Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 461: Khốn cảnh của Lâm Thanh Đàn

Nếu Ông Chính Nguyên đã nói xin lỗi thì Lục Vân cũng không tiếp tục làm khó dễ mà trực tiếp thả cho ông ta rời khỏi Đan Dương Tông.

Do suy xét đến an toàn của Lâm Thanh Đàn, Lục Vân không để cô lộ diện nên mãi đến khi Ông Chính Nguyên rời đi thì cũng không biết vừa rồi ông ta đã xin lỗi người phụ nữ nào.

Mặc kệ là người phụ nữ nào cũng không phải là người mà ông ta có thể trêu chọc.

Đầu trọc thực sự quá khủng bố.

Ông Chính Nguyên buồn bực sờ sờ cái đầu trần trùng trục của mình, cười khổ một tiếng.

Thôi, coi như đến Đan Dương Tông đổi kiểu tóc đi.

Mà phải công nhận là rất mát mẻ, nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước đó nhiều.

Ông Chính Nguyên chắc chắn sẽ không nói ra chuyện hôm nay, mất mặt, nhưng ông ta biết mình không nói thì người của Đan Dương Tông cũng sẽ nói.

Nhiều người nhiều miệng mà.

...

Lục Vân dạy dỗ Ông Chính Nguyên xong thì không dừng lại quá lâu, nhân lúc Đan đám người Dương Tông vẫn còn đờ đẫn, hắn đã quả quyết rời đi.

Hắn đi đến phía sau núi và đến trước cửa nhà đá, Lục Vân liền quan tâm hỏi: "Mộc trưởng lão, chị hai của tôi thế nào rồi?"

"Sau khi uống đan dược chữa thương, thương thế của cô Lâm đã khá hơn nhiều, nhưng còn cần tĩnh dưỡng một thời gian." Mộc Bình thành thật trả lời.

Lục Vân nhìn về phía Lâm Thanh Đàn, thấy mặc dù sắc mặt của cô vẫn hơi trắng, nhưng đã đã khá hơn trước đó nhiều, vì thế hắn mới yên lòng lại.

"Chị hai, em vừa ra ngoài dạy cho tên chết tiệt làm chị bị thương một trận, giúp ngươi trút cơn giận này." Lục Vân cười an ủi bà nói.

Lâm Thanh Đàn đã sớm đoán được mục đích vừa rồi hắn đi ra, không khỏi lườm hắn một cái: "Em trai, em vẫn bá đạo như vậy, người ta cũng không phải cố ý."

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Lâm Thanh Đàn sớm đã trào lên dòng nước ấm, cảm động không thôi.

Trước kia lúc ở bên ngoài, Tiểu Lục Vân cũng như vậy, không thể nhìn thấy mấy chị của hắn chịu chút tủi thân nào, không nghĩ tới ở Côn Luân này cũng như thế.

Lâm Thanh Đàn cảm thấy rất hạnh phúc vì có được người em trai như thế.

Lục Vân bá đạo nói: "Em mặc kệ ông ta có cố ý không, chỉ cần dám làm chị của em bị mất một sợi tóc thì nắm đấm của Lục Vân này cũng không nhân nhượng!"

Các chị gái chính là vảy ngược của hắn, chỉ có hắn được ăn hiếp, còn người khác thì không!

Mặc kệ ông ta có vương quyền phú quý hay có phải tu luyện giả hay không thì hắn vẫn đánh.

Mộc Bình nghe Lục Vân nói vậy, cảm nhận được khí tức bá đạo phát ra trên người hắn thì trong lòng không khỏi rung động.

Cũng may đêm hôm đó khi tìm kiếm Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, họ chưa kịp động vào Lâm Thanh Đàn mà chỉ đụng phải Lục Vân, nếu họ động Lâm Thanh Đàn trước thì chắc Sát Thần này đã trực tiếp vọt tới Côn Luân mà đâm thủng cả trời rồi.

Mộc Bình rất hoảng sợ.

"Lục tiền bối..." Mộc Bình chần chờ một lát rồi nói: "Tôi muốn nói với anh một chút vấn đề của cô Lâm."

"Mời nói." Chỉ cần là chuyện có liên quan đến chị mình thì Lục Vân đều rất để bụng.

"Cô Lâm trời sinh thông minh, năng lực lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế cực mạnh, phải nói là người có khả năng lĩnh ngộ kinh khủng nhất từ trước đến nay của Đan Dương Tông chúng tôi."

"Nhưng liên tục hai lần lĩnh ngộ gián đoạn đã ảnh hưởng cô Lâm rất lớn, vấn đề thương tích là việc nhỏ, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục..."

