Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126 Chiếc xe đạp bị ăn trộm

Cuối cùng, Trương Mặc bị các bộ phận liên quan bắt đi và thanh niên phách lối như tên tóc xanh đương nhiên cũng bị bắt đi và bắt buộc cải tạo.

  

Sau khi rời khỏi hàng đồ nướng và đi dạo, Dương Chấn Nham Nham vẫn tức giận: “Không ngờ chúng ta lại gặp phải chuyện máu chó như vậy. Chỉ là cháu trai của trưởng đồn cảnh sát mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, đúng là khiến người dân phải thất vọng.”

Lục Vân lắc đầu cười nói: “Không phải máu chó mà là do địa vị của Dương tỉnh trưởng quá cao nên khi ông đi kiểm tra, những gì ông nhìn thấy chỉ là những gì người bên dưới muốn ông nhìn thấy mà thôi.”

  

Có rất nhiều sự việc trên đời không chỉ máu chó mà còn máu chó hơn. Thực tế, có rất nhiều thứ ghê tởm và bẩn thỉu được che giấu dưới lớp vỏ bọc lộng lẫy.

  

Ánh mắt của Dương Chấn Nham trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Xem ra tôi cần phải chấn chỉnh đội ngũ của mình thật tốt rồi.”

  

Xem ra bữa thịt nướng ven đường này rất đáng giá!

  

Sau khi chia tay Dương Chấn Nham và Thẩm Kim Hoa, Lục Vân quay trở lại hướng cung văn hóa vì xe đạp của hắn vẫn bị khóa trong một con hẻm cạnh cung Văn hóa.

  

Điều khiến Lục Vân ngạc nhiên chính là hắn lại tình cờ gặp vợ chồng Diệp Hướng Vinh.

  

Thật là xui xẻo!

  

Lục Vân thầm than.

  

Thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hắn.

  

Khương Lam lại chủ động đi đến trước mặt hắn và nói với vẻ mặt phức tạp: “Lục Vân, tôi biết cậu chính là Vân Lộc đại sư và mọi thứ trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay chính là do cậu sắp xếp.”

 

Lần này, bà gọi thẳng tên của hắn.

  

Đó là một sự thay đổi thái độ trong tiềm thức.

  

Lục Vân giễu cợt hỏi: “Cho nên?”

Khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu lại dấu vết thời gian của Khương Lam đông cứng lại, nói: “Cậu làm nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn chứng minh cho chúng tôi thấy sao. Hiện tại cậu đã chứng minh xong, vậy là đủ rồi!”

“Bà nói đủ chưa?” Sắc mặt của Lục Vân lộ vẻ kỳ quái.

Khương Lam gật đầu nói: “Tôi thừa nhận trước đây tôi đã sai. Sau này dù cậu với Khuynh Thành có phát triển như thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa nhưng cậu cũng đừng quá thúc ép bản thân. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ về việc thành lập chi nhánh của tập đoàn Khuynh Thành.”

  

“Ý của bà là những chuyện tôi làm trước đó là vì muốn Diệp các người cho tôi một cơ hội?”

 

Khương Lam suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Nếu như cậu đã nghĩ vậy thì tôi cũng nói thẳng cho cậu biết, đúng là trong lòng tôi nghĩ vậy!”

  

Bà vô cùng quyết đoán.

  

Lục Vân không trả lời.

  

Không khí trầm lặng một hồi. Khương Lam vốn tưởng rằng Lục Vân nhất định sẽ cảm tạ nhưng sau một hồi yên lặng, Lục Vân đột nhiên lắc đầu nói: “Khương Lam, bà quá kiêu ngạo rồi.”

 

“ Cậu nói gì cơ?”

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lam đột nhiên cứng đờ.

  

Chỉ nghe Lục Vân chậm rãi nói:

  

“Tất cả những gì tôi làm không phải là để chứng minh cho bà thấy rằng tôi có thể bước vào Diệp gia mà là để chứng minh rằng tôi có thể cho chị Khuynh Thành tất cả những gì chị ấy muốn.”

 

“Nói thật, Diệp gia trong mắt tôi chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc. Đối với tôi, diệt Diệp gia là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là tôi không muốn ra tay mà thôi. Vì thế,...”

 

“Khương Lam, sau này mong bà hãy thu bớt sự kiêu ngạo lại, bởi vì bà sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng nổi người đứng trước mặt bà là sự tồn tại như thế nào.”

Tuy giọng nói của Lục Vân không lớn nhưng dường như trong đó có một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lời nói của hắn đều khiến trong lòng Khương Lam run lên.

  

Giờ phút này, bà như thể mất lý trí vì lời nói của Lục Vân.

 

Một lúc lâu sau, khi Khương Lam định thần lại. Bà tức giận nói: “Đúng là đồ kiêu ngạo! Mới chỉ có một chút thành tích nho nhỏ mà cậu đã tự mãn như vậy!”

 

Bà ta yếu ớt hét sau lưng Lục Vân nhưng hắn không thèm quay đầu lại.

  

Diệp Hướng Vinh đứng bên cạnh Khương Lam lộ thần sắc phức tạp, trong lòng bất đắc dĩ thở dài: “Bà à, thật sự Lục Vân chỉ đạt được một chút thành tích nho nhỏ đó thôi sao?”

  

Mới 20 tuổi, hắn đã trở thành ngôi sao sáng trong giới hội họa và thư pháp. Không chỉ vậy, hắn còn có thể nghĩ ra công thức mặt nạ kinh người như vậy. Đây chính là thành tựu mà bất cứ nhân tài trẻ tuổi nào ở Giang Nam, hay thậm chí là cả Long quốc không thể sánh bằng!

 

Tất nhiên Diệp Hướng Vinh không nói ra điều này.

  

Ông biết tính cách của vợ mình. Trong ấn tượng của bà, Lục Vân chỉ là một đứa trẻ mồ côi cho nên dù hắn có thể hiện được bản thân thì Khương Lam vẫn bị cơn giận che mắt.

 

Tâm trạng của Lục Vân khá tốt.

  

Vừa nãy khi Khương Lam nói chuyện với hắn, hắn có thể cảm nhận rõ trong lòng bà có chút hối hận nhưng lại không muốn nói xin lỗi với hắn.

 

Ha ha.

  

Vậy thì đợi xem, tôi sẽ phá vỡ phòng ngự tâm lý của bà từng chút một để xem người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Nam có thể ngạo mạn trước mặt tôi được bao lâu.

  

Lục Vân đến con hẻm với tâm trạng vui vẻ, sẵn sàng cưỡi con xe cổ trở lại Giang Thành nhưng giây tiếp theo, mặt hắn tối sầm lại.

 

Chiếc xe đạp đã bị trộm!

  

Hắn nhìn thấy chiếc khóa vốn để khóa xe nằm chỏng chơ đầy đáng thương trong góc ngõ!

  

“Tên trộm xe chết tiệt!”

  

Lục Vân chửi rủa. Hắn vội huy động tâm trí và nhanh chóng tìm ra được vị trí của chiếc xe đạp. Hắn mừng thầm vì mình đã đề phòng trước, hắn đã khắc một câu thần chú vào bên trong thanh sắt của chiếc xe.

  

Một lúc sau, trên đường đến tiệm sửa xe gần đó, hắn thấy một người đàn ông đầu bù xù đang vui vẻ đạp xe, miệng lẩm bẩm:

  

“Không thể kiếm được việc làm, công việc làm ăn cũng không thuận lợi, chỉ có thể dựa vào việc trộm cắp để duy trì sự sống…A, cậu là người hay ma vậy?”

  

Ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

  

Lục Vân vô cùng bực bội, tát ông ta một cái và nói: “Ông lấy trộm xe đạp của tôi mà lại còn hỏi tôi có phải ma không?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 127 Ở rể, lão đại ngầm?

Sau khi đánh tên trộm một trận thừa sống thiếu chết, Lục Vân nhìn chiếc yên xe đạp bị bẩn và lâm vào trầm tư.

  

Cuối cùng, hắn cắn răng và đưa ra một quyết định trọng đại.

  

Hắn sẽ gỡ chiếc yên xe ra và thay cái mới!

  

Đồng thời, hắn sẽ mua một chiếc khóa chữ U mới!

  

Khi đến cửa hàng sửa xe đạp, sau khi giải thích một hồi với chủ cửa hàng, Lục Vân đứng đợi bên đường một lúc. Chợt hắn nghe thấy một giọng nói: “Xin hỏi…Cậu có phải là Lục Vân không?”

  

Lục Vân quay đầu lại và nhìn thanh niên mặc âu phục không lớn hơn hắn mấy tuổi với vẻ nghi ngờ: “Tôi là Lục Vân, còn anh là?”

  

“Hóa ra cậu đúng là Lục Vân thật. Tôi là Triệu Lôi, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta sống ở cùng một cô nhi viện với nhau.”

  

Chàng trai trẻ tên là Triệu Lôi này vô cùng vui mừng sau khi nghe Lục Vân nói.

  

Triệu Lôi…

  

Hắn có một chút ấn tượng về cái tên này.

 

Rất nhanh.

 

Lục Vân chỉ nhớ ra rằng Triệu Lôi này thật sự ở cùng một cô nhi viện với hắn. Anh ta bằng tuổi chị Khuynh Thành và dường như có mối quan hệ rất tốt với hắn khi còn nhỏ.

  

“Trước đó, tôi từng tới thăm viện trưởng. Ông ấy có nhắc tới cậu, nói rằng cậu không hề chết trong trận hỏa hoạn đó. Vừa rồi nhìn thấy cậu quen quen nên mới tới hỏi thăm, thật không ngờ đúng là cậu thật…”

  

Vụ hỏa hoạn năm đó gây chấn động lớn, những đứa trẻ lớn hơn một chút ở trong cô nhi viện hầu như đều biết một trong những người bạn sống cùng là Lục Vân đã chết trong đám cháy.

  

Ấn tượng rất sâu sắc.

Triệu Lôi cũng vậy. Vì thế, sau khi nghe tin Lục Vân vẫn còn sống từ viện trưởng, anh ta cũng rất sốc.

  

Lục Vân cười nói: “Vận may của tôi cũng khá tốt, may mà được cứu thoát.”

 

Bạn cũ gặp lại nhau nên cũng có chút vui vẻ. Khi kể về cuộc sống hiện tại của mình, Triệu Lôi thở dài nói: “Mấy năm trước, tôi đã vào Hùng gia ở trên tỉnh. Tôi là con rể của nhà họ.”

  

“Anh ở rể?”

“Ừm, điều kiện của Hùng gia cũng không tệ. Năm đó bọn họ nói muốn tôi ở rể, tôi không ngần ngại mà đồng ý luôn.”

  

Nghe Triệu Lôi nói, vẻ mặt của Lục Vân khá vi diệu.

  

Ở rể!

  

Kết hôn với một nhà giàu có!

  

Vì thế, Lục Vân nói: “Nói vậy, chẳng phải anh là lão đại ngầm sao. Còn nếu đặt trong tiểu thuyết thì sẽ là giả heo ăn thịt hổ.”

  

“Sao cậu lại nói vậy?” Triệu Lôi nghi ngờ hỏi.

  

“Tôi nghe được điều đó từ một người bạn thích đọc truyện về con rể.”

  

“?”

“Ha ha…Xin lỗi, xem ra chúng ta không cùng tần số rồi.”

  

Triệu Lôi không để ý tới lời nói nhảm của Lục Vân mà chỉ thở dài nói: “Làm gì có lão đại ngầm nào. Chắc cậu không hiểu nỗi khổ của ở rể đâu, làm gì cũng phải nhìn mặt nhà vợ…”

  

Triệu Lôi giãi bày nỗi khổ.

 

Lục Vân bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của anh ta và cho rằng tiểu thuyết quả thực là lừa dối, đọc nhiều dễ mơ mộng.

  

Hai người trò chuyện một lúc rồi trao đổi thông tin liên lạc cho nhau. Triệu Lôi nói: “Lục Vân, khi nào rảnh, tôi sẽ đãi cậu một bữa. Dù sao đã lâu rồi chúng ta mới gặp mặt nhau.”

“Được.”

 

Lục Vân gật đầu đồng ý, sau đó dắt chiếc xe đạp của mình đi.

 

Nhìn bóng lưng của Lục Vân, Triệu Lôi vô cùng xúc động: “Lục Vân vẫn còn đi xe đạp sao. Mặc dù hoàn cảnh sống của mình không tốt lắm nhưng chí ít mình vẫn có thể sống trong một ngôi nhà sang trọng và lái xe hơi. Tuy không có gì phải phàn nàn nhưng…”

 

Không phải Lục Vân có người chị rất tốt tên là Diệp Khuynh Thành sao?

  

Nghe người ta nói rằng cô ấy sẽ mở thêm chi nhánh ở tỉnh, vậy sao không chăm sóc tốt cho Lục Vân? Cho dù có vô cảm đến đâu cũng không thể để người ta đi xe đạp thế chứ?

Triệu Lôi bối rối nhưng anh ta nhanh chóng lắc đầu và thầm nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, có lẽ bọn họ chỉ thân thiết với nhau lúc nhỏ còn khi lớn lên, hai bên xa cách cũng là chuyện bình thường.

Diệp gia.

  

Diệp Khuynh Thành đã biết tất cả những gì Lục Vân làm cho mình từ Quách Anh. Cô nở nụ cười: “Tiểu Lục Vân, đây có phải là bất ngờ lớn mà em chuẩn bị cho chị không?”

  

Cô đang vô cùng vui vẻ.

  

Vì vậy khi vợ chồng Diệp Hướng Vinh quay trở lại, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Khuynh Thành lộ vẻ đắc ý.

 

Nhìn xem, đây là Tiểu Lục Vân của con, em ấy có năng lực hơn mọi người tưởng nhiều.

 

Khương Lam đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại với vẻ giận dỗi.

  

Diệp Hướng Vinh ngồi xuống ghế sô pha, cười cay đắng nói với Diệp Hướng Vinh: “Khuynh Thành, con đã biết Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư chưa?”

 

“Con biết từ lâu rồi.”

  

Vẻ mặt của Diệp Hướng vinh càng chua chát: “Vậy tại sao con không nói cho ba mẹ biết?”

“Ba mẹ đã cho con cơ hội nói bao giờ chưa?”

 

Lời nói của Diệp Khuynh Thành khiến Diệp Hướng Vinh im lặng, tâm trạng của ông vô cùng phức tạp.

  

Đúng vậy!

  

Bọn họ chưa từng cho Khuynh Thành bất cứ một cơ hội nào cả.

 

Cứ mỗi lần nhắc đến tên Lục Vân, Khương Lam lại tỏ thái độ vô cùng ghét bỏ. Bà cho rằng hắn là một tên nhãi ngông cuồng không thể đứng lên mặt bàn.

  

Họ chưa từng cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội giải thích.

  

Hơn nữa, nếu không có buổi đấu giá từ thiện hôm nay thì cho dù Diệp Khuynh Thành có nói Lục Vân là Vân Lộc đại sư thì bọn họ cũng chỉ chế giễu và hoàn toàn không hề tin.

  

Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Diệp Hướng Vinh, Diệp Khuynh Thành càng thêm tự hào: “Con cũng có thể nói thêm với ba rằng tiểu Lục Vân không chỉ là Vân Lộc đại sư mà em ấy còn là thầy của Dư Hồng Văn, một bậc thầy về Trung y. Vòng tròn cuộc sống của con không tệ như ba nghĩ đâu.”

 

Ầm ầm!

Đối với Diệp Hướng Vinh mà nói, câu nói này giống như quả bom nổ bùm một phát: “Ý con là…Vị thần y gây chấn động ở Giang Thành khoảng thời gian vừa rồi chính là Lục Vân ư?”

 

“Đúng vậy.”

Diệp Khuynh Thành gật đầu.

  

“Sao có thể…”

  

Trên mặt Diệp Hướng Vinh tràn ngập vẻ kinh ngạc, mất một hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.

 

Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã sai.

  

Chỉ có thể trách rằng khi bọn họ nghe tin con gái mình còn sống, bọn họ vui mừng khôn xiết nhưng lại không hề nghĩ tới việc điều tra những người xung quanh Diệp Khuynh Thành. Trên thực tế, chỉ cần bọn họ chịu để ý một chút thì sẽ không khó để phát hiện ra Lục Vân chính là vị thần y của Giang Thành.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK