Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Cánh tay của Thần Thi tộc

“Ngươi lại dung hợp…”

Vẻ mặt Hồn Trường Thánh thay đổi ngay lập tức, đại khái đã đoán ra được cánh tay trái kia là như thế nào. Nó liều mạng muốn thu hồi U Hồn Quỷ Liên lại, nhưng Quỷ Liên đã được thả ra, chỉ có thể thu hồi hồn lực sau khi sức mạnh bên trong đóa hoa hoàn toàn bùng phát ra.

Hồn Trường Thánh biết xong rồi.

U Hồn Quỷ Liên vẫn dựa theo quỹ tích ban đầu mà đập vào người Hồn Vô Cực.

Đáng tiếc nó chưa vỡ ra được, vì lúc mấu chốt, Hồn Vô Cực đã đưa cánh tay trái của nó ra, cản U Hồn Quỷ Liên lại.

Không chỉ ngăn cản, trên cánh tay còn tỏa ra ánh sáng đen trắng, trước khi sức mạnh trong U Hồn Quỷ Liên bộc phát ra, chợt hình thành một cái miệng há to, nuốt đóa hoa sen vào.

Ong!

Cơ thể Hồn Trường Thánh run lên kịch liệt, bóng dáng đen kịt ban đầu nháy mắt đã trong suốt, hơi thở uể oải hơn, không còn điên cuồng như trước.

Đóa hoa sen đen ngưng tụ toàn bộ hồn lực của nó, chỉ khi đóa hoa đó nổ tung rồi mới có thể thu hồi hồn ực về, đáng tiếc, đóa hoa chưa nổ đã bị cánh tay của Hồn Vô Cực cắn nuốt.

Cũng có nghĩa là, hồn lực của Hồn Trường Thánh đã bị nuốt sạch, giống như ban nãy Hồn Vô Cực nuốt Hồn Nghiệp.

Ùng ục!

Hồn lực dao động trong cơ thể Hồn Vô Cực, trong nháy mắt đã tăng lên gấp ba, kinh khủng đến mức trong cơ thể của nó phát ra tiếng ầm ầm như sấm nổ.

Đây là tiếng sấm từ sâu trong linh hồn.

“Ha ha ha, Hồn Trường Thánh, hiện tại ngươi đã biết vì sao ta muốn thả ngươi ra chưa? Hồn lực của ngươi là món đại bổ của ta, từ nay về sau, ta xem ai dám coi thường Hồn Vô Cực ta?”

Hồn Trường Thánh là người đứng đầu tứ đại Hồn Vương, hiện tại hồn lực của nó đã bị Hồn Vô Cực nuốt sạch, sau này Hồn Vô Cực có thể đi ngang được luôn rồi.

“Hồn Trường Thánh, ngươi thua vì quá kiêu ngạo, hơn hai mươi năm trong lao ngục, ngươi đúng là chẳng tiến bộ chút nào, thật sự khinh thường ta như trước, dễ bắt nạt đúng không?”

Ánh mắt Hồn Vô Cực dần trở nên đầy thương hại.

Hồn Trường Thánh quá kiêu ngạo cho nên mới chủ quan như vậy, dồn hết hồn lực vào đóa hoa sen, tự dưng tặng cho Hồn Vô Cực một món quà lớn.

“Ha ha ha…” Hồn Vô Cực cười lớn.

Đúng lúc này, một ngọn lửa bùng lên, là Lục Vân ra tay.

Ngón trỏ chỉ ra, linh hỏa xuất hiện, nháy mắt đã hóa thành một trường kiếm bằng lửa, đâm về phía Hồn Vô Cực.

Linh hỏa xẹt qua, thiêu đốt số hồn lực mà Hồn Vô Cực phóng ra ngoài, phát ra âm thanh xèo xèo, đồng thời còn có mùi cháy gay mũi.

“Linh hỏa?” Trên mặt Hồn Vô Cực có vẻ kiêng kị, sương đen quanh thân nó lập tức thu lại.

Lục Vân thấy vậy thì rất vui mừng, thì ra có thể dùng được thật!

Trước kia hắn cho rằng đối phó với đám U Hồn này, chỉ có đạo pháp là hữu dụng nhất, nhưng lần trước đụng phải Hồn Nghiệp lại thấy tác dụng không lớn lắm.

Tuy rằng U Hồn tộc có dáng vẻ như âm hồn, nhưng lại không phải âm hồn.

Vì vậy Lục Vân đột nhiên nảy ra ý tưởng sử dụng linh hỏa để công kích, không ngờ Hồn Vô Cực thật sự kiêng dè nó.

Ai nói không tiêu diệt được U Hồn tộc? Hôm nay ông đây diệt nó luôn!

Lục Vân tiếp tục sử dụng trường kiếm linh hỏa để công kích.

Hồn Trường Thánh đã suy yếu đến mức gần như trong suốt lộ ra vẻ phức tạp, khóc không ra nước mắt.

Cái thứ đầu bóng lưỡng này, trên người có linh hỏa sao lại không lấy ra sớm một chút chứ!

Đây chắc chắn là khắc tinh của U Hồn tộc.

Chỉ có điều Hồn Trường Thánh không hiểu, sao một người lại có thể mang theo linh hỏa trên người chứ?

Nhìn dáng vẻ Lục Vân hiện tại, linh hỏa kia hình như bắn ra từ ngón trỏ của hắn, lẽ nào hắn cũng giống Hồn Vô Cực, dung hợp được hài cốt của Thần Thi tộc?

Cơ thể Thần Thi tộc rất mạnh, chỉ cần trái tim bất diệt là coi như không chết. Vì vậy mỗi bộ phận trên cơ thể nó, nhất là xương cốt đều cực kì đáng quý.

Cánh tay trái của Hồn Vô Cực chính là như thế.

Đồng thời, thi hài của Thi Thần tộc che giấu được hơi thở của U Hồn tộc rất hiệu quả, đây cũng là lý do Liễu Yên Nhi không thể cảm giác được hơi thở của U Hồn tộc trên người Tiêu Vô Hải.

“Lại là thằng Thiên Sáp Vương vướng chân vướng tay, hôm nay ngươi và Hồn Trường Thánh cùng nhau mai táng dưới ngục giam Long Hồn này đi!”

Hồn Vô Cực cảm nhận được uy hiếp từ linh hỏa, hơi căm tức, rất sáng suốt thu hồi hết hồn lực vào cơ thể.

Nó biết dù hồn lực có mạnh, đối mặt với linh hỏa cũng không thể phản kháng được.

Đã vậy thì dùng cách của người tu luyện để đánh nhau đi.

Sương đen xung quanh hoàn toàn biến mất, Hồn Vô Cực điều khiển cánh tay trái của nó, đập mạnh ra ngoài, ánh sáng trắng lóe lên, thật sự ép linh hỏa lui ra được mấy phần.

Lục Vân ngạc nhiên: “Đây là hài cốt của Thần Thi tộc ư? Quả nhiên không tầm thường.”

Nhìn ánh sáng trắng có thể đẩy lùi linh hỏa kia, Lục Vân cũng không ngờ được, chỉ là bây giờ hắn không suy nghĩ được gì nhiều, ánh mắt đột nhiên run lên, thu hồi tất cả linh hỏa.

Ngón trỏ của Lục Vân nháy mắt đã đỏ đến mức bỏng rát, bên ngoài ngón tay được một lớp lân giáp màu đỏ hồng mờ mờ bao phủ lên, chân khí hội tụ lại, hóa thành một ngón tay cực kì mạnh mẽ, đánh một chiêu ra.

“Bằng ngươi cũng dám hi vọng phá được cánh tay trái của ta? Nằm mơ!”

Hồn Vô Cực thấy Lục Vân dám dùng một ngón tay để nghênh chiến, phì cười một tiếng, thầm nghĩ Thiên Sáp Vương này điên rồi.

Vì thế, Hồn Vô Cực không hề khách khí, đánh một đấm ra ngoài.

Đây là nắm đấm của Thần Thi tộc, dù là pháp bảo cũng sẽ bị nó đánh vỡ, huống chi một ngón tay nho nhỏ.

Tuy rằng ngón tay đó rất lạ, nhưng không thể thay đổi kết quả nào hết.

Rầm!

Ngón tay của Lục Vân cuối cùng vẫn va chạm với nắm đấm của Hồn Vô Cực, một sự thử nghiệm rất liều lĩnh, không biết có thành công được hay không.

Trong chớp mắt tiếp theo, một luồng lực lượng kinh khủng bắn ra từ đầu ngón tay Lục Vân.

Phựt!

Lớp áo trên cánh tay Lục Vân bị nghiền nát, đến cả cánh tay cũng đỏ bừng lên.

Như thế vẫn chưa là gì cả, kinh khủng hơn là lực lượng kia vẫn không dừng lại mà xuyên qua cánh tay Lục Vân, đánh thẳng lên ngực hắn.

Phụt!

Lục phủ ngũ tạng của Lục Vân phút chốc như lệch hẳn vị trí với nhau.
Chương 482: Trông chờ mòn mỏi

Lực lượng thật kinh khủng!

Lục Vân phun ra một búng máu tươi, con ngươi đen nhánh run bần bật.

Ngón tay được dung hợp linh hỏa gần như có thể bộc phát ra lực lượng cực hạn của cơ thể hắn, nhưng đối mặt với cánh tay Thần Thi của Hồn Vô Cực thì lại không có tác dụng.

Một phần xương cốt thôi đã mạnh như vậy, nếu thật sự để U Hồn tộc hồi sinh được Thần Thi tộc, thì sẽ kinh khủng cỡ nào?

Sợ là Côn Lôn cũng sẽ bị nó đánh vỡ.

Trong lòng Lục Vân có vẻ lo âu.

Có lẽ là năm năm chinh chiến khiến Lục Vân không giống những kẻ đi tu luyện khác chỉ lo lợi ích của bản thân.

Từ lâu hắn đã rất quan tâm đến tình hình quốc gia rồi.

Danh xưng cực kì vinh dự Vân Thiên Thần Quân chính là bằng chứng tốt nhất.

Cho nên Lục Vân tuyệt đối không cho phép một thứ tồn tại kinh khủng như Thần Thi tộc gây ảnh hưởng tới Long Quốc, phải ngăn cản kế hoạch của U Hồn tộc.

Ngăn cản thế nào đây?

Phải bắt Hồn Vô Cực lại trước, thử xem có thể ép hỏi ra về trái tim bí mật của Thần Thi tộc không.

Vừa nãy khi Hồn Trường Thánh giảng giải cho bọn họ về kế hoạch của U Hồn tộc, có đề cập tới mấu chốt để hồi sinh Thần Thi tộc chính là trái tim kia.

Phải tiêu diệt trái tim ấy thì Thần Thi tộc mới không sống lại được nữa, chỉ là đến cả Hồn Trường Thánh cũng không biết vị trí của nó.

Bây giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, có thể tam đại Hồn Vương còn lại đã tìm thấy.

Điều này phải hỏi Hồn Vô Cực mới được.

Lục Vân suy nghĩ đủ thứ, nói với Liễu Yên Nhi đang định tiến lên dìu hắn dậy: “Chị Yên Nhi, em không sao, hôm nay chị tránh xa ra một chút, bất kể thể nào cũng phải bắt được Hồn Vô Cực lại.”

Liễu Yên Nhi dừng bước, vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.

Bây giờ cô không giúp gì được cho Tiểu Lục Vân, nên đành lui về sau.

Thời khắc này, Hồn Vô Cực cũng đang không ngừng chấn động.

Một đòn vừa nãy từ cánh tay trái của nó không đánh nát được Thiên Sáp Vương?

Phải biết rằng luồng sức mạnh đó hoàn toàn có thể đập nát một gã Kim Đan kỳ đại viên mãn!

Thế nhưng tuy Thiên Sáp Vương bị đẩy lui, cũng phải hộc máu, nhưng kết quả này khiến Hồn Vô Cực cực kì không hài lòng.

Không phỉa như thế!

Là do ngón tay kia!

Hồn Vô Cực nheo hai mắt lại, cẩn thận đánh giá ngón tay màu đỏ hồng của Lục Vân.

Vừa nãy, linh hỏa bắn từ ngón tay đó ra, cũng là ngón tay đó đánh tan một phần lớn sức mạnh từ cánh tay trái của nó.

Nếu như có thể lắp ngón tay đó lên tay phải của mình…

Ánh mắt Hồn Vô Cực đột nhiên nóng rực, liếm môi nói: “Hôm nay bản vương thật quá may mắn, đầu tiên là có hồn lực mà Hồn Trường Thánh dâng cho, sau đó sẽ là một ngón tay của Thiên Sáp Vương ngươi, bản vương phải cảm ơn các ngươi thật tốt!” Hồn Vô Cực cười gằn.

Nó cực kì hưởng thụ cảm giác khi sức mạnh tăng vọt, đồng thời nó cũng rất điên cuồng, rất muốn biết nếu mình và ngón tay chứa linh hỏa kia dung hợp thì cơ thể sẽ xuất hiện trạng thái gì.

Rốt cuộc là bản thân linh hỏa đã khắc chế hồn lực, hay cả hai sẽ tăng thêm sức mạnh cho nhau?

Hồn Vô Cực càng nghĩ càng điên cuồng, càng thấy tham lam.

Đúng là đáng mong chờ! Nước miếng cũng rơi ra rồi đây!

Hử?

Lúc Hồn Vô Cực phán đoán xong về ngón tay của Lục Vân thì đột nhiên mi tâm của nó giật một cái.

Trong nháy mắt, nó cảm nhận được khí tức cực kì kinh khủng.

Kiếm ý?

Thiên Sáp Vương này đã luyện ra được kiếm ý từ bao giờ?

Hồn Vô Cực không giải thích được.

Lúc nó còn ẩn mình dưới cơ thể Tiêu Vô Hải ở nhà họ Tiêu, tuy rằng nó nghĩ Thiên Sáp Vương này chỉ như một vai hề, nhưng dù sao ở Long Quốc, danh tiếng của Thiên Sáp Vương cũng rất nổi.

Dù Hồn Vô Cực không quan tâm nhưng sẽ luôn có một ít tin tức về Thiên Sáp Vương đến tai nó.

À, không phải Thiên Sáp Vương, phải là Vân Thiên Thần Quân.

Đám người ở Long Quốc luôn rất tin tín ngưỡng của mình, tin tức về Vân Thiên Thần Quân lại tới tai Hồn Vô Cực.

Hồn Vô Cực muốn không biết nhân vật này cũng khó.

Nó cũng biết về trận chiến đó của Thiên Sáp Vương, bằng một thanh kiếm khiến người người kinh sợ.

Chỉ cần là người có hiểu biết một chút sẽ nhìn ra Thiên Sáp Vương chẳng có kiếm pháp gì, chỉ là cậy mạnh nên mới đánh bại được trăm vị Thần Cảnh mà thôi.

Đương nhiên cũng do đám Thần Cảnh kia quá yếu.

Hồn Vô Cực có thể nhìn ra điều đó, chính vì thế nó mới lại càng kinh ngạc.

Một kẻ chưa từng học qua kiếm pháp, sao có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, chẳng lẽ trời sinh là kiếm tu?

Hiển nhiên là không phải.

Kiếm tu trời sinh, chỉ cần tiếp xúc là có thể cảm nhận được khí chất bén nhọn trên người họ.

Tuy rằng khí chất của Thiên Sáp Vương cũng sắc bén nhưng tuyệt đối không giống kiếm tu.

Hồn Vô Cực nghĩ nát óc cũng không ra, khí tức kiếm ý kinh khủng vừa nãy, rốt cuộc đã được phóng ra như thế nào.

Nhưng dù sao đi nữa kiếm ý ban nãy cũng khiến nó bị uy hiếp.

Cho nên Hồn Vô Cực cũng không chủ quan, vội vàng sử dụng cánh tay trái của Thần Thi tộc, trong nháy mắt, ánh sáng lóe ra, sức mạnh trên cánh tay trái của Hồn Vô Cực lập tức tăng vọt lên.

Cảm giác áp bức kinh khủng từ Thần Thi tộc tỏa ra ngoài.

Ong!

Lúc này, Lục Vân đột nhiên xòe tay ra.

Bên trong tay hắn chợt xuất hiện một cái gương hình thoi, ánh sáng lấp lánh không ngừng.

Kiếm ý khiếp người mà vừa nãy Hồn Vô Cực cảm nhận được tới từ Đoạt Thiên Tạo Hóa kính.

Dưới thế giới đáy biển, Lục Vân gặp ba luồng kiếm ý kinh người, trong đó một luồng đã bị tiêu hao hết khi hắn sử dụng Đoạt Thiên Tạo Hóa kính.

Hai luồng còn lại, Lục Vân vẫn luôn cất giữ.

Hiện tại nó chính là chiêu thức công kích mạnh nhất mà hắn có.

Tổng cộng chỉ có hai cơ hội.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lục Vân tuyệt đối sẽ không sử dụng tới.

Thế nhưng Hồn Vô Cực trước măt thực sự vô cùng mạnh, nhất là cánh tay trái Thần Thi kì lạ kia, Lục Vân không nghĩ ra được cách đối phó nào khả thi.

Chỉ có thể lấy một kiếm ý ra, thử xem có thể chém hỏng cánh tay trái đó không.

“Chém!”

Lục Vân quát khẽ một tiếng, kiếm ý ngập trời trong nháy mắt gào thét bắn ra từ lòng bàn tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK