Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96 Chỉ có cỡ này?

Đêm nay, bốn người đều uống đến say mèm, cuối cùng là cả bốn ôm nhau ngủ tại phòng riêng trên lầu hai của quán bar.

Lục Vân vốn ngàn chén không say, chỉ cần vận dụng chân khí tức là có thể đánh tan hết rượu cồn trong người.

Nhưng giờ hắn không làm vậy.

Mà lựa chọn không say không về cùng các chị gái.

Nhưng Lục Vân là người tu luyện, chỉ thể chất tự nhiên thôi cũng mạnh hơn các chị gái, cho nên ngày hôm sau hắn là người đầu tiên tỉnh dậy.

Vừa mở mắt, hắn đã thấy một bàn chân trắng nõn gác lên mặt mình.

"Chị Yên Nhi, tư thế ngủ của chị thật bá đạo mà."

Lục Vân nhẹ nhàng lấy bàn chân của Liễu Yên Nhi xuống khỏi mặt mình, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.

Lục Vân ngồi chờ ở lầu một một hồi, chuẩn bị đợi các chị tỉnh lại, thế nhưng các chị chưa tỉnh, hắn đã nhận được một cuộc điện thoại của Lôi Áo

Số gọi đến là Lôi Áo, nhưng giọng nói không phải.

"Mày là võ giả giết chết sư đệ Trần An của tao đúng không, tao cho mày mười lăm phút, đến ngay Lôi gia, nếu không thì đợi đến nhặt xác cho con chó lớn trung thành này của mày đi!"

Giọng nói hung ác nham hiểm cất lời, nói xong liền cúp máy.

Ánh mắt Lục Vân trầm xuống, không nói hai lời liền chạy khỏi quán bar quán bar Dạ Sắc, thẳng tiến đến Lôi gia.

Mặc dù Lôi Áo là thành viên của thế lực ngầm, nhưng trong khoảng thời gian này ông ta đã giúp mình rất nhiều.

Hôm nay ông ta gặp nạn, Lục Vân không thể nào mặc kệ được.

Huống chi.

Phiền phức này do hắn gây ra.

Căn bản không cần mười lăm phút.

Lúc Lục Vân chạy tới Lôi gia, không thấy ai khác, chỉ có một mình Lôi Áo đang nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thổ huyết.

Lục Vân lập tức tiến lên châm cứu cầm máu cho ông ta.

Lôi Áo ho khan nói ra: "Thật có lỗi, Thần Quân điện hạ, tôi thật sự chống đỡ không nổi nữa mới gọi điện cho ngài."

"Ông nói cái gì vậy, nếu ông đã gọi tôi một tiếng điện hạ thì ông chính là người của Lục Vân tôi, người dám khi dễ ông không khác nào đánh vào mặt Lục Vân tôi, hơn nữa, bọn chúng là nhắm vào tôi mà đến."

Những lời này lại làm cho Lôi Áo thật cảm động.

Kỳ thật.

Theo lúc trước lần thứ nhất nhìn thấy Vân Thiên Thần Quân thời điểm, Lôi Áo sẽ đem tư thái của mình để vô cùng thấp, ông ta cảm thấy, mình ở trước mặt Vân Thiên Thần Quân chính là một con sâu con kiến nhỏ nhoi.

Quan trọng nhất là, Lôi Áo chỉ là thế lực ngầm, mặc dù ông ta đang có quyền khống chế tuyệt đối Giang Thành, nhưng là danh tiếng truyền đi không tốt lắm.

Mà Vân Thiên Thần Quân.

Là anh hùng của cả nước.

Là một tồn tại được hàng vạn người tôn kính.

Lôi Áo cảm thấy mình không xứng trở thành thủ hạ của Vân Thiên Thần Quân, nếu như không phải lúc trước đã đáp ứng yêu cầu của anh trai mình, ông ta cũng không dám kiên trì đi quấy rầy Vân Thiên Thần Quân.

Cho đến hôm nay.

Ông ta đột nhiên bị ba tên võ giả tập kích, vốn cho rằng, Vân Thiên Thần Quân sẽ không quan tâm đến sống hay chết mình.

Nhưng sự thật chứng minh, ông ta sai rồi.

Vân Thiên Thần Quân không chỉ đã đến, mà ngài ấy còn nói cho ông ta biết, ông là người của ngài ấy, có người khi dễ ông, chính là đánh vào mặt của ngài.

Lôi Áo nghe được câu này, làm sao có thể không cảm động?

Tất cả thương tổn ông phải chịu hôm nay, tất cả đều trở nên đáng giá.

Lôi Áo rơi lệ đầy mặt, nói: "Điện hạ cẩn thận, bọn hắn tổng cộng có ba người, có lẽ đã mai phục ở gần đây này."

Lục Vân nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi"

Hắn cũng vừa cảm nhận được, xung quanh có ba đạo khí tức lạnh lẽo đang tập trung vào mình, nhưng là hắn không sợ chút nào, không nhanh không chậm cầm máu cho Lôi Áo xong hắn mới đứng lên nói: "Tôi đã đến rồi, các người còn chờ cái gì nữa?"

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Lục Vân vừa dứt lời, chỉ nghe thấy ba tiếng xé gió vang lên, ba gã đàn ông sắc mặt tái nhợt lao từ trên mái hiên xuống.

Bọn hắn đánh giá Lục Vân, nghi ngờ nói: "Mày chính là hung thủ giết chết Trần An? L"

"Biết rõ còn cố hỏi!"

Vẻ mặt Lục Vân bình tĩnh quét qua ba người, lát sau, khóe miệng bỗng nhiên giương lên nói: "Thú vị, thì ra ba người tới đưa thêm nguyên liệu chế thuốc cho tôi."

Từ trên cơ thể của ba người này, hắn cảm nhận được khí tức cùng loại với con rết bảy màu, nếu như hắn đoán không lầm, đây là bò cạp, cóc và thạch sùng.

Cộng thêm rắn và rết nữa liền gom đủ ngũ độc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Mặc dù ngũ độc là độc vật, nhưng sau khi trải qua phương pháp bào chế đặc thù cũng có thể biến thành một phương thuốc trị bệnh cứu người.

Cho nên ba người bọn họ đang vội tới đưa thêm tài nguyên cho mình đấy sao?

Nhưng mà ba người vừa nghe thấy lời của Lục Vân liền giận tím mặt, gần như đồng thời nhảy dựng, phun khói độc về phía Lục Vân.

Thân hình Lục Vân lóe lên, nhanh chóng chế trụ bả vai của Lôi Áo, chuyển ông ta qua khu vực an toàn, sau đó một mình lướt lên, tiến thẳng vào trong mảnh khói độc màu xanh lá.

"Tìm chết!"

Ba người kia thấy vậy thì cười lạnh.

Đám sương mù độc này là do sư phụ của bọn hắn, Xà Hạt lão nhân, phí hết vài chục năm tâm huyết để chế tác thành, cho dù là cường giả tông sư, không phóng thích hộ thể cương tráo thì chỉ cần hít vào một ít thôi, sẽ không thể nào tránh khỏi cái chết được, trừ khi có được thuốc giải.

Lục Vân này còn chủ động đi vào bên trong làn sương độc, khác nào tự tìm đường chết chứ?

"Tên này ngu ngốc thật, làm sao tên này có thể giết chết Trần An sư đệ vậy?"

"Đoán chừng là do sư đệ khinh địch, dù sao có ai ngờ được, ở cái Giang Thành nhỏ nhoi này lại có một vị võ giả."

"Chắc là vậy rồi, coi như chúng ta đã thay Trần An sư đệ báo thù, nhớ kỹ sư phụ đã nói muốn bắt sống tên này về, canh chuẩn thời gian, đừng để hắn ở trong sương độc quá lâu."

"Đã rõ!"

Ba người đã bắt đầu thương lượng hết mọi chuyện, thấy thời gian đã lâu, bọn chúng liền đánh tan làn sương độc, thế nhưng một màn xảy ra kế tiếp đã làm đồng tử của bọn chúng kịch liệt co lại.

Chỉ thấy sau khi màn sương màu xanh lá kia tản ra, thân ảnh của Lục Vân cũng mơ hồ hiện rõ, nhưng mà hắn không nằm gục trên mặt đất như bọn chúng dự tính, mà là đứng chắp tay ở trong đó.

"Tôi còn tưởng rằng đám tiểu yêu quái các người sẽ có thủ đoạn gì rất cao minh chứ, không ngờ chỉ có cỡ này, thật là làm tôi quá thất vọng rồi...! " Lục Vân vừa cười vừa nói.

Chỉ có cỡ này?

Sắc mặt ba người trầm xuống, thầm nghĩ mày mới là yêu quái đó, rõ ràng đứng trong độc này giờ mà không chết?
Chương 97 Lạc Tiên tử ở cứ địa Võ Minh khu vực Hoa Trung

Chương 97 Lạc Tiên tử ở cứ địa Võ Minh khu vực Hoa Trung

Ba người nhìn thấy Lục Vân ở trong sương độc do sư phụ của mình bào chế lâu như vậy mà vẫn hoàn toàn bình an vô sự thì không khỏi sợ hãi đến nỗi tái xanh mặt mày.

“Chẳng lẽ các hạ là Hóa Cảnh Tông Sư sao?”

Bọn họ kinh hồn bạt vía ú ớ hỏi câu này.

Bọn họ hỏi vậy là bởi vì, chỉ khi tu luyện đạt tới trình độ Hóa Cảnh Tông Sư mới có khả năng dồn nội lực từ bên trong để đánh ra ngoài, không những thế những người đạt tới trình độ đó còn có thể tự tạo cho mình một lá chắn bảo vệ quanh mình, như vậy có thể dễ dàng ngăn cản sương độc thâm nhập.

Và nếu thực sự Lục Vân là Hóa Cảnh Tông Sư thì sư đệ của bọn họ không chết mới lạ ấy.

Thế mà Lục Vân bên này sau khi nghe mấy lời đó của bọn họ thì chỉ nhẹ nhàng thổ ra một câu:

“Trình độ Hóa Cảnh Tông Sư khi đứng trước mặt tôi thì chẳng khác nào một hạt bụi.”

Hít----!

Ba người họ hít một hơi lạnh cố trấn áp bản thân.

Bởi vì chỉ đơn cử tới Hóa Cảnh Tông Sư thôi cũng đã là một cường giả mà bọn họ không thể với kịp rồi.

Thế mà trong miệng của người thanh niên này, trình độ đó chỉ là rác rưởi bụi bặm thôi.

Hắn là đang quá mức kiêu ngạo hay thực sự có năng lực mới dám nói ra điều đó đây?

Ba người họ đều sửng sốt vô cùng.

Nhưng đúng lúc đó, họ đột nhiên nghe thấy Lục Vân hét lên:

“Lại đây!”

Chỉ thấy Lục Vân dơ một cánh tay về phía trước, năm ngón tay trong không trung khấu xuống một cái, một trong ba người họ lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, chỉ một giây tiếp theo liền bị hút vào trong tay Lục Vân.

“Tu Luyện giả!!!”

Ba người họ mặt mũi tái mét, đến giờ cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên trước mặt mình đáng sợ đến mức nào, khó trách ngay cả bậc tông sư trong võ đạo cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn.

"Mau chạy đi! Tôi sẽ ở đây cầm chân hắn!!!”

Cái tên bị Lục Vân bóp cổ biết mình không còn đường lui nữa rồi, chỉ biết căng mắt há mồm ra gào lớn để cho hai người kia chạy đi.

Còn hắn ta thì tự cắn lưỡi của mình đến chết, ngay khi hơi thở vừa dứt, ngay lập tức từ trong ngực anh ta nhảy bổ ra một con cóc độc.

Vì Lục Vân đã nâng anh ta lên không trung cao quá đầu mình cho nên ngực của người này ở vị trí ngay thẳng với mặt Lục Vân.

Chính vì vậy khi con cóc kia vừa chui ra thì đã phun ngay một ngụm nọc độc vào mặt hắn.

Rắc rắc——

Lục Vân vặn cổ người đàn ông kia và nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị nọc độc của con cóc phun ra bắn vào mặt, vùng mặt bị dính chất độc bắt đầu cảm thấy đau rát thốn cùng.

Nhưng đối với Lục Vân mà nói, ngay cả cái sương độc đặc chế của Xà Hạt lão nhân kia làm ra cũng chẳng đủ đô với hắn, uống hồ là độc của con cóc nhỏ này.

Ngay khi trúng độc, chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, trong nháy mắt thiêu đốt nọc độc, sau đó một lá bùa phun ra, lập tức bắt trói con cóc đó.

Cả quá trình bắt lại cũng chỉ tốn một tí thời gian bằng với một lần hít thở mà thôi.

Nhìn hai người đang chạy trốn kia, chắc cũng chạy được không tới 20 mét rồi, Lục Vân búng ngón tay một cái, một luồng chân khí lao đến sau đó cơ thể của một người trong hai người họ bị xuyên thủng.

Lần này cũng giống như người trước, sau khi ngã xuống, cơ thể của tên đó lại nhảy ra một con vật mang tính độc cực mạnh, đó chính là một con bọ cạp độc, nhưng dù vậy nó vẫn phải bị hắn bắt lại một cách dễ dàng.

Chỉ còn lại người cuối cùng.

Lục Vân đầu tiên đánh cho tay chân anh ta tàn phế sau đó buộc anh ta phải khai ra nơi ở của sư phụ mình, hắn tính giải quyết triệt để lão ta để tránh hậu họa về sau.

Tên cuối cùng này mới đầu cũng cứng mồm cứng miệng lắm, moi móc thế nào cũng không chịu khai ra sư phụ mình ở chỗ nào, thế mà kết quả chưa đầy nửa phút sau, anh ta đã quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, cầu xin Lục Vân cho anh ta được chết đi, coi như một sự giải thoát.

Cơ thể của anh ta lúc này chằng chịt những kim châm do Lục Vân ghim lên.

Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Lục Vân đã đập nát đầu tên đó bằng lòng bàn tay của mình, đó chính là sự giải thoát mà anh ta muốn.

Cho đến giờ phút này, bốn đệ tử của Xà Hạt lão nhân, bao gồm cả tên Trần An kia đều đã chết, và đương nhiên bốn loại độc dược mà lão ta cẩn thận tu luyện cũng đã bị hắn đầu tiên là đập chết, sau đó làm giảm lượng độc tố bên trong, rồi phơi nắng, sau đó nghiền thành bột thuốc.

Coi như cho chúng nó được làm trọn gói mọi dịch vụ luôn.

Cùng lúc đó, bên bờ sông Giang Hoài ở sâu trong một hang động lạnh lẽo và ẩm ướt, Xà Hạc lão nhân liên tiếp phun ra ba ngụm máu đặc sệt, ông ta tức giận há miệng gầm lên:

“Tên oắt con kia! Lão phu nhất định phải đích thân rút từng khúc xương của mày, sau đó móc mắt mày ra nấu thành một nồi canh lớn ăn!!!”

Lão ta tức giận ngùn ngụt, lửa giận ngập trời, cay cú đến muốn hộc máu.

Còn con mãng xà lớn quấn quanh người lão ta lúc này hình như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ cuồn cuộn của Xà Hạt lão nhân nên nó cũng điên cuồng nhả ra nuốt vào chiếc lưỡi đỏ thắm của mình, sau đó nó nhập thân với Xà Hạt lão nhân bằng một tốc độ siêu nhanh vượt quá mức bình thường.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Xà Hạt lão nhân đứng dậy, phất tay một cái chỉ thấy xung quanh hang động có vô số bọ cạp, rắn độc cùng đủ loại con vật mang tính độc lần lượt lao về phía lão ta, giây tiếp theo, bọn chúng bị đánh tan thành một làn sương máu, sau đó bị Xà Hạt lão nhân hấp thu hoàn toàn.

Cùng lúc đó, bên ngoài hang động, một nhóm người đều là những người có thân thủ phi thường đang tìm kiếm thứ gì đó.

Người đứng đầu là một người phụ nữ, mày đẹp mắt sáng, cô ấy có khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn của một người phụ nữ hiện giờ, các đường nét trên mặt của đều thanh tú cứ ngỡ như được vẽ ra bởi một cây cọ ma thuật.

Bóng dáng yêu kiều cao gầy cân đối, cơ thể cô là cơ thể có tỉ lệ hoàng kim. Chỉ cần cô đứng ở nơi nào thì nơi đó đhính là nơi có khung cảnh tuyệt đẹp nhất thế gian này.

Không chỉ vậy, khí chất của người phụ nữ này cũng không phải kiểu yếu đuối nhu nhược như những cô gái bình thường, mà nó mang một theo một khí thế anh hùng kỳ lạ, giống như chiến binh Valkyrie trong những trận chiến cổ xưa.

Bộ dạng của cô ấy thật sự oai hùng hiên ngang.

Đây là một loại khí chất khiến đàn ông vô cùng ngưỡng mộ và si mê.

Kiểu như nếu ai có thể chinh phục được một cô gái như vậy, thì đó chắc chắn là một điều đáng để khoe khoang cả đời.

Nhưng tất cả mọi người có mặt đều không có can đảm đó. Bởi vì người phụ nữ đầy khí chất này chính thủ lĩnh của họ, cô là minh chủ của căn cứ Võ Minh khu vực Hoa Trung, cô tên Lạc Ly.

Nói thật là từ tận đáy lòng, bọn họ thích được gọi cô là Lạc tiên tử hơn.

Quay lại chủ đề chính, lần này mấy người họ đến sông Giang Hoài này là để lần bắt Xà Hạt lão nhân.

Lão ta đã làm vô số tội ác, thường xuyên dùng máu thịt của một số người dân vô tội quanh đây đến làm mồi nuôi mấy con vật độc của mình, cho nên lão ta đã sớm được liệt vào danh sách tội phạm truy nã nguy hiểm khẩn cấp của bọn họ.

“Minh chủ, nơi đây đâu đâu cũng ám mùi máu tươi nồng nặc, nếu tôi đoán không nhầm thì lão già đó chắc chắn ở gần đây thôi.”

Một thuộc hạ đi đến báo cáo.

Lạc Ly gật đầu: "Cẩn thận hành động, lão Xà Hạt này là kẻ vô cùng âm độc, nhất định đừng để rơi vào bẫy của lão."

“Rõ!”

Vù!

Đúng lúc đó, đột nhiên có một chiếc xe đạp cổ phóng như bay xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, người thanh niên đạp xe đó đang tiến về phía mấy người đang đứng.

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Lạc Ly quay đầu lại nói với thành viên trong bang hội và phân phó:

“Đi ngăn người thanh niên kia lại, đừng để hắn đạp tới đây!"

"Tuân lệnh!"

Một khi bọn họ đã nhắm chắc Xà Hạt lão nhân cư trú ở gần đây thì xác định lát nữa sẽ không tránh khỏi một cuộc đại chiến, vì vậy nếu như lúc này người thanh niên kia cứ thế xông tới, thì rất có thể sẽ không giữ được mạng.
Chương 98 Ác chiến

Người có thể cưỡi xe đạp với phong cách như vậy trừ Lục Vân ra thì còn có thể là ai?

Thật ra từ đằng xa hắn cũng đã thấy nhóm người này, cho nên đã hạ tốc độ xe đạp xuống, chỉ chạy với vận tốc bình thường mà thôi.

Tới gần hắn lại nhịn không được giật mình, cô gái kia trông thật quen mặt, y như chị bảy Lạc Ly mà mình đã từng nhìn thấy trên bức ảnh trong nhà cụ Ngô.

Lại gần chút quan sát, trúng phốc, đâu phải giống, căn bản là một người, trừ phi trên thế giới này có hai cô gái giống nhau y như đúc.

Hắn không thể tin được lại có thể gặp được chị bảy ở bờ sông Giang Hoài.

Lục Vân rất kích động, đang chuẩn bị cưỡi xe đạp qua dọa cô một cái, kết quả còn chưa chạy đến thì đã bị hai người đàn ông mặt lạnh tanh ngăn cản.

"Thành viên Võ Minh đang làm việc ở phía trước, không muốn chết thì mau rời đi!" Hai người nghiêm túc nói.

Võ Minh?

Lục Vân càng kinh ngạc, vậy chẳng phải là nói chị bảy là thành viên của Võ Minh?

Chị bảy, thật không hổ là chị.

Lục Vân cực kỳ vui mừng.

Khi còn nhỏ chị bảy là nghịch ngợm nhất, tuy rằng là con gái, nhưng tính cách rất dữ dội, hầu như tất cả con trai trong viện mồ côi đều từng bị cô đè ngã xuống đất, tiểu Lục Vân cũng không ngoại lệ.

Khác nhau chính là, mấy đứa con trai khác đều úp mặt xuống đất, chỉ có tiểu Lục Vân là ngưỡng mặt lên trời.

Cho nên lúc ấy trong hai người bị phạt đứng nhiều nhất ở viện mồ côi có một người là chị bảy Lạc Ly, người còn lại thì không cần bàn cãi nhiều, đương nhiên là Vương Cương mang đầy ý xấu kia.

Mà chỉ cần bọn họ cùng bị phạt đứng, thời gian Lạc Ly bị phát nhất định sẽ lâu hơn Vương Cương, bởi vì đứng được giữa chừng thì Vương Cương lại bị cô đánh cho mếu máo khóc.

Đương nhiên đó chỉ là chuyện khi còn nhỏ.

Hiện giờ làm Lục Vân cảm thấy vui mừng chính là, chị bảy đã trở thành thành viên Võ Minh, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô chỉ huy thì có vẻ thân phận cũng không thấp.

Thật sự được như ý nguyện, trở thành một nữ võ thần oai hùng hiên ngang!

"Nhãi ranh, không nghe thấy chúng tôi nói gì à, phía trước cấm đi qua, còn thất thần làm gì?" Hai người đàn ông mặt lạnh thấy Lục Vân ngơ ra thì lên tiếng khiển trách hắn mau rời đi.

Lục Vân tỉnh táo lại, cười cười và nói, “Hai ông anh, tôi đi ngay, nhưng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút không, nói cho tôi biết mỹ nữ giống như tiên nữ kia là ai?"

Ban đầu hai người thấy Lục Vân dong dong dài dài còn rất khó chịu, nhưng nghe hắn nói vậy lại không nhịn được lộ ra vài phần tự hào, họ nói, “Đó là Lạc tiên tử, minh chủ căn cứ khu Hoa Trung của Võ Minh chúng tôi."

Lạc tiên tử là nữ thần của bọn họ, Lục Vân khen nữ thần giống như tiên nữ thì đương nhiên bọn họ rất vui vẻ.

Nhưng rất nhanh bọn họ lại nghiêm túc mà nói, “Ngay cả thành viên trong Võ Minh cũng không dám có ý khinh nhờn nữ thần như Lạc tiên tử, một người bình thường như cậu nhìn lên là được, nhanh rời đi đi!"

"Được thôi!" Lục Vân cũng không làm khó xử hai người, hắn đẩy xe đạp về một hướng khác, tâm tình lại rất tốt.

Lạc minh chủ.

Lạc tiên tử.

Ha ha, ai bảo khi còn nhỏ chị cứ thích ấn em xuống đất mà cọ xát, lần này bổn vương nhất định phải trả thù chị.

Lục Vân không cưỡi xe đạp rời đi, mà là vòng qua hướng khác của ngọn núi, vèo một tiếng trực tiếp nhảy tới đỉnh núi, sau đó nhàn nhã ngồi xuống - Xem diễn.

Ầm vang!

Phía dưới đã bùng nổ đại chiến, hiển nhiên là người của Võ Minh đã tìm được chỗ ẩn thân của Xà Hạt lão nhân.

Cuộc chiến rất kịch liệt, rất xuất sắc.

Lục Vân xem cũng đã ghiền.

Đương nhiên không phải chỉ chiến đấu đã ghiền, mà là khi chị bảy và Xà Hạt lão nhân giao thủ, dáng người xinh đẹp động lòng người kia thật là tràn ngập mỹ cảm vô hạn trong mỗi một đường quyền mỗi một cú đá.

Phanh! Phanh! Phanh!

Lại là một lượt giao chiến mãnh liệt, dây buộc tóc của Lạc Ly bị Xà Hạt lão nhân cắt đứt, mái tóc dài như thác nước lập tức trút xuống, lộ ra vài phần phong tình động lòng người trong vẻ hiên ngang của cô.

"Minh chủ! Xà Hạt lão nhân này đã đột phá đến Hoá Cảnh rồi, thật quá lợi hại, nếu không chúng ta trở về thỉnh cầu tiếp viện đi?" Có thành viên đề nghị nói.

Bọn họ và Xà Hạt lão nhân giao thủ một hồi mới phát hiện đánh không lại. Bởi vì căn cứ vào tình báo trước kia, tu vi của Xà Hạt lão nhân chỉ ở Bán Bộ Hoá Cảnh, cho nên hị chỉ dẫn theo vài người đến đây.

Nhưng hiện tại rõ ràng đối phương đã đạt tới tu vi Hoá Cảnh.

Thật ra nếu bọn họ có thể đến sớm một ngày thì có thể nhẹ nhàng bắt lấy Xà Hạt lão nhân, nhưng không nghĩ tới không lâu trước đó lão ta đã đột phá.

Tất cả mọi chuyện đều là do Lục Vân. Nếu không phải hắn chém giết ba đồ đệ của Xà Hạt lão nhân thì tiềm năng của lão sẽ không bị kích phát nhanh như vậy, tất nhiên cũng không đột phá đến tu vi Hoá Cảnh nhanh như vậy.

Chuyện này liên quan tới vấn đề hai phe phái tu võ giả.

Tu võ giả chính thống không chỉ tu cảnh giới ngoại tại, còn có tâm cảnh, cho nên khi đột phá cần giữ tâm bình khí hòa, bị quấy nhiễu một chút cũng có khả năng dẫn tới tâm cảnh bất ổn.

Mà tu võ giả chuyên tu tà môn ma đạo giống như Xà Hạt lão nhân thì tương đối đặc thù, khi bọn họ bị ngoại giới kích thích thì càng có khả năng bùng nổ tiềm năng, gia tốc đột phá. Đó là vì bọn họ không cần tu luyện tâm cảnh, cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần trực tiếp tăng lên tu vi là được.

Tu võ giả như thế, tu luyện giả cũng là như thế.

Giờ phút này, đối mặt với Xà Hạt lão nhân đã đột phá tu vi Hoá Cảnh, tiểu đội Võ Minh đã cảm thấy quá sức.

Trong bọn họ chỉ có minh chủ là tông sư Hoá Cảnh, miễn cưỡng có thể đánh một trận với Xà Hạt lão nhân, nhưng lão ta thật sự quá âm hiểm, trên vai còn mọc ra một cái đầu mãng xà, thật sự khó chơi.

Nghe đội viên nói muốn đi về gọi tiếp viện, Lạc Ly lại lắc đầu và nói, “Không được, chờ gọi viện binh tới thì Xà Hạt lão nhân đã sớm chạy trốn tới nơi khác, đến lúc đó không biết lại hại chết bao nhiêu người vô tội."

Cô đột nhiên cắn chặt răng, uốn éo eo thon, lại va chạm sáp lá cà với Xà Hạt lão nhân.

Lần này Lạc Ly muốn đập nồi dìm thuyền, chỉ công không thủ, tuy rằng đâm trúng Xà Hạt lão nhân hai kiếm, nhưng cũng để lộ nhược điểm của mình dưới răng nọc mãng xà.

Bình thường mãng xà không có độc, nhưng con này thì khác, nó có kịch độc.
Chương 99 Trả thù Lạc tiên tử

“Minh chủ cẩn thận!”

Mãng xà tiến lên tấn công Lạc Ly khiến cho các thành viên của Vũ Minh đều kinh ngạc.

Lạc Ly cũng giật mình, muốn bỏ kiếm rút lui nhưng đã quá muộn. Cô chỉ kịp thấy cái miệng rắn hung dữ đầy mùi hôi thối kia sắp cắn vào vai mình.

Tuy nhiên vào đúng lúc này.

Ầm!

Đột nhiên có cái gì đó giống như sấm sét trên trời giáng xuống đánh trúng đầu con mãng xà, ngọn lửa xanh đốt cháy nó nhảy múa trong không trung.

“Đây là ngọn lửa gì vậy? A!!!”

Xà Hạt lão nhân hợp nhất với con mãng xà khổng lồ nên khi đầu của mãng xà bốc cháy thì đương nhiên Xà Hạt lão nhân cũng đau đớn không kém nhưng dù có lăn lộn như thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa xanh, chẳng mấy chốc con mãng xà đã hóa thành đống tro tàn rơi xuống vai Xà Hạt lão nhân.

Xà Hạt lão nhân cũng chỉ còn hơi tàn.

Các thành viên Vũ Minh cùng với Lạc Ly hoàn toàn chết lặng trước cảnh tượng này.

Chẳng lẽ là?

Vị thần nào giáng thế?

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó nhìn thấy cảnh tượng vĩnh viễn không thể quên.

Chỉ thấy một thanh niên đẹp trai tươi vui cưỡi trên con xe phi xuống vách núi dốc với tốc độ rất nhanh, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ.

Cái quái gì vậy!

Lướt qua như một cơn gió!

Khóe mắt mọi người không khỏi giật giật.

Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì người thanh niên kia đột nhiên nhấc Lạc Ly lên, sau đó tiếp tục cưỡi con xe đạp lao về phía bên kia rừng rậm.

“Ha ha, cho tôi mượn Lạc tiên tử của mấy người một chút nhé!”

“Hỏng rồi, Minh chủ bị hắn ta bắt đi rồi!”

“Mau…Mau đuổi theo!”

Các thành viên Vũ Minh mất một lúc mới phản ứng lại. Bọn họ lập tức chia thành 2 đội, một đội ở lại trông trừng Xà Hạt lão nhân và đội còn lại đuổi theo Lục Vân.

Chỉ là bọn họ làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của Lục Vân.

Ồn ào!

Chỉ trong nháy mắt, con xe đã xuyên qua một khu rừng rậm khác.

Lướt qua như một cơn gió!

Lạc Ly chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy trước đây. Cô bị Lục Vân ôm trong lồng ngực, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm khung cảnh vụt qua bên dưới.

Chiếc xe đạp này…đang bay ư?

Đầu óc Lạc Ly choáng váng.

Một lúc sau, hai người đáp xuống đất.

Lạc Ly thoát khỏi vòng tay của Lục Vân và chạy cách xa hắn khoảng 5m. Cô nhìn hắn đầy cảnh giác, từ sự hô hấp nhanh của lồng ngực có thấy rằng trong lòng cô vô cùng bồn chồn.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Lạc Ly, gặp phải chuyện như vậy không ai có thể bình tĩnh được.

“Anh tới đây giúp tôi hay là có ý mưu hại tôi?” Lạc Ly cảnh giác nói.

Đương nhiên là cô đã nhìn ra thân phận của Lục Vân là người tu luyện bởi vì những võ giả bình thường không thể có những kỹ năng như vậy và chiếc xe đạp đó có lẽ là pháp khí tu luyện của hắn.

Chỉ là Lạc Ly không xác định được Lục Vân là người tốt hay kẻ xấu.

Nếu như hắn là người tốt thì tại sao lại bắt giam cô tới nơi này? Nhưng nếu hắn là người xấu thì tại sao vừa rồi hắn lại cứu cô?

Lạc Ly cảm thấy khó hiểu.

Còn trong lòng Lục Vân thì bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị bảy nhưng hắn sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy. Hắn cười nói: “Tôi tới giúp chị nhưng đồng thời cũng có âm mưu muốn hại chị.”

Sắc mặt của Lạc Ly thay đổi, dường như đã đoán được Lục Vân đang nghĩ gì. Thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía Lục Vân nói:

“Tiền bối, xin tự trọng.”

Cô biết đối phương là người tu luyện. Với thực lực hiện tại của bản thân, cô căn bản không phải là đối thủ của người ta nhưng cô không thể ngồi không chờ chết được.

Cô không thể phục tùng hắn chỉ vì sức mạnh của hắn.

Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?

“Mỹ nữ, đừng nóng nảy vậy chứ. Tôi còn chưa nói ra tôi có âm mưu gì mà chị đã chĩa kiếm về phía tôi như vậy, thật sự là rất không lễ phép.” Lục Vân cười nói.

Lạc Ly hừ lạnh một tiếng: “Còn cần nói nhiều sao, ánh mắt của anh đã phản ánh ý nghĩ của anh rồi. Đồ lưu manh!”

“Ôi, thật đau lòng!”

Lục Vân khẽ thở dài, sau đó đột nhiên lao tới và dùng ngón tay điểm vào ngực Lạc Ly hai cái.

“Anh làm cái trò gì đấy?”

Lạc Ly phát hiện ra mình không thể động đậy. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ oán hận và ớn lạnh.

Vào lúc này, cô không thể chống cự được.

Lẽ nào sự trong trắng suốt bao nhiêu năm qua của cô lại bị chôn vùi trong tay tên lưu manh này sao?

Thật khó chịu!

Dường như Lạc Ly đã có linh cảm về cảnh tiếp theo, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.

“Này này, Lạc tiên tử…”

Lục Vân cười khúc khích hai tiếng và ghé sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Ly. Điều này lập tức khiến cho Lạc Ly lại càng thêm tuyệt vọng.

Xem xem, thật đúng như mình tưởng tượng, đàn ông đúng là không phải thứ gì tốt, đặc biệt là kẻ tu luyện. Ỷ vào thực lực của mình mà làm chuyện vô liêm sỉ.

Trong lòng Lạc Ly đang nghĩ như vậy nhưng trong giây tiếp theo, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh, thì ra Lục Vân đã vác cô lên vai.

Anh chàng này định đưa mình đi đâu vậy?

Trong lòng Lạc Ly hỗn loạn, cô gào thét nói: “A, anh muốn làm gì. Tôi cảnh cáo anh, tôi là Minh chủ của Vũ Minh. Nếu như anh dám lộn xộn thì hậu quả…Sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

Lục Vân hoàn toàn phớt lò cô và đi thẳng tới cái hồ trong rừng và sau đó…

Ào!

Hắn ném cô xuống không thương tiếc, đồng thời cũng giải huyệt đạo trên người cô.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK