Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196 Một cước này, mười lăm năm công lực

Lúc này Lục Vân làm sao còn không hiểu.

Người có tâm địa không tốt như Âu Dương Minh Hạo, sao có thể mời hắn đến ăn tối để chuộc lỗi, chỉ sợ bên trong đã đào sẵn một cái hố sâu không đáy, đợi hắn tới dính bẫy mà thôi!

Liệu Lục Vân có sợ nhảy vào cái hố này không?

Dĩ nhiên là không.

Nhưng hắn không có nhu cầu đó.

Cho nên Lục Vân lắc đầu và nói: "Xin lỗi, tôi không có tâm trạng để đấu với anh, anh không phải đối thủ của tôi, đồ ngu xuẩn, hơn nữa anh còn không biết mình đang bị lợi dụng!"

Hắn không một chút kiêng kỵ nào khi nói lời này, bởi vì nói ra Ichisuke Eikawa cũng không thể hiểu được.

Quả nhiên Ichisuke Eikawa cũng chỉ hiểu một nửa câu, anh ta đưa mắt nhìn Âu Dương Minh Hạo để được giúp đỡ, muốn anh ta giúp mình dịch nửa câu sau.

Âu Dương Minh Hạo vẫn bình tĩnh, nói vài câu bằng ngôn ngữ của phương Đông, dịch là Lục Vân đang khinh thường anh ta, nói rằng taekwondo của anh ta không chịu nổi một kích của hắn.

Ichisuke Eikawa lập tức nổi giận: "Baka*! quá đáng, hôm nay cậu phải đấu với tôi một trận!"(*ngu ngốc trong tiếng nhật)

Nói xong anh ta liền tạo dáng TaeKwonDo, một chân đứng thẳng, một chân đá quét không khí trước mặt Lục Vân, cú đá sắc bén xé gió phát ra tiếng vù vù.

Có thể nhìn ra được, anh ta rất có bản lĩnh.

Ah!

Càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, phải không?

Lục Vân lại cảm thấy thú vị.

Liếc nhìn Âu Dương Minh Hạo đang cười thầm một cái, lạnh lẽo nói: "Hay lắm tên nhãi này, anh rất hợp làm phiên dịch viên đó, không đi làm Hán gian thật sự là nhân tài không được trọng dụng."

Sắc mặt Âu Dương Minh Hạo hơi thay đổi.

Lục Vân không đợi anh ta nổi giận, tiếp tục nói: "Hiện tại anh có thể nào dịch là, tôi muốn hỏi anh ta một cước mười lăm năm công lực này của tôi, thì anh ta có dám tiếp không."

Vừa dứt lời

Phanh!

Căn bản Lục Vân không làm ra bất kỳ động tác hoa mỹ nào, hắn chỉ nhấc chân phải lên, sau đó thả xuống, liền nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật lớn, xung quanh miệng hố xuất hiện các đường nứt giống như mạng nhện lan tràn.

"..."

Hiện trường nhất thời rơi vào trạng thái yên lặng trong giây lát.

Lúc này, giọng nói Lục Vân đột nhiên lại vang lên, nói: "Lại thêm một cước mười lăm năm công lực, anh dịch cho anh ta, hỏi anh ta có dám tiếp hay không."

Bang!

Lần này là chân trái.

Một cái hố khổng lồ khác, với những vết nứt lan rộng như mạng nhện.

"..."

Không cần Âu Dương Minh Hạo phiên dịch, khí thế đáng sợ này đã làm cho cái Ichisuke Eikawa kinh hãi, anh ta không ngừng kêu to: "Long Quốc... Tôi sợ quá, tôi muốn trở về nhà!”

Đừng nói là đai đen Taekwondo, cho dù có trang bị đôi chân bằng sắt, thì anh ta cũng không chịu nổi uy lực từ hai cước này của Lục Vân!

Âu Dương Minh Hạo cũng suýt tè ra quần.

Anh ta đấu đá với Lục Vân là chỉ vì ghen tuông, nên luôn muốn chống đối Lục Vân, anh ta cho rằng thị lực của Diệp Khuynh Thành có vấn đề mới chọn hắn, nhưng cho đến tận ngày hôm nay anh ta mới nhận ra rằng, người có vấn đề về thị lực thực sự là anh ta mới đúng.

Chỉ một cước thôi đã tạo ra một cái hố to trên sàn bê tông.

Đó là gì!

Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết, đây là thực lực chỉ có võ giả mới có!

Lúc Âu Dương Minh Hạo nhận ra người mà anh ta căm ghét bấy lâu nay thực sự là một võ sư thì anh ta lập tức sợ đến ngu người.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lục Vân đến vỗ vỗ vai anh ta, cười nhạt nói: "Người trẻ tuổi, anh muốn giành phụ nữ với tôi sao, anh còn quá non."

Anh nghĩ tôi cần heo ăn thịt hổ* với anh sao? (Giả trang thành bộ dáng vô hại để đối phó với kẻ thù)

Ngây thơ.

Sức mạnh của tôi thực sự nằm ở đây, bản thân tôi đã là một con rồng, tôi muốn ăn thịt một con hổ như anh, cũng chỉ cần vài phút mà thôi, thế thì tôi còn cần giả heo làm gì?

Huống chi, Âu Dương Minh Hạo căn bản không phải hổ, thậm chí ngay cả đầu heo cũng không bằng.

Lục Vân tùy tiện tiết lộ một, hai phần thực lực đã trực tiếp khiến anh ta choáng váng.

Diệp Vô Địch ở một bên cũng sửng sốt một lúc lâu, lúc tỉnh táo lại, không khỏi cảm thán nói: "Mẹ ơi, anh rể, anh thật lợi hại, anh rể, anh chính là thần tượng của em!”

Đôi mắt của thằng nhóc này sáng rực lên

Lục Vân nói: "Thằng nhãi đầu đất này, lại có thể lật mặt nhanh như vậy, nhưng mà tôi không phải là anh rể của cậu, tôi càng không muốn làm thần tượng của cậu."

"Ha..ha, anh rể đang đùa em sao? Mẹ em đã nói, dù anh có hóa thành tro cũng phải nhớ rõ mặt anh, anh vĩnh viễn là anh rể của Diệp Vô Địch em."

Chỉ vài phút trước thôi, chính Diệp Vô Địch cũng sẽ không tin cậu ta sẽ nói ra lời như vậy.

Trên thực tế, từ hôm qua gặp Lục Vân, cậu ta đã bắt đầu đối địch với Lục Vân, kể cả ngày hôm nay, rõ ràng cũng không nói được mấy câu với Lục Vân.

Cậu ta cảm thấy Lục Vân thật kéo xa so với Âu Dương Minh Hạo.

Cho nên vừa rồi, khi nghe Ichisuke Eikawa nói muốn cùng Lục Vân giao thủ, Diệp Vô Địch đã ôm tâm trạng hả hê mà xem kịch, muốn nhìn thấy Lục Vân phải chịu đau đớn.

Nhưng.

Bây giờ thì khác rồi.

Hai cước của Lục Vân hoàn toàn dựng lên thành bức tường hình tượng cao hơn cả núi trong lòng Diệp Vô Địch.

Võ giả!

Chỉ riêng danh hiệu này thôi đã oai phong hơn nhiều so với những người vừa học tập trở về từ phương Đông, hay những sinh viên đạt thành tích cao như hai bằng thạc sĩ, vì vậy Diệp Vô Địch rất khôn ngoan mà thay đổi vị trí của mình, trở thành người hâm mộ nhỏ của Lục Vân.

"Chị, sao chị không ngạc nhiên?"

Trong mắt Diệp Vô Địch tỏa ra vẻ ngưỡng mộ, nhưng sau khi nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, lại phát hiện trên mặt cô không có bao nhiêu vẻ kinh ngạc.

Diệp Khuynh Thành nhìn Lục Vân thật sâu, nói: "Thật ra, chị đã đoán được từ lâu rồi."
Chương 197 Chị cả muốn tu luyện

Đoán được.

Lục Vân cũng biết Diệp Khuynh Thành sẽ đoán được.

Lúc này Diệp Khuynh Thành lại nói: "Nhưng mà chị chỉ đoán được một nửa, nửa còn lại là biết được từ chỗ Liễu Yên Nhi..."

Cô dừng một chút, trong con ngươi xinh đẹp bỗng nhiên hiện ra vài phần trêu tức, nhìn chằm chằm vào Lục Vân nói: "Đừng cho là chị không biết, vào buổi tối em đi đại học Giang Nam giảng bài, đã ở cùng một chỗ với Liễu Yên Nhi."

Lục Vân đổ mồ hôi.

Nói như vậy, hẳn là chị Khuynh Thành đã biết chuyện hắn là võ giả.

Sự thật cũng chính là thế.

Trải qua một trận nghiêm hình bức cung của Diệp Khuynh Thành, Liễu Yên Nhi đã khai ra hết những gì cô biết, kể cả chuyện Lục Vân là võ giả.

Lúc vừa biết được tin này, Diệp Khuynh Thành cũng chấn kinh một phen.

Cô đã sớm có suy đoán, Lục Vân có thể là một võ giả, nhưng tuyệt đối thật không ngờ, còn kém một xíu nữa mới chạm tới sự thật, Tiểu Lục Vân rõ ràng chính là một võ giả...!

Thật khó tin.

Lục Vân nói: "Chị Khuynh Thành, còn nhớ chuyện em đã nói với chị ngày đầu tiên chúng ta gặp không, hiện tại chị đã biết em không có lừa chị rồi chứ!"

Lúc trước, ngày đầu tiên Lục Vân và Diệp Khuynh Thành quen biết nhau, hắn đã nói với Diệp Khuynh Thành, mình đã tu luyện vài năm với một lão đạo sĩ ở chân núi, kết quả Diệp Khuynh Thành không tin, còn tưởng hắn đang kể chuyện tiên hiệp.

"Còn không phải tại em, một hồi nói mình đã ở chân núi mười lăm năm, một hồi còn nói mình là Vân Thiên Thần Quân, rốt cuộc em muốn để cho chị tin tưởng câu nào!" Diệp Khuynh Thành u oán nói.

Lục Vân năm tuổi đã rời đi, cho tới hiện tại chỉ mới đầu hai mươi, nếu quả thật dựa theo lời hắn nói, ở chân núi mười lăm năm, thì thời gian đâu chạy đến chiến trường biên cảnh, dành được danh xưng Vân Thiên Thần Quân?

Thời gian này tính sao cũng không hợp lý.

Đương nhiên Diệp Khuynh Thành không tin.

Chủ yếu là bởi vì, lúc trước Lục Vân cảm thấy không cần nói đến chuyện năm năm ở chiến trường biên cảnh, cho nên đã lượt bớt năm năm này đi, không ngờ tới giờ lại làm Diệp Khuynh Thành nghi ngờ.

Nhìn ánh mắt u oán của Diệp Khuynh Thành, Lục Vân cười khổ một tiếng nói: "Nói như vậy là phải trách em sao?"

"Đương nhiên phải trách em, Tiểu Lục vân, em phải nhớ kỹ một chân lý, phụ nữ xinh đẹp vĩnh viễn không nhận sai." Diệp Khuynh Thành giương cái cằm trắng nõn lên.

"Không nhận sai không có nghĩa là không sai..."

Thấy ngón tay của Diệp Khuynh Thành hướng về phía lỗ tai của mình, Lục Vân vội vàng dừng lại, đổi giọng nói: "Cái kia chị Khuynh Thành, nếu như hiện tại em nói cho chị biết, em thật sự là Vân Thiên Thần Quân, chị có tin không?"

Ánh mắt Diệp Khuynh Thành dừng trên người Lục Vân, lát sau bỗng nhiên trừng mắt, sâu xa nói: "Em cảm thấy tôi tin không?"

"Em tin em tin!"

Diệp Vô Địch đứng bên cạnh tích cực tranh đáp lời.

Mặt Lục Vân tối sầm, tát một cái dô ót của cậu ta: "Em tin thì làm quái gì, em là đồ dây leo không có lập trường."

......

Cuối cùng.

Bữa cơm trưa ăn ở nhà Âu Dương Túc cũng rất thoải mái.

Thái độ của Âu Dương Túc đối Lục Vân cũng biến đổi 180°, hoàn toàn xem hắn như đại gia mà cung phụng, chủ động bưng trà rót nước, thêm cơm thêm rau.

Sau khi ăn xong càng nhiệt tình mang theo mấy người Lục Vân đi dạo mấy vòng trong sân vườn nhà mình.

Buổi chiều.

Trở lại Diệp gia.

Diệp Khuynh Thành một mình đi Lục Vân nói: "Tiểu Lục vân, em đã dạy Liễu Yên Nhi tu luyện được rồi không bằng cũng dạy cho chị đi!"

Lục Vân kinh ngạc nhìn cô một cái nói: "Giờ chị Khuynh Thành cũng hứng thú với chuyện tu luyện?"

"Nghe Liễu Yên Nhi nói rất hay, chị cũng muốn thử xem."

Cô mới không nói tâm tư của mình cho Lục Vân biết đâu, tựa như lúc trước Liễu Yên Nhi đã hôn vào má Lục Vân, cô cũng vô cùng muốn bá đạo hôn vào bên má còn lại của hắn.

Em trai là của chung, phải công bằng.

Lục Vân nói: "Vậy thì chắc chị Yên Nhi cũng đã nói với chị, công pháp tu luyện có tồn tại một vài vấn đề đúng không?"

"Ừ!"

Diệp Khuynh Thành nhẹ gật đầu, nó: "Chị không ngại, chị chỉ hơi hiếu kỳ, muốn tự mình trải nghiệm xem người tu luyện khống chế chân khí sẽ có cảm giác gì, thế nào, em không muốn dạy sao?"

"Đương nhiên làm em cam tâm tình nguyện, nhưng mà đây là Diệp gia, có chút phiền phức, chúng ta đến nhà trọ Liễu Giang đi."

Vì vậy hai người cùng nói với vợ chồng Diệp Hướng Vinh một tiếng rồi rời khỏi Diệp gia, Diệp Vô Địch ba phải cũng muốn đi theo đi, kết quả bị Khương Lam bắt đem về phòng dạy dỗ.

Đúng là không có mắt nhìn!

......

Nhà trọ Liễu Giang.

Diệp Khuynh Thành chuẩn bị đầy đủ, tâm tình vô cùng chờ mong.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Lục Vân thì là dùng kim châm cứu đâm vào các huyệt vị đặc biệt trên người cô, rót chân khí vào, đả thông kinh mạch, trình tự cũng như lần dạy cho Liễu Yên Nhi tu luyện.

Kế tiếp phải xem thiên phú của Diệp Khuynh Thành.

Dù sao trước mắt chắc là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa cô đọng ra chân khí, từ kim đan của mình mà Lục Vân, cảm nhận được giả đan trên người Liễu Yên Nhi.

Nên cũng không biết Diệp Khuynh Thành cần bao lâu mới có thể cô đọng ra chân khí.

Sau khi dặn dò đầy đủ, Lục Vân để Diệp Khuynh Thành lại một người trong phòng, còn hắn đi vào phòng khách ngồi xuống, bàn tay vuốt ve ghế sô pha, bỗng nhiên hồi tưởng lại tình cảnh Liễu Yên Nhi bò qua bò lại buổi tối mấy hôm trước.

Ký ức vẫn còn mới mẻ…

Lục Vân đột nhiên nghĩ nảy ra một ý tưởng xấu xa, nếu như lúc này gọi Liễu Yên Nhi đến, không biết sẽ xảy ra cảnh tượng gì.

Khà khà......

Nói làm liền làm.

Lục Vân lúc này lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn: "Chị Yên Nhi, đêm nay đến nhà trọ Liễu Giang tiếp tục tu luyện, mau đến đó!"

Chỉ lát sau.

Liễu Yên Nhi hồi âm: "Chuyện lần trước bị chị cả phát hiện, còn phạt chị đóng cửa suy nghĩ đó, không đi!"

"Đừng sợ, dù sao hai ngày này chị Khuynh Thành không ở nhà, chị vụng trộm chạy tới chị ấy cũng không biết mà...!"

"Em nói vậy làm chị nhớ tới, sáng hôm qua chị cả đã bắt em đi đến tỉnh thành, đến bây giờ còn chưa trở về, hai người ở bên kia làm gì đó, đến chi nhánh công ty thị sát? Hay là vụng trộm gạt bọn chị đi tu hành gì đó?"

"Đừng nói nữa, chị ấy gặp lại em trai ruột của mình, em thất sủng rồi."

"Ha ha ha, đáng đời!"

"Đừng có hả hê, rốt cục đêm nay có làm hay không?"

"Làm, ngoan ngoãn lên giường chờ lão nương tới đi!"
Chương 198 Sờ một cái rồi bỏ chạy, thật là kích thích

Nói đến hỗ trợ tu luyện, dù Liễu Yên Nhi có tích cực đến mức nào thì lái xe từ Giang Thành tới đây cũng phải mất vài tiếng.

Lục Vân ngồi xem ti vi trong phòng khách.

Một lúc sau, Lục Vân đột nhiên nhảy dựng trên ghế sô pha, trên mặt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc bởi vì hắn cảm thấy trong đan điền của mình có thêm một viên đan giả.

Nhưng mà dường như chưa được bao lâu mà.

Diệp Khuynh Thành đẩy cửa đi ra, trên gương mặt tràn ngập sự vui vẻ: “Thì ra cảm giác tu luyện là như thế này.”

Cô nhìn thấy trên những ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh của mình có một tia khí tức màu lam nhạt.

“Cảm giác thân thể khoan khoái hơn trước nhiều…Hửm? Tiểu Lục Vân, sao em lại nhìn chị như vậy?”

Diệp Khuynh Thành vô cùng kinh ngạc khi thấy Lục Vân đang nhìn cô chằm chằm.

Lục Vân lấy lại tinh thần, nuốt nước miếng nói: “Chị, chị có biết thiên phú tu luyện của mình đáng sợ cỡ nào không? Không ngờ chị mới tu luyện hơn một tiếng mà đã ngưng tụ ra chân khí rồi?”

Vốn tưởng rằng thiên phú của Liễu Yên Nhi đã đủ đáng sợ lắm rồi, thật không ngờ lại còn có người đáng sợ hơn.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Thật sao? Đáng sợ vậy ư? Liễu Yên Nhi mất bao lâu?”

Cô thực sự không hiểu rõ lắm. Cô chỉ biết rằng tiểu Lục Vân là một tu luyện giả, em ba cũng là một tu luyện giả nên cô không muốn bị tụt lại phía sau. Vì thế, cô không hề biết gì về thiên phú của mình.

Lục Vân hít sâu một hơi rồi nói: “Ba tiếng.”

“Vậy đúng là chị nhanh hơn em ấy nhiều rồi. Ha ha, nghe em nói như vậy, chị thực sự rất vui.” Diệp Khuynh Thành cười nói.

“……”

Thật sự chỉ thấy vui thôi sao?

Nếu là người khác thì chắc kích động đến mức không ngủ được suốt 3 ngày 3 đêm mất!

Dù sao thì Lục Vân cũng khá sốc.

Từ lâu, hắn đã thấy mấy người chị của mình đều không đơn giản. Có lẽ để đến được với hắn, bọn họ đã phải trải qua hàng ngàn cuộc tuyển chọn.

Đúng.

Có lẽ là như vậy.

Đây là một ván cờ lớn mà ai đó đã bày ra từ hơn 20 năm trước.

Cảm giác của Lục Vân hiện tại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Chẳng qua mục đích của người đó là gì?

Muốn hướng dẫn các chị cùng tu luyện?

Lục Vân tạm thời vẫn chưa rõ nên chỉ có thể đi từng bước một.

Có điều hắn chắc chắn lão đạo sĩ biết điều gì đó.

Thật đáng tiếc là mạng lưới thông tin Ám Bộ của Lục Vân vẫn chưa tìm thấy bất cứ tin tức nào về lão đạo sĩ. Đã cử người tới đạo quán năm đó xem xét nhưng vẫn không hề có dấu vết của lão đạo sĩ.

Nếu không Lục Vân đã tới gặp lão đạo sĩ để giải đáp những thắc mắc của mình.

Thật bị động!

“Tiểu Lục Vân, chị nghe Liễu Yên Nhi nói rằng em có thể hỗ trợ tu luyện đúng không? Nào, cũng để chị cả cũng trải qua cảm giác này đi.”

Trong lúc Lục Vân còn đang không hiểu, Diệp Khuynh Thành đột nhiên đi tới trước mặt hắn và nói.

“Hỗ trợ tu luyện…”

Lục Vân bỗng lộ ra nụ cười khổ: “Chị gái xinh đẹp của em ơi, lẽ nào chị Yên Nhi không nói cho chị biết rằng việc hỗ trợ sẽ để lại di chứng sao?”

“Chị biết nên mới tò mò. Chị muốn xem liệu nó có thực sự tà ác như Liễu Yên Nhi nói không? Chị nghĩ rằng có lẽ do em ấy không đủ kiên định, hơn nữa chị còn tưởng rằng em ấy cố ý dụ dỗ em.”

Được lắm.

Chị cứ chuẩn bị tinh thần bị vả mặt đi.

Lúc này, Lục Vân đột nhiên có ảo giác rằng Diệp Khuynh Thành tò mò về cảm giác tu luyện là nói dối. Ý đồ thực sự của chị ấy có lẽ là muốn hỗ trợ tu luyện?

“Em không dám.”

“Sao lại không dám?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô nói: “Chị biết Liễu Yên Nhi đang nói dối. Di chứng gì đó, tất cả đều là giả. Thật ra hai người dùng danh nghĩa tu luyện để tán tỉnh nhau chứ gì. Thật quá đáng, hừ!”

Cô dậm chân, trông rất tức giận.

Mặc dù Lục Vân là một chàng trai trẻ có năng lượng tích cực nhưng để xoa dịu cảm xúc của chị gái xinh đẹp thì dù có năng lượng tích cực đến đâu cũng biến mất. Vì thế, hắn đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, em hứa với chị nhưng chúng ta cần thỏa thuận với nhau trước.”

“Nói!”

“Trong quá trình hỗ trợ, bất kể xảy ra chuyện gì thì sau này chị cũng không được truy cứu. Chị có làm được không?”

Diệp Khuynh Thành suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”

“Được, đã hứa thì không được phép nuốt lời!”

Diệp Khuynh Thành đã nói vậy, Lục Vân đương nhiên không thể làm cô thất vọng. Tuy nhiên trước khi hỗ trợ tu luyện, hắn đi vào phòng tắm và mở nước lạnh xả vào bồn tắm.

Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Đợi lát nữa chị sẽ biết thôi.”

Lục Vân cười thần bí.

Một lúc sau, hai người ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. 20 phút trôi qua, Diệp Khuynh Thành vốn không tin, hai má đột nhiên ửng hồng.

“Dừng…”

Diệp Khuynh Thành run rẩy mở miệng nhưng thanh âm mà cô phát ra tựa hồ đã biến thành tiếng rên rỉ trầm thấp.

Dừng?

Lục Vân lập tức nổi giận, tu luyện là chuyện vô cùng nghiêm túc, chị muốn nói dừng là có thể dừng lại ngay được sao?

Em không dừng đấy!

Quá trình hỗ trợ tu luyện vẫn tiếp diễn, mồ hôi thấm ướt quần áo của cô.

Hơi thở ngày càng nặng nhọc.

Cơ thể ngày càng nóng hơn.

Diệp Khuynh Thành cố gắng cắn môi chịu đựng để ngăn không cho thanh âm xấu hổ phát ra nhưng cô không hề biết rằng càng kìm nén thì di chứng của việc hỗ trợ tu luyện càng mạnh. Cuối cùng, cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Thấy đã gần đến giờ, Lục Vân bế Diệp Khuynh Thành lên và chạy vào phòng tắm.

Lần này, Diệp Khuynh Thành đã biết được vì sao Lục Vân lại xả đầy nước lạnh vào bồn tắm.

Lục Vân không thương tiếc ném cơ thể mỏng manh cuộn tròn của Diệp Khuynh Thành vào bồn tắm khiến cho nước lạnh tràn khắp ra sàn.

“Không phải nói ý chí của chị kiên cường lắm sao? Không phải chị nói hậu di chứng là giả sao? Hừ, cho chị biết thế nào không tin.”

Để trừng phạt Diệp Khuynh Thành, Lục Vân đột nhiên thò tay vào bồn tắm, nhẹ nhàng vuốt ve nơi mềm mại. Sau đó, chạy ra khỏi phòng tắm.

Sờ một cái rồi chạy, đúng là kích thích thật!
Chương 199 Cùng chung kẻ thù

Mười phút sau, Diệp Khuynh Thành lao ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Cô trừng mắt nhìn Lục Vân, tức giận nói: “A a a, tên khốn kiếp, em vừa làm gì với chị?”

“Chỉ là giúp chị tu luyện thôi mà, không phải em đã nói với chị là hỗ trợ sẽ có di chứng sao? Đấy là do chị không tin em đấy chứ.”

“Ý chị là sau đó cơ!”

“Sau đó gì cơ?”

“Sau khi em ném chị vào bồn tắm!”

“A…Lúc đó tình thế hỗn loạn như vậy, hai tay của chị cứ ôm chặt lấy cổ em nên em cũng không biết lúc đó xảy ra chuyện gì.” Lục Vân áy náy sờ mũi nói.

“Em giả ngu với chị hả? Để xem chị giáo huấn em như thế nào, hừ!”

Diệp Khuynh Thành tức giận, lao tới định nhéo tai Lục Vân. Lục Vân vội trốn ở một bên ghế sô pha khác và nói: “Chị Khuynh Thành, chúng ta đã thỏa thuận với nhau trước rồi. Chịị không thể nuốt lời được.”

“Ai thèm thỏa thuận với em!”

Diệp Khuynh Thành đuổi theo và muốn dạy cho Lục Vân một bài học nhưng đương nhiên là Lục Vân không thể để cô thành công được. Hắn chạy vòng quanh sô pha hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành không thể đuổi theo được nữa, nói: “Được rồi, chị sẽ tuân theo thỏa thuận, không so đo với em nữa.”

“Thật chứ?”

“Thật!”

“Chị thề đi.”

“Chị thề, nếu như chị còn so đo chuyện lúc nãy thì cả đời này chị sẽ không kết hôn.”

Sau khi thấy cô thề xong, Lục Vân ngập ngừng đến gần Diệp Khuynh Thành và ngồi xuống ghế sô pha. Diệp Khuynh Thành không có thêm bất cứ hành động nào mà chỉ trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán hận: “Tất cả là do em, đồ khốn kiếp. Lúc nãy khi đuổi theo em, chị đã bị bong gân chân, đau chết đi được!”

“Bong gân chân? Để em xem nào.”

Lục Vân chu đáo nhấc bàn chân ngọc của Diệp Khuynh Thành lên và định xoa mắt cá chân cho cô. Thế nhưng không ngờ khi hắn vừa đưa tay ra, đột nhiên Diệp Khuynh Thành hét lên: “ A, em làm gì mà mạnh vậy. Em có biết chị đau lắm không?”

Cô vừa nói vừa nhéo tai Lục Vân.

“……”

Lục Vân suýt khóc vì đau.

Em mới chỉ chạm vào mắt cá chân của chị thôi mà đã kêu đau rồi.

Em nghi ngờ chị đang kiếm cớ trả thù em thì có!

Sau khi dạy cho Lục Vân một bài học, Diệp Khuynh Thành đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi chạy lon ton về phía phòng của Lục Vân, làm gì có dáng vẻ bị bong gân chân.

Được lắm!

Chị đúng là kiếm cớ trả thù em còn gì!

Lục Vân ôm tai ngồi trên ghế sô pha trầm mặc một hồi, đột nhiên có một bóng người xinh đẹp nhảy từ ngoài ban công vào, cười nói: “Này, tiểu Lục Vân, thấy tốc độ của bà đây đủ nhanh chưa? Lái xe từ Giang Thành tới đây còn chưa mất tới 2 tiếng. Lần này, chúng ta sẽ ở đây khoảng bao lâu?”

Người ngoài ban công là Liễu Yên Nhi.

Lục Vân nói không nên lời: “Mấy ngày sau em sẽ nói lại về vấn đề này. Mỗi lần chị tới đây cứ phải nhảy từ ban công vào thế sao? Đây là tầng 5 đấy, chị không sợ bị người ta hiểu lầm là trộm sao?”

“Haha, chị đã quen rồi. Khi còn là sát thủ, chị cũng thích trèo qua ban công…Không, tiểu Lục Vân, sao tai em đỏ thế?”

“Còn không phải là do…”

Lục Vân còn chưa nói hết, Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng đi ra, lạnh giọng nói: “Liễu Yên Nhi, không phải chị bắt em ở nhà suy nghĩ sao, em lại tới đây làm gì?”

Diệp Khuynh Thành đã thay một chiếc áo sơ mi nam, vốn dĩ đây là áo Thẩm Kim Hoa chuẩn bị cho Lục Vân nên sau khi cô mặc vào, vạt áo chỉ che tới đùi, bên dưới áo là đôi chân ngọc trắng nõn.

Trông vô cùng hấp dẫn.

Liễu Yên Nhi giật mình giống như mèo con sợ hãi. Cô ngồi trên ghế sô pha nhảy dựng lên, run rẩy nói: “Chị…Chị cả, sao chị lại tới đây?”

“Chị vẫn luôn ở đây.” Diệp Khuynh Thành nói.

Liễu Yên Nhi lập tức nhận ra đây là trò nghịch ngợm cố ý của Lục Vân. Hắn lừa cô giống như trò hề, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, nói: “Chị, em cứ tưởng chị không ở đây nên em đã lái xe từ Giang Thành tới đây để giám sát tiểu Lục Vân giúp chị, miễn cho hắn cùng qua lại với cải thảo Thẩm gia.”

“Hôm nay, Thẩm Tĩnh Nghi đã trở về Thẩm gia rồi. Cô ấy không ở đây.” Lục Vân giải thích.

Liễu Yên Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Cần em phải chen vào sao!”

Lục Vân lớn tiếng nói: “Chị Khuynh Thành, em muốn báo cáo rằng chị Yên Nhi không trung thực. Em chỉ tùy tiện thăm dò chị ấy thôi mà chị ấy đã vội vàng chạy tới đây. Chị ấy chỉ muốn em hỗ trợ tu luyện mà thôi. Chị cũng biết hỗ trợ luyện có bao nhiêu di chứng mà?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

“Em im miệng!”

Lần này, người mở miệng không phải là Liễu Yên Nhi mà là Diệp Khuynh Thành. Cô nghiến răng nghiến lợi, hai má ửng hồng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ cùng tức giận, hiển nhiên là đang nhớ lại màn trước đó.

Cô biết rằng Lục Vân đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

“Liễu Yên Nhi, em vào phòng với chị! Đi ngủ! Đừng nói chuyện với tên khốn kiếp này nữa!”

“Chị cả nói đúng, mặc kệ tên khốn kiếp này!”

Hai người đẹp có chung kẻ thù, cùng nhau chống lại Lục Vân.

Mặc dù lần này Liễu Yên Nhi không biết tại sao chị cả lại đồng tình với mình, chẳng phải chị ấy nên khiển trách mình sao? Tại sao lại nổi giận với tiểu Lục Vân nhỉ?

Thôi bỏ đi.

Không cần hiểu.

Kiên quyết tẩy chay tiểu Lục Vân là đúng rồi.

Lục Vân muốn đấu tranh đến cùng, nói: “Chị Khuynh Thành, chị đi ngủ sớm vậy? Chúng ta còn chưa ăn tối mà! Chị Yên Nhi, chị đã ăn tối chưa? Chúng ta cùng đi…”

Rầm!

Đáp lại Lục Vân là tiếng đóng cửa tàn nhẫn.

Được rồi!

Đấu tranh cũng vô ích.

Thế nhưng.

“Hai chị gái xinh đẹp của em ơi, hai chị lấy phòng ngủ của em thì tối nay em ngủ ở đâu? Hại chị thật sự muốn em ngủ ở sô pha sao? Đúng rồi, em tiện thể leo cửa sổ sang ngủ ở phòng cải thảo bên cạnh cũng được.”

Lục Vân cảm thấy hắn đúng là hóm hỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK