Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 134 Mắt âm dương

Sau khi Quách Anh thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành và nói rằng Lục Vân đã cứu mình.

Diệp Khuynh Thành quan tâm nói: “Anh Tử, cô không sao là tốt rồi, công thức không quan trọng…Tôi cho cô nghỉ phép nửa tháng để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Tạm thời tạm thời cô không cần nghĩ đến chuyện của công ty đâu.”

  

Quách Anh nói: “Diệp chủ tịch, tôi không sao đâu. Khuynh Thế Dung Nhan sẽ được tung ra thị trường sớm thôi. Nếu như tôi…”

 

“Đây là mệnh lệnh!”

  

Quách Anh còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã ngắt lời cô ấy.

  

Sau khi Lục Vân trở lại, Diệp Khuynh Thành hỏi hắn: “Tiểu Lục Vân, có phải những người đó bắt cóc Anh Tử vì công thức mặt nạ không? Em có hỏi được kẻ chủ mưu là ai không?”

  

Vừa rồi cô lo lắng cho Quách Anh quá nên quên mất không hỏi về chuyện bắt cóc. Vì thế, bây giờ khi nhìn thấy Lục Vân, Diệp Khuynh Thành không nhịn được tò mò hỏi. Cô cực kỳ muốn biết kẻ nào mất trí như vậy.

  

Lục Vân nói: “Chuyện này sẽ sớm có đáp án thôi. Chị Khuynh Thành, Khuynh Thế Dung Nhan của chúng ta có lẽ phải tạm dừng một thời gian.”

  

“Tại sao?” Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi.

 

“Bởi vì chắc chắn sẽ có những người không chờ được mà có hành động.”

  

Lục Vân cũng không giải thích nhiều. Ngày hôm sau, hắn chủ động liên hệ với Triệu Lôi, hỏi anh ta khi nào rảnh. Sau khi trò chuyện một hồi, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt.

  

Đến ngày gặp mặt, Triệu Lôi nhìn thấy Lục Vân đạp xe qua cửa kính của khách sạn. Tâm trạng của anh ta khá phức tạp.

  

Thực ra, ngày đó anh ta nói mời Lục Vân ăn tối chỉ là phép lịch sự giữa những người bạn cũ với nhau giống như những người bạn có quan hệ không xấu nhưng cũng không thân lắm thì nói lúc nào rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm. Đây là kiểu nói chuyện khách sáo. Nếu như hai người thật sự thân thiết với nhau thì còn cần hẹn ngày hay sao, hôm đó chắc chắn bọn họ sẽ không say không về.

Thế nhưng điều khiến Triệu Lôi ngạc nhiên là Lục Vân thực sự coi trọng lời nói khách sáo này, thậm chí hắn còn chủ động liên lạc với anh ta. Điều này có thể cho thấy cuộc sống của Lục Vân thực sự rất khốn khổ, tính toán từng bữa cơm rất rõ ràng.

Khi bước vào nhà hàng, Lục Vân thấy Triệu Lôi vẫy tay với mình. Vì thế, hắn bước tới và nói: “Anh Triệu, lần này tôi mời anh ra ngoài là vì tôi thật sự có chuyện muốn hỏi anh cho nên bữa này cứ để tôi đãi anh!”

  

“Cứ ăn trước đã, trả tiền tính sau.”

  

Triệu Lôi lắc đầu, nghĩ rằng Lục Vân thật là, muốn ăn thì cứ ăn, không cần phải giả vờ khách sáo, anh ta sẽ không tính toán bữa ăn này.

  

Thấy anh ta nói vậy, Lục Vân cũng không giải thích nhiều mà hỏi: “Anh Triệu, tập đoàn Hàn Mỹ là một phần sản nghiệp của Hùng gia đúng không?”

  

Ngay khi Triệu Lôi nghe vậy, anh ta đã biết ý định hẹn gặp mặt ngày hôm nay của Lục Vân.

  

Thì ra là muốn nhờ anh ta tìm việc làm hộ.

  

Triệu Lôi gật đầu nói: “Đó là sản nghiệp của Hùng gia. Người phụ trách hiện tại của tập đoàn Hàn Mỹ là anh vợ của tôi, Hùng Nhật Huy.”

  

“Hùng Nhật Huy.”

 

Lục Vân thầm nhớ tên.

 

Thấy hắn im lặng, Triệu Lôi cho rằng hắn ngại nói: “Thật ra cậu không cần ngại. Ai cũng có lúc gặp phải chuyện không được như mong muốn. Hôm khác tôi sẽ hỏi anh ấy xem có thể cho cậu một công việc không.”

 

Tuy địa vị của anh ta ở Hùng gia không cao nhưng muốn tìm một công việc cũng không quá khó nhưng chắc chắn công việc này sẽ không được tốt lắm, chỉ có thể nói là đủ ăn mà thôi.

 

Nhìn thấy Lục Vân như vậy, tới mức phải đạp xe đi ăn cơm thì chắc có lẽ yêu cầu đối với công việc cũng không cao.

  

Lục Vân có chút xấu hổ nói: “Anh Triệu, tôi tới đây không phải là vì nhờ anh tìm việc hộ…”

  

Triệu Lôi ngắt lời hắn: “Được rồi, tôi cũng đã nói hết rồi. Cậu không phải ngại đâu. Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện nên khi nhìn thấy cậu như vậy, tôi rất khó chịu. Vì thế, cậu không cần phải giải thích đâu, tôi sẽ giúp cậu tìm một công việc để kiếm sống.”

 

Anh ta rất đồng cảm với Lục Vân bởi vì kể từ sau khi bước vào Hùng gia, nhìn bề ngoài có vẻ oai phong nhưng thực ra khi trở về nhà, anh ta đã phải nhẫn nhịn đủ loại cơn giận và thậm chí còn không dám nói lại. Cho nên sau khi nhìn thấy cuộc sống của Lục Vân không vừa ý, anh ta cảm thấy hắn như thể sa ngã tận cùng thế giới.

  

Thấy anh ta đã nói đến như vậy, Lục Vân chỉ đành cúi đầu yên lặng ăn cơm, tìm cơ hội giải thích sau vậy!

Hai người đang ăn tối thì đột nhiên có một người phụ nữ ôm một cậu bé đang khóc xông vào nhà hàng, tức giận nói: “Triệu Lôi! Anh còn có tâm trạng ở đây ăn uống với bạn hả? Anh nhìn xem, con trai đang khóc đây này!”

  

Người phụ nữ này trông rất cao to, lông mày rậm và ánh mắt hung ác. Đây chính là vợ của Triệu Lôi, Hùng Thái Liên.

  

Cậu bé đang nằm trong vòng tay chính là con trai của họ.

 

Lục Vân nhìn cậu bé đang khóc nhưng sau đó liền cau mày.

  

Mắt âm dương?

 

Mắt âm dương có nghĩa là có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.

 

Trên thực tế, có rất nhiều người khi còn nhỏ đã từng trải qua tình huống này nhưng khi lớn lên thì con mắt âm dương sẽ từ từ khép lại. Sau đó, trí nhớ của con người cũng dần trở nên mơ hồ như không có chuyện gì xảy ra. Và sở dĩ cậu bé khóc dữ dội như vậy là vì cậu bé nhìn thấy điều gì đó bất thường qua đôi mắt âm dương của mình nên vô cùng sợ hãi.

  

Tuy nhiên vợ chồng Triệu Lôi lại không hề biết chuyện này nên cứ thắc mắc tại sao dạo này con trai cứ quấy khóc mãi mà không dỗ được bèn đến bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ lại nói không có chuyện gì.

  

Khóc nhiều như vậy mà không có vấn đề gì ư?

  

Đương nhiên là Hùng Thái Liên không tin cho nên ngày hôm nay con trai đã khóc suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn không dỗ được, cô ta không thể chịu nổi nữa nên hùng hổ tiến đến chỗ Triệu Lôi và nói:

  

“Còn ngây người ra đó làm gì? Anh là khúc gỗ hả? Mau phái người tới Giang Thành gặp ngài Dư xem sao. Nghe nói ông ấy là thần y ở Giang Thành, em không tin không tìm ra được nguyên nhân!”

  

Đương nhiên là Triệu Lôi không dám trái lời, anh ta áy náy nói với Lục Vân: “Lục Vân, tôi xin lỗi. Tôi phải đưa con trai tới Giang Thành khám bệnh đã, cậu cứ ngồi đây ăn nhé, tôi sẽ trả tiền cho bữa ăn này.”

 

Thế nhưng Lục Vân đứng dậy nói: “Thật ra tôi cũng là một bác sĩ. Có lẽ tôi có thể chữa bệnh cho con trai anh.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 135 Hẹn gặp lại ở Giang Thành

“Cậu có thể chữa được sao?”

  

Sau khi nghe Lục Vân nói, Hùng Thái Liên hơi sửng sốt. Sau đó, cô ta quay sang hỏi chồng: “Bạn của anh có lai lịch gì?”

  

Triệu Lôi cười khổ nói: “Đó là một người bạn cũ của anh ở cô nhi viện, lần này tới nhờ anh tìm việc làm hộ.”

  

“Nhờ anh tìm việc hộ?”

  

Hùng Thái Liên càng thêm nghi ngờ, không phải người này nói mình là bác sĩ ư, sao lại còn cần người tìm việc làm hộ?

  

Nghe có vẻ không đáng tin cậy!

  

Vì thế, Hùng Thái Liên phớt lờ Lục Vân nhưng lại mắng Triệu Lôi: “Đừng chậm chạp nữa, anh mau lấy xe đưa hai mẹ con tới Giang Thành đi!”

Triệu Lôi chỉ đành đồng ý rồi nhìn Lục Vân với vẻ bất lực.

 

Không chỉ vợ anh ta không tin tưởng Lục Vân mà ngay cả bản thân Triệu Lỗi cũng không tin Lục Vân.

  

Nếu như hắn thật sự là một bác sĩ thì tại sao lại trông khốn khổ như vậy!

 

Lục Vân biết hiểu lầm càng ngày càng sâu nhưng cũng không giải thích. Trái lại, hắn nhún vui nói với Triệu Lôi: “Hẹn gặp lại anh ở Giang Thành.”

  

Nói xong, hắn đạp xe rời đi.

  

Cả hai vợ chồng Triệu Lôi đều sững người trong giây lát. Bọn họ không hiểu tại sao Lục Vân lại nói “Hẹn gặp lại ở Giang Thành”. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lục Vân đạp xe, Hùng Thái Liên cau mày nói: “Triệu Lôi, có phải người bạn này của anh gặp vấn đề về não không?”

 

Triệu Lôi nói: “Khi cậu ta còn ở trong cô nhi viện, cậu ta trông rất bình thường nhưng bọn anh đã không gặp nhau 15 năm rồi nên cũng không biết vì sao bây giờ cậu ta lại trở nên như vậy.”

  

Hùng Thái Liên cảnh cáo: “Rất có thể người này có vấn đề về thần kinh. Sau này, anh đừng có liên lạc với cậu ta nữa.”

Triệu Lôi cười khổ không nói gì nữa. Anh ta lấy xe xong rồi chở vợ con về Giang Thành.

  

Trong khi xe của bọn họ bon bon trên đường với tốc độ cao thì Lục Vân đã quay trở lại Giang Thành.

Tốc độ của phương tiện giao thông bình thường không thể so được với tốc độ xe đạp của hắn, đường núi hiểm trở hoàn toàn không thành vấn đề với Lục Vân. Chỉ cần hắn đi theo chỉ dẫn của bản đồ trên điện thoại là hắn có thể quay về Giang Thành chỉ trong tích tắc.

  

Vừa đến Hạnh Lâm đường thì thấy Lâm Thanh Đàn đang châm cứu cho bệnh nhân. Khi cô cúi xuống, những đường cong nóng bỏng trên cơ thể được phô diễn một cách hoàn mỹ.

 

Lục Vân thấy cô đang bận rộn nên cũng không quấy rầy mà chỉ đến hỗ trợ bốc thuốc ở phòng thuốc bắc.

  

Cho đến bây giờ, Dư Hồng Văn cũng đã quen dần với cách làm việc này.

  

Mới đầu khi Lục Vân nói sẽ đến hỗ trợ bốc thuốc, Dư Hồng Văn nói rằng Lục Vân là thầy nên hắn cứ ngồi trong khám. Hơn nữa, đa số những người chịu trách nhiệm đi bốc thuốc đều là học trò, địa vị không cao.

  

Thế nhưng Lục Vân lại thản nhiên nói: “Những bệnh nhân này tới đây đều là vì danh tiếng của ông. Ông cứ yên tâm ngồi ở phòng khám đi, nếu như gặp phải bệnh khó chữa thì tìm tôi sau!”

  

Vì thế, Dư Hồng Văn không nói gì nữa.

 

“Ông Dư!”

  

Lúc này, cuối cùng vợ chồng Triệu Lôi cũng đã tới Hạnh Lâm đường. Con trai họ vẫn đang khóc, giọng cậu bé bị khàn.

  

Hùng Thái Liên lo lắng nói: “Ông Dư, ông hãy xem giúp con trai chúng tôi bị làm sao. Nó đã khóc gần ba tiếng đồng hồ rồi.”

 

“Để tôi xem sao.”

Dư Hồng Văn bước tới và kiểm tra thật cẩn thận cho cậu bé. Ông ấy ngạc nhiên nói: “Không thể nào, rõ ràng cơ thể của cậu bé không có vấn đề gì nhưng tại sao lại khóc nhiều như vậy? Cậu bé đã nói với hai người rằng không thoải mái ở chỗ nào chưa?”

  

Hùng Thái Liên lắc đầu nói: “Không có, thằng bé không nói gì cả. Thằng bé chỉ khóc, đó là lý do tại sao chúng tôi thấy lạ.”

  

Dư Hồng Văn kiểm tra lại cho cậu bé một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.

  

Hùng Thái Liên nói: “Ông Dư, tôi không có ý xúc phạm ông nhưng tôi nghe nói ông có một người thầy là thần y. Ông có thể nhờ thầy của ông khám bệnh cho con trai của tôi có được không, nếu không chúng tôi thật sự không biết phải làm sao.”

  

Nghe giọng cô ta như sắp khóc đến nơi.

Dư Hồng Văn gật đầu nói: “Hai người gặp may đấy, đúng lúc hôm nay thầy của tôi đang ở Hạnh Lâm đường. Tôi sẽ đến phòng thuốc bắc tìm, hai người ngồi đợi một lúc.”

  

“Cảm ơn ông Dư.”

 

Triệu Lôi và vợ ngồi đợi một lúc, sau đó bọn họ thấy Dư Hồng Văn cung kính mời một người đàn ông trẻ tuổi đến trước mặt bọn họ và nói: “Đây chính là thầy của tôi, Lục thần y. Hãy để thầy khám bệnh cho con trai của hai người.”

  

Đột nhiên Dư Hồng Văn thấy hai vợ chồng ngồi yên không nói gì, khuôn mặt cả hai đều ngơ ngác.

 

“Lục…Lục Vân?”

  

Một lúc sau, Triệu Lôi mới định thần lại và nhìn Lục Vân với vẻ không thể tin nổi. Hai tiếng “Lục Vân’” tràn ngập sự khó tin.

  

Hùng Thái Liên cũng y chang, mất một lúc vẫn chưa định thần lại được.

  

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

  

Rõ ràng bọn họ lái xe đến Giang Thành với tốc độ cực nhanh và còn nhớ rõ Lục Vân đạp xe đạp. Làm sao xe đạp có thể nhanh hơn ô tô được?

  

Nhìn thấy hai người ngơ ngác, Lục Vân cười nói: “Tôi đã nói hẹn gặp lại ở Giang Thành mà.”

  

Lời nói của hắn đã thành công đánh thức vợ chồng Triệu Lôi, nếu không bọn họ còn tưởng người thanh niên trước mặt là anh em sinh đôi với Lục Vân!

  

Nhưng sau đó, vợ chồng Triệu Lôi lại càng kinh ngạc hơn. Bởi vì lúc này bọn họ mới nhân ra rằng Lục Vân thực sự là thầy của Dư Hồng Văn, một bậc thầy về Trung y.

  

Rốt cuộc kỹ năng của hắn đáng kinh ngạc tới mức nào mới được ông Dư nhận làm thầy ở tuổi 20?

  

Sự chấn động này khó có thể diễn tả bằng lời!

  

Lục Vân nói: “Đừng ngây ngẩn nữa, mau đưa con trai của hai người cho tôi. Tôi sẽ đưa nói tới phòng châm cứu. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì bệnh của cậu bé sẽ được chữa khỏi trong vòng 10 phút.”

  

“Được…Được.”

  

Hùng Thái Liên vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng. Cô ta như thể con rối giao cậu bé cho Lục Vân.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK