Sau khi Park Kwok Chang giới thiệu cách thức đấu châm.
Một đệ tử đến từ Nhật phía sau ông ta lập tức sốt ruột đứng lên, nói: "Tôi tự nguyện làm người mẫu châm cứu, không biết Lâm cô nương có đồng ý không?"
Người này dáng người thấp bé, tướng mạo cũng là cực kì bỉ ổi, một đôi mắt biến thái cứ quét lên những chỗ lồi lõm trước sau trên dáng người kiều diễm của Lâm Thanh Đàn.
Cái nhìn này khiến Lâm Thanh Đàn cảm thấy rất khó chịu.
Vì vậy, cô quyết định dạy cho cậu ta một bài học.
"Được, lát nữa tôi sẽ thi châm lên người cậu."
Lâm Thanh Đàn gật đầu, nhưng sau khi cô nói xong, các đệ tử của Park Kwok Chang lại phát một trận cười khúc khích.
Mặc dù cậu người Nhật này có vóc dáng thấp bé, nhưng sức bền của cậu ta là mạnh nhất trong số họ, bởi vì cha cậu ta là một nhân vật lớn trong Liên đoàn Ninja Đông Dương, từ khi còn nhỏ cậu ta đã được rèn luyện sức bền.
Mặc dù trình độ nhẫn thuật của người này mới học đến nửa vời, nhưng lại có hứng thú với châm cứu, thế nên đã bí mật chạy đến Hàn Quốc, bái Park Kwok Chang làm sư phụ.
Cho dù chỉ học nửa vời thì sức chịu đựng của cậu ta vẫn là không ai sánh bằng.
Lâm Thanh Đàn đã rất không khôn ngoan khi chọn cậu ta.
Park Kwok Chang cũng cười thầm trong lòng, rồi nói: "Đã như vậy rồi, tôi cũng không muốn bắt nạt cô gái nhỏ, người bên cô cũng tự đề cử mình đi!"
Vốn dĩ hai muốn người muốn đi tới doanh trại của đối phương để chọn người mẫu châm cứu, nhưng bây giờ Lâm Thanh Đàn không chọn, Park Kwok Chang tự nhiên cũng không thèm chọn, thể hiện rõ sự tự tin của ông ta.
"Để tôi cho!"
Lục Vân cười cười đi tới trước mặt Park Kwok Chang, sẵn sàng trở thành đối tượng châm cứu của ông ta.
Park Kwok Chang không phản đối.
Tất nhiên, Lâm Thanh Đàn cũng không có ý kiến gì.
Mặt khác, Thiệu Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng nói: "Trận đấu châm này chỉ đại diện cho cá nhân cô, bất kể ai thắng ai thua, không liên quan gì đến Hiệp hội Trung Y Long Quốc của chúng ta."
Ông ta nói như thế chính là muốn vạch rõ mối quan hệ với Lâm Thanh Đàn.
Đợi đến khi Lâm Thanh Đàn thua cuộc, Park Kwok Chang sẽ lại lợi dụng chuyện này để làm ầm ĩ lên, giẫm đạp lên Hiệp hội Trung Y của họ.
Nguyễn Ba, hội trưởng Hiệp hội Trung Y, khi nghe những lời này ngay lập tức nhìn Thiệu Ngọc Thành để biểu thị sự tán thành.
Thông minh.
Thực sự rất chu đáo.
Tuy nhiên, Park Kwok Chang đã nói một cách mỉa mai: "Một tên bại tướng như anh vẫn còn mặt mũi lên tiếng ở đây? Anh đã quên lần trước tôi đã giẫm lên mặt anh như thế nào rồi sao?"
Sắc mặt của Thiệu Ngọc Thành lập tức tái xanh.
Tức giận đến cực điểm!
Chẳng qua là Park Kwok Chang và Lâm Thanh Đàn đều không để ý đến ông ta, trận đấu châm giữa hai bên chính thức bắt đầu.
Park Kwok Chang cười nói: "Cô Lâm, mời cô đi trước."
"Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu."
Lâm Thanh Đàn cầm một chiếc châm nhỏ, châm vào một huyệt đạo trên cánh tay của cậu người Nhật.
Cậu người Nhật không những không tỏ ra đau đớn mà còn lộ ra vẻ thích thú, thậm chí còn nhắm mắt lại một cách vô cùng bỉ ổi, hít một hơi thật sâu.
Vì sao cậu ta lại chủ động làm đối tượng châm cứu?
Chính là hy vọng được tiếp xúc gần gũi với Lâm Thanh Đàn!