"Tôi lo lắng là lần lĩnh ngộ thứ ba có thể sẽ khó hơn cả hai lần trước gấp mấy chục lần, thậm chí là hơn trăm lần." Mộc Bình nói, nhìn về hướng Lâm Thanh Đàn với ánh mắt phức tạp.

Khả năng lĩnh ngộ của Lâm Thanh Đàn đối với tâm pháp Thanh Đế rất khủng bố, chỉ cần vài ngày đã lĩnh ngộ được tầng thứ chín, chỉ còn thiếu tầng cuối cùng là có thể lĩnh ngộ hoàn chỉnh.

Phải biết từ trước đến nay Đan Dương Tông chỉ có La trưởng lão lĩnh ngộ sâu nhất đối với tâm pháp Thanh Đế, nhưng cũng chỉ tới tầng thứ bảy mà thôi.

Mộc Bình mới đến tầng thứ năm.

Đây là vấn đề tư chất, đồng thời cũng là vấn đề cơ duyên, tư chất của họ và cơ duyên chỉ có nhiêu đó, cho nên mặc kệ lĩnh ngộ bao nhiêu lần cũng chỉ đến trình độ này.

Nhưng Lâm Thanh Đàn thì khác.

Cơ duyên của Lâm Thanh Đàn và Thanh Đế cực sâu, lĩnh ngộ một lần liền đến tận tầng thứ chín mà còn không có dấu hiệu ngừng lại, chứng tỏ rất có khả năng cô sẽ hoàn toàn lĩnh ngộ xong mười tầng tâm pháp.

Giống như cầm thùng gỗ đi đến giếng lấy nước, thể tích tương tự mà Mộc Bình chỉ lấy được một nửa, nước giếng không chảy ra nữa, một nửa chính là thu hoạch cuối cùng của bà ta.

Mà Lâm Thanh Đàn vốn có thể đổ đầy thùng gỗ, kết quả khi nước giếng còn đang chảy thì đột nhiên bị quấy nhiễu, cuối cùng chính là nước giếng vẩn đục.

Không sai, nước giếng vẩn đục mà không phải bị cắt đứt.

Đây là kết quả khác biệt một trời một vực.

Nếu như chỉ là bị cắt đứt thì Lâm Thanh Đàn đã lĩnh ngộ được tầng thứ chín, lần sau chỉ cần cô bắt đầu lĩnh ngộ từ tầng thứ chín là được.

Dù cô không lĩnh ngộ được tầng thứ mười thì có chín tầng tâm pháp này cũng đã đủ.

Nhưng kết quả lại là vẩn đục, điều này có nghĩa là chín tầng tâm pháp Lâm Thanh Đàn lĩnh ngộ được trước đó do bị âm thanh quấy nhiễu nên trở nên hỗn loạn không chịu nổi, hết thảy cần bắt đầu lại từ đầu.

Hơn nữa độ khó bắt đầu lại từ đầu cũng gia tăng rất nhiều.

Một bên là viết chữ trên tờ giấy trắng, một là trang giấy tràn ngập những chữ viết hỗn loạn, sắp xếp những chữ viết đó thành câu, rõ ràng là độ khó của cái sau lớn hơn nhiều.

Huống chi Lâm Thanh Đàn còn liên tục bị cắt ngang hai lần nên càng hỗn loạn không chịu nổi.

Mộc Bình báo tình hình này cho Lục Vân làm hắn cảm thấy càng khó chịu.

Lúc đầu là do hắn cắt ngang, Lục Vân rất hổ thẹn, không nghĩ tới lại tạo thành nhiều khốn khổ cho chị Thanh Đàn như vậy.

Lâm Thanh Đàn thì nhìn rất thoáng, dịu dàng an ủi: "Không có gì đâu em trai, chuyện này không liên quan tới em, là chị quá tham lam muốn một lần lĩnh ngộ toàn bộ tâm pháp."

"Nếu như mỗi lần chị chỉ lĩnh ngộ một tầng rồi chủ động dừng lại cho chắc, chờ triệt để ổn định lại rồi mới lĩnh ngộ tầng tiếp theo thì không cần lo bị cắt ngang rồi."

Chủ yếu là Lâm Thanh Đàn không đủ kinh nghiệm.

Nếu mỗi lần lĩnh ngộ xong một tầng thì dành thêm chút thời giờ để ổn định lại, sau đó lại lĩnh ngộ tầng tiếp theo thì dù bị cắt ngang thì lần sau cũng chỉ cần bắt đầu lĩnh ngộ từ tầng đó là được.

Mộc Bình cũng nói: "Tôi cảm thấy lấy tư chất của cô Lâm thì chỉ cần tốn thêm chút thời gian là có thể thành công lần nữa."
Chương 462: Truyền thuyết về một người đầu trọc

Nghe hai người an ủi, rất nhanh Lục Vân đã thoải mái lại.

Hắn biết chuyện đã xảy ra thì áy náy đến mức nào cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại dễ ảnh hưởng đến cảm xúc của Lâm Thanh Đàn.

Điều Lục Vân có thể làm chính là cố gắng bù đắp.

"Chị hai, chị dưỡng thương cho khoẻ trước đi rồi lại đến lĩnh ngộ tâm pháp đi, mặc kệ cần thời gian bao lâu thì em cũng đi với chị."

Lâm Thanh Đàn trầm mặc một chút rồi lắc đầu nói: "Yên tâm đi em trai, một mình chị ở lại nơi này là được, chị cả họ đang chờ em trở về!"

Cô cũng không biết mình cần thời gian bao nhiêu mới lĩnh ngộ xong tâm pháp Thanh Đế, không có khả năng để Tiểu Lục Vân lãng phí thời gian ở đây với mình.

Từ trước đến nay Lâm Thanh Đàn luôn khéo hiểu lòng người như thế.

Lục Vân há to miệng muốn nói gì đó, Lâm Thanh Đàn lại mở miệng chặn lời hắn: "Được rồi, chị biết em muốn nói cái gì, chị cũng không phải con nít nên không cần em ở đây chung đâu."

"Hơn nữa em không ở nơi này thì chị càng có thể ổn định tâm trí, tránh mỗi ngày cứ..."

Mặt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, không tiếp tục nói nữa.

Lục Vân lại sốt ruột mà hỏi: "Tránh mỗi ngày thế nào? Chị Thanh Đàn, chị không biết nói chuyện chỉ nói một nửa là chuyện rất thất đức sao?"

Lâm Thanh Đàn oán hận lườm hắn một cái rồi nói: "Tránh mỗi ngày chị cứ muốn gặp mặt em, giờ em hài lòng chưa?"

"Hắc hắc, hài lòng hài lòng, chị hai ôm một cái đi."

Lục Vân cười tiến lên, giơ một tay ôm lấy thân thể mềm mại nở nang của Lâm Thanh Đàn vào ngực, nhịn không được sợ hãi thán phục, thật là quá tuyệt diệu, bình thường lúc mua nội y chắc phải tìm thật lâu đúng không?

Không ổn!

Về sau dáng người của chị Thanh Đàn sẽ trở thành vướng víu, tựa như Sở Dao nói ấy, đoán chừng bên dưới sẽ bị kẹp lại.

Mộc Bình: "..."

Thức ăn cho chó này thật sự là ăn không hiểu nổi.

Hai người tách ra.

Mộc Bình nói: "Lục tiền bối yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt cô Lâm giúp anh."

"Làm phiền."

Lục Vân khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Thanh Đàn: "Chị hai, nếu chị chịu tủi nhục gì ở Đan Dương Tông thì chỉ cần kêu gọi em thông qua phù bình an, em lập tức chạy tới."

Nghe thấy câu này, trên trán Mộc Bình lập tức ứa mồ hôi lạnh.

Có Sát Thần là anh thì chúng tôi nào dám để cô Lâm chịu chút tủi nhục nào!

"Anh Lục..." Lúc này Cốc Thanh Sơn bỗng đi đến, thân thiết cười nói: "Anh Lục, Lữ Khinh Nga của Vân Sơn Thư Viện thỉnh cầu gặp anh một lần."

"Không gặp." Lục Vân quả quyết từ chối.

Hắn không có chút thiện cảm nào với người đàn bà kia, nhưng sau đó ánh mắt lại sáng lên, tiến đến bên tai Lâm Thanh Đàn nói một câu thì thầm, một giây sau chỉ thấy Lâm Thanh Đàn bỗng trợn to đôi mắt.

"Thật sao?"

Cô không thể tin được lại có người giống Vương Băng Ngưng như đúc.

Lục Vân cười gật đầu nói: "Đảm bảo, cho nên nếu chị có cơ hội nhìn thấy cô ấy thì nhất định không được cảm thấy kinh ngạc, còn nữa, tạm thời đừng để họ biết sự tồn tại của chị tư."

Lâm Thanh Đàn trầm ngâm một chút rồi nói: "Chị hiểu ý em, yên tâm đi, miệng của chị rất kín."

Nói xong, cô thề thốt vỗ nhẹ ngực, cái vỗ này quả thực là làm dậy lên từng đợt gợn sóng không ngừng nghỉ.

Lục Vân mở rộng tầm mắt.

Hắn vội vàng di chuyển thân thể, chặn tầm mắt Cốc Thanh Sơn lại để ăn một mình.

Cốc Thanh Sơn lúng túng cười một tiếng rồi nói: "Anh Lục đừng như vậy, tôi là chính nhân quân tử, thứ không nên nhìn thì tôi sẽ không nhìn nhìn."

Lúc đầu ông ta dời ánh mắt đi rất nhanh, kết quả Lục Vân chặn lại như thế lại như ông ta như rất hèn mọn.

Ban đầu Lâm Thanh Đàn còn không biết họ đang nói gì, cúi đầu liếc nhìn mới nhận ra là dao động của mình quá lớn, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức càng đỏ lên mấy phần.

Xem ra sau này phải chú ý nhiều hơn, dù sao cũng không phải trong nhà.

Mộc Bình: Tôi tuyệt đối không tự ti!

Họ rời khỏi nhà đá, Lục Vân liên tục dặn dò Cốc Thanh Sơn nhất định phải chiếu cố tốt cho chị hai nhà mình, nếu dám để cô chịu chút tủi nhục nào thì hắn tuyệt đối không khoan dung.

Cốc Thanh Sơn liên tục đáp ứng.

Lục Vân thấy ông ta vẫn mang dáng vẻ muốn nói lại thôi kia thì nghi hoặc hỏi: "Có phải Cốc Tông Chủ còn gì muốn nói với tôi không, cứ việc nói đi, tôi sẽ không chế giễu ông."

"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn thấy tâm tư của mình bị Lục Vân nhìn thấu thì gượng cười hai tiếng và nói: "Anh Lục, thật sự có một chuyện, là linh hỏa kia..."

"Linh hỏa? Linh hỏa gì? Cốc Tông Chủ đừng nói lung tung, coi chừng tôi kiện ông phỉ báng đó!"

Cốc Thanh Sơn còn chưa nói xong lại đột nhiên bị Lục Vân lên tiếng cắt ngang, dáng vẻ vô tội như tôi tuyệt đối không có trộm linh hỏa của các người.

Tu luyện giả có thể gọi là trộm sao?

Đó gọi là cơ duyên!

Huống chị linh hỏa đã sớm hoà hợp với ngón tay của Lục Vân, muốn trả lại cũng không được, cũng đâu thể kêu hắn chặt mất ngón tay mình đúng không?

Không thể nào? Không thể nào đúng không? Đâu có ai tàn nhẫn như vậy đúng không?

Cốc Thanh Sơn: "..."

Trước đó khi Lục Vân giao thủ với Ông Chính Nguyên rõ ràng đã phóng ra linh hỏa, gần như tất cả mọi người trong Đan Dương Tông đều nhìn thấy rõ ràng.

Hắn lại dám nói không có lấy?

Ông từng thấy người mở mắt nói dối rồi, nhưng chưa từng gặp ai nói dối đến không hợp lẽ thường như thế.

Coi như vừa rồi là đánh rắm đi!

Cốc Thanh Sơn cười làm lành nói: "Vâng vâng vâng, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Lục, anh Lục tuyệt đối không phải loại người mặt dày vô sỉ ngang ngược vô lý ăn trộm rõ ràng rồi lại nhất quyết chối cãi nói không có, anh Lục nói không có lấy chính là không lấy."

Lão già này giỏi lắm!

Lục Vân thầm mắng một tiếng trong lòng, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói: "Nếu Cốc Tông Chủ cũng tin tưởng tôi thì tôi sẽ không giải thích thêm, cáo từ!"

Lục Vân rời đi Đan Dương Tông thật nhanh, không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, cho nên trên cơ bản không có mấy người biết hắn đã rời khỏi, còn tưởng rằng hắn khiêm tốn trốn trong một góc nào đó.

Mặc dù Lục Vân rời đi, nhưng trong một đoạn thời gian sau đó trên Côn Luân lại lưu truyền truyền thuyết về một người đầu trọc.

Gần như tất cả tông môn đều biết Đan Dương Tông đột nhiên xuất hiện một thanh niên đầu trọc có thực lực cực kỳ khủng bố, cả Ông Chính Nguyên Kim Đan Kỳ trung kỳ cũng chỉ có nước bị chỉ có bước bị treo lên đánh trước mặt hắn.

Côn Luân lại chấn động lần nữa.

Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, cũng không biết gần đây Đan Dương Tông ăn may cái gì mà đầu tiên là sinh ra một vị người kế thừa ý chí của Thanh Đế, sau đó lại xuất hiện một cường giả đầu trọc.

Đan Dương Tông đang muốn quật khởi sao!

Thế là lại có vô số tông môn nối liền không dứt đến cửa thăm hỏi, muốn gặp thanh niên đầu trọc trong truyền thuyết kia một lần, kết quả cũng không có kết quả rời đi như lần trước họ tới chào hỏi người kế thừa ý chí của Thanh Đế,.

Đương nhiên đây là chuyện sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK