Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vóc người cô gái này rất tuyệt, khuôn mặt cũng rất đẹp, khí chất mê người, là dạng chỉ cần liếc một cái là cả người bạn sẽ nhũn ra.

Sự quyến rũ của cô thực sự đã tới mức ăn sâu vào máu, từng cử chỉ đều tự nhiên mà đầy mê hoặc.

Nhưng dù có xinh đẹp thế nào, vóc người bốc lửa, khí chất mất hồn ra sao cũng không thể bất kính với Vân Lộc đại sư được!

Có bề ngoài là muốn làm gì thì làm à?

Đúng là thế thật!

Thanh niên đầu đinh nghe Liễu Yên Nhi nói ra câu không chút tôn trọng nào, cực kì khó chịu, lửa giận cũng dâng lên tới họng rồi.

Nhưng khi anh ta đưa mắt nhìn Liễu Yên Nhi cũng ngẩn ngơ một lát, sau đó mỉm cười nói: “Cô gái, cô không phải người làm nghệ thuật, có lẽ sẽ không biết Vân Lộc đại sư…”

“Tôi không biết Vân Lộc đại sư? Anh đùa à? Tôi không tin trên đời này có người hiểu Vân Lộc đại sư hơn tôi!”

Thanh niên đầu đinh chưa nói xong đã bị Liễu Yên Nhi cắt lời.

Người đàn ông lôi thôi ngồi ở giữa ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt có chút lửa nóng, nói:

“Cô gái, tôi cảm thấy cô đang ám chỉ cái gì?”

Hiện tại ông ta là Vân Lộc đại sư, còn mỹ nữ này nói không ai hiểu Vân Lộc đại sư hơn cô ấy, như vậy không phải có nghĩa là cô đang muốn tìm hiểu sâu hơn một chút về Vân Lộc đại sư sao?

Con gái ấy mà, trong lời nói có ẩn ý là chuyện bình thường.

Người đàn ông dường như đã hiểu ý mỹ nữ nói, chắc là muốn thu hút sự chú ý của mình thôi!

Dù sao hào quang của Vân Lộc đại sư cũng rất lớn.

Được, cô gái, cô đã hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi, tìm hiểu giao lưu sâu hơn cũng được.

Người đàn ông lôi thôi vui vẻ thầm nghĩ.

Nhưng giây sau, Liễu Yên Nhi đã nhấc chân dẫm lên đầu ông ta, tức giận nói:

“Ám chỉ cái đầu ông, có tin bà đây đạp vỡ đầu luôn không?”

Liễu Yên Nhi nóng lên, không nhịn được mà chửi tục.

Xung quanh sợ hãi.

Mỹ nữ này quá bạo lực, có ai dám dùng gót giày dẫm lên đầu Vân Lộc đại sư đâu, quá nhục nhã!

Trong mắt thanh niên đầu đinh chợt có tia sáng lạnh lẽo.

Có ai không nhìn ra cô gái này tới gây chuyện chứ.

Chỉ là anh ta còn chưa nổi giận thì người đàn ông kia đã xua tay nói: “Không sao không sao, việc nhỏ thôi, không cần so đo.”

Ông ta xoa dấu gót giày trên trán, trong lòng rất vui sướng.

Mỹ nữ ơi mỹ nữ, lúc tức giận cũng đẹp mắt nữa.

Thật là, cảm giác bị con gái dẫm lên đầu lại thấy hơi kích thích nghĩa là sao?

Hơn nữa, mỹ nữ này thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng một đạp vừa rồi không dùng sức chút nào.

Xem đi, cô ấy đang gây sự chú ý với ông ta, nếu không sao lại cứ cố chấp không thôi đây?

Ông ta đâu biết rằng hiện tại Liễu Yên Nhi đã là người tu luyện Luyện Khí kỳ tầng năm, sợ mình dùng sức sẽ đá vỡ đầu ông ta.

Đến lúc đó, máu của ông ta làm bẩn giày cô thì sao?

Không chấp nhận được.

“Tiểu Lục Vân tồi, em còn định xem trò hay tới bao giờ?” Liễu Yên Nhi đột nhiên quay lại gào lên với Lục Vân.

Lúc này Lục Vân mới cười cười đi tới.

Chị Yên Nhi thô bạo quá.

Chỉ là càng thô bạo mình càng thích, xem ra sau này mình phải chuẩn bị một cây roi da ở nhà, để khi nào chị ấy giận thì thoải mái xả ra.

Ừ, cái này dễ.

Lục Vân âm thầm chắc chắn với bản thân.

Chỉ có điều bây giờ không phải lúc để nghĩ linh tinh, Lục Vân chậm rãi đi tới trước bức tranh“Hùng Ưng Đậu Trên Cây” kia, lặng yên nhìn vài giây rồi nói:

“Vẽ tranh mà chỉ đi theo “hình”, sau nhiều lần tinh tế trau dồi cũng không khó để làm được, nhưng nếu muốn nói tới ý cảnh thì tốt nhất là phải liền mạch lưu loát.”

Vừa nãy người đàn ông lôi thôi này vẽ hết một tiếng đồng hồ mới xong.

Trong lúc đó có dừng lại rất nhiều lần.

Cho nên thành phẩm cuối cùng tuy rằng ra “hình”, nhưng thiếu cảm giác liền mạch và lưu loát khi vẽ.

Đương nhiên, bảo bức tranh này thiếu ý cảnh thì cũng không hẳn, thật ra người đàn ông này vẫn vẽ ra được đủ tiêu chuẩn, nếu không thì các phú thương kia cũng không mắc câu.

Lục Vân vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức văng nước bọt.

“Thằng ranh từ đâu tới, chỉ bằng cậu cũng có tư cách bình phẩm tác phẩm của Vân Lộc đại sư sao?”

“Ha, đúng là buồn cười, dám nói tranh của Vân Lộc đại sư không có ý cảnh, ai sáng suốt cũng nhìn ra được đấy, nếu cậu không nhìn ra thì chắc chắn là mù rồi!”

“Cũng chưa hẳn, không thấy cậu ta mang kính râm sao, có khi cậu ta chính là cái kiểu mà Vân Lộc đại sư vừa nói, không hiểu nghệ thuật nhưng lại cứ thích giả vờ ấy.”

“Ha ha, có dám lấy mũ và khẩu trang xuống không, cho bọn này xem cậu là ai?”

“…”

Mọi người xung quanh gần như đã nhận định người đàn ông lôi thôi kia chính là Vân Lộc đại sư.

Trong nháy mắt mọi người chợt ủng hộ ông ta, bắt đầu mắng nhiếc Lục Vân.

Hơn nữa, trước đó bọn họ không tin tưởng Vân Lộc đại sư nên khiến Vân Lộc đại sư không vui, cho nên bây giờ có thời gian để thể hiện sự ủng hộ của mình, họ càng ra sức hơn, làm nổi lên lòng trung thành với đức tin của bọn họ.

Trong giới nghệ thuật, Vân Lộc đại sư chính là tín ngưỡng.

“Đúng, có dám cởi mũ với khẩu trang xuống không, để xem rốt cuộc cậu trông như thế nào mà dám chê bai tác phẩm của Vân Lộc đại sư?”

Trong đám người có một giọng nữ lanh lảnh vang lên, khiến Lục Vân cạn lời.

Chủ nhân của giọng nói đó, không phải Liễu Yên Nhi thì là ai?

Cô nàng này không ngại thêm dầu vào lửa, rõ ràng là cô châm lửa, bây giờ Lục Vân chạy tới giúp cô dập lửa, thì cô lại trốn đi chỗ khác.

Trốn thì trốn đi, nhưng lần nào cũng thích gây ồn ào trước đã.

Còn người đàn ông lôi thôi kia thấy Liễu Yên Nhi lên tiếng giúp mình, trong lòng mừng như điên.

Thấy rồi chứ?

Thấy rồi chứ?

Quả nhiên mỹ nữ này là fan trung thành của mình!

Tất cả những gì cô làm cũng chỉ để mình chú ý!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK