Lâm Kiến vẫn không tỏ thái độ.
Tình cảnh hết sức khó xử.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Vân cũng trở nên rất quái dị, thực sự nghĩ mãi không rõ tại sao cái tên này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Vào lần đầu tiên hắn mời rượu, Lâm Kiến đã không quan tâm thì hắn nên trực tiếp rời đi là được, thế thì còn không đến mức xấu hổ như thế.
Kết quả hắn liên tục uống cạn ba chén.
Mỗi lần uống xong đều yên lặng nhìn Lâm Kiến, muốn gã đáp lại một chút, nhờ vào đó để làm dịu cục diện khó xử trước đó.
Nhưng Lâm Kiến người ta căn bản không thèm để ý, khinh thường phản ứng cả ba ly rượu kia.
Cục diện trở nên rất lúng túng, rất gượng gạo.
Quả thực là hiện trường xấu hổ muốn chết.
Dựa theo tình hình này, dù Lục Vân mời bao nhiêu ly rượu thì Lâm Kiến cũng không nể mặt hắn.
Họ hiếu kì Lục Vân sẽ kết thúc chuyện này như thế nào.
Đinh Văn Hoành phát giác bầu không khí vi diệu này nên đứng dậy đi về hướng hai người, chuẩn bị giảng hòa giúp Lục Vân.
Nhưng lúc này Lục Vân bỗng lắc đầu thở dài và nói: "Tôi còn tưởng rằng con trai của hộ pháp sẽ có chút giáo dục, không ngờ phẩm hạnh thấp như thế, thất bại."
Chỉ thoáng chốc, không khí như cứng lại.
Mọi âm thanh tắt ngúm.
Mọi người đều hoảng sợ trợn tròn mắt, không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.
Lâm Kiến...
Phẩm hạnh thấp?
Không có giáo dục?
Ồ ——
Đám người lấy lại tinh thần, nhịn không được hít hà một hơi rồi nhìn về phía Lục Vân, ánh mắt lập tức hiện ra ý cười trên nỗi đau của người khác.
Con rùa vạn năm này quá lớn gan, dám nói ra những lời này.
Phải biết rằng câu nói hắn vừa thốt lên không chỉ mắng một mình Lâm Kiến mà chửi luôn cả cha của gã, cũng chính là vị hộ pháp Võ Minh mới nhậm chức kia, mắng ông ta không biết dạy con.
Rốt cuộc thằng nhãi này lấy dũng khí từ đâu ra!
Lâm Kiến vốn mang thái độ trêu tức cố ý làm Lục Vân khó xử, nhưng khi Lục Vân nói ra câu nói này thì người cảm thấy khó chịu lập tức trở thành gã.
Vừa rồi gã không đoái hoài Lục Vân mời rượu ba lần, không phải là không có giáo dục sao?
Sắc mặt Lâm Kiến bỗng sầm xuống, ngón tay siết lấy ly rượu, trầm giọng mà nói: "Anh vừa nói cái gì, làm phiền lặp lại lần nữa, tôi nghe không rõ."
"Ha ha, không có gì không có gì, Lâm công tử nhất định đã nghe lầm, vừa rồi cậu Lục không nói gì."
Vừa rồi Đinh Văn Hoành cũng bị Lục Vân làm kinh sợ, lúc này mới hoàn hồn nên vội vàng giải thích, đồng thời nháy mắt với Lục Vân hi vọng hắn bớt bớt lại.
Ai bị Lâm Kiến đối xử như vậy cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng khó chịu thì có thể làm gì đây, thực lực bối cảnh không lớn bằng người ta, khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không mất mặt chút nào.
Đinh Văn Hoành hi vọng Lục Vân hiểu được đạo lý này nên không ngừng nháy mắt.
Tiếp đó Đinh Văn Hoành lại liên tục nói lời hay với Lâm Kiến.
Lúc này Lâm Kiến mới không vui nói: "Hôm nay là buổi tiệc thăng chức của Đinh viện trưởng, nể mặt ông nên tôi lười so đo với thằng nhãi này."
"Vâng vâng vâng, Lâm công tử khoan dung độ lượng làm tôi rất cảm động, đa tạ Lâm công tử."
Đinh Văn Hoành thầm thở phào một hơi, khi nghĩ cuối cùng cũng hóa giải xung đột này thì Lục Vân bỗng lên tiếng: "Đúng vậy, so đo với loại người phẩm hạnh tệ như vậy cũng lãng phí thời gian."
"..."
Răng rắc!
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, sau đó chỉ nghe tiếng ly pha lê vỡ vụn vang lên.
Cái ly đã bị Lâm Kiến bóp nát, sắc mặt gã âm trầm đến đáng sợ.
Thằng ranh này thật không biết tốt xấu, mình đã lười so đo với hắn mà hắn còn không biết điều, được một tấc lại muốn tiến một thước, hoàn toàn không biết chữ chết viết như thế nào.
Nên giết!
Đinh Văn Hoành cũng biến sắc, nhìn Lục Vân với vẻ mặt phức tạp, sau đó không nói gì mà thất vọng lắc đầu rồi đi qua một bên.
Ông ấy còn có thể nói gì?
Ông ấy đã cứu Lục Vân một lần, là hắn không quý trọng cơ hội mà thôi.
Đinh Văn Hoành cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Đoạn Bằng nhịn lâu như vậy, lúc này rốt cục cũng không chịu được mà nhếch khóe miệng lên châm ngòi thổi gió nói: "Thằng ranh họ Lục, tụi tao đã sớm lĩnh giáo tính ngông cuồng của mày rồi, nhưng mày lại dám không nể mặt Lâm công tử, có phải đã quá đáng lắm rồi không?"
Hắn ta có tác dụng rất quan trọng trong mâu thuẫn lần này.
Lúc trước cũng thế, mâu thuẫn giữa Lục Vân và hai anh em nhà họ Uông cũng có phần Đoạn Bằng đổ dầu vào lửa.
Nhưng lần trước sau vụ đánh cược sinh tử cục, Uông Húc không đến gây chuyện với Lục Vân nữa, Uông Đào thì càng không dám, điều này khiến Đoạn Bằng rất khó chịu.
Răng của hắn ta không thể rơi oan mạng như vậy.
Thế là Đoạn Bằng lại bắt đầu châm ngòi thổi gió bên cạnh Lâm Kiến, nói Lục Vân đoạt đàn bà của Lâm Kiến, cũng chính là Long Diệc Tuyết.
Đương nhiên Lâm Kiến rất khó chịu, thế là đã xảy ra tình cảnh lúc nãy.
Đoạn Bằng vui vẻ hớn hở nhìn cảnh này.
Hiện tại hắn ta nhảy ra nói chuyện là vì làm ngọn lửa này cháy càng mạnh lên.
Nhưng Đoạn Bằng vừa dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người như ảo ảnh nhanh chóng lao đến trước mặt mình rồi bóp lấy gáy hắn ta đập mạnh lên cạnh bàn.
Ầm!
Cú va chạm này vừa vặn đập vào hàm răng của Đoạn Bằng, hai cái răng cửa vàng óng vừa gắn vào không lâu lập tức văng xuống đất.
Người ra tay chính là Lục Vân, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng và nói: "Tao phát hiện miệng mày ngứa đòn!"
Lần trước đã dạy dỗ Đoạn Bằng một lần, nhưng tên này vẫn ngứa miệng như thế, nếu hắn ta không nhớ lâu được thì Lục Vân không ngại để lại ấn tượng càng sâu sắc.
Ầm!
Cú đập này cũng làm mọi người ở đây ngơ ra.
Gần đây mọi người đều nhìn thấy Đoạn Bằng luôn lấy lòng Lâm Kiến, đổi một câu nói chính là, Đoạn Bằng là chó săn của Lâm Kiến.
Đánh chó thì phải nhìn măt chủ!
Lục Vân dám đánh Đoạn Bằng như vậy thì khác gì đang vả mặt Lâm Kiến?
Gương mặt âm trầm của Lâm Kiến trở thành màu xanh xám, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Vân như muốn phun ra lửa.
Ai ngờ Lục Vân lại cười khẩy và nói: "Thế nào, trông thấy tôi đánh chó của anh thì trong lòng không thoải mái à? Vậy đánh thêm một cái đi!"
Ầm!
Lại một cú va chạm thật mạnh trực tiếp đánh văng hai hàng răng trên dưới của Đoạn Bằng xuống đất.
Lục Vân nhếch miệng cười.
Mặc kệ những người này có thoải mái hay không, gù gì thì hắn cũng dễ chịu.
Ai nói sau khi vứt bỏ hào quang của Vân Thiên Thần Quân thì tôi không thể ngông?
Lục Vân này ngông cuồng như vậy đó!