Lúc này, trong đầu Lý Lộ chỉ toàn ý nghĩ muốn kéo Tiêu Thấm chôn cùng, cô ta hoàn toàn không nghe ra trong giọng nói của A Tổ có gì bất thường.
Địa điểm gặp mặt tại nhà thuê của A Tổ.
Lý Lộ lập tức lao ngay tới nơi gặp mặt.
Khi cô ta chạy tới nhà thuê, A Tổ và các đàn em của anh ta đều ở đó và bọn họ đều nhìn Lý Lộ với ánh mắt kỳ lạ.
Thế nhưng Lý Lộ lại không nhận ra điều đó.
Bây giờ cô ta đã hoàn toàn mất trí nên khi vừa mới gặp nhau, cô ta đã gào lên với A Tổ: “Bất kể phải dùng cách gì, trói hay đánh thuốc mê đều được. Tóm lại, tôi muốn dùng mọi cách để tiêu diệt Tiêu Thấm!”
Còn tên tu đạo giả bên cạnh Tiêu Thấm thì sao?” A Tổ hỏi.
“Bên các cậu nhiều người như vậy, còn tên tu đạo giả đó chỉ có một mình. Không biết dùng kế diệu hổ ly sơn sao? Chắc chắn sẽ có lúc Tiêu Thấm ở một mình, chuyện này còn cần tôi dạy mấy cậu ư?”
“Đây khác nào đùa với lửa. Nếu như tên tu đạo giả kia phát hiện ra Tiêu Thấm xảy ra chuyện, nhất định sẽ không tha cho chúng ta.”
“Sau khi quay video Tiêu Thấm xong, cậu hãy ra nước ngoài đi. Cho dù hắn ta có bản lĩnh như thế nào thì làm sao có thể ra tận nước ngoài đuổi giết cậu? Hai chân của cậu dùng để làm gì? Để trưng bày à?”
“Chị Lý, chị đừng nói với tôi bằng giọng hống hách như vậy…”
“Giọng điệu hống hách?”
Nghe được lời nói của A Tổ, mũi của Lý Lộ lập tức vặn vẹo. Nó thực sự bị vẹo vì cô ta mới sửa mũi vào nửa năm trước.
Lý Lộ gào lên: “Sao nào, biết tôi bị đuổi khỏi Đàm gia, ngay cả con chó là cậu cũng muốn cắn chủ sao? Cậu cắn một cái thử xem?”
“Chị Lý, chị đừng kích động như vậy…”
“Đừng nói nhảm với tôi nữa, cứ làm theo lời tôi nói đi. Tôi muốn cậu phải cho một tôi một kết quả trong vòng ba ngày.”
“Ba ngày có ngắn quá không?”
“Đừng nói điều kiện với tôi, đây là mệnh lệnh. Sau khi hoàn thành công việc, toàn bộ tiền trong tấm thẻ này sẽ thuộc về các cậu.”
Lý Lộ lấy một tấm thẻ VIP của Thương hội Long quốc rồi lạnh lùng ném vào mặt A Tổ.
Mặc dù đã bị đuổi khỏi Đàm gia nhưng dù sao cô ta cũng từng là một minh tinh nổi tiếng nên cô ta cũng có một khoản tiết kiệm, bằng chứng chính là tấm thẻ chí tôn của Thương hội Long quốc.
Tấm thẻ ném thẳng vào mặt A Tổ như thể tát vào mặt anh ta.
A Tổ không nói gì.
Sau khi im lặng một hồi, anh ta nhặt tấm thẻ đen chí tôn từ dưới mặt đất lên, dường như đã hạ quyết tâm nói: “Lý Lộ, chị biết A Tổ tôi rất tham tiền. Thậm chí vì tiền mà tôi có thể làm một số việc bẩn thỉu cho chị.”
“Nhưng chị biết đấy, đối với một người đàn ông, ngoài tiền ra còn một thứ vô cùng quan trọng đó là tôn nghiêm.”
“Mấy năm nay, chị ra lệnh cho tôi và tôi cũng chưa từng nói gì nhưng chị cứ được một tấc lại tiến một thước. Hết lần này đến lần khác, dùng tiền chà đạp lên tôn nghiêm của tôi. Lần này, chị lại muốn anh em xông vào chỗ chết…”
Ánh mắt A Tổ lấp lóe, nói từng chữ một. Đột nhiên anh ta gấp tấm thẻ đen trong tay lại và đáp trả thẳng vào mặt Lý Lộ, nói: “Chị thật sự cho rằng chỉ bằng một chút tiền này thì có thể đối xử với người khác như một con chó ư?”
Cuối cùng, giọng nói của A Tổ đã trở thành tiếng gầm.
Sự tức giận tích tụ mấy năm qua bùng phát vào giờ phút này, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Lý Lộ như thể anh ta là một người hoàn toàn khác.
“Cậu…Cậu phản rồi…”
Lý Lộ sửng sốt, nhìn thấy các đàn em của A Tổ tiến lại gần mình. Cô ta nhận ra có điều gì đó không ổn liền hét lên: “Các người…Các người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư?”
A Tổ cười lạnh: “Lý Lộ, tôi vốn tưởng rằng tôi đã làm việc cho chị lâu như thế, không có công lao cũng có khổ lao nhưng tư thế kiêu ngạo của chị thực sự khiến tôi rất không vui!”
Nói xong, anh ta tát thẳng vào mặt Lý Lộ.
Lý Lộ mới bị Đàm Trí Minh đánh không lâu, vết thương ở khóe miệng vừa mới lành. Hiện tại lại bị A Tổ tát một phát nữa khiến cho máu lại bị chảy ra.
“Tôi…Tôi cảnh cáo cậu không được làm loạn…”
Lý Lộ cảm thấy hoảng sợ, đứng dậy muốn trốn ra ngoài nhưng lại bị hai đàn em của A Tổ chặn ngoài cửa.
“Chị muốn chúng tôi luân phiên cưỡng hiếp Tiêu Thấm đúng không? Muốn chúng tôi quay video Tiêu Thấm đăng lên mạng đúng không? Hiện tại tôi sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của chị.”
A Tổ cười dữ tợn, kéo Lý Lộ lại và xé quần áo của cô ta.
Lý Lộ hét lên muốn chống cự nhưng lại bị đàn em của A Tổ đè lên bàn, không thể động đậy. Ngay cả miệng của cô ta cũng bị chặn lại, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.
“Các anh em, có thấy không, đây là một đại minh tinh đấy!”
Hai mắt A Tổ bốc hỏa, không khỏi nhớ lại cảnh tượng ở khách sạn Thành Giang Nam cách đây không lâu, vẻ mặt của anh ta càng lúc càng hưng phấn.
“Không phải trước đây chị thích ra lệnh lắm sao? Nào, hiện tại ra lệnh cho tôi làm gì đi?”
Lục Vân không hề biết chuyện đã xảy ra với Lý Lộ và hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn đi theo Long Diệc Tuyết tới Long gia.
Chị sáu còn đang đóng phim ở Giang Nam nên không thể về thủ đô được.
Còn chị bảy Lạc Ly.
Sau khi đến thủ đô, cô đã tách khỏi Lục Vân và nói rằng sẽ đi thăm ân sư của cô. Tình cờ là sau khi chuyến thăm của cô kết thúc, Lục Vân cũng đã gặp ông nội của Long Diệc Tuyết gần xong.
Đến lúc đó, Lạc Ly giới thiệu ân sư của mình với Lục Vân.
Trước đây, trước khi Lạc Ly trở thành tu võ giả, cô đã được nhận vào một học viên danh tiếng ở thủ đô, sau đó tình cờ gặp được thầy của mình là Doãn Thu Thủy.
Doãn Thu Thủy cảm thấy cô có năng khiếu võ thuật nên rất khuyến khích cô theo học võ thuật tại Học viên võ thuật thủ đô.
Lạc Ly do dự một lúc lâu.
Cuối cùng, Doãn Thu Thủy nói rằng cô không cần bỏ học, chỉ cần tham gia võ thuật như một khóa học tự chọn trong trường đại học. Cô có thể luyện tập khi có thời gian.
Sau đó, Lạc Ly mới đồng ý.
Ngay cả trong hoàn cảnh làm hai việc cùng một lúc như vậy, Lạc Ly đã nhanh chóng trở thành một ngôi sao đang mới lên ngay sau khi vào Học viện Võ thuật thủ đô, tài năng võ thuật của cô đúng là không thể tưởng nổi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 304 Anh tuấn tiêu sái, thiên hạ vô song
Sau khi đến kinh thành.
Lạc Ly đến học viện võ thuật kinh thành để thăm lão sư của cô.
Lục Vân đi theo Long Diệc Tuyết đến Long gia, giờ phút này, mọi người trong Long gia đều rất lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Lão gia tử Long Thuyên của bọn họ đang hấp hối, chỉ còn nửa cái mạng tàn, nếu như vị Tôn Giả Cảnh này về với Tây Phương Cực Lạc, thì mấy vị Hóa Cảnh Tông Sư còn lại căn bản không đủ để chèo chống Long gia bọn họ.
Quy luật sinh tồn giữa các hào môn ở kinh thành ở Long Quốc có thể nói là tàn khốc nhất.
Cho dù tổng bộ của Vũ Minh cũng ở kinh thành làm các võ giả không dám quá mức làm càn, nhưng những chuyện như vậy lại không áp dụng được trong bóng tối.
Cái gọi là tích lũy tư bản, chính là sự bóc lột tàn nhẫn và cướp đoạt tài nguyên bằng cách dùng mọi thủ đoạn bất hảo để vắt kiệt không giới hạn ngoài lề luật lệ, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm thổ phỉ.
Bên cạnh đó.
Vũ Minh thực sự đại diện cho công lý sao?
Đã là tập thể thì phải dính dáng lợi ích.
Hơn nữa sau lưng một số nhân vật có tên tuổi trong Vũ Minh còn dính líu đến không ít hào môn phức tạp.
Vì thế.
Đợi đến lúc Long Thuyên qua đời, Long gia muốn dựa vào quy tắc của Vũ Minh để xin tị nạn, là điều khó thể xảy ra nhất.
Đàm gia cũng như thế, cho nên sau khi bọn họ mất đi chỗ dựa là Bạch Long Vương, mới lộ ra vẻ lo lắng.
Tình cảnh hiện tại của Long gia cũng không khá hơn Đàm gia bao nhiêu, hoàn toàn có thể dùng tiếng kêu than trời để hình dung.
Khi Long Diệc Tuyết trở về Long gia, cha cô, Long Xuyên, lập tức sốt ruột hỏi: "Thế nào rồi Diệc Tuyết, cô Tiêu có nói với con về cơ duyên đó không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Những người khác trong Long gia cũng tràn đầy mong đợi nhìn cô.
Có thể nói, tất cả hy vọng của Long gia đều đặt trên người Long Diệc Tuyết.
Long Diệc Tuyết gật đầu nói: "Dạ, Thấm Thấm có nói cho con biết về cơ duyên đó."
"Thật sao?"
Nói xong lời này, ánh mắt đám người Long Xuyên rõ ràng trở nên nóng lên, càng thêm gấp gáp nói: "Diệc Tuyết, mau nói cho cha biết, cái cơ duyên kia rốt cuộc là cái gì?"
Long Diệc Tuyết nhìn thoáng qua Lục Vân ở bên cạnh, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: "Cơ duyên mà Đạo sĩ Thiên Huyền Từ đề cập, chính là vị này… Lục tiên sinh anh tuấn tiêu sái và thiên hạ vô song."
Sau khi nói xong, trên người Long Diệc Tuyết nổi lên một tầng da gà khó chịu.
Đương nhiên, đây không phải là điều cô ấy muốn nói, cô ấy sẽ không bao giờ dùng những ngôn từ như vậy để khen ngợi một người đàn ông, quá mức tục tĩu quá buồn nôn, không phải phong cách của Long Diệc Tuyết.
Về phần vì sao cô lại nói như vậy...
Ngoại trừ bị ép buộc ra, còn có thể là cái gì?
Trước khi Lục Vân đi theo Long Diệc Tuyết đến Long gia, hắn đã nói với cô ấy rằng, khi giới thiệu hắn nhớ nói chuyện cho tử tế, bằng không hắn sẽ không vui, mà nếu hắn không vui, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến y thuật của hắn.
Long Diệc Tuyết thừa biết Lục Vân đang nói đùa.
Nhưng khi cô ấy giới thiệu về hắn, dừng lại một chút, rồi lại thêm vào hai câu 'anh tuấn tiêu sái' và ' thiên hạ vô song' vào.
Quả nhiên trong nháy mắt, mọi người trong Long gia đều lộ ra biểu cảm quái dị.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy Long Diệc Tuyết khen ngợi một người đàn ông như vậy.
Rốt cuộc vị Lục tiên sinh kia là ai mà đáng được Long Diệc Tuyết khen ngợi như vậy? Vì sao nói hắn là cơ duyên của Long gia?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Vân.
Long Diệc Tuyết không kìm được mà nói: "Lục tiên sinh này là em trai của Tiêu Thấm, đồng thời cũng là đệ tử của đạo sĩ Thiên Huyền Tử. Gần đây, vị thần y đang được đồn đại gần đây ở tỉnh Giang Nam, cũng chính là Lục tiên sinh."
Long Diệc Tuyết đem những gì lúc trước Tiêu Thấm nói với cô ấy, tường thuật lại.
Đệ tử của Đạo sĩ Thiên Huyền Tử?
Mọi người trong Long gia nghe thấy điều này, lập tức lấy lại tinh thần, Long Xuyên hưng phấn cúi người xuống nói: "Lục tiên sinh, mời vào trong."
Từ sớm họ đã nhìn thấy Lục Vân, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng không chút lưu luyến hỏi, mà hỏi Long Diệc Tuyết về cơ duyên kia, lúc này họ mới nhận ra rằng chàng trai trẻ này chính là đệ tử của đạo sĩ Thiên Huyền Tử.
Nếu là đệ tử của đạo sĩ Thiên Huyền Tử, chắc hẳn y thuật của hắn cực kỳ cao minh.
Long Xuyên tự nhiên không dám thất lễ.
Lục Vân khoát tay nói: "Ngồi thì không cần, dẫn tôi đi xem bệnh nhân trước đi!"
Long Xuyên nghe Lục Vân nói lời này, lập tức gật đầu như trống lắc, nói: "Lục tiên sinh mời bên này."
Long Xuyên dẫn Lục Vân đến phòng của cha ông ấy, Long Thuyên.
Long Thuyên chỉ còn lại hơi thở tàn, tuy không nói được nhưng mắt vẫn cử động được, tai vẫn nghe được.
Long Xuyên đem thân phận của Lục Vân nói cho Long Thuyên biết, Long Thuyên chớp chớp mắt, giống như muốn bày tỏ sự hoan nghênh với Lục Vân.
Long Xuyên nói: "Ba, Lục tiên sinh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho người."
Nói xong, ông ấy tránh sang một bên, quay người hướng về Lục Vân cung kính hành lễ, nói: "Lục tiên sinh, xin mời."
Lục Vân gật đầu nói: "Các người đi ra ngoài trước đi, để Long Diệc Tuyết ở lại giúp tôi một tay là được."
"Được."
Long Xuyên không dám làm trái lời, đuổi mọi người ra khỏi phòng, ngữ khí trịnh trọng nói với Long Diệc Tuyết. : "Nhất định phải nghe theo lời dặn của Lục tiên sinh, Lục tiên sinh bảo con làm cái gì, liền làm cái đó, hiểu chưa?"
Long Diệc Tuyết gật đầu.
Long Xuyên nói xong liền rời khỏi phòng.
Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết, cười nói: "Không cần khẩn trương, chẳng qua là cần cô giúp tôi một chuyện, cùng tôi giải đáp một tình huống cũng không phải chuyện đại sự gì."
Lúc này Long Diệc Tuyết mới thở hắt ra một hơi.
Cô ấy không biết gì về phương diện y học, sợ bản thân sẽ biến khéo thành vụng, nghe Lục Vân nói thế, mới thầm yên tâm.
Lục Vân tiến lên giúp Long Thuyên bắt mạch, đặt ba ngón tay lên động mạch, dẫn chân khí men theo kinh mạch của ông ta để kiểm tra tình hình trong cơ thể.
"Kinh mạch xoắn xuýt rối loạn, hơn nữa bên trong cơ thể tất cả đều máu tụ, còn có một loại độc tố màu tím sẫm bám vào vị trí gần tim, ông nội cô có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích." Lục Vân chậm rãi nói.
Long Diệc Tuyết đáp: "Từ lâu ông nội tôi đã bị trúng độc, ban đầu cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng sau khi cùng Bạch Long Vương đại chiến độc tố liền di chuyển đến vị trí gần tim."
Nói xong, mặt mũi cô ấy trở nên vô cùng khẩn trương, hỏi: "Lục tiên sinh, anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi không?"
Lục Vân tự tin cười nói: "Loại độc này đối với tôi căn bản không là gì cả, chữa khỏi cũng không thành vấn đề."