Sau cuộc trò chuyện.
Park Kwok Chang không nói một lời mang theo đệ tử của mình rời khỏi đây, cũng không đi tìm Lâm Thanh Đàn quấy rầy nữa.
Ông ta phải nhanh đến Nhật Bản một chuyến, báo lại việc này cho vị Phó minh chủ kia biết.
Sau khi đám người Park Kwok Chang rời khỏi.
Lâm Thanh Đàn tìm Lục Vân, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi em nói gì với ông người Hàn kia đó? Bọn họ cứ vậy mà đi rồi?"
"Em nói với ông ta, tên người Nhật kia đã tự về Nhật Bản rồi."
"Park Kwok Chang tin rồi?"
"Ừ, tin rồi."
Lâm Thanh Đàn nhất thời tức đến dậm chân nói: "Lục Vân, có phải em nghĩ chị dễ lừa lắm đúng không?"
Cô chẳng qua là hơi đơn thuần, cũng không phải ngu xuẩn, một lý do hoang đường như thế, cô còn không tin nữa nói gì đến Park Kwok Chang?
Rõ ràng là Lục Vân đang nói dối.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Chị hai, chuyện này đã kết thúc, chị đừng để trong lòng nữa, sau này những người kia sẽ không đến tìm chị quấy rầy, em cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lục Vân giải thích.
Không phải hắn cố ý lừa dối Lâm Thanh Đàn.
Mà là bởi vì.
Chị hai quá mức lương thiện, nếu để cô biết bản thân hắn giết người, không biết sẽ phản ứng kích động đến cỡ nào.
Cho nên hắn chỉ có thể biên tạo ra một lý do trăm ngàn chỗ hở.
Có hỏi nữa thì không trả lời.
Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Cùng lắm thì để chị hai giận vài ngày.
Thật sự Lâm Thanh Đàn đã rất giận.
Đây cũng là lần thứ nhất cô giận Lục Vân.
Cô có thể cảm nhận được, vào chạng vạng ngày cô mê man, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó, nhưng Lục Vân không nói, rõ ràng là muốn một mình gánh chịu.
Đương nhiên Lâm Thanh Đàn không vui gì.
Về đến nhà.
Lâm Thanh Đàn vẫn còn buồn bực trong lòng, từ đầu tới cuối đều không nói với Lục Vân câu nào.
Cô quyết định.
Chỉ cần Lục Vân không cho cô biết chân tướng, cô sẽ không để ý Lục Vân nữa.
Liễu Yên Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thì là có chút lạ lùng hỏi: "Sao vậy chị hai dịu dàng đáng yêu của em, tiểu Lục Vân lại làm chuyện xấu gì mà khiến chị tức giận thành như vậy luôn rồi?"
Cô ấy nói xong còn lườm Lục Vân đang ngồi bên sofa một cái.
Nghĩ thầm.
Tiểu bại hoại này đúng là hay thật, có thể làm Lâm Thanh Đàn tức đến như vậy, thật lợi hại.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng nha, không phải chị hai vẫn luôn nổi tiếng là tốt tính sao, sao hôm nay lại tức đến như vậy?"
Lâm Thanh Đàn lộ vẻ ủy khuất nói: "Đừng có hỏi chị, chị chính là kẻ đần, có chuyện gì mấy em cứ hỏi Lục Vân đi, hắn thông minh nhất đấy."
Ặc!
Đến xưng hô cũng sửa lại.
Bình thường đều kêu em ơi em à, hôm nay lại trực tiếp gọi là Lục Vân?
Liễu Yên Nhi vui vẻ trên nỗi đau của người khác, cô đến bên cạnh Lục Vân, cúi người làm hai quả đồi ngạo nghễ kia gần như muốn dính vào cánh tay Lục Vân, cười nói: "Tiểu bại hoại, còn không mau thành thật khai báo, có phải em thầm chiếm tiện nghi của chị ấy mà bị phát hiện, xong giờ mới làm chị hai giận thành như vậy đúng không?"
Lục Vân oán thầm, nếu thật sự chiếm tiện nghi bị phát hiện còn may, chị hai sẽ không tức giận vì chuyện đó, thậm chí đến phản kháng cũng không thèm làm.
Giết người.
Việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc chiếm tiện nghi của chị hai.
Lục Vân đành phải kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện một lần, nhưng mà hắn cũng không nói là hắn giết tên người Nhật kia.
Nhưng Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng nghe qua một lần liền nhận ra.
Tên người Nhật đó đã bị tiểu Lục Vân giết.
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Liễu Yên Nhi loáng qua một tia hàn quang.
Nếu để cô gặp phải chuyện này, căn bản không cần Lục Vân ra tay, chính cô ấy cũng sẽ ra tay, làm thịt tên quỷ Nhật đó.
Hàn quang lóe lên rồi biến mất.
Trên khuôn mặt quyến rũ của Liễu Yên Nhi rất nhanh lại hiện ra một nụ cười xinh đẹp, nói: "Chị hai, nếu như tiểu Lục Vân nói không có chuyện gì chắc chắn là không có chuyện gì rồi, chị đừng giận hắn nữa."
"Đúng đó đúng đó, chúng ta phải tin tưởng tiểu Lục Vân chứ." Vương Băng Ngưng cũng nói.
Sự ủng hộ của hai người em này hoàn toàn là ngoài dự tính của Lâm Thanh Đàn, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại một chút, nói: "Các em không nhìn ra, căn bản là em tr… Lục Vân hắn không nói thật sao? Khẳng định hắn vẫn còn giấu diếm gì đó."
"Ai da chị hai, chị đa nghi quá rồi đó, em và em tư đều cảm thấy không có gì."
"Đúng đó đúng đó, không có gì đâu."
Hai người này không bình thường.
Lâm Thanh Đàn càng thêm buồn bực, thấy chị cả trở về, thế là cô lại chủ động thuật lại việc này cho cô ấy nghe một lần nữa.
Chị cả là người vô cùng lý trí, nhất định có thể nghe ra cái lý do trăm ngàn chỗ hở kia của Lục Vân, sau đó chị cả sẽ về cùng một chiến tuyến với mình, ép cho Lục Vân nói ra chân tướng.
Nhưng mà chuyện Lâm Thanh Đàn không ngờ là.
Diệp Khuynh Thành yên lặng nghe hết xong, chỉ nói bốn chữ: "Em đa nghi rồi."
Nói xong cô cởi áo ngoài ra, để lộ áo lót màu trắng cùng với dáng người động lòng người bên trong, sau đó cầm lấy một bộ váy ngủ đến phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Lâm Thanh Đàn nghe vậy thì hơi bối rối.
Rốt cục hôm nay mấy chị em của mình bị sao vậy, phản ứng lạnh nhạt quá vậy?
Lâm Thanh Đàn chỉ có thể buồn bực trở về phòng.
Khi cô vừa đóng cửa lại.
Liễu Yên Nhi liền nháy mắt với Lục Vân, nhỏ giọng nói: "Tiểu Lục Vân, nhanh nói đi, lúc em làm thịt tên quỷ Nhật đó, có hung hăng tra tấn cậu ta một trận không?"
"Đương nhiên, dám đánh chủ ý lên người chị của em, đương nhiên em sẽ không để cậu ta chết dễ dàng rồi, nhưng mà thân phận của cậu ta cũng không đơn giản, nghe nói là Phó minh chủ Liên Minh Ninja của Nhật Bản."
"Chặc, tiểu Lục Vân, ở trước mặt mấy chị cũng không cần ra vẻ vậy đâu, đừng nói thân phận của cậu ta không đơn giản, chị thấy em mới không đơn giản đó!"
Liễu Yên Nhi đẩy đẩy Lục Vân, hoàn toàn không để ý, hai ngọn đồi của cô đã bị đè đến biến dạng trên cánh tay của hắn.
Lục Vân cạn lời.
Vương Băng Ngưng thì tự lẩm bẩm: "Chị có dự cảm, Liên Minh Ninja gì gì đó của Nhật Bản sắp gặp nạn rồi."
Chương 254 Liên minh Ninja Nhật Bản
Liên minh Ninja Nhật Bản.
Kimura Musashi là một ninja đang thể hiện sức mạnh huyễn thuật của mình trước một nhóm ninja trung đẳng.
Sương mù tỏa ra bốn phía bao phủ toàn bộ nhóm ninja trung đẳng.
Sau khi làn sương biến mất, bọn họ đột nhiên đi tới một vùng đất hoang vu đầy xương cốt, trên đỉnh đầu là một vầng trăng đỏ thẫm kỳ dị giống như một con mắt đỏ tươi nhìn xuống đám người nhỏ bé phía dưới.
Đây là một huyễn cảnh tương tự như trận pháp của tu luyện giả.
Nhóm ninja trung đẳng ở trong huyễn cảnh đang chạy tán loạn khắp nơi tìm cách phá giải.
Ai phá giải được huyễn thuật của Kimura đại nhân thì cho dù khoe khoang cả đời cũng đáng.
“Ki…Kimura đại nhân!”
Lúc này, có một nữ ninja trung đẳng nóng bỏng kêu lên bởi vì trong lúc cô ta đang tập trung tránh những khúc xương ngọ nguậy như sinh vật sống dưới đất thì đột nhiên Kimura Musashi xuất hiện ngay bên cạnh cô ta một cách kỳ lạ.
Chính điều này đã tạo cho cô ta một bước đột phá lớn.
“Ryoko, lên mặt trăng với tôi.”
Kimura Musashi phát ra tiếng cười quái dị. Ông ta vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Chishima Ryoko hướng về phía mặt trăng đỏ rực.
Còn ở tại thế giới hiện thực, tất cả ninja trung đẳng đều đứng im không nhúc nhích nhưng trên trán chảy mồ hôi ròng ròng và hơi thở nặng nề.
Đây là sự dao động tinh thần mạnh mẽ, là phản ứng biểu hiện ra bên ngoài cơ thể.
Rõ ràng là bọn họ chỉ hoạt động về mặt tinh thần nhưng khi biểu hiện ra cơ thể vô cùng chân thực và có thể thấy bọn họ rất mệt mỏi.
Tương tự về mặt cảm xúc, những cảm xúc khác nhau trong huyễn cảnh chẳng hạn như nỗi buồn, đau đớn hay vui vẻ đều thể hiện ra bên ngoài cơ thể.
Ví dụ như chỉ cần Kimura Musashi sử dụng thủ đoạn nào đó trong huyễn cảnh để khiến ninja bị mắc kẹt bên trong như rơi xuống biển sâu thì người trong thế giới thực cũng sẽ bị chết ngạt.
Đây chính điều đáng sợ của huyễn thuật.
Sau khi Kimura Musashi đưa Chishima Ryoko lên mặt trăng, cả hai nhanh chóng lột sạch quần áo và có màn trình diễn nóng bỏng.
Cho đến khi màn trình diễn kết thúc, cả hai thoát khỏi huyễn cảnh và trở về thế giới thực.
Ở thế giới thực, quần áo của bọn họ vẫn chỉnh tề nhưng khuôn mặt của Ryoko lại ửng hồng tràn ngập vẻ thỏa mãn.
Điều này là do thế giới huyễn thuật do Kimura Musashi tạo ra. Một khi ông ta bước vào thế giới này, chỉ cần huyễn thuật không bị phá giải thì ông ta chính là vị thần toàn năng của thế giới này.
Vì ông ta là thần nên không có bất kì một giới hạn nào về năng lực cho nên làm sao Ryoko Chishima có thể không thỏa mãn được.
Sau khi làm xong 7-8 lần, nếu như cô ta còn không đề nghị rời khỏi huyễn cảnh thì e rằng cô ta sẽ chết vì sung sướng ở bên trong thế giới huyễn thuật mất.
Trở lại hiện thực, ngoại trừ Ryoko Chishima được Kimura Musashi đưa ra khỏi thế giới huyễn thuật, những ninja khác vẫn đứng im bất động.
Hiển nhiên vẫn chưa có ai phá giải được huyễn thuật của Kimura Musashi.
Trên mặt của Kimura Musashi lộ vẻ đắc ý. Sau khi khiến màn sương biến mất, các ninja trung đẳng đều ngã rạp xuống đất và thở hồng hộc.
Bọn họ đổ mồ hôi như tắm.
Huyễn thuật của Kimura đại nhân thực sự quá mạnh.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc.
Kimura Musashi nói: “Mọi người còn một chặng đường dài phía trước. Sau khi trở thành ninja thượng đẳng thì sẽ phát hiện loại huyễn thuật kiểu này vô cùng đơn giản.”
“Kimura đại nhân nói đúng. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để được như đại nhân.”
“Hãy tập luyện thật chăm chỉ. Khi ta còn là một ninja trung đẳng, ta đã lấy Minh chủ của chúng ta làm gương và không ngừng tập luyện thuật ninja…”
Sau khi Kimura Musashi giảng đạo vài câu, đột nhiên có một ninja chạy tới và nói: “Kimura đại nhân, có một người tên là Park Kwok Chang đến từ Hàn Quốc muốn gặp ngài.”
“Park Kwok Chang? Ông ta đến một mình à?”
Kimura Musashi nhíu mày.
Đương nhiên là ông ta biết Park Kwok Chang nhưng không phải là vì Park Kwok Chang là bậc thầy châm cứu nổi tiếng thế giới mà là vì con trai của ông ta đã đến Hàn Quốc bái Park Kwok Chang làm sư phụ.
Ninja hạ đẳng đáp: “Ông ta là người Hàn Quốc duy nhất tới. Ông ta nói có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với đại nhân.”
Sau khi nghe xong, Kimura Musashi cảm thấy có gì đó không ổn. Park Kwok Chang chạy một mạch từ Hàn Quốc đến Nhật Bản, không có lý gì mà thằng nhóc Kimura không trở về cùng ông ta.
Mới đầu khi Kimura nói rằng muốn học châm cứu, Kimura Musashi đã phản đối vì ông ta luôn muốn con mình trở thành một ninja.
Hai cha con cũng vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn.
Thế nhưng thiên phú về thuật ninja của tiểu Kimura thực sự rất tệ.
Hơn nữa, thằng bé cũng không có hứng thú với thuật ninja nên sau đó, Kimura Musashi cũng không ép buộc thằng bé nữa và để cho nó tới Hàn Quốc để học châm cứu.
Mâu thuẫn giữa hai cha con đã được giải quyết từ lâu.
Vì thế không thể nào tiểu Kimura không trở về Nhật Bản vì khúc mắc năm đó được. Lần này tiểu Kimura không quay lại, nhất định đã xảy ra chuyện.
“Cho ông ta vào đi!” Kimura Musashi nói.
Ngay sau đó, Park Kwok Chang vội chạy vào và quỳ xuống trước mặt Kimura Musashi: “Kimura đại nhân, xin ngài thứ lỗi cho sự bất tài của tôi, tôi đã không bảo vệ tốt tiểu công tử Kimura.”
Mặc dù địa vị của Park Kwok Chang ở Hàn Quốc không thấp nhưng ông ta vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi trước Liên minh Ninja của Nhật Bản.
Liên minh Ninja.
Cũng có thể nói là Liên minh sát thủ.
Một khi Kimura Musashi biết về cái chết của con trai mình ở Long quốc, ông ta nhất định sẽ đến chất vấn Park Kwok Chang. Nếu như Park Kwok Chang không nói thật thì sẽ rất nghiêm trọng.
Vì thế, tốt hơn hết là ông ta nên trung thực.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là mặc dù trụ sở chính của Liên minh Ninja nằm ở Tokyo nhưng sức mạnh của tổ chức này đã lan rộng khắp các quốc gia trên thế giới, tất nhiên là ngoại trừ Long quốc.
Kể từ khi Thiên Sáp điện xuất hiện ở Long quốc, lực lượng của Liên minh ninja ẩn náu bên trong Long quốc đã ngoan ngoãn rút lui bởi vì Thiên Sáp điện quá đáng sợ và Liên minh Ninja cũng không thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Thiên Sáp vương.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất