Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318 Chắc chắn là một con chó

“Nữ thần dù hoàn hảo đến đâu thì cũng là phụ nữ. Chỉ là có khí chất, mị lực và tầm nhìn cao hơn những người phụ nữ bình thường.”

Điều này cũng tương tự với nam thần.

Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có cảm xúc.

“Việc em vừa làm là để động viên khích lệ các đàn em khóa dưới. Chỉ cần họ đủ giỏi thì vẫn có thể nắm được nữ thần nam thần trong tay nhưng đáng tiếc là.”

Lục Vân cảm khái, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn trời một góc 45 độ, cố gắng làm ra vẻ u sầu và lo lắng.

“Đáng tiếc có ai có thể hiểu được sự nỗ lực của em đây?”

“Những nam sinh kia đối địch với em cũng không sao nhưng ngay cả chị bảy cũng hiểu lầm em. Chị có biết tôi đau lòng như thế nào không?”

Lục Vân nói.

Lạc Ly hoàn toàn choáng váng.

Cô không thể tin nổi da mặt của một người có thể dày như thế.

Rõ ràng Lục Vân đang giở trò lưu manh để lợi dụng cô nhưng nghe những gì Lục Vân nói như thể hắn là người bị oan vậy.

Có cần vô sỉ như vậy không?

Lạc Ly nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ý của em là chị không nên tát em, không nên trách mắng em mà còn nên khen ngợi em?”

Lục Vân thu ánh mắt một góc 45 độ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Ly rồi nói:

“Khen cũng được, từ trước đến nay đều đã quen với việc che giấu công lao. Em không quan tâm khen ngợi, chỉ cần chị có thể hiểu được sự nỗ lực của em là được.”

“Tiểu Lục Vân…”

Sự gần gũi của Lạc Ly và hương thơm thanh nhã của xử nữ phảng phất khiến tâm trí của Lục Vân hơi rung động.

Ngay khi hắn tưởng rằng Lạc Ly quá cảm động trước lời nói của mình.

“Tiểu Lục Vân, em có biết dáng vẻ vô sỉ của mình thật sự khiến chị cảm động đến mức không nhịn được muốn cắn em một phát không?”

Lạc Ly há cái miệng nhỏ nhắn và cắn thẳng vào vai Lục Vân.

Sắc mặt của Lục Vân hơi thay đổi, trong lòng thầm chửi: Mẹ kiếp, chị ấy đúng là một con chó!

Sau khi để lại dấu răng đỏ tươi trên vai Lục Vân, không lâu sau đó Lạc Ly rời khỏi kinh thành.

Vốn dĩ cô nghe Lục Vân nói rằng hắn tới kinh thành để chữa bệnh cho Long gia, đã lâu không về trường cũ nên cô muốn qua đó xem.

Với tư cách là Minh chủ Vũ Minh, Lạc Ly cũng cảm thấy xấu hổ khi rời khỏi chức vị của mình quá lâu.

Lục Vân ở lại kinh thành.

Sở dĩ hắn để Lạc Ly đi là vì bệnh của Long Thuyên vẫn chưa khỏi hẳn nên tạm thời sẽ chưa về sớm.

Về phần nguyên nhân thực sự thì chỉ có bản thân Lục Vân mới biết.

Đến Long gia.

Khi Lục Vân nói với Long Thuyên rằng sẽ ở lại kinh thành một thời gian, ông ta vui đến mức lập tức sắp xếp ngay cho hắn một chỗ ở.

Không lâu sau, thông báo tuyển sinh của Học viện võ thuật kinh thành được chuyển đến Long gia, người nộp đơn chính là Long Diệc Tuyết.

Chỉ trong nháy mắt, thái độ của các thành viên Long gia đối với Long Diệc Tuyết lập tức thay đổi.

Ở độ tuổi này, Long Diệc Tuyết mới vào học viện võ thuật quả thực có hơi muộn. Nói thẳng ra, con đường phát triển võ thuật trong tương lai của cô thật ra cũng không khả quan lắm.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là hoàn cảnh tiếp xúc như thế nào.

Long gia tin rằng nếu như Long Diệc Tuyết trở thành sinh viên của Học viện võ thuật kinh thành, những gì cô ấy được tiếp xúc trong tương lai sẽ là những nhân tài ở cấp độ khác.

Thái độ của mọi người trong Long gia đối với cô đương nhiên đã khác xưa.

Đương nhiên những điều này đều là nhờ có Lục Vân nên các thành viên Long gia lại càng thêm kính trọng hắn hơn.

Khi bệnh tình của Long Thuyên đã giảm bớt, ông ta đã đặt một phòng ở tầng hai của Nhà hàng Hải sản, không chỉ để bày tỏ lòng biết ơn đối với Lục Vân mà còn là bữa tiệc chúc mừng Long Diệc Tuyết.

Tất cả thành viên Long gia đều có mặt nên rất náo nhiệt.

Long Thuyên cũng rất thông minh khi lựa chọn nhà hàng này vì chủ nhà hàng là Bành Quốc Hào.

Nhắc đến Bành Quốc Hào, phải nhắc đến cả Bành gia.

Giống như Long gia, Bành gia cũng có một một vị tôn giả tọa trấn vì người đó đã già nên để đảm bảo an toàn, Bành gia quyết định tìm chỗ dựa khác, người đó không ai khác chính là Bạch Long Vương.

Ngay sau khi Bạch Long Vương tuyên bố chấm dứt hợp tác với Đàm gia, Bành Quốc Hào đã tìm đến Bạch Long Vương, hy vọng ông ta có thể hợp tác với Bành gia và Bạch Long Vương vui vẻ đồng ý.

Điều kiện cũng giống như Đàm gia, có tổng cộng ba cơ hội.

Long Thuyên tổ chức yến tiệc ở đây không phải nhằm vào Bành Quốc Hào mà là gián tiếp nói cho Bạch Long Vương biết thân thể của ông ta rất tốt.

Giữa buổi tiệc.

Dưới sự thuyết phục của Lục Vân, Long Thuyên vừa mới khỏi bệnh không uống một giọt rượu nào nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

Ông ta đã rất vui mừng.

Lần này, Long gia đang được hưởng ba phúc lành đúng nghĩa.

Thứ nhất, Đàm gia mất đi sự ủng hộ nên đương nhiên không thể gây ra mối đe dọa cho Long gia nữa, thậm chí Long gia có thể chống trả lại.

Thứ hai, Long Diệc Tuyết đã nhập học vào Học viện võ thuật kinh thành thành công.

Thứ ba, đương nhiên là vì mối giao hảo với Lục Vân.

Trong suốt toàn bộ quá trình, Lục Vân được coi như khách quý. Ngoại trừ Long Thuyên, Long Xuyên, Long Tề, đám người lần lượt đi lên nâng ly, đối với Lục Vân cũng đủ cung kính.

Lục Vân đã uống rất nhiều rượu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh sảng khoái. Điều này khiến cho Long Thuyên càng kinh ngạc, càng tiếc nuối khi cháu gái và Lục Vân không thể hình thành mối quan hệ tốt đẹp.

Khả năng uống rượu của Long Diệc Tuyết cực kỳ kém, mới uống được nửa ngụm mà mặt đã đỏ bừng, đầu óc choáng váng.

Cô ấy đã uống một ngụm nhỏ để tôn kính Lục Vân.

Khung cảnh vô cùng hài hòa.

Nhưng vẫn luôn có một hai con ruồi bay vào khiến người khác không ngờ tới, thật là kinh tởm.

Chẳng hạn như bây giờ.

Một giọng nói mỉa mai đột nhiên truyền đến từ phía cầu thang: “Tôi còn tưởng ai lại đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp như vậy, hóa ra là người quen!”

Thanh âm vang tới từ xa, một người đàn ông trên mặt mang theo vẻ giễu cợt đi về phía bên này. Tuy nhiên toàn bộ Long gia, kể cả Long Thuyên không biết người đàn ông này là ai.

“Xin hỏi vị tiên sinh này là?” Long Thuyên đứng dậy, nhìn người đàn ông này với vẻ nghi ngờ rồi hỏi.

Nhưng người đàn ông đó thậm chí còn không thèm nhìn Long Thuyên, thay vào đó, anh ta nhìn chằm chằm Lục Vân với vẻ mỉa mai: “Tại sao trong một khung cảnh náo nhiệt như thế này, người họ Lạc không đi với cậu?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 319 Gây khó dễ

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện gây chấn động chính là Đoạn Bằng.

Cách đây không lâu, tin tức Lạc Tiên Tử bị một tên lưu manh hống hách khiêng ra khỏi trường học, bị đánh vào mông đã truyền khắp Học viện võ thuật kinh thành, thậm chí còn có ảnh chụp.

Diễn đàn của học viện gần như bị sập.

Khi nhìn thấy những bức ảnh đó, trái tim của Đoạn Bằng như thể bị đâm bởi những con dao sắc nhọn, trái tim rỉ máu.

Đó là nữ thần của anh ta!

Nhưng ở trong tay Lục Vân, cô ấy lại biến thành một chú cừu ngoan ngoãn!

Đoạn Bằng muốn dùng dao chém Lục Vân thành trăm mảnh!

Không đủ!

Như vậy vẫn không đủ!

Đến mức hôm nay khi đến nhà hàng này và nhìn thấy Lục Vân, Đoạn Bằng lập tức cảm thấy không vui, không nhịn được tới khiêu khích vài câu.

Sự thù địch của Đoạn Bằng rất rõ ràng.

Các thành viên Long gia đều bối rối và chuyển sự chú ý sang Lục Vân.

Thấy Đoạn Bằng không để ý tới mình, Long Thuyên đành nhìn sang Lục Vân hỏi: “Lục tiên sinh, vị này là?”

“Đoạn Bằng, giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành.”

Giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành!

Khi các thành viên trong Long gia nghe được điều này, con ngươi của họ đột nhiên co lại.

Những người có thể giảng dạy tại Học viện võ thuật kinh thành đều có thân phận khác nhau, hoặc là có tài năng xuất chúng hoặc là có bối cảnh vững chắc.

Bối cảnh này là ám chỉ đến Vũ Minh.

Người trước mặt không thể đắc tội.

Long Tế lập tức nở nụ cười nịnh nọt, cầm ly rượu chạy tới trước mặt Đoạn Bằng, nói: “Đoạn tiên sinh, tôi là Long Tế Long gia. Xin cho phép tôi mời Đoạn tiên sinh một ly.”

Long Tế đang định nâng ly thì thấy Đoạn Bằng liếc ông ta một cái, hừ một tiếng: “Ông cho rằng ông là ai? Cút ra chỗ khác!”

Khi thấy Lục Vân, tâm trạng của Đoạn Bằng đang không tốt. Lúc này, Long Tế chạy tới nâng ly, không phải tự rước nhục hay sao?

Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, ly rượu trong tay ông ta dừng giữa không trung nhưng sau khi tỉnh táo lại, ông ta vẫn nhấp một ngụm.

Trong lòng u sầu.

Tức giận mà không dám nói.

Sắc mặt của đám người Long Thuyên vô cùng khó coi, sao có thể không nhìn ra Đoạn Bằng đang tới bới lông tìm vết.

Lúc này, Đoạn Bằng đột nhiên liếc nhìn xung quanh, cười lạnh nói: “Chỉ vì trúng tuyển được vào trường mà đã vui mừng đến thế rồi. Đây là thành tựu mà Long gia đã đạt được sao?”

Các thành viên trong Long gia lập tức đỏ mặt.

Đối với Đoạn Bằng, trúng tuyển chẳng có gì đáng mừng nhưng đối với Long gia lại mang ý nghĩa khác.

Chỉ là bọn họ không dám phản bác.

Đoạn Bằng lại hừ một tiếng, nói: “Long Diệc Tuyết là ai?”

Long Diệc Tuyết vừa mới uống một chút rượu trắng, đầu óc đang choáng váng. Nghe thấy có người gọi tên mình, cô ấy liền lắc lắc người đứng dậy, ánh mắt mơ màng nói: “Tôi…Tôi là Long Diệc Tuyết.”

Ánh mắt Đoạn Bằng xuyên thấu, khóe miệng hiện lên một tia lạnh lùng: “Được lắm, đợi khi nào cô chính thức tiến vào học viện võ thuật, tôi nhất định sẽ chỉ dạy cô tận tình.”

Trong hoàn cảnh bình thường, khi nghe thấy từ “chỉ dạy tận tình”, người ta sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng với tình huống này, rõ ràng câu nói này không đơn giản như vậy.

Long Diệc Tuyết đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, lúc này cô ấy liền tỉnh rượu và vẻ hoảng sợ tràn ngập trên khuôn mặt.

Mọi người trong Long gia cũng bị sốc.

Làm sao bọn họ có thể không hiểu Đoạn Bằng đã chuyển sự thù địch đối với Lục Vân sang Long Diệc Tuyết.

Đặc biệt là Long Thuyên, sắc mặt cực xấu.

Long Diệc Tuyết là đứa cháu gái bảo bối của ông ta nên ông ta vô cùng ủng hộ cô ấy vào Học viện võ thuật. Ông ta cũng biết Long Diệc Tuyết sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn vì dù sao cô ấy cũng vào khá muộn.

Thế nhưng loại khó khăn này không bao gồm việc Đoạn Bằng lạm dụng chức quyền.

Đương nhiên là Long Thuyên cảm thấy đau lòng.

Nói xong, Đoạn Bằng quay người lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân. Sau đó, anh ta quay người rời khỏi tầng 2 của nhà hàng và đi cầu thang lên tầng trên.

Bầu không khí của toàn bộ tầng hai nhà hàng như bị đóng băng.

Các thành viên Long gia đều cảm thấy như có tảng đá đè ngực khiến họ không thở nổi.

Chỉ có Lục Vân vẫn vui vẻ ăn uống.

Đôi môi khô khốc của Long Thuyên khẽ nhếch lên, hỏi: “Lục tiên sinh, ngài có thù gì với người đó không?”

“Tôi có chút mâu thuẫn với thứ rác rưởi đó, ông đừng để bụng.” Lục Vân nhẹ nhàng nói.

Thậm chí vừa rồi Lục Vân cũng chẳng có phản ứng trước hành động khiêu khích của Đoạn Bằng. Không phải vì Lục Vân hèn nhát mà là anh ta không đủ tư cách.

Sở dĩ Lục Vân ở lại kinh thành là để chuẩn bị gây sóng to gió lớn. Một nhân vật nhỏ bé như Đoạn Bằng không đủ để tạo cơn sóng to gió lớn này.

Lục Vân có kế hoạch của riêng mình.

Nhưng dường như những lời này đối với mọi người trong Long gia đều là một tin tức chấn động, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sao hắn lại dám nói giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành là rác rưởi.

Cũng may là Đoạn Bằng đã đi lên lầu. Nếu không để anh ta nghe được những lời này, có lẽ hai bọn họ sẽ đánh nhau tại chỗ.

Long Thuyên cười khổ nói: “Lục tiên sinh, chị bảy của ngài là Lạc Tiên Tử nên đương nhiên là ngài không sợ Đoạn Bằng nhưng vẫn khó có thể đề phòng tiểu nhân!”

Chị bảy của Lục Vân là Lạc Tiên Tử và lão sư của cô là Doãn Thu Thủy, viện trưởng của Học viện võ thuật. Với mối quan hệ như vậy, đương nhiên là Lục Vân không sợ Đoạn Bằng.

Thế nhưng Long Diệc Tuyết lại khác.

Sắp tới Long Diệc Tuyết bước vào Học viện võ thuật kinh thành với tư cách là sinh viên, nếu như mạo phạm đến Đoạn Bằng, ai mà biết anh ta sẽ làm gì.

Đương nhiên là Long Thuyên rất sợ.

Mọi người đều im lặng.

Đây vốn là tiệc mừng nhưng sự xuất hiện của Đoạn Bằng lại khiến mọi người cảm thấy chán nản.

Lục Vân buông đũa xuống, nhìn sắc mặt Long Diệc Tuyết có chút tái nhợt hỏi: “Chị Long, chị sợ sao?”

“Tôi…”

Trong mắt Long Diệc Tuyết hiện lên một tia do dự.

Lục Vân nói: “Đừng xấu hổ, gặp phải loại chuyện này sợ hãi là chuyện bình thường. Chị chỉ cần nói cho em biết suy nghĩ thật của bản thân là được. Chị còn muốn tới Học viện võ thuật không?”

Long Diệc Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, rơi vào tình thế rối ren.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK