Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 179 Tới đây, sải bước rộng ra một chút!

Có hai ví dụ sống sờ sờ như vậy trước mặt, các sinh viên lập tức có lý giải càng trực quan đối với khái niệm ‘ dị bệnh đồng trị ’.

Hình như trung y cũng rất thú vị!

Lục Vân giảng xong thì rút kim trên đầu ba sinh viên xuống, hỏi cảm nhận của họ, ba người đều tỏ vẻ đầu mình nhẹ đi rất nhiều.

Trước kia bởi vì mất ngủ lo âu, các cô cảm thấy đầu mình ứ đọng đầy tạp chất, nhưng bây đã hoàn toàn biến mất.

"Thầy châm cứu thật quá thần kỳ!"

Các cô đã sớm nghe nói đến trị liệu châm cứu, chỉ là luôn không tin, chưa từng đi châm thử, không ngờ hôm nay được trải nghiệm thì thấy thoải mái như vậy.

Lục Vân nói: “Tối hôm nay các em đi ngủ sớm một chút, xem còn mất ngủ hay không, đúng rồi, nhớ trước khi ngủ đừng chơi di động."

"Dạ dạ!" Ba người cùng gật đầu.

Bất tri bất giác tiết học này đã kết thúc, Lục Vân cười cười và nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta quen biết, rất cảm ơn các bạn đã nể mặt, hy vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, tan học."

"Cái gì, nhanh vậy đã tan học sao? Sao tôi cảm thấy mới có một lát thôi vậy?"

"Thật đáng tiếc, tiết tiếp theo của thầy là khi nào, em muốn dẫn bạn trai lại đây cùng nghe."

"Thầy thầy, thầy quá bảnh trai, giống với bạn trai kế tiếp của em ghê, em có thể xin số của thầy không?"

"…”

Bọn sinh viên ríu rít như còn rất lưu luyến lớp học, không muốn kết thúc, chủ yếu là cách giảng bài của Lục Vân quá đặc biệt, sinh động thú vị, không cổ hủ buồn chán chút nào, hơn nữa mỗi lần giảng đến một chứng bệnh sẽ kêu bạn học đi lên biểu thị, làm họ nhớ như in sâu.

Thậm chí không ít người bắt đầu oán trách đầu nhím, nếu không phải cậu ta làm trễ nãi thời gian thì tiết học này đâu đến nỗi kết thúc nhanh như vậy?

Lục Vân nhìn một đám sinh viên đáng yêu, rốt cuộc cảm nhận được ý nghĩa câu nói của chị tư, cuộc sống đại học rất tốt, phấn chấn đầy sức sống, đây mới là dáng vẻ vốn có của thanh xuân.

Hắn như đã quên tuổi tác của mình cũng đang trong thời điểm phấn chấn đầy sức sống như vậy!

Chỉ có thể nói hoàn cảnh quyết định tính cách, hoàn cảnh lớn lên của Lục Vân đã làm hắn càng già giặn trưởng thành hơn bạn cùng lứa tuổi.

Thật là hâm mộ những bạn cùng tuổi vô ưu vô lự này.

"Thầy đẹp trai, em có thể chụp chung ảnh với thầy không, em muốn up lên khoe với bạn bè."

Lục Vân đang thẫn thờ thì đột nhiên có mấy nữ sinh giơ di động lên chạy đến trước mặt hắn, đầy mặt chờ mong, trông chờ mong mỏi.

Lục Vân lập tức nghiêm mặt mà nói: “Khi bước vào lớp học thầy đã nói gì với tụi em, nên chú ý thêm những điểm nổi bật khác trên người thầy, mà không phải ham mê cái túi da đẹp trai và khí chất không gì sánh kịp của thầy đúng không?"

Nghe thấy lời này, mấy nữ sinh lập tức bĩu môi, sau đó lại nghe Lục Vân nói: “Nhưng nể tình các em vi phạm lần đầu, thầy tha thứ cho các em, đến đây đi, cứ thoải thích dày vò thầy."

"…”

Sao thầy lại lầy quá vậy!

Mấy nữ sinh lập tức bật cười, vui vẻ chụp hình chung với Lục Vân, sau đó xoay người up lên mạng rằng, người thầy bảnh trai nhất trong lịch sử, có phải các chị em hâm mộ chảy nước miếng chảy nước miếng hay không?

À, phải chia ra, chặn không cho cha mẹ thân thích nhìn thấy nữa.

….

Rõ ràng lớp học đã kết thúc, nhưng khi Lục Vân rời khỏi phòng học đã qua hơn hai mươi phút, không phải vì hắn dạy quá giờ, mà do những sinh viên này quá đáng yêu, quá nhiệt tình.

Khi đi trên con đường nhỏ trong sân trường, Thẩm Tĩnh Nghi mang theo ý cười mà nói: “Thầy Lục thật có sức hút, mới tiết đầu đã thu được nhiều fans như vậy."

Thật ra lúc mới bắt đầu Thẩm Tĩnh Nghi cũng lo lắng tiết học của Lục Vân sẽ rất nhấp nhô giống như hiệu trưởng Lý Vệ Bình, trên thực tế cũng thật sự nhấp nhô, chẳng qua đã bị Lục Vân nhẹ nhàng hóa giải.

Hơn nữa dù sao cũng là tiết tự chọn trung y, trường học không có khả năng luôn ép sinh viên lại đây nghe giảng bài, nói cách khác, Lục Vân chỉ có một cơ hội, nếu tiết đầu mà hắn không thể hấp dẫn những sinh viên đó thì chắc tiết tiếp theo sẽ không có bao nhiêu người lại đây.

Sự thật chứng minh là bọn họ suy nghĩ nhiều, tiết học tự chọn của Lục Vân tiến hành rất thuận lợi, thậm chí vừa rồi khi những nữ sinh kia tìm Lục Vân chụp ảnh chung, trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi còn hơi ghen tuông.

Hai người sóng vai đi trên con đường sân trường, dưới ánh đèn, Thẩm Tĩnh Nghi dẫm lên bóng dáng yểu điệu thon dài của mình, cẩn thận hỏi: “Thầy Lục, buổi tối hôm nay sẽ không trở về Giang Thành đúng không?"

Hình như cô đã mê cách xưng hô ‘ Thầy Lục ’ này, nó còn thân thiết hơn trực tiếp gọi tên Lục Vân.

Khi hỏi ra vấn đề này, trong lòng cô như nai con chạy loạn.

Tình huống này giống như một đôi tình nhân đi hẹn hò, nữ sinh lại hỏi nam sinh hôm nay có đem theo căn cước công dân không, mục đích thật sự quá rõ ràng.

Lục Vân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhìn lại cô gái bên cạnh rồi cố ý trêu ghẹo: “Thật ra tôi có thể không quay về, phải xem thái độ của Tĩnh Nghi là muốn tôi ở lại hay muốn tôi đi."

"Đương nhiên em… Muốn anh ở lại."

Giọng của Thẩm Tĩnh Nghi càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nghe như tiếng muỗi kêu, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích của Lục Vân làm cô mặt đỏ tim đập nhanh.

Lục Vân nảy ra một ý, nói: “Tĩnh Nghi, tới đây, sải bước rộng ra một chút."

"Hả?" Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên sửng sốt, không rõ tại sao Lục Vân lại nói ra lời kỳ quái như vậy trong lúc tình cảm thế này, nhưng cô vẫn sải dài bước chân ra theo ý của Lục Vân.

Lục Vân kinh ngạc cảm thán.

Chân thật đẹp!

Chân dài thật đó!

"…”

Khuôn mặt Thẩm Tĩnh Nghi ửng hồng, hận không thể chôn đầu vào ngực mình.

Quá không đứng đắn, nhưng cũng quá kích động.

Chẳng lẽ buổi tối hôm nay mình sẽ hoàn thành lột xác từ con gái sang phụ nữ sao?
Chương 180 Lại bị chặn

Lục Vân đậu chiếc xe đạp của mình ở cổng trường, sau đó cõng Thẫm Tĩnh Nghi lên xe rời khỏi khuôn viên trường đại học Giang Nam.

Thẩm Tĩnh Nghi đang mơ tưởng đến tất cả những gì có thể xảy ra tối nay, càng nghĩ càng đỏ mặt, trong lòng càng kích động, càng nghĩ càng nghĩ... Chà, hai cái chân dài càng kẹp chặt hơn.

Nhưng hai người vừa rời khỏi trường không bao lâu, liền bị chặn lại.

Lại bị chặn cửa!

Lại bị chặn cửa!

Tâm trạng đang tốt của Thẩm Tĩnh Nghi bị phá hoại, cô ta nhảy xuống xe đạp lao đến trước mặt nhóm người đối diện, chỉ vào mũi họ mà chửi: "Các người ngày nào cũng ăn no rồi không có việc gì làm sao... luôn vô ý tứ như vậy hả?"

Luôn như vậy?

Mấy nam thanh niên đi moto ngược chiều lập tức bối rối.

Trước đây họ từng chặn đường hai người này rồi sao?

Không đúng, đây không phải là chuyện mà bọn họ nên quan tâm, rõ ràng bọn họ tới đây để dạy cho Lục Vân một bài học mà, tại sao lại bị một cô gái hung hăng chỉ vào mũi mắng mỏ chứ?

Vai trò nhân vật bị đảo ngược à?

"A hèm... Vị mỹ nhân này, chúng tôi đến từ Hắc Hổ Đường. Chúng tôi tới đây để xử lý công việc. Mục tiêu là thằng nhãi sau lưng cô, xin mời tránh đường một chút."

Thanh niên cầm đầu sửng sốt một chút, sau khi hồi phục thần trí, đều muốn một lần nữa tìm lại khí thế cho mình, nhưng cảm giác lại quái lạ chỗ nào, thật sự là đã bị tiếng quát vừa rồi của Thẩm Tĩnh Nghi làm rối loạn một trận.

"Bổn cô nương mặc kệ các người là đường cái gì, làm chậm trễ không gian riêng của tôi và Lục lão sư là không được, các người nhanh biến đi cho tôi nhờ!"

Sau khi nghe thanh niên kia báo tên, Thẫm Tĩnh Nghi không có một chút ý nhượng bộ nào, ngược lại càng bày ra biểu cảm tức giận, khiến cho mấy người kia càng thêm lép vế.

Tình hình gì vậy?

Bọn họ là thành viên của Hắc Hổ Đường, không phải lần trước chặn đường người khác, đối phương vừa nhìn thấy bọn họ liền sợ tè ra quần sao?

Nào có như chuyện hôm nay, bị đối phương mắng một trận.

Thanh niên dừng lại một chút, nói: "Mỹ nữ, cô không biết Hắc Hổ Đường có là gì sao? Ở trên chúng ta, Hắc Long Hội ..."

"Im đi, mấy con ruồi phiền phức … Ồ? Thẩm Tử Hiên?"

Thẩm Tĩnh Nghi chưa bao giờ hung dữ như hôm nay, trực tiếp đối đầu với đám người Hắc Hổ Đường, nhưng đột nhiên cô ta phát hiện Thẩm Tử Hiên đang đứng ở trong nhóm người này.

"Chặc, Thẩm Tử Hiên, cái tốt không học mà đi học cái xấu, em còn dám học theo người khác gia nhập Hắc Hổ Đường, em trốn cái gì mà trốn? Chị đã nhìn thấy em rồi!"

Thẫm Tĩnh Nghi bước đôi chân dài đi thẳng qua mấy người thanh niên ở phía trước, tóm lấy một bóng người đang lảng tránh cô ta, tức giận nói: "Vừa nói chị còn nghĩ sao dạo này em không về nhà, thì ra là em đã chạy đến tổ chức chết tiệt này, xem chị dạy cho em một bài học như thế nào!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Chị, em xin lỗi, em sai rồi, chị, sau này em không dám tái phạm nữa, xin chị đừng nói với cha, nếu không ông ấy sẽ đánh gãy chân em mất."

Thẩm Tử Hiên cầu xin tha thứ, nói.

"Hừ, em cũng biết cha sẽ đánh gãy chân em sao,...bây giờ cút về nhà cho chị."

"Dạ…dạ…"

Thẩm Tử Hiên đến rắm cũng không dám để lại một cái, lần sau có mời cùng lão đại anh ta đi đánh nhau cũng không dám, vội vàng vặn ga chạy moto rời đi rời khỏi hiện trường.

Quá xui xẻo rồi.

Vừa ra ngoài định tìm người được chỉ định phải dằn mặt đã gặp ngay chị gái của mình, nên cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết người mà ông chủ anh ta muốn dạy dỗ là Lục Vân.

Cảnh tượng đột ngột này khiến những thanh xuân kia vốn đang bối rối càng thêm sửng sốt, đầu óc như nhũn ra.

"Cái kia. . . Cô chính là đại tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi?"

Thanh niên cầm đầu sửng sốt hồi lâu mới hỏi một câu như vậy, thái độ đối với Thẩm Tĩnh Nghi cũng có vài phần cung kính.

Cậu ta không sợ Thẩm gia, mà cậu ta sợ Mã Trạch.

Đây là phụ nữ của Mã thiếu gia, sao cậu ta dám đắc tội với cô ta được!

Thẩm Tĩnh Nghi lườm thanh niên một cái, nói: "Đã biết bổn cô nương là ai, sao cậu còn không mau đem đám ruồi nhặng này biến hết đi!"

"Thẩm tiểu thư, đừng nóng giận, chúng tôi sẽ biến, biến liền!"

Mấy thanh niên nhìn Lục Vân ở cách đó không xa một cái xong vội vàng lên xe moto rời đi.

"Thật sự là một đám người không biết tốt xấu."

Thẩm Tĩnh Nghi tức giận quay về phía Lục Vân, Lục Vân cười quái dị nói đùa với cô ta: "Vừa rồi cô thật hung dữ!"

"A..?"

Thẩm Tĩnh Nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không thể nào, người ta rõ ràng là người mỏng manh, yếu đuối dễ bị ăn hiếp.."

…..

Sau khi mấy thanh niên đi chạy moto rời đi, họ lập tức báo tin lại cho Mã Trạch, về phần nội dung tin tức, giống như Dương Quân báo cáo lần trước. Ngay cả giọng điệu và thái độ cũng không thay đổi, nó chỉ đơn giản là diễn lại cốt truyện cũ.

Lần này Mã Trạch học được một chút thông minh, thận trọng hỏi: "Người đàn ông đó tên là Lục Vân phải không?

"Đúng đúng đúng, tên hắn là Lục Vân......Mã thiếu gia, làm sao ngài biết?"

"Mẹ kiếp tụi bây còn dám đi gây sự với hắn, có tin lão tử giết lũ khốn tụi bây không!"

Trước khi máy thanh niên chạy xe moto kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, Mã Trạch đã đá gục từng người một, tàn nhẫn cho họ một bài học, chỉ chốc lát mặt mũi mấy người bọn họ đã bầm dập, còn bị ném đi ra ngoài.

Nhưng họ vẫn chưa hình dung được chuyện gì đã xảy ra.

Mã Trạch cũng rất tức giận, lập tức gọi tất cả các lão đại của Hắc Long Hội đến, đồng thời vạch một đường cảnh cáo cho bọn họ, sau này hễ gặp phải người tên Lục Vân thì nên trốn càng xa càng tốt. Thuộc hạ của các người còn dám khiêu khích đến người đó nữa, lão tử sẽ ném các người xuống sông cho cá ăn!

Những lão đại ngồi nghe bỗng im bặt.

Còn mấy thanh niên chạy moto bị Mã Trạch đánh đã nhanh chóng gọi tên đầu nhím ra, treo cậu ta lên đánh hơn mười phút để xả giận, nếu cậu ta không phải huynh đệ trong Hắc Hổ Đường, có giết chết cậu ta cũng không đủ để xả giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK