Chiến đấu chính thức khai hỏa.
Khóe miệng Hầu Dũng toát ra một nụ cười vừa khiêu khích lại tự tin, ngay khi hiệu lệnh vừa dứt, liền như mãnh hổ xuống núi, phóng thẳng về phía Khương Thiên Viễn, khí tức cuồng bạo cũng đồng thời tuôn trào tứ hướng.
Ra tay quyết đoán, ác liệt tàn nhẫn.
Sẽ không có một chút đồng tình nào vì đối phương lớn tuổi.
Điều hắn ta muốn là đánh nhanh thắng nhanh, tốt nhất là có thể giải quyết Khương Thiên Viễn trong vòng ba chiêu, để cho phần đông phú hào ở Kim Lăng trông thấy khí thế mạnh mẽ bá đạo của hắn ta.
Đây sẽ là một hồi trống
Một hồi trống báo hiệu cho việc Hầu gia bọn hắn sẽ trở lại Kim Lăng, đồng thời là một hồi trống ăn mừng bọn hắn sắp xông lên vị trí bá chủ Kim Lăng này.
Chỉ có cách chiến đấu nhanh gọn, nghiền ép tuyệt đối, mới có thể phô bày đầy đủ sự cường thế của Hầu gia bọn họ.
Ầm!
Hầu Dũng vừa ra tay, hai đấm mạnh như sấm, nã đến trước người Khương Thiên Viễn, sắc mặt của mọi người đang quan sát bốn phía đều khẽ biến, trong nội tâm thầm thán phục không hổ là Bát Chỉ tông sư, vừa ra tay đã không giống người thường.
Còn lão già khọm Khương Thiên Viễn kia, có thể tiếp được một chiêu của Hầu Dũng hay không mới là vấn đề.
Bên chỗ Hầu gia.
Hầu Vân Sơn cười lạnh một tiếng nói: "Khương Thiên Viễn, có lẽ đánh chết ông cũng không ngờ được, đã cách nhiều năm như vậy mà Hầu gia tôi vẫn có thể quay về Kim Lăng lần nữa, nếu ông nhận thua sớm một chút đã không cần đứng ra hứng chịu đau khổ này rồi đúng không?"
Trước lúc luận võ, hai nhà trao đổi qua một lượt, nếu như lúc ấy Khương Thiên Viễn ngoan ngoãn thỏa hiệp thì trận luận võ này cũng không cần diễn ra nữa.
Khương gia trực tiếp giao ra chín phần tài sản, rồi rời khỏi Kim Lăng, nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng thức thời cho mọi người, bảo toàn được vài phần mặt mũi.
Thế nhưng Khương Thiên Viễn không cam lòng, kiên trì muốn tiếp tục trận chiến này.
Đã vậy thì Hầu gia chỉ có thể thành toàn cho ông thôi.
Hầu Vân Sơn đã sớm đã thông báo cho Hầu Dũng biết, trận chiến này, phải cho Khương Thiên Viễn thua trong thê thảm và chật vật, tốt nhất là có thể đánh ông thành một con chó chết, rửa sạch sỉ nhục nhiều năm trước ông ta thua trong tay Khương Thiên Viễn.
Hầu Dũng thực sự đã không phụ sự kì vọng của ông ta, vừa ra tay đã sử dụng chiêu thức hung ác công kích Khương Thiên Viễn.
Nhưng ngay khi mọi người còn đang hoài nghi Khương Thiên Viễn có thể tránh thoát khỏi chiêu này của Hầu Dũng hay không, thì chỉ thấy Khương Thiên Viễn đưa bước chân đạp mạnh về phía trước, đối mặt với thế công bá đạo của Hầu Dũng, ông không lùi mà còn tiến tới, tựa như thật sự muốn trực tiếp đối đầu với Hầu Dũng.
"Lão già kia đang làm gì đó, không phải ông thực nghĩ là mình có thể đón được đòn công kích của Hầu Dũng đó chứ?"
"Theo tôi thấy chắc là ông thấy mình đã sống gần trăm năm rồi, giờ đột nhiên chán sống nữa."
"Muốn chết à!"
Ánh mắt của Hầu Dũng cũng nghiêm túc hẳn lên, khí lạnh trong mắt ánh lên sắc bén, nội kình trên hai đấm càng mãnh liệt hơn, hóa thành hào quang thực chất lan rộng ra xung quanh.
Ầm!
Cuối cùng khi nắm đấm của hai bên đánh vào nhau, khung cảnh đột nhiên như bị đóng băng.
Mọi người phía dưới càng lộ vẻ kinh ngạc.
Khương Thiên Viễn không bị đánh lui!
Không chỉ không có lui lại mà còn đứng vô cùng ổn định!
Ngược lại là Hầu Dũng đối diện ông, rõ ràng người là chủ động phát động công kích, dùng tư thế bá đạo phóng tới Khương Thiên Viễn, nhưng sau khi hai bên đâm vào nhau và khựng lại vài giây thì chính hắn ta lại là người rầm rầm lui về sau ba bước.
"Hízz——"
Bốn phía lập tức vang lên tiếng hít khí.
Hầu Dũng xếp hạng ba mươi tám trên Tông Sư Bảng, rõ ràng bỏ rất xa Khương Thiên Viễn xếp ngoài top tám mươi, nhưng vẫn bị ông ta dùng một quyền đẩy lui!
Chuyện này là như thế nào?
Lúc mọi người ở đây lâm vào yên lặng, Khương Thiên Viễn đột nhiên cười to nói: "Ha ha ha, Hầu Vân Sơn, chỉ sợ ông nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, hai ngày trước, lão phu đã liên tiếp đột phá, đến nay đã đạt đến Hóa cảnh đỉnh phong!"
Vừa dứt lời.
Thân hình già nua của ông như được hồi quang phản chiếu, đứng thẳng lên, khí thế trên người cũng theo đó mà cất cao.
Vụt vụt vụt!
Hóa cảnh đỉnh phong!
Quả nhiên là Hóa cảnh đỉnh phong!
Giờ khắc này.
Vẻ mặt của nhóm người đứng ở vị trí Hầu gia đều kịch liệt biến đổi!
Xác thực đúng như lời Khương Thiên Viễn nói, bọn họ thật sự là nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, Khương Thiên Viễn lại có thể đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong chỉ hai ngày trước khi luận võ diễn ra.
Chẳng lẽ đây là ý trời?
Địa vị của Khương gia tại Kim Lăng, tạm thời vẫn không có người nào có thể rung chuyển được?
Hôm nay, bọn họ thật sự đã đứng sai đội rồi sao?
Sắc mặt Hầu Vân Sơn đã khó coi tới cực điểm, bên trong ánh mắt chứa đựng sát ý hận không thể hóa thành sấm chớp bao vây rồi đánh chết Khương Thiên Viễn!
Bên Ngô gia.
Vẻ mặt của Ngô Quế cũng biến đổi, khó có thể tin nhìn về phía nhóm người Khương gia.
Trách không được bọn họ lại bày ra bộ dáng nắm chắc phần thắng như vậy, thì ra là do Khương Thiên Viễn đã đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong.
Thật là đáng chết!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mà phần đông gia tộc phú hào đối đầu với Hầu gia, đi theo Khương gia bên này thì mặt mày hồng hào, vẻ mặt kích động khó có thể nói nên lời.
Bọn họ theo đúng phe rồi!
Đi theo Khương gia quả nhiên không có sai!
Thực tế tâm trạng của người Khương gia càng kích động hơn hết, ngay cả Khương Chính Hồng, cũng thiếu chút nữa đã kích động nhảy lên tại chỗ...
Thật sự là quá hả giận...!
Trước khi luận võ, bọn đã bị đủ loại ánh nhìn bất thiện, những lời nói mỉa mai bỏ đá xuống giếng nhắm tới không ngừng.
Thực tế những người đã từng hợp tác với Khương gia sau lại đào ngũ trốn về phía Hầu gia, nhóm người dùng hết sức vùi dập Khương gia, tựa hồ chỉ có làm như vậy, mới có thể biểu hiện rõ ra quyết tâm cắt đứt với Khương gia của họ, để cho Hầu gia trông thấy thành ý của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này đủ loại phiền muộn đọng lại trong lòng bọn người Khương gia, khiến lồng ngực bọn họ như muốn nổ tung.
Mà giờ khắc này.
Từ lúc lão tổ của bọn họ thể hiện ra thực lực, cũng là lúc những ấm ức của Khương gia bọn họ có thể thỏa thích trút đi.
Đặc biệt là khi chứng kiến sắc mặt như vừa ăn phải phân của mấy người kia, đã làm mọi người trong Khương gia thoải mái không thôi.
Đến đi!
Tiếp tục mỉa mai đi!
Tiếp tục bỏ đá xuống giếng đi!
Sao biến thành người câm hết rồi?
Thực là cmn hả giận!
Trên sân khấu luận võ.
Hầu Dũng cũng sửng sốt một lát, trên nắm tay truyền đến từng trận đau đớn như nói cho hắn ta biết, đây không phải ảo giác, lão già đối diện thật sự là một vị Hóa cảnh đỉnh phong, đủ để chen chân vào top hai mươi trên Tông Sư Bảng.
Mà chính Hầu Dũng chỉ Hóa cảnh hậu kỳ, xếp thứ ba mươi tám trên Tông Sư Bảng, nếu cứ tiếp tục đánh với Khương Thiên Viễn như vậy, không quá hai phút nữa chắc chắn sẽ thua
Cho nên......
"Luận võ còn chưa kết thúc, các người đắc ý cái gì? Này lão già, cho dù ông là Hóa cảnh đỉnh phong thì như thế nào, hôm nay đối đầu với Bát Chỉ Tông Sư tôi, ông cũng phải thua thôi!"
Hầu Dũng bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, rống lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy biểu cảm hung ác, lại một lần nữa chủ động phát động công kích, giận dữ hét về phía Khương Thiên Viễn.
Chỉ có điều, lúc này đây trên tay phải của hắn ta, lấp ló một cây châm nhỏ có thoa độc dược.
Chương 207 Công bằng công chính?
Hầu Dũng lần nữa chủ động xuất kích.
Đây là hành động ngoài dự đoán của mọi người, bởi những trận đấu như thế này, cơ bản là từ những đòn giao thủ đầu tiên đã có thể phân thắng bại, tiếp tục đánh tiếp chỉ càng ngày càng chật vật.
Thế mới là luận võ.
Nếu là tỷ thí, trong lúc tỷ thí sử dụng một vài thủ đoạn hèn hạ vẫn có cơ hội đánh bại được đối thủ có tu vi cao hơn mình, thậm chí là đánh chết.
Nhưng là luận võ thì không được.
Luận võ phải chú ý tới vấn đề công bằng công chính.
Nhất là trong tình huống có chấp sự của Võ Minh làm trọng tài.
Hầu Dũng biết rõ tu vi của mình không bằng Khương Thiên Viễn, nhưng vẫn chủ động công kích, làm mọi người cảm giác hắn ta không cam lòng thua nhanh như vậy, nhưng tiếp tục đánh nữa, hy vọng thắng lợi cũng không lớn.
"Luận võ tạm dừng!"
Ngay lúc Hầu Dũng lao ra, chấp sự Võ Minh Tạ Trừ đột nhiên lớn tiếng tuyên bố một câu tạm dừng, làm cho tất cả mọi người ở đây hơi sửng sốt một chút.
Hầu Dũng cũng chỉ có thể tạm ngừng bước chân.
Chỉ thấy gương mặt nghiêm túc của Tạ Trừ như đang phóng thích hào quang công bằng của chính nghĩa, nói với Hầu Dũng: "Bây giờ tôi đang hoài nghi trong tay cậu có dấu ám khí, lập tức vươn tay phải của cậu ra cho tôi xem một chút."
Vừa rồi hắn ta là người đứng gần Hầu Dũng nhất, cho nên cũng là người phát hiện Hầu Dũng có điểm bất thường trước nhất.
Có ám khí?
Mặt mũi mọi người xung quanh tràn đầy nghi hoặc.
Chỉ thấy sắc mặt Hầu Dũng hết sức khó coi, nhưng dưới áp lực của trọng tài, hắn ta chỉ có thể mở bàn tay phải ra, quả thật trong khe hở giữa các ngón xuất hiện một thanh độc châm.
Thật sự là có ám khí!