Một cô gái xinh đẹp có thân hình còn nóng bỏng như vậy, khi Lâm Thanh Đàn ấn lên huyệt vị trên người cậu ta để tiến hành thi châm, thì xương cốt trên người cậu ta đã gần như nhũn ra.
Hít một hơi thật sâu để hút hết hương thơm của người phụ nữ trong không khí.
Xém chút cậu ra đã đạt được cực khoái.
Lâm Thanh Đàn thi một châm nữa, sau đó dừng lại.
Châm đầu tiên căn bản không nhìn ra bất cứ điều.
Park Kwok Chang tự tin mỉm cười, đồng thời cầm một cây châm châm vào cánh tay của Lục Vân.
Châm của ông ta màu vàng.
Trông rất phong cách.
Khi Lâm Thanh Đàn thi châm thứ hai.
Park Kwok Chang cũng theo sát phía sau.
Lâm Thanh Đàn tiếp tục thi châm thứ ba.
Ngay lúc này.
Chỉ thấy vẻ mặt của cậu người Nhật vốn đang biểu lộ sự hưởng thụ, lông mày đã thoáng nhăn lại một phát.
Chỉ bằng ba châm này, người ra đã có thể nhìn ra hình dạng của châm pháp.
Mặc dù trước trận đấu đám người Nguyễn Ba có chế nhạo, nhưng khi trận đấu thực sự bắt đầu, bọn họ đã im lặng tập trung quan sát hai người họ.
Khi họ nhìn thấy Lâm Thanh Đàn cầm chiếc châm thứ ba, đôi mắt họ như đông cứng lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Nhìn từ kỹ thuật châm cứu của Lâm Thanh Đàn, có thể thấy cô có năng lực, trình độ của cô cũng không phải gà mờ.
Đợi đến cây châm thứ năm.
Dường như đã nhìn ra điều gì đó, họ đồng loạt nhìn về phía Dư Hồng Văn, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.
Bởi vì châm pháp của Lâm Thanh Đàn rất giống với Dư Hồng Văn, nhưng lại có chỗ không giống.
Thứ Lâm Thanh Đàn sử dụng là Cửu Chuyển Hồi Dương Châm bản nghịch hướng.
Nguyễn Ba trịnh trọng hỏi: "Lão Dư, ông dạy Lâm cô nương kia bộ châm cứu này sao? Tại sao trông rất kỳ quái vậy?"
"Hừ, không nên gọi tôi là lão Dư, tôi không quen người không có trình độ."
Dư Hồng Văn căn bản không thèm trêu chọc ông ta, tất nhiên cũng không có tâm tình cùng ông ta giải thích.
Nguyễn Ba không thể không ngậm miệng lại, ánh mắt lại quay về hiện trường đấu châm.
Cả hai bên đã đi đến châm thứ bảy.
Cậu người Nhật đã bắt đầu há miệng hít khí, trên trán mồ hôi chảy ra đầm đìa, hiển nhiên là không được khỏe.
Ngược lại, Lục Vân vẫn bình tĩnh.
Châm thứ tám.
Châm thứ chín.
Khuôn mặt của cậu người Nhật đã đầy vẻ đau đớn, các cơ trên mặt cậu ta cũng bắt đầu co giật.
Nguyễn Ba và những người khác hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ đã khẳng định được châm pháp của Lâm Thanh Đàn có cùng nguồn gốc với Dư Hồng Văn, nhưng nó lại được thực hiện ngược lại.
Chỉ cần thành thạo bộ châm pháp này là đủ để chiếm một vị trí trong lĩnh vực Trung Y, giống như Dư Hồng Văn khi đó, nhờ một bộ châm pháp có thể nổi tiếng khắp thế giới.
Trong số những người này, Thiệu Ngọc Thành là người có tâm trạng phức tạp nhất.
Trên thực tế, khi Lâm Thanh Đàn châm chiếc châm thứ năm, ông ta đã nhận ra cô gái trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi này có trình độ châm cứu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu 'Sư phụ'.
Thật không ngoa khi nói rằng cô là một thiên tài châm cứu.
Cho nên, Thiệu Ngọc Thành đứng phía sau rất khôn ngoan mà ngậm miệng lại.
Mọi người đều cho rằng bộ châm pháp của Lâm Thanh Đàn đã kết thúc ở đây, cây châm tiếp theo sẽ bắt đầu ở bộ châm pháp khác khác, nhưng không ai ngờ Lâm Thanh Đàn thực sự đã thêm một cây châm khác theo đường kinh mạch của cây châm thứ chín.
Mười châm!
Chương 245 Đấu châm (3)
Mười châm! !
Đám người Nguyễn Ba đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Bọn họ cũng giống Dư Hồng Văn trước kia, cho rằng Cửu Chuyển Hồi Dương Châm chỉ có chín châm, nhưng lúc này đây, Lâm Thanh Đàn đã châm tới châm thứ mười.
Châm này đã triệt để phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Đồng thời cũng đục ra một vết nứt dài trên tư tưởng ngoan cố của bọn họ.
Thật chấn động!
Tuy nhiên biết rõ sẽ mặt nóng dán mông lạnh, nhưng Nguyễn Ba vẫn nhịn không được mà hỏi Dư Hồng Văn lần nữa: "Lão Dư, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm này của ông, sao lại nhiều thêm một châm rồi? Chẳng lẽ đây là phiên bản bổ sung do ông sáng tạo ra?"
"Hừ!"
Dư Hồng Văn cười lạnh một tiếng, nói "Đâu chỉ nhiều ra một châm, bộ Cửu Chuyển Hồi Dương Châm này đã nhiều hơn chừng mười hai châm, những thứ này đều là sư phụ truyền thụ lại cho của tôi."
"Mười hai châm......"
Mọi người lập tức bị mấy lời này làm chấn động thật mạnh, miệng há to, chậm chạp không cách nào khép lại.
Dư Hồng Văn thấy bộ dạng này của bọn họ thì nội tâm sảng khoái không thôi, tiếp tục chế ngạo:
"Sư phụ tôi nắm giữ Kỳ Môn châm pháp, không chỉ dừng lại ở bộ Cửu Chuyển Hồi Dương Châm này, mà còn có Quỷ Môn Thất Khấu Thứ, Minh Vương Sinh Tử Châm...
Nếu không các người thử nghĩ đi, tại sao tôi đã một bó to tuổi rồi vẫn còn muốn chạy đến đây ngồi xem bệnh?
Tất cả là vì sư phụ của tôi đã từng nói, sẽ truyền thụ hết những châm pháp này cho tôi."
"Híz——"
Mọi người hít sâu một hơi.
Quỷ Môn Thất Khấu Thứ, Minh Vương Sinh Tử Châm, mấy món này đều là những Kỳ Môn châm pháp gần như thất truyền đó...!
Làm sao Lâm cô nương trẻ tuổi như vậy có thể biết được điều đó?
Rốt cục cô ấy có lai lịch ra sao?
Thiệu Ngọc Thành lập tức như bị sét đánh, triệt để ngây người.
Trong đám người này, bất kể là phái Bổ Thổ, Lỗ Phong Bình, phái Ôn Bệnh, Ngô Đồng Khả, hay là phái Hỏa Thần, Trịnh Văn An, đều có sở trường là thuốc Trung y, nói về phương diện châm cứu cũng không hiểu biết nhiều.
Cho nên chỉ có ông ta mới biết được, khi những thứ Kỳ Môn châm pháp này xuất thế sẽ có ý nghĩa như thế nào.
Chuyện này chắc chắn sẽ gây ra một hồi chấn động trong giới châm cứu!
Là một cơn chấn động trước giờ chưa từng có! !
Mà giờ khắc này.
Ngay sau khi Lâm Thanh Đàn châm xong châm thứ mười, cậu người Nhật đã thống khổ run rẩy toàn thân, biểu cảm trên mặt cũng chỉ có thể dùng từ dữ tợn để hình dung.
Cậu ta hối hận rồi!
Cậu ta không nên tới làm người mẫu châm cứu này mới đúng...!
"Sư phụ… tôi… tôi sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, tôi nhận..."
Cậu người Nhật vô cùng thống khổ gào thét, câu nói trên, gần như đã dùng hết sức lực toàn thân của hắn.
Cậu ta muốn nhận thua.
Thế nhưng chữ 'thua’ còn chưa kịp nói ra miệng, đã đột nhiên nghe thấy Park Kwok Chang hét lớn một tiếng: "Cố gắng chống đỡ, tôi chỉ còn một châm nữa sẽ phân thắng bại!"
Giọng nói của ông ta mang theo vẻ run rẩy.
Rõ ràng là ông ta cũng hoảng hồn.
Bây giờ Park Kwok Chang đang châm châm thứ chín lên người Lục Vân, châm thứ mười còn chưa rơi xuống.
Nhưng ông ta biết rõ, dựa theo trình tự bình thường, cho dù châm thứ mười có đâm xuống, cũng không có khả năng thắng được Lâm Thanh Đàn.
Chẳng lẽ hôm nay ông ta thật sự sẽ bại trận ở đây?
Đương nhiên Park Kwok Chang không cam lòng, cho nên khi châm tới châm thứ mười, ông ta đã chọn ngay một huyệt vị đau nhất trên người để ra tay.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hơn nữa.
Còn thẳng tay đâm sâu chừng hai tất.
Trước khi đấu châm hắn đã nói quy tắc là, chiều sâu châm đi vào không được vượt quá 0.5 tất, bởi vì có một vài huyệt vị, đâm sâu quá 0.5 tất sẽ xảy ra vấn đề lớn, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.
Bọn hắn tổ chức đấu châm không thể để xảy ra án mạng.
Nhưng mà bây giờ.
Park Kwok Chang đã suy nghĩ khác đi.
Chuẩn bị lấy tốc độ cực nhanh, đẩy kim châm vào sâu 2 tất, sau đó lại nói là 1,5 tất, chỉ cần che dấu tốt, người khác căn bản sẽ không nhìn ra, cho là ông ta chỉ đâm 0.5 tất.
Xác thực thủ pháp của Park Kwok Chang rất nhanh, kim châm nhấn một cái rồi nhấc lên, không sơ hở chút nào.
Đổi lại là người bình thường, chỉ cần vừa chạm tới chỗ này, tuyệt đối sẽ cảm giác được một cơn đau đớn kịch liệt, sau đó toàn thân run rẩy ngã xuống đất.
Thế nhưng mọi chuyện vượt ngoài dự tính của Park Kwok Chang.
Lục Vân làm như không cảm thấy gì, trên mặt cũng không chút biểu cảm đau đớn nào, thậm chí ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu một cái.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ tên này đứt mất dây thần kinh đau rồi?
Hay là cung phản xạ của hắn dài hơn người bình thường?
Bất kể là nguyên nhân gì.
Tình thế này vẫn vô cùng bất lợi với Park Kwok Chang.
Trên mặt Lâm Thanh Đàn lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Lại đến phiên tôi thi châm, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm bản nghịch hướng, châm thứ mười một."
Tên người Nhật kia vẫn một mực cắn răng kịch liệt co quắp, chuẩn bị nhịn đến lúc Park Kwok Chang thi triển ra châm thứ mười.
Bởi vì sư phụ của cậu ta đã nói, một châm này sẽ phân thắng bại.
Chỉ cần châm thứ mười này, sư phụ sẽ đâm cho người đối diện ngất đi, mà cậu ta chỉ cần nhẫn nại một chút nữa thôi bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Thế nhưng.
Châm thứ mười của Park Kwok Chang rơi đi, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này đối với cậu người Nhật mà nói là tàn nhẫn cỡ nào, là tuyệt vọng cữ nào chứ!
"Tôi nhận......"
Cậu người Nhật bỏ cuộc rồi.
Châm thứ mười một sắp buông xuống, cậu ta sẽ không chịu nổi đâu, cho nên cậu ta lập tức chuẩn bị nhận thua, nhanh đến mức xém chút nữa đã tự cắn vào đầu lưỡi của mình.
Nhưng mà.
Một màn vừa diễn ra lúc nãy lại xảy ra.
Chữ ‘thua’ của hắn vẫn không kịp nói ra.
Chỉ có điều là lần trước do Park Kwok Chang cắt đứt, còn lần này, là do Lâm Thanh Đàn, trước khi cậu ta kịp nói ra đã đâm xuống châm thứ mười một.
Lâm Thanh Đàn vẫn nhỏ giọng dịu dàng như cũ: "Trung Quốc chúng ta là một quốc gia đề cao tình hữu nghị, chưa bao giờ biết làm chuyện gì quá phận, những người nước ngoài từng tới Trung Quốc trở về đều nói chúng ta là người hòa ái dễ gần, tôi cũng sẽ vô cùng nhẹ nhàng giúp anh thi châm nha!"
"A...——"
Đầu cậu người Nhật đau nhức muốn nứt, linh hồn đều phảng phất bị xé nứt ra, ngay khi châm thứ mười một hạ xuống thì lập tức ngất đi.
Nếu như cậu ta đã ngất, trận đấu châm này tự nhiên cũng phải chấm dứt.
Lâm Thanh Đàn tổng cộng dùng mười một châm.
Sắc mặt Park Kwok Chang cực kỳ khó coi, nói: "... Châm thứ mười một của tôi còn chưa châm xuống, bây giờ nói ai là người thắng vẫn còn quá sớm."
Chỉ cần ông ta châm xuống châm thứ mười một, châm cho Lục Vân ngất đi, đến lúc đó hắn sẽ có lý do để trận tỷ thí trở thành thế hoà không phân thắng bại.
Thua?
Tuyệt đối không có khả năng!