Một người phụ nữ có dáng người rất chuẩn xuất hiện trước mặt Lục Vân.
Đôi chân cực dài.
Đi một đôi bốt đen.
Phần đùi nhỏ trắng mịn màng lộ ra ngoài không khí.
Phía trên phần đùi là một chiếc quần soóc denim, viền của chiếc áo sơ mi đen được nhét vào bên trong chiếc quần soóc làm nổi bật những đường nét mềm mại của phần eo.
Dung mạo của người phụ nữ khá ấn tượng, mặt hạt dưa, lông mày lá liễu, sống mũi cao, ngũ quan vô cùng lập thể.
Tổng điểm 9.6.
Để người phụ nữ ra đường đúng là một sự tồn tại chói sáng.
Nhưng so với các chị gái của Lục Vân…
Xì!
Người bình thường sao có thể so sánh với các chị gái xinh đẹp của Lục Vân được?
Cho dù có là tiên nữ giáng trần thì cũng chẳng bằng bởi vì trong mắt Lục Vân, các chị gái của hắn, người nào cũng vô song giống như tiên nữ.
Những cô gái bình thường dù có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là những chiếc đầu lâu màu hồng mà thôi.
Chỉ có chị gái là tốt nhất!
Lục Vân không hề quen biết mỹ nữ mới xuất hiện này nhưng không thấy bất ngờ, đồng thời cũng thấy có chút bất ngờ.
Không phải là câu nói này có vấn đề.
Cũng không có gì đáng bất ngờ bởi vì trong khoảng thời gian Lục Vân đến đoàn làm phim, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người phụ nữ đến bắt chuyện với hắn. Hơn nữa, bọn họ đều rất ưa nhìn, họ đến với Lục Vân đều là vì khuôn mặt này.
Nói cách khác, đều là vì muốn hot.
Lục Vân cũng đã quen nên hắn không quá ngạc nhiên.
Nhưng tại sao lại nói đó là việc đó cũng có chút bất ngờ?
Đó là bởi vì những người phụ nữ từng đến tìm Lục Vân trong khi Tiêu Thấm quay phim, những người đó không dám dụ dỗ hắn trước mặt Tiêu Thấm nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Còn lúc này, người đẹp chân dài đang đứng trước mặt hắn.
Trong khi Tiêu Thấm ngồi cạnh Lục Vân, cô ta vẫn dám bắt chuyện. Lục Vân rất ngưỡng mộ dũng khí của cô ta.
Vì thế, Lục Vân quyết định nhìn lên cô ta một cái.
Chắc cũng cao tầm vị trí của Miêu Nhân Phụng!
Nhưng không ngờ, ánh mắt của Lục Vân vừa chú ý đến chỗ cao hơn đôi chân kia một chút, Tiêu Thấm ở bên cạnh đột nhiên vui vẻ nói: “Diệc Tuyết, cậu tới Giang Nam làm gì vậy?”
“Tớ nghe chị Hồng nói gần đây cậu nhận em trai cho nên tớ tới xem một chút.” Mỹ nhân chân dài cười nói.
Khi Lục Vân nghe cuộc trò chuyện này, hắn lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hóa ra đó là bạn của chị sáu, cô ấy không đến đây để quyến rũ hắn như những người phụ nữ khác, lẽ ra hắn không nhìn cô ấy bằng ánh mắt như vậy, thật tội lỗi.
Lục Vân cũng đứng lên, cười nói: “Chào chị, em tên là Lục Vân.”
“Hắn là em trai của tớ, không phải tớ nhận lại hắn mà chúng tớ đã quen nhau từ hồi còn nhỏ rồi nhưng vì một số lý do mà chúng tớ phải xa nhau.” Tiêu Thấm giải thích và giới thiệu.
“Tiểu Lục Vân, đây là Long Diệc Tuyết, là một thành viên của Long gia ở thủ đô.”
Mối quan hệ giữa Long gia và Tiêu Thấm không tính lá thân thiết.
Trước đây, Long gia cho rằng Tiêu Thấm có mối quan hệ gì đó với đạo trưởng Thiên Huyền Tử. Để tỏ lòng biết ơn với Thiên Huyền Tử, Long gia từng cử những thanh niên trẻ tài tuấn đến kết giao với Tiêu Thấm, hy vọng có thể kết mối lương duyên.
Nhưng phản ứng của Tiêu Thấm rất lạnh lùng.
Long gia không còn cách nào khác đành từ bỏ sách lược này để không gây ác cảm với Tiêu Thấm.
Nếu đã không thể kết thành lương duyên, vậy kết thành kim lan.
Nhiệm vụ này cuối cùng rơi vào người Long Diệc Tuyết.
Vì Long Diệc Tuyết là con gái nên Tiêu Thấm sẽ không quá cảnh giác với cô ấy, và mối quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.
Tiêu Thấm đã giới thiệu xong.
Long Diệc Tuyết bình tĩnh nhìn Lục Vân, sau đó hào phóng vương tay nói: “Hai chị em xa cách nhau nhiều năm như vậy, thật mừng khi có thể gặp lại nhau. Xin chào, chị tên là Long Diệc Tuyết.”
Lục Vân đưa tay ra bắt.
Chạm nhẹ tay xong tách ra.
Trông vô cùng lịch thiệp.
Trên mặt Long Diệc Tuyết cũng không có nhiều biểu cảm. Ba người trò chuyện một hồi, đạo diễn Trần Túc chần chờ đi tới bên này nhưng anh ta cũng dám tới gần mà chỉ đứng chờ ở cách đó không xa.
Thấy Trần Túc như vậy, Tiêu Thấm biết rằng đã đến lượt mình diễn. Vì thế, cô cười nói: “Tiểu Lục Vân, Diệc Tuyết, hai người cũng coi như là quen biết. Chị đi quay nốt cảnh diễn trước đã nhé.”
Nói xong, cô đi về phía Trần Túc.
Trần Túc cười nói: “Cô Tiêu, không cần vội, chúng tôi có thể chờ.”
“Chúng ta đi quay trước cho xong đã!”
Tiêu Thấm lắc đầu, cô làm sao có thể để cả đoàn phim chờ đợi mình được.
Chuyên gia trang điểm chạy tới chỉnh trang lại giúp Tiêu Thấm.
Tiêu Thấm luôn trang điểm rất nhẹ, từ trước đến này mỹ nữ chân chính không cần lớp trang điểm quá dày mà giống như một đóa hoa phù dung trong veo tự nhiên.
Vì thế, Tiêu Thấm trang điểm rất nhanh và nhập vai cũng rất nhanh.
Lục Vân không thể không khen ngợi: “Chị sáu đúng là diễn viên trời sinh, kỹ năng diễn xuất không cần phải nói.”
Mỗi lần Lục Vân đến thăm đoàn làm phim, hắn ngồi một bên xem chị sáu diễn. Hắn phát hiện hầu như chị sáu chỉ cần diễn một lần, xử lý các đoạn khó rất tốt. Những phân cảnh diễn bị NG quay lại là vì cô cảm thấy không hài lòng.
Đó chính là một kiểu thiên phú.
“Cậu cũng không tồi đâu.”
Lục Vân vừa mới khen chị sáu xong, Long Diệc Tuyết ngồi bên cạnh đột nhiên nói khiến cho Lục Vân hơi giật mình. Hắn quay sang nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.
Cậu cũng không tồi?
Vậy là sao?
Long Diệc Tuyết cười lạnh nói: “Cậu diễn vẻ lịch thiệp cũng không tồi.”
Vừa nãy khi Tiêu Thấm ngồi bên cạnh, thái độ của Long Diệc Tuyết đối với Lục Vân không quá nhiệt tình nhưng ít ra Lục Vân Vân cảm thấy thoải mái nhưng vào lúc này, Long Diệc Tuyết giống như một người khác.
Cô ấy liếc nhìn Lục Vân với vẻ lạnh lùng.
Lục Vân sầu não nói: “Chị nói vậy là không đúng rồi. Sự lịch thiệp xuất phát từ tâm, sao chị có thể nói là em diễn được chứ?”
Làm gì có ai thể hiện sự lịch thiệp được như hắn chứ?
“Mặt dày mày dạn!”
Long Diệc Tuyết không khách khí mắng một câu: “Nếu như không phải lộ ra từ trong ánh mắt của cậu thì tôi đã bị biểu hiện của cậu lừa gạt rồi.”
Đã nói đến vậy, làm sao Lục Vân có thể không phản ứng lại.
Đây là chuyện đã từng xảy ra với Miêu Nhân Phụng!
Trực giác của người phụ nữ này quá lợi hại rồi.
Lúc đó Lục Vân đang ngồi, Long Diệc Tuyết đi tới. Lẽ ra cô ấy không thể nhìn thấy ánh mắt của Lục Vân nhưng cô ấy thực sự cảm nhận được sự phù phiếm của hắn.
Thế nhưng, điều này có thể trách được tiểu Lục Vân sao?
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Long Diệc Tuyết cũng giống như những người phụ nữ phù phiếm trước đó cho nên định dùng phù phiếm đánh bại phù phiếm nhưng ai ngờ Long Diệc Tuyết lại là một cô gái ngay thẳng.
Sau khi biết cô ấy là bạn của chị sáu, thái độ của hắn đối với cô ấy có phần tôn trọng hơn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 292: Đồ thiểu năng
Từ lúc Lục Vân nói ra tên tuổi của mình, rồi bắt tay với Long Diệc Tuyết cho đến sau đó trò chuyện không ngừng nghỉ, tất cả đều toát ra một phong thái lịch thiệp mạnh mẽ.
Vô cùng hoàn hảo.
Chỉ có chuyện hiểu lầm lúc nãy là không tốt.
Ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng.
Ấn tượng đầu tiên của Long Diệc Tuyết về Lục Vân rất tệ, vì vậy cho dù sau đó hắn có cư xử nghiêm túc và lịch thiệp đến đâu, Long Diệc Tuyết vẫn cảm thấy hắn đang đóng kịch, đang giả vờ.
Lục Vân chỉ biết sờ mũi cười khổ.
Chuyện này khó giải thích lắm, càng giải thích chỉ càng đen thôi, vì hắn thực sự đã nhìn chằm chằm vào chiếc quần short denim kia.
Đáng bị mắng.
Thấy Lục Vân im lặng, Long Diệc Tuyết cho rằng hắn chột dạ nên càng khinh thường hắn hơn.
Loại đàn ông này cô đã gặp nhiều rồi, nếu không phải nể tình hắn là em trai của Tiêu Thấm, thì Long Diệc Tuyết đã không thèm nói một lời nào với Lục Vân nữa, chứ đừng nói là ngồi đây nói chuyện bấy lâu.
Hai người im lặng, bầu không khí cũng trở nên có chút ngượng ngùng.
Mãi đến một lúc sau.
Người như Lục Vân sẽ không vì một hiểu lầm nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Cuối cùng, Long Diệc Tuyết là người phá võ giả im lặng.
"Vốn là chuyện của Tiêu Thấm, tôi là người nhà họ Long cũng không có lý do gì để can thiệp, nhưng bây giờ tôi thật sự không thể không nhắc nhở anh một câu, nếu anh thực sự muốn tốt cho Tiêu Thấm thì đừng nhúng tay vào, cũng đừng đến thăm mỗi ngày như vậy, rất dễ bị người khác bắt lấy không buông."
Chuyện của Tiêu Thấm và em trai Lục Vân là chuyện riêng tư của cô, Long gia cũng không tiện hỏi tới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhưng đứng dưới góc độ cá nhân, Long Diệc Tuyết không thể không nói vài lời.
Vốn dĩ bầu không khí đã có chút lắng xuống, nhưng sau khi Long Diệc Tuyết nói điều này, Lục Vân lại có chút hứng thú, hắn cười nói: "Chuyện tôi và chị nhận nhau đã công khai rồi, tại sao lại phải sợ bị bắt gặp?"
"Ngây thơ!"
Long Diệc Tuyết chế nhạo nói: "Anh không biết vòng giải trí phức tạp cỡ nào, cho dù anh vô tội cũng không thể nào chống lại được kẻ có tâm phỉ báng, sự xuất hiện của anh chẳng có lợi ích gì cho Tiêu Thấm cả, ngược lại chỉ biết kéo scandal đến cho cô ấy mà thôi."
"Người có tâm mà cô nói là Lý Lộ đúng không?” Lục Vân đột nhiên nói.
Long Diệc Tuyết ngạc nhiên nhìn Lục Vân: "Nếu anh đã biết tới Lý Lộ thì anh cũng nên thức thời giữ khoảng cách với Tiêu Thấm đi."
"Lý Lộ rất trâu bò sao?"
"Trâu hay không cũng không thể tùy tiện chọc tới."
"Nếu như tôi nói, tôi đã chọc tới rồi thì sao?"
“Anh nói cái gì?”
Sắc mặt Long Diệc Tuyết đột nhiên biến đổi, trợn to hai mắt nói: "Anh đang đùa đó sao, tôi nói cho anh biết, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào."
Đương nhiên Lý Lộ không đáng sợ, đáng sợ là Đàm gia, nói chính xác hơn, kẻ đáng sợ nhất là người chống lưng cho nhà họ Đàm— Bạch Long Vương.
Tôn Giả Cảnh không phải là trò đùa.
Trong những năm qua, mối quan hệ giữa nhà họ Long và nhà họ Đàm đã đạt đến một mức độ cân bằng rất vi diệu, cái cân bằng này được thể hiện trên nhiều phương diện.
Mối quan hệ giữa Lý Lộ và Tiêu Thấm cũng có thể coi là một kiểu cân bằng này.
Lý Lộ luôn tìm cơ hội để bôi nhọ Tiêu Thấm, nhà họ Long biết, đỉnh điểm là sau khi Lý Lộ gả vào nhà họ Đàm, những chiêu trò bẩn của cô ta càng diễn ra thường xuyên hơn.
Nhưng Long gia rất ít khi can thiệp vào.
Một mặt là do Lý Lộ chưa có hành động gì quá giới hạn, tuy rất thù dai nhưng cô ta vẫn giữ lý trí, không chọc giận Long gia.
Mặt khác, là vì chính Tiêu Thấm đã nói cây ngay không sợ chết đứng, cô không sợ bị bôi đen.
Sau một thời gian dài chiến đấu bí mật như vậy, Lý Lộ vẫn chưa bắt được bất kỳ manh mối nào.
Đó là cũng có thể coi là một sự cân bằng.
Lục Vân nói hắn đã khiêu khích Lý Lộ rồi, xung đột nhỏ thì không sao, nhưng nếu xung đột lớn nổ ra, rất có thể sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.
Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng của Long Diệc Tuyết, Lục Vân cảm thấy thật buồn cười, cố ý cười to nói: “Tôi không đùa với cô đâu, người phụ nữ tên Lý Lộ này thuê người nhắm vào chị gái tôi suốt ngày, đương nhiên là tôi không thể nhịn được rồi."
"Ngu ngốc!"
"Lục Vân, tôi đã nghe Chị Hồng nói anh là một võ giả, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến anh to gan như vậy, nhưng anh có biết sau lưng của Lý Lộ là nhà họ Đàm, mà người chống lưng cho nhà họ Đàm là một vị Tôn Giả Cảnh."
“Bản thân anh cũng là võ giả, không cần tôi giải thích cho anh biết, Tôn Giả cảnh là thế nào đâu đúng chứ?”
Bây giờ có hai loại tin đồn về Lục Vân, một nói hắn là võ giả, một cái khác là nói hắn là người tu luyện.
Những người nói rằng hắn là võ giả chính là nhóm người những người đã tận mắt chứng kiến Lục Vân cõng Tiêu Thấm lên núi, giống như chị Hồng.
Còn những tay săn ảnh bên ngoài đoàn làm phim chính là người đã nói hắn là người tu đạo.
Công tác bảo vệ của ê-kíp sản xuất vẫn khá tốt, bình thường những tay săn ảnh đó rất khó lọt vào trong được, chỉ có thể bí mật chụp ảnh từ rất xa, còn chất lượng của hình ảnh chắc chắn là không quá rõ ràng.
Hơn nữa, ngày hôm đó Lục Vân đã che mặt, ngay cả khi các tay săn ảnh ngồi xổm bên ngoài đoàn làm phim chụp được cảnh này, họ sẽ chỉ nghĩ rằng đó là các diễn viên trong đoàn, treo người trên dây để hành động.
Vì vậy, bọn họ không nghĩ tới việc Lục Vân là một võ giả.
Còn lý do tại sao họ đồn đại rằng Lục Vân là người tu đạo, thì đương nhiên, là do họ suy đoán ra từ sau khi thấy mấy tay săn ảnh liên tục vào đồn uống trà.
Long Diệc Tuyết đã nghe chị Hồng nói rằng Lục Vân là một võ giả, nhưng cô vẫn không thể không mắng hắn.
Dù có là võ giả thì vẫn không là gì trước một Tôn Giả Cảnh!
Long Diệc Tuyết tiếp tục lạnh lùng mắng: "Anh tưởng là anh đang giúp đỡ Tiêu Thấm sao, kỳ thực là anh đang hãm hại cô ấy đấy, lại còn ra vẻ công lao rất lớn, tại sao anh có thể làm được như vậy thế hả đồ ngu ngốc?"
Ngu ngốc?
Lục Vân sắc mặt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.
Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Thần Quân vĩ đại bị mắng là đồ ngu ngốc.
Thật thú vị.
Lục Vân chẳng những không tức giận mà càng ngày càng thấy thú vị.
Người phụ nữ trước mặt anh khiến Lục Vân nhớ đến một người bạn cũ… Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ lúc trước cũng vậy.
Khác biệt duy nhất là Cố An Kỳ xuất phát từ lợi ích của bản thân, còn Long Diệc Tuyết tuy rằng cũng đứng trên lập trường của Long gia, nhưng lúc này, cô xuất phát từ sự quan tâm đến Tiểu Tần nhiều hơn.
Vì vậy, ngay cả khi Long Diệc Tuyết mắng hắn là đồ ngu ngốc, Lục Vân vẫn không thể ghét cô ấy.
Lục Vân cười nói: "Ý cô là, việc Lý Lộ cử người theo dõi chị gái tôi cả ngày, tôi có biết cũng không được làm gì? Kể cả tôi có bị paparazzi theo dõi, thì tôi cũng nên tiếp tục im lặng?"
"Nếu anh không thích bị paparazzi nhìn chằm chằm thì đừng có đến rảnh rỗi là đến thăm đoàn phim nữa.
"Tiêu Thấm là chị gái tôi, tôi đến thăm thì có vấn đề gì chứ?"
"Anh… anh là đồ thiểu năng! Cho dù anh là một võ giả thì cũng là một võ giả thiểu năng!"