Bốn phía một mảnh xôn xao.
Hầu Dũng vì muốn thắng được trận luận võ mà không tiếc sử dụng cả thủ đoạn hèn hạ này, thật đúng là mất mặt.
Nhưng mà mọi người cũng chỉ thầm nói đôi câu trong lòng mà thôi, bởi bọn họ cũng không dám trêu chọc Hầu Dũng, mặc kệ Hầu Dũng có sử dụng ám khí hay không thì hắn ta vẫn là một tông sư cấp Hóa cảnh.
Có người nào dám khiển trách một vị Hóa cảnh tông sư chứ?
Làm vậy cũng không khác gì đi tìm đường chết là mấy.
Khương Thiên Viễn híp híp đôi mắt, nói: "Cậu nhóc Hầu gia này, cậu thật đúng là không có võ đức mà… thế mà cậu cũng dám dùng thủ đoạn hèn hạ này đến đánh lén một lão già như tôi."
Lời này vừa thốt ra, trên mặt của người Hầu gia càng thêm âm u.
Đồng thời.
Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy, vị chấp sự Võ Minh cũng tốt thật đấy, giữ vững công chính công bằng để chủ trì trận luận võ này.
Rất đáng giá tán thưởng.
Nhưng mà bọn họ không biết là, ngay lúc này trọng tài lại tiếp cận chỗ Hầu Dũng, đã dùng âm thanh cực thấp khiển trách một câu: "Ngu xuẩn!"
Sau đó trong lúc tịch thu độc, hắn ta liền chuyển một vật gì đó từ trong tay sang cho Hầu Dũng, lại dùng âm thanh cực thấp kia nói: "Dược hiệu kéo dài mười phút, tranh thủ trong mười phút này kết thúc trận đấu đi."
Hầu Dũng tự nhiên cũng hiểu ý của hắn ta, yên lặng xiết chặt đồ vật trong tay.
Làm xong tất cả động tác trên.
Tạ Trừ lại lớn tiếng tuyên bố: "Hầu Dũng, nếu như cậu còn dám sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này nữa, lần tới tôi sẽ trực tiếp phán cậu thua đấy, luận võ bắt đầu!"
Sau khi hiệu lệnh vừa dứt, luận võ lại bắt đầu một lần nữa.
Hầu Dũng lúc này đang giả vờ đưa tay lên lau miệng, tranh thủ chuyển vật trên tay vào miệng, nuốt xuống, ngay sau đó sức lực trong cơ thể hắn ta liền điên cuồng dâng cao như núi lửa phun trào.
Roẹt roẹt!
Hầu Dũng mạnh mẽ dùng sức một chút, y phục trên người đột nhiên nổ, lộ ra một thân cơ bắp cuồn cuộn, từng khối từng khối rắn chắc và đều đặn như gạch xây, mỗi một khối cơ bắp đều như ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
"Khương Thiên Viễn, quên nói cho ông biết, thật ra, mấy ngày trước tôi cũng đã đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong, vừa rồi chỉ là áp chế tu vị để chơi đùa với ông mà thôi!"
Ầm!
Khí thế trên người Hầu Dũng đột nhiên bộc phát, quả thật như lời hắn ta nói, khí tức đang điên cuồng trào ra là của Hóa cảnh đỉnh phong.
Cái này triệt để làm mọi người ở đây kinh ngạc không thôi.
Thì ra Hầu Dũng cũng đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong, chuyện này thật sự làm mọi người rất chấn động!
Nhưng bọn họ không biết, đây chỉ là lí do Hầu Dũng tìm đại để biện minh cho hắn mà thôi.
Viên đan dược mà trọng tài cho hắn ta, có thể giúp tu vi của hắn tăng lên Hóa cảnh đỉnh phong trong vòng mười phút, sau mười phút hiệu quả sẽ hoàn toàn biến mất.
Nhưng trong tình trạng cả hai có tu vi ngang nhau, Hầu Dũng hắn ta sẽ giải quyết Khương Thiên Viễn trong vòng mười phút là đủ rồi.
Hầu Dũng không lãng phí thời gian, sau khi hét lớn một tiếng, lại lao thắng đến chỗ Khương Thiên Viễn, lúc này đây thế công của hắn ta, so với trước kia đã tàn nhẫn hơn không ít, sức mạnh bạo phát ra ngoài cũng cực kỳ cuồng bạo.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Rầm rầm rầm!
Sau khi giao thủ mấy chiêu, hai người mới đầu còn bất phân thắng bại, nhưng rất nhanh Khương Thiên Viễn đã có chút lép vế, dù sao ông cũng đã gần trăm tuổi, tình trạng thân thể khẳng định không thể sánh bằng thanh niên cường tráng như Hầu Dũng.
Quyền sợ trẻ*, không phải là không có đạo lý.( ở độ tuổi thanh niên thì nắm đấm, thể lực là mạnh nhất)
Mọi người Khương gia đã khôi phục tinh thần khỏi cơn kích động lúc nãy, từ lúc nghe thấy Hầu Dũng nói hắn cũng là Hóa cảnh đỉnh phong, trong lòng mọi người thoáng lộp bộp một phát, nội tâm bỗng nảy sinh dự cảm bất tường.
Lúc này lại thấy lão tổ tông dần dần rơi vào thế hạ phong, thì càng thêm lo lắng.
Lục Vân đứng ở chính giữa đám người Khương gia, lông mày thoáng nhíu lại một chút.
Hắn biết rõ, trước đó tu vi của Hầu Dũng chỉ là Hóa cảnh hậu kỳ mà thôi, căn bản không phải như lời hắn ta nói, áp chế tu vị gì gì đó, chuyện gì xảy ra khiến tu vị của hắn ta đột nhiên tăng vọt?
Lục Vân yên lặng mở ra Pháp Huyền Chân Nhãn.
Da thịt trên người Hầu Dũng tựa như trong suốt, mạch lạc bên trong hiện lên trước mắt Lục Vân, có thể rõ ràng thấy được nội kình bên trong cơ thể hắn ta đang luân chuyển cuồng bạo hơn rất nhiều so với người bình thường.
Đây là cắn dược rồi!
Tới đây rồi Lục Vân làm sao có thể không rõ Hầu Dũng đang xảy ra chuyện gì nữa, tập trung tư tưởng suy nghĩ một lát, sau đó đưa ánh mắt lên người Tạ Trừ đang tỏ vẻ hết sức công bằng công chính kia, trong nội tâm cười lạnh một cái, thầm nghĩ hắn ta cũng giỏi diễn trò thật.
Ầm!
Trên sân khấu!
Cuối cùng Khương Thiên Viễn không chống đỡ nổi nữa, bị một quyền của Hầu Dũng đẩy lui vài chục bước, khí tức trên thân lập tức sụt giảm.
Mà Hầu Dũng lại làm như vẫn còn tức giận vì lúc nãy không địch lại Khương Thiên Viễn, muốn nhân cơ hội này điên cuồng trả thù Khương Thiên Viễn, cho nên hắn ta không cho Khương Thiên Viễn chút cơ hội nào để thở dốc, một quyền lại một quyền liên tục tung ra.
"Phốc!"
Khương Thiên Viễn phun ra một ngụm máu tươi.
Khương Chính Hồng hét lớn một tiếng nói: "Cha!! Tạ chấp sự, Khương gia chúng tôi nhận thua......"
Đáng tiếc.
Cũng không biết trọng tài có phải cố ý hay không hay không, mà chậm nhịp ba giây mới chịu hô lên 'Khương gia nhận thua, luận võ kết thúc’.
Ba giây đồng hồ.
Đối với người không còn chút lực chống trả nào như Khương Thiên Viễn mà nói, chính là thời gian trí mạng.
Hầu Dũng lộ ra sát ý.
Hắn ta định lợi dụng ba giây đồng hồ này để đánh chết Khương gia, không thể để cho Khương gia còn bất cứ cơ hội nào quật khởi.
Ầm!
Hắn ta ngưng tụ toàn bộ sức mạnh cuồng bạo vào một quyền, hướng phía về phía Khương Thiên Viễn đã ngã xuống đất. Ngay tại lúc nhóm người Khương gia vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ mà hét toáng lên, bỗng nhiên một bóng người từ chỗ bọn họ bắn thẳng lên sân khấu.