng ai ngờ, Chu Vinh đột nhiên quay đầu gào thét:

“Anh câm miệng đi!”

“Nếu không là bởi vì anh, ba tôi cũng sẽ không té xỉu, anh đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi.”

"Nếu ba tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK