Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369 Bệnh của Dương Tiểu Mạn

Những câu nói cổ vũ lòng người này của Nakamura làm đông đảo thành viên trong liên minh Ninja hưng phấn không thôi, nhịn không được mặc sức tưởng tượng đến thời khắc hào hùng khi liên minh Ninja gia nhập liên minh Thí Thần Giả trong tương lai.

Đi theo đại ca có thịt ăn.

Nhìn đám người ngu xuẩn này, Kimura Musashi âm thầm thở dài, các người đâu phải ôm được đùi đại ca, rõ ràng đang ăn mừng trên mũi đao, khiêu vũ trên bếp lửa.

Chờ chết đi!

Khi thế lực tu võ giả của các quốc gia trên thế giới đang sóng ngầm mãnh liệt thì Lục Vân lại thản nhiên như không liên quan đến mình, hắn lại nhàn nhã làm lại nghề cũ – Đó là trị bệnh cứu người.

Con gái của tỉnh trưởng Dương Chấn Nham của tỉnh Giang Nam - Dương Tiểu Mạn, lúc duỗi người dùng sức quá lớn nên làm cánh tay cứng đơ không bỏ xuống được, vẫn luôn duy trì tư thế kỳ quái giơ tay lên cao như vậy.

Chuyện này còn chưa phải xấu hổ nhất, xấu hổ nhất là hôm nay trong nhà Dương Chấn Nham có không ít đồng nghiệp đến chơi.

Mọi người đang trò chuyện về đề tài Vân Thiên Thần Quân ngã xuống, không khí đang hết sức nặng nề thì đột nhiên lại nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Tiểu Mạn, mọi người không nhịn được bị cô làm cho phì cười.

Dương Tiểu Mạn quá xấu hổ, thấy cha mình là Dương Chấn Nham cũng nghẹn cười thì lập tức thẹn quá thành giận nói: “Con đã thành như vậy mà cha còn cười được, rốt cuộc cha có phải cha ruột của con không?”

“Ha ha, cái con bé này sao lại nói chuyện như vậy, cha không phải cha ruột của con thì còn là ai nữa?”

Dương Chấn Nham vốn muốn răn dạy, nhưng thấy dáng vẻ của con gái thật sự quá buồn cười nên không nhịn mà phì cười.

Dương Tiểu Mạn lại càng tức giận mà nói: “Con cảm thấy chú Thẩm còn tốt hơn cha nữa!”

“Hả……”

Nụ cười của Dương Chấn Nham cứng đờ.

Đương nhiên ông ta biết chú Thẩm mà con gái mình nói là ai.

Là Thẩm Kim Hoa.

Hai người vốn rất thân thiết, năm đó từng cùng nhau theo đuổi một đàn chị trong câu lạc bộ thư họa, cuối cùng là Dương Chấn Nham thắng lợi thành công giành được đàn chị, hơn nữa còn kiên trì đến khi bước vào hôn nhân.

Dương Tiểu Mạn là con gái của ông và đàn chị đó, cũng là người vợ hiện tại của ông.

Bởi vì quan hệ giữa Thẩm Kim Hoa và Dương Chấn Nham không tồi, hai nhà thường xuyên qua lại chặt chẽ nên sẽ lấy những chuyện thú vị trước kia ra trêu chọc.

Dương Tiểu Mạn nghe nhiều nên cũng biết chuyện xưa đời cha mẹ mình.

Vừa rồi thấy cha cười vui vẻ như vậy nên Dương Tiểu Mạn mới cố ý nói ra câu này, quả nhiên lập tức nhìn thấy nụ cười trên mặt cha cứng lại.

Mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ.

Chú Thẩm là ai?

“Khụ khụ……”

Vì giảm bớt xấu hổ, Dương Chấn Nham khẽ ho khan hai tiếng và nói: “Chú Thẩm là bạn cũ của cha nên tất nhiên tốt với con rồi, nhưng con chỉ nhìn thấy mặt ngoài, lúc chú Thẩm về đến nhà thì hung dữ với con gái chú ấy biết chừng nào.”

Dương Chấn Nham nói câu này đã giải thích rõ quan hệ trong đó, ngoài ra còn giảm bớt xấu hổ.

Một đồng nghiệp cười nói: “Chứ còn gì nữa, bác cũng chỉ hung dữ với con mình thôi, không có khả năng đi mắng cháu gái.”

“Đúng rồi đúng rồi!”

“Tiểu Mạn à, ngày thường ở đơn vị cha con thường xuyên khen con giỏi giang với mấy chú, không biết tự hào đến mức nào nữa!”

“Đúng đấy đúng đấy!”

Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, rất nhanh đã tránh đi đề tài có ý nghĩa khác này.

Để tránh con gái tiếp tục buồn bực, Dương Chấn Nham cũng không quá đáng mà vừa gọi điện thoại vừa nói: “Được rồi được rồi, con chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cha sẽ nhờ anh bạn Lục Vân lại đây một chuyến!”

Quả nhiên Dương Tiểu Mạn không nói gì nữa, cô cũng rất tin tưởng vào y thuật của Lục Vân.

Lúc trước phó viện trưởng Triệu Mặc của viện trung y kia tới châm cứu cho ông nội đã không cẩn thận đâm một cây kim vào đùi ông, cuối cùng là Lục Vân chữa khỏi.

Lúc ấy Triệu Mặc còn gọi Lục Vân là sư tổ, cho nên Dương Tiểu Mạn có ấn tượng rất sâu với hắn.

Có Lục thần y ra tay thì chút bệnh vặt này của mình thật sự không phải vấn đề.

Mà sở dĩ Dương Chấn Nham lập tức nghĩ đến Lục Vân, một mặt là xuất phát từ lòng tin đối với y thuật của hắn, mặt khác ông ta cũng rất coi trọng người tài nên hy vọng có thể mượn cơ hội này để giới thiệu Lục Vân cho càng nhiều đồng nghiệp quen biết.

Thần y Giang Thành.

Đại sư Vân Lộc.

Lấy một trong hai danh hiệu này ra đều có sức nặng nhất định, nếu nhìn thấy tuổi tác của Lục Vân nữa thì sức nặng này đủ để đạt tới trình độ khiếp sợ.

Người bình thường có nằm mơ cũng không dám nghĩ theo hướng đó.

Khi nhận được điện thoại của Dương Chấn Nham, đúng lúc Lục Vân không có việc gì làm nên cũng chịu đến Dương gia một chuyến.

Mới đầu Dương Chấn Nham muốn để thư ký lái xe đi đón Lục Vân tới, nhưng lại bị Lục Vân từ chối, hắn còn chưa cao ngạo đến mức này.

Thái độ của Lục Vân đối với người hợp ý vốn rất hiền hoà, có thể không lấy một xu tiền khám bệnh.

Đối với người không hợp ý thì cho dù ra giá trên trời Lục Vân cũng khịt mũi coi thường.

Dương Chấn Nham thuộc về dạng hợp ý.

Ông ta là một người quan chức tốt.

Cho nên sau khi nghe điện thoại của Dương Chấn Nham, rất nhanh Lục Vân đã chạy tới Dương gia.

Những người đồng nghiệp ngồi trong phòng khách của Dương Chấn Nham đều có chức vị không thấp, vừa rồi ông thần bí hề hề giới thiệu với bọn họ rằng: “Đợi lát nữa sẽ có một anh bạn tên Lục Vân đến, anh ta rất khác biệt, để tôi giới thiệu cho các ông làm quen.”

Được tỉnh trưởng gọi là anh bạn mà còn được khen là khác biệt thì nhất định không đơn giản, những người đồng nghiệp kia lập tức tràn ngập hiếu kỳ đối với ‘Anh bạn Lục Vân’ này.

Không bao lâu sau một thanh niên đã đi tới Dương gia, Dương Chấn Nham lập tức nhiệt tình đứng dậy đón tiếp, ông cười nói: “Cậu Lục Vân, lại làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”

Thanh niên đó chính là Lục Vân, hắn cười xua tay và nói: “Dương tỉnh trưởng không cần khách sáo, chúng ta là người quen mà.”

“Nếu cậu cũng biết là người quen thì còn gọi xa lạ như vậy làm gì, về sau trực tiếp gọi tôi là anh Dương thì tốt rồi.”

Tuy Dương Chấn Nham là tỉnh trưởng của Giang Nam, nhưng rất bình dị gần gũi, không làm ra vẻ trịnh thượng chút nào, trước kia còn đi cùng Lục Vân đến quán lề đường ăn que nướng.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục Vân có ấn tượng không tồi đối với Dương Chấn Nham.

Những người đồng nghiệp trong phòng khách nhìn thấy tỉnh trưởng đứng lên thì cũng đứng dậy theo, nhưng khi họ nhìn thấy Lục Vân lại hơi sửng sốt.

Đây là ‘Anh bạn Lục Vân’ rất khác biệt mà tỉnh trưởng nhắc đến sao?
Chương 370 Tự tin mù quáng

Vừa rồi Dương Chấn Nham đánh giá Lục Vân quá cao nên mọi người đều rất tò mò về hắn, nhưng khi thật sự gặp được Lục Vân họ lại cảm thấy hơi bất ngờ.

Quá trẻ!

Trước nay vấn đề tuổi tác của Lục Vân luôn là một khuyết điểm.

Nếu trước mặt có hai người tự xưng là học trung y, một người bắt đầu học từ 18 tuổi, trải qua 5 năm khoa chính quy, ba năm nghiên cứu sinh, sau đó đến bệnh viện lăn lê bò lết mấy năm cũng chỉ đến 30 tuổi.

Mà người còn lại thì học trung y từ 60 tuổi, tốn thời gian hai năm thi được giấy chứng nhận hành nghề trung y.

Dưới tình huống không bày ra lý lịch, nếu hai người cùng đi khám bệnh thì có lẽ đa số người bệnh đều lựa chọn ‘lão trung y’ chỉ học được hai năm.

Huống chi những thứ như lý lịch muốn làm giả cũng không phải việc khó.

Đây là một trong những nguyên nhân vì sao thời buổi hiện nay trung y có quá nhiều lừa đảo hoành hành.

Những người này đều đánh tiếng là lão trung y để lừa dối một số cụ ông cụ bà mua thực phẩm chức năng, làm ra hoạt động thiếu đạo đức bại hoại thanh danh trung y của Long quốc.

Xét đến cùng cũng vì hai chữ: Tuổi tác.

Kiếm đại một con cáo già nào đó khoác thêm chiếc áo blouse trắng là dám khoe khoang mình là Hoa Đà tái thế, diệu thủ thần y.

Mấu chốt là đa số mọi người đều tin vụ này.

Trung y càng già càng giỏi đã trở thành một quan niệm cố hữu.

Cho nên khi đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham nhìn thấy Lục Vân là một ‘thần y’ trẻ tuổi như vậy thì đều kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, họ không có nghi ngờ gì.

Dù sao họ cũng là phần tử trí thức làm việc trong những bộ ngành liên quan, tầm nhìn vẫn rộng lớn hơn người bình thường rất nhiều, biết trên thế giới này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.

Chưa chắc không có khả năng tồn tại thần y hai mươi tuổi.

Còn có một nguyên nhân chính là, nếu Tỉnh trưởng đánh giá Lục Vân cao như vậy thì nhất định là có lý do.

Cho nên đám đồng nghiệp của Dương Chấn Nham chỉ hơi sửng sốt một chút rồi đã chủ động mỉm cười chào hỏi Lục Vân.

Dương Chấn Nham còn muốn giới thiệu đám đồng nghiệp cho Lục Vân quen biết, nhưng lúc này phía sau lại truyền đến giọng nói oán trách của Dương Tiểu Mạn: “Cha, hiện tại có lý do xác thực chứng minh cha không phải cha ruột!”

Nơi này rõ ràng còn có một bệnh nhân, các người lại đứng đó tám chuyện như không có việc gì, hoàn toàn không coi bệnh nhân là tôi ra gì.

Thật là quá đáng!

Nghe thấy giọng nói của con gái, Dương Chấn Nham lập tức lộ vẻ xấu hổ.

Nói thật, ông ta quên mất.

Ban đầu muốn gọi Lục Vân tới mà không phải bác sĩ khác là vì muốn giới thiệu cho đám đồng nghiệp quen biết thanh niên tài năng này của tỉnh Giang Nam.

Khi nhìn thấy Lục Vân, Dương Chấn Nham trò chuyện vui quá nên quên béng mất luôn bệnh tình của con gái Dương Tiểu Mạn.

Thật là xấu hổ.

Lục Vân cười nói: “Anh Dương, để tôi chữa bệnh cho con anh trước đã, tuy rằng chỉ là bệnh vặt, nhưng quá trình trị liệu vẫn hơi khúc chiết.”

Dương Tiểu Mạn hỏi: “Lục thần y, tôi chỉ duỗi người thôi mà cánh tay đã không bỏ xuống được, xin hỏi đây là do cơ bắp rút gân sao?”

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói theo trung y thì do nguyên khí trong cơ thể cô không đủ, hơn nữa phong tà xâm nhập cản trở kinh mạch lưu thông, phương pháp trị liệu cũng đơn giản...”

“Chỉ cần dùng sức ấn một huyệt đạo dưới rốn của cô là được.”

Lục Vân nói rồi đột nhiên vươn một ngón tay ra chuẩn bị ấn dưới rốn Dương Tiểu Mạn, chỉ là còn chưa chạm được vào làn váy trắng tinh kia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chát vang lên.

Mặt Lục Vân ăn trọn một bạt tai.

Dương Chấn Nham và đám đồng nghiệp của ông tôi đều ngơ ra.

Đặc biệt là đám đồng nghiệp, vì hiếu kỳ nên họ đặc biệt chú ý đến phương pháp trị liệu của Lục Vân, muốn biết hắn dựa vào cái gì mà được Tỉnh trưởng đánh giá cao như vậy.

Khi nghe Lục Vân nói ra bệnh lý giải thích theo trung y thì họ đều kinh ngạc cảm thán.

Không hổ là người được Tỉnh trưởng coi trọng, quả nhiên có bản lĩnh.

Nhưng khi nghe thấy phương pháp trị liệu Lục Vân nói ra thì sự kinh ngạc cảm thán này lại lập tức biến mất, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

Cánh tay không bỏ xuống được liên quan gì đến huyệt đạo dưới rốn?

Chẳng lẽ Tỉnh trưởng nhìn lầm người thanh niên này rồi?

Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh phương pháp trị liệu hoang đường của Lục Vân đã ăn trọn một cái tát vang dội.

Mọi người đều khẽ lắc đầu.

Nhưng sau đó họ lại sửng sốt.

Cái tát?

Ai đánh?

Rõ ràng là con gái Dương Tiểu Mạn của Dương Chấn Nham.

Cô là con gái mà lại giơ hai cánh tay qua đầu không bỏ xuống được, vốn đã có cảm giác không an toàn do phần giữa người bị phô bày ra, lúc này Lục Vân lại đột nhiên duỗi tay muốn sờ bụng cô thì đương nhiên sẽ sợ hãi.

Vừa sợ hãi thì đôi tay sẽ theo bản năng làm ra động tác phòng ngự, không chỉ thả xuống được mà còn thuận thế tát cho Lục Vân một cái.

Mọi người sửng sốt một lát mới phản ứng lại.

Dương Tiểu Mạn cũng như thế.

Khi cô tát Lục Vân còn cảm thấy rất xấu hổ buồn bực, nhưng lúc này đã ý thức được vừa rồi hắn làm vậy là đang trị liệu cho cô.

Dương Tiểu Mạn áy náy nói: “Xin... Xin lỗi Lục thần y, bằng không anh đánh lại tôi đi?”

“Nằm trong dự đoán.” Lục Vân sờ sờ mặt mình, hoàn toàn không so đo việc nhỏ này, chỉ nói thầm trong lòng một tiếng, xem ra hắn vẫn quá tự tin vào diện mạo của mình.

Hắn còn tưởng rằng Dương Tiểu Mạn không đành lòng xuống tay với gương mặt bảnh trai này, khi sắp tát trúng sẽ kịp thời phản ứng hơn nữa thu tay lại!

Tự tin mù quáng thật đáng sợ, ăn một cái tát oang uổng.

“Lợi hại, cậu Lục Vân thật là quá lợi hại, lần nào phương pháp trị liệu cũng độc đáo rồi lại có tác dụng thần kỳ như vậy, thật làm tôi bội phục không thôi!”

Dương Chấn Nham nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đám đồng nghiệp bên cạnh cũng vỗ tay theo, sôi nổi khen ngợi Lục thần y quá bản lĩnh, Tỉnh trưởng nhìn xa trông rộng.

Lục Vân vẫy vẫy tay và nói: “Quá khen, quá khen rồi, trước kia tôi xem khá nhiều sách trung y khi nhàn rỗi nhàm chán, gặp được một vài chứng bệnh kỳ quái cũng là mượn trí tuệ của người xưa để chữa thôi.”

“Cậu Lục khiêm tốn, tuy phương pháp là học được từ sách trung y, nhưng nếu không đọc nhiều thì làm sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy? Thần y Giang Thành danh bất hư truyền.”

Nghe Dương Chấn Nham khen ngợi, lúc này mọi người mới nghe ra thanh niên trước mắt chính là thần y Giang Thành rất nổi tiếng lần trước.

Khó trách khó trách!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK