Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61 Đường núi đua xe

Bỗng dưng có một chiếc Audi SUV dừng bên đường, bên cạnh còn có hai nam một nữ.

Trong đó một thanh niên đeo kính râm, ước chừng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, hai người khác thì là học sinh trung học.

Bọn họ đang đợi Tôn Tiểu Sở.

"Tiểu Sở, cuối cùng cậu cũng tới, chúng tớ chờ cậu nữa tiếng rồi đấy!"

“Xin lỗi Văn Văn, hôm nay nhà tớ ăn cơm trưa hơi muộn.”

Nữ sinh tên Tạ Văn, nhìn thấy Tôn Tiểu Sở lập tức chạy tới nắm tay cô, bọn họ là một đôi bạn thân.

“Đây là anh Đường Húc, Đường Lỗi, hai người bọn họ sẽ đi cùng chúng ta lên Thiên Đãng Sơn, chiếc SUV này chính là của anh ấy." Tạ Văn mang theo Tôn Tiểu Sở đi tới trước mặt thanh niên đeo kính râm, giới thiệu.

“Chào anh Đường." Tôn Tiểu Sở lên tiếng chào hỏi.

“Được.”

Đường Lỗi cười gật đầu, yên lặng đánh giá Tôn Tiểu Sở, nhất là đoạn bắp chân trắng nõn dưới váy xếp nếp của cô, quá đẹp.

Thật sự là một em gái trung học thanh thuần a!

Trong mắt Đường Lỗi hiện lên một tia dâm tà, nhưng mà nhờ có kính râm che lấp nên những người khác hoàn toàn không phát hiện ra .

Đường Húc ở một bên nói: "Anh, người đông nên chúng ta đi nhanh một chút, em đang chờ để nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.”

Bốn người liền lên xe.

Đường Lỗi một bên lái xe một bên tò mò hỏi: "Mọi người vừa rồi nói Hoàng Mi Đại Tiên, người này thật sự có thần như vậy không?"

"Đương nhiên, lần trước mọi người có đi qua một lần, lúc đó đã nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh, đại sư tụng kinh phảng phất như có một loại ma lực, trong nháy mắt có thể làm cho người ta đắm chìm trong đó, phiền não gì cũng quên đi."

Tạ Văn có chút hưng phấn nói, nói xong cô liền chú ý tới Tôn Tiểu Sở, Tôn Tiểu Sở luôn nhìn về phía sau nên Tạ Văn tò mò hỏi: "Tiểu Sở, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

“Ách...... Không có gì.”

Tôn Tiểu Sở còn có thể nhìn cái gì, đương nhiên là đang nhìn Lục Vân có đi theo hay không!

Theo lý thuyết loại chuyện này không có khả năng xảy ra, bởi vì Lục Vân đạp xe đạp, cho dù như thế nào cũng đuổi không kịp xe SUV.

Nhưng trong lòng Tôn Tiểu Sở, lại luôn có một loại cảm giác kỳ quái.

Dường như Lục Vân vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.

Xuyên qua một đoạn đường núi gập ghềnh, phía trước một đoạn đường rất dài tương đối bằng phẳng, Tôn Tiểu Sở lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời hét lên một tiếng.

A!

“Làm sao vậy?" Tạ Văn ở một bên vội vàng hỏi.

Tôn Tiểu Sở chỉ vào phía sau nói: "Cậu mau nhìn đi, chiếc xe đạp kia..."

Tạ Văn cũng quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài, Tạ Văn khó có thể tin được cũng kinh hô lên: "Điều này sao có thể!"

Chỉ thấy phía sau xe SUV của bọn họ, có một chiếc xe đạp không ngừng đuổi theo.

Chủ nhân xe đạp, ngoại trừ Lục Vân còn có thể là ai?

Tôn Tiểu Sở che cái miệng nhỏ nhắn anh đào của cô lại nói: "Vị Lục tiên sinh này, chẳng lẽ là vận động viên xe đạp chuyên nghiệp?"

“Tiểu Sở, cậu biết người phía sau?”

“Ừ, anh ấy tên là Lục tiên sinh, tên thật tôi không biết, nhưng trưa nay anh ấy ăn cơm trưa ở nhà tôi.”

Tạ Văn liên tục nói: "Cái này cũng quá trâu bò nha!”

Đa phần đường lên Thiên Đãng Sơn đều là đường núi, Đường Lỗi không dám lái quá nhanh, nhưng tốt xấu gì cũng lái với tốc độ 40km/h, chiếc xe đạp phía sau kia còn đuổi kịp, đây không phải trâu bò thì là gì?

Những cô gái trung học này, sùng bái nhất chính là loại con trai thần bí như vậy.

Tạ Văn đột nhiên rất muốn làm quen với với thanh niên cưỡi xe đạp này.

Tuy nhiên.

Đường Lỗi ngồi ở vị trí lái xe, biểu cảm không mấy vui vẻ cho lắm.

Là mày

Lại là mày.

Lão tử thật vất vả lắm mới tán được gái, lại phải đụng trúng mày, cmn mày theo dõi lão tử đúng không?

Đường Lỗi đã thông qua kính chiếu hậu, nhận ra Lục Vân phía sau.

Ngày đó ở quán bar Dạ Tường Vi, Đường Lỗi cầm một sợi dây Tinh Thần Chi Mộng đến gần Diệp Khuynh Thành, kết quả lại bị tên tiểu tử Lục Vân này nhảy ra quấy rối, làm cho hắn mất hết mặt mũi.

Ngày đó nếu không phải kiêng kỵ Dạ Tường Vi, Đường Lỗi chắc chắn không tha cho Lục Vân.

Thật sự là không nghĩ tới!

Hôm nay lại đụng phải tiểu tử kia, hơn nữa nhìn biểu hiện sùng bái của hai nữ sinh ngồi sau kia, Đường Lỗi liền biết, khắc tinh của hắn lại tới nữa.

Cho nên Đường đại thiếu làm sao có thể không tức giận?

Bùm!

Đường Lỗi đạp chân ga xuống, tốc độ xe đột nhiên tăng lên tới 80km/h, trong nháy mắt liền bỏ xa Lục Vân không thấy bóng dáng đâu.

Đường Húc lo lắng nói: "Anh, đây là đường núi, anh lái chậm một chút đi, chúng ta tuy rằng đều rất muốn nhìn thấy Hoàng Mi Đại Tiên, nhưng cũng không cần vội như vậy."

"Yên tâm đi, anh chưa nhìn thấy Hoàng Mi Đại Tiên, không có nghĩa là anh chưa từng tới Thiên Đãng Sơn, con đường này anh rất quen thuộc, một đoạn phía trước đều rất bằng phẳng, đừng lo."

Đường Lỗi vô cùng tự tin, cho đến khi chắc chắn đã bỏ qua Lục Vân rất xa, mới giảm tốc độ xuống.

Nhưng mà.

Không lâu sau.

Trong kính chiếu hậu, một chiếc xe đạp đã theo đuôi phía sau cách xe SUV của hắn khoảng hai mươi mét.

“Ôi mẹ, gặp quỷ à?" Đường Húc kêu to.

Ngay cả Tôn Tiểu Sở lúc trước không phục Lục Vân, cũng nhịn không được kích động nói: "Thì ra Lục tiên sinh lợi hại như vậy, sớm biết tôi đã ngồi xe đạp của anh ấy là được rồi.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Đường Lỗi lại trỗi lên sự đố kỵ, cho nên hắn ta tăng tốc.

Ầm ầm ầm!

Trong xe ba người đều là hoảng sợ, vội nói: "Đường..., chậm một chút... Chậm một chút... Chúng tôi sợ!"

Nhưng Đường Lỗi đã bị cơn tức giận là mờ mắt, trực tiếp tăng tốc độ lên 200km/h khiến cho người bên trong xe kêu loạn cả lên.

Nơi này là đường núi, không phải đường cao tốc, lái nhanh như vậy, hồn cũng bị dọa không còn.

Tuy nhiên.

Khiến Đường Lỗi sụp đổ chính là, cho dù tốc độ xe của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không cắt đuôi được Lục Vân, thậm chí lúc này đây, Lục Vân tăng tốc vọt tới vị trí ngang bằng đầu xe của hắn, hướng về phía hắn đưa đầu ngón tay cái xuống đất.

Đường Lỗi điên rồi, hắn chưa từng thấy người lái xe đạp nào dám kiêu ngạo như vậy.

Quả thực không thể nhịn!

Đường Lỗi cắn răng chuẩn bị tiếp tục tăng tốc, nhưng lúc này đây, Lục Vân vèo một tiếng đem hắn bỏ lại phía sau.

“……”

Cái này mẹ nó, đây hoàn toàn trái với lẽ thường nha, đó là xe đạp sao, nói nó là tên lửa tôi đều tin.

Bốn người nghẹn họng nhìn trân trối.

Nguy rồi!

Lúc này, Tôn Tiểu Sở đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hoảng sợ nói: "Phía trước hình như là... Tử Thần Loan!"
Chương 62 Chiếc xe đạp biết bay

“Tử Thần Loan.”

Tên như ý nghĩa, một khúc cua hiểm trở xảy ra nhiều tai nạn, theo số liệu thống kê chưa đầy đủ, mỗi năm xảy ra tai nạn giao thông ở đó, hoặc nhẹ hoặc nặng không dưới hai mươi vụ.

Lục Vân tuy rằng đạp xe đạp, nhưng với tốc độ nhanh như này, đến Tử Thần Loan căn bản không kịp thắng lại.

Hơn nữa mấy ngày trước mưa, đường núi lầy lội trơn trượt, xác suất Lục Vân rơi xuống vách núi, cao tới bảy tám mươi phần trăm.

Tôn Tiểu Sở lo lắng nói: "Anh Đường, anh nhanh đuổi theo Lục tiên sinh, nhắc nhở anh ta phía trước có khúc cua nguy hiểm!"

Tuy rằng Tôn Tiểu Sở tính cách có chút điêu ngoa, nhưng tâm địa thiện lương, cho dù như thế nào cũng không đành lòng nhìn Lục Vân rơi xuống vách núi.

Đường Húc lắc đầu nói: "Chỉ sợ lúc này đuổi theo đã không kịp, có khi còn dọa hắn khiến hắn phát hoảng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tôn Tiểu Sở lòng nóng như lửa đốt, mặc dù không biết Lục Vân có thể nghe rõ giọng nói của cô hay không, nhưng vẫn cố gắng thò đầu ra cửa sổ xe hô: "Lục tiên sinh cẩn thận, phía trước là Tử Thần Loan!"

Sống chết có số!

Đường Lỗi lại cười lạnh một tiếng, trong phạm vi có thể khống chế, tăng tốc độ xe.

Hắn cũng không phải vì nhắc nhở Lục Vân, mà là không muốn bỏ qua hình ảnh rơi xuống vách núi đặc sắc như vậy.

Cuối cùng.

Trong tầm nhìn của bọn họ, Lục Vân đã vọt tới đoạn Tử Thần Loan.

Đường Lỗi nhe răng cười càng thêm càn rỡ.

"Ha ha ha, đúng, chính là như vậy, tốt nhất ngã tan xương nát thịt, xem mày còn dám phá hư chuyện tốt của bổn thiếu gia nữa hay không, đáng đời!"

A......

Hai nữ sinh Trung học hoảng sợ che kín hai mắt, không dám tiếp tục quan sát hình ảnh tiếp theo.

Nhưng đúng lúc này.

Đường Húc ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên hét lên còn to hơn hai cô nữ sinh bên cạnh: "Đậu má!!!"

“???”

Tôn Tiểu Sở vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Lục tiên sinh ngã xuống rồi sao?”

Tạ Văn cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

Vừa rồi hai cô gái trung học này nhìn thấy Lục Vân gần như sắp ngã xuống vách núi, cho nên đã che mắt lại, nhưng nghe giọng hét của Đường Húc bọn họ đoán ra đây không phải là tiếng hét khi thấy người rơi xuống núi mà là tiếng hét của kinh ngạc và khiếp sợ.

Đúng vậy, là khiếp sợ.

Giống như là đột nhiên nhìn thấy chuyện cực kỳ khó tin.

Đường Lỗi cũng đạp mạnh một cước phanh xe lại, giảm tốc độ xuống, tay nắm tay lái đều đang run rẩy, hiển nhiên là vừa rồi hắn cũng đã nhìn thấy một màn chấn động đến không thể tin vào mắt mình.

“Mau nói cho chúng tôi biết, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha!”

Hai cô gái càng tò mò.

Im lặng một hồi lâu, mới nghe Đường Húc hít sâu một hơi nói: "Các cậu từng thấy, xe đạp biết bay chưa?"

Xe đạp biết bay!

Hai nữ sinh trong nháy mắt trừng to hai mắt.

Đường Húc gật đầu: "Đúng vậy, xe đạp biết bay!”

Vừa rồi, tất cả mọi người cho rằng Lục Vân muốn đồng quy vu tận với cái xe đạp xấu số kia, nhưng bỗng nhiên thấy chiếc xe đạp kia, tốc độ cực kì nhanh nghiêng mình lướt qua Thần Tử Loan như một cơn gió.

Mà lốp xe đạp phía sau, lại dán sát mép vách núi, nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn.

Đây tuyệt đối không đơn giản là cua xe bình thường, mà rõ ràng là chiếc xe đạp đó đã bay lên.

Xe bốn bánh nảy lên không trung, tuy rằng cũng có hơi khó khăn, nhưng chỉ cần cần luyện tập thêm, người bình thường đều có thể làm được, nhưng xe đạp thì không giống nhau.

Xe đạp chỉ có hai bánh xe, hơn nữa diện tích lốp xe nhỏ, lực ma sát cũng nhỏ, điều này có nghĩa là lực bám của nó rất yếu.

Lực bám của xe đạp yếu, cho nên khi nghiêng người trượt, rất khó khống chế, khả năng lớn nhất chính là cả người lẫn xe cùng nhau ngã ra ngoài.

Nhưng vừa rồi, bọn họ quả thực nhìn thấy, Lục Vân và chiếc xe đạp của hắn thực hiện một kĩ thuật cua xe siêu khó, thậm chí có thể nói là hắn đã điều khiển cho chiếc xe đạp không còn chạm đất.

Ai dám tin?

Không tin cũng phải tin!

Đường Lỗi mơ mơ màng màng dùng tốc độ chậm nhất để vượt qua khúc cua Tử Thần Loan.

Xuyên qua khúc cua gấp, bên đường cái phía trước, có một chiếc xe đạp được dựng ở đấy, muốn nổi bật bao nhiêu thì nổi bật bấy nhiêu.

Lục Vân nhàn nhã đứng ở nơi đó.

Đường Lỗi xuống xe, dù trước đó hắn không ưa Lục Vân cho lắm, giờ phút này cũng tò mò hỏi: “Rốt cuộc sao mày làm được thế?"

Đường Lỗi bị sốc.

Một chiếc xe đạp chạy với vận tốc 130km/h, sau đó lại điều khiển chiếc xe đạp như bay lên không trung, ai nhìn thấy mà chẳng khiếp sợ chứ?

Lục Vân cười nói: "Anh muốn học à, tôi có thể dạy cho anh!"

Khóe miệng Đường Lỗi giật giật.

Ba học sinh trung học cũng từ Audi SUV nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lục Vân sờ trái sờ phải nhìn xem, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Đường Húc kinh ngạc nói: "Quá thần kỳ, thật sự quá thần kỳ, vừa rồi tốc độ chạy nhanh như vậy, lốp xe đạp không chút hư hỏng nào, anh trai mua xe đạp này ở đâu, em cũng muốn đi mua một chiếc.”

Tạ Văn sùng bái nói: "Thật là lợi hại, tôi chưa từng thấy xe đạp bay cao như thế, vừa rồi thật sự hối hận vì đã che mắt lại.”

Tôn Tiểu Sở thì là trực tiếp chạy đến Lục Vân trước mặt, quơ quơ cánh tay của hắn nói: "Lục tiên sinh Lục tiên sinh, lát nữa dùng xe đạp của anh chở tôi lên núi được không?"

Lục Vân liếc cô một cái: "Bây giờ biết gọi là Lục tiên sinh rồi sao?”

"Người ta biết sai rồi nha, nếu như anh không ngại, người ta cũng có thể gọi là anh đẹp trai!" Tôn Tiểu Sở dí dỏm lè lưỡi, bộ dáng đáng yêu vô cùng.

Lục Vân cao ngạo nói: "Nếu cô đã muốn ngồi xe đạp của tôi, vậy gọi thêm hai tiếng anh đẹp trai nghe xem nào.”

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai, anh đẹp trai......”

"Được rồi, nể tình cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh đây chở cô một lần, ngồi lên đi!"

Tôn Tiểu Sở hưng phấn không thôi nghiêng người ngồi lên ghế sau xe đạp, một tay ôm eo Lục Vân, tay kia đè lên làn váy.

Lục Vân cười to một tiếng nói: "Ôm chặt, tôi sắp cất cánh rồi.”

A!

A......

Tôn Tiểu Sở làm sao còn để ý tới chiếc váy ngắn của mình, vội vàng dùng hai tay ôm chặt eo Lục Vân, khuôn mặt cũng dán sát vào lưng hắn, kích động kêu không ngừng.

Loại cảm giác gào thét trong gió như thế này thì cái bọn ngồi trên xe hơi làm sao biết được.

Quá đã nghiền!

Tạ Văn thì bĩu môi, vô cùng hâm mộ.
Chương 63 Hoàng Mi Đại Tiên

A a a a!

Cả Thiên Đãng Sơn đều quanh quẩn tiếng thét chói tai hưng phấn của Tôn Tiểu Sở.

Cô ngồi trên xe đạp của Lục Vân, thật sự giống như ngồi trên tên lửa, sườn dốc cũng nhẹ tênh mà đi lên không tốn chút sức lực.

Hơn nữa điểm thần kỳ nhất chính là, rõ ràng trên mặt đất có nhiều tảng đá như vậy, rõ ràng cưỡi nhanh như vậy, nhưng Tôn Tiểu Sở lại không cảm giác được một chút xóc nảy.

Lục tiên sinh quả nhiên là lão tài xế kỹ thuật lái xe cao siêu, quả thực quá lợi hại.

Tôn Tiểu Sở mở cờ trong bụng.

Trong nháy mắt đi tới giữa sườn núi, nơi này có một cái bãi đỗ xe, bên trong đã có mấy chục chiếc đã đỗ ở đây, người cũng dần dần nhiều.

Bọn họ đều là thành kính đến nghe Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.

Lục Vân dừng xe đạp lại.

Dẫn tới không ít người đi đường đưa mắt tới.

Người thanh niên này này trâu bò thật, đường núi dốc như vậy, lại đạp xe đạp đi lên, trên xe lại còn chở một cô bé nữ sinh trung học.

Thanh niên bây giờ vì muốn bạn gái vui vẻ, đều liều mạng như vậy sao?

Tuổi trẻ thật là tốt!

Mặc dù Tôn Tiểu Sở vẫn chưa chơi chán, nhưng không còn cách nào khác, nửa sau đoạn đường núi có người trông coi, quy định tất cả mọi người phải đi bộ, để thể hiện sự tôn trọng với Hoàng Mi Đại Tiên tôn kính.

Cho nên Tôn Tiểu Sở chỉ có thể xuống xe, sửa sang lại mái tóc rối của mình một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lưu lại một tia kích thích.

Hai người đợi một hồi lâu, Audi SUV của Đường Lỗi mới chạy đến bãi đỗ xe giữa sườn núi.

Sau khi ra khỏi xe.

Ánh mắt ba người nhìn về phía Lục Vân, giống như đang nhìn quái vật.

Bọn họ vừa rồi là trơ mắt nhìn, Lục Vân chở Tôn Tiểu Sở, vứt xe Audi SUV của bọn họ ở phía sau, chuyện này quả thực có hơi hư cấu.

Tạ Văn chạy tới lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tôn Tiểu Sở hỏi: "Tiểu Sở, vừa rồi cậu cảm thấy thế nào?”

“Rất kích thích, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng lại không có cảm giác khó chịu như ngồi tàu lượn siêu tốc, tóm lại rất thoải mái." Tôn Tiểu Sở không thể nào miêu tả hết cảm xúc của mình lúc này.

Vẻ mặt Tạ Văn càng thêm hâm mộ nói: "Tớ cũng muốn ngồi một lần.”

“Không được không được, Lục tiên sinh hôm nay chỉ có thể chở một mình tớ, cậu chờ lần sau đi!”

“Hừ, quá đáng! Cậu có còn là bạn thân của tớ nữa hay không?”

Tạ Văn u oán nhìn Tôn Tiểu Sở, đưa tay chọc chọc người Tôn Tiểu Sở, hai cô gái náo loạn một hồi mới dừng lại.

Đường Húc chạy đến trước mặt Lục Vân, sùng bái nói: "Anh trai, anh ngầu quá, có thể cho em mượn xe đạp của anh một lát không, chỉ một lát thôi.”

Anh trai Đường Húc là Đường Lỗi tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng tiểu tử này vẫn rất ngoan, cho nên Lục Vân chỉ hơi do dự một lát, liền gật đầu.

“Có thể cho cậu mượn chơi một lát, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, chiếc xe bảo bối này của tôi biết nhận chủ, cậu cưỡi nó thì cũng đừng quá thất vọng đấy.”

“Được, cảm ơn anh.”

Đường Húc kích động không thôi cưỡi lên xe đạp, nhưng đạp trái đạp phải, cho dù là dùng hết sức từ lúc bú sữa đến giờ, cũng không đạp ra cảnh tượng trong tưởng tượng của cậu ta.

Đây là một chiếc xe đạp bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thật sự là kỳ quái!

Chẳng lẽ chiếc xe đạp này thật sự biết nhận chủ?

Đường Húc thử vô số lần, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn từ bỏ, chiếc xe đạp quỷ dị này, cậu quả thật không khống chế được.

Đường Húc nào có biết, chiếc xe đạp này kỳ thật là một pháp khí, chỉ có rót chân khí vào nó mới có thể phát huy ra hiệu quả, không có chân khí nó chỉ là một chiếc xe đạp bình thường mà thôi.

Hai nữ sinh nhìn thấy một màn như vậy, càng thêm sùng bái Lục Vân.

Xem ra thật sự chỉ có Lục tiên sinh, mới có thể cưỡi được tốc độ như vậy.

Xong rồi xong rồi, trái tim thiếu nữ rơi vào tay giặc rồi!

Đang!

Đúng lúc này, đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng chuông đồng, vang vọng khắp Thiên Đãng Sơn.

Vẻ mặt Đường Húc uể oải nhìn về phía đỉnh núi nói: "Hoàng Mi đại tiên sắp bắt đầu tụng kinh rồi, chúng ta mau đi lên đi!"

“Ừ, Lục tiên sinh cũng đi cùng chúng tôi đi, rất thần kỳ." Tôn Tiểu Sở kéo cánh tay Lục Vân nói.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, vậy thì đi xem đi!

Lục Vân khẽ gật đầu, trong ánh mắt lại hiện lên một tia cảnh giác.

Ngoại trừ Đường Lỗi thì ba người còn lại Lục Vân đều nhìn thấy trên mặt bọn họ có một luồng sát khí, cho thấy cả ba người này đều đã nghe qua Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.

Hắn muốn xem vị Hoàng Mi Đại Tiên kia rốt cuộc là nhân vật phương nào.

Đi theo đám người, mấy người Lục Vân đi bộ lên núi.

Đỉnh núi.

Đứng sừng sững là một tòa đạo quán cũ kĩ.

Chỉ thấy một lão đầu khô gầy mặc đạo bào ngồi xếp bằng trong đó, ông ta nhắm mắt lại, điểm chú ý chính là hai hàng lông mày màu nâu vàng trên mặt ông ta cực dài, giống như rèm cửa rủ xuống.

Trách không được gọi là Hoàng Mi Đại Tiên.

Lục Vân lần đầu tiên nhìn thấy vị Hoàng Mi Đại Tiên này, cũng cảm giác được trên người ông ta tản ra một loại khí tức quỷ dị, rất âm u, hoàn toàn không giống với đạo sĩ bình thường.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác cá nhân của Lục Vân.

Mà mọi người chung quanh, thì vô cùng thành kính tôn vị Hoàng Mi Đại Tiên này thành tiên nhân.

“Các vị, ngồi đi.”

Một lát sau, Hoàng Mi Đại Tiên chậm rãi mở mắt, thanh âm của ông ta có một loại năng lượng kỳ lạ, giống như thôi miên người khác, làm cho người nghe cảm giác rất an tâm.

Nhưng càng như thế, Lục Vân lại càng cảm thấy không thích hợp.

Mọi người ngồi trên mặt đất.

Hoàng Mi Đại Tiên cũng không nói nhảm, trực tiếp mở kinh văn bắt đầu tụng, thanh âm càng nghe càng giống như đang thôi miên.

Mọi người yên lặng lắng nghe, rất nhanh liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Điểm này có thể ngay cả chính bọn họ cũng không ý thức được, còn tưởng rằng vẫn đang lắng nghe kinh văn của Hoàng Mi Đại Tiên.

Cũng khó trách Tạ Văn từng nói, lúc Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh, có một loại ma lực rất đặc biệt, làm cho người ta đắm chìm quên đi phiền não.

Nếu như vậy vẫn còn không quên phiền não thì mới thật sự là có vấn đề..

Lục Vân tuy rằng cũng nhắm mắt lại, nhưng trên mi tâm của hắn không hiện lên một vòng ánh sáng màu xanh nhạt như mọi người.

Đạo thuật - Pháp Huyền Chân Nhãn!

Trong tầm mắt hắn.

Chỉ thấy một đứa bé trai trên trán hiện lên hai màu xanh tím, khuôn mặt trắng bệch, từ phía sau Hoàng Mi Đại Tiên chậm rãi bay lên, hai mắt mở to khiến cho tròng mắt như lồi ra bên ngoài.

Lục Vân thấy tình hình này, không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.

Đây là......

Quỷ đồng Hung Sát!
Chương 64 Bỏ tốt giữ soái

Nuôi tiểu quỷ là một chuyện vô cùng tổn hại âm đức, từ trước đến nay bị người khác khinh thường.

Nếu như vị Hoàng Mi Đại Tiên này dùng thọ nguyên của mình đi nuôi tiểu quỷ, Lục Vân lười xen vào việc của người khác. Có thể là vì một nguyên nhân nào đó ví dụ như nhà có con mất sớm, sẽ thông qua phương thức này để giữ con lại bên mình không cho đi đầu thai.

Chỉ cần không hại người, cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng đều làm cho Lục Vân phẫn nộ chính là, tên Hoàng Mi Đại Tiên này tà ác đạo nhân, lại dám dùng thọ nguyên của người vô tội nuôi tiểu quỷ, đây là phạm vào sự tối kỵ của người tu đạo.

Cho nên trong khoảnh khắc quỷ đồng lao ra, Lục Vân đột nhiên mở mắt, một tia điện sắc bén bắn ra.

Bốp!

Hung sát quỷ đồng bất ngờ bị đánh, trên người toát ra một cỗ khói đặc gay mũi, tiếp theo liền thê lương kêu thảm thiết trốn trở về phía sau Hoàng Mi Đại Tiên.

“Đồ khốn này ở đâu ra, dám phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Mi Đại Tiên ta!”

Hoàng Mi Đại Tiên ngừng đọc kinh văn, ánh mắt nham hiểm đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Lục Vân.

Tất cả mọi người còn ở vào trạng thái bị thôi miên, chỉ có Lục Vân, thần trí thanh tỉnh, cho nên nhất định là tiểu tử này giở trò quỷ.

Ánh mắt Hoàng Mi Đại Tiên hung ác nhìn hắn chằm chằm.

Lục Vân đứng dậy cười lạnh nói: "Loại bại hoại như ông cũng xứng tự xưng là tiên nhân, tôi thấy nên gọi ông là Hoàng Mi Ác Nhân mới đúng.”

Ánh mắt Hoàng Mi Đại Tiên ngưng tụ, kinh ngạc nói: "Cậu cũng là người tu đạo?”

Lục Vân vẫn chưa trả lời.

Hoàng Mi Đại Tiên cho rằng hắn ngầm thừa nhận, trầm giọng nói: "Nếu là đạo hữu, ta cho phép cậu mang theo bằng hữu của cậu rời đi, từ nay về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thế nào?"

Lục Vân lắc đầu: "Không được tốt lắm.”

“Hôm nay cậu nhất định phải xen vào việc của người khác?”

Hoàng Mi Đại Tiên thấy Lục Vân không chịu rời đi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng lộ ra tia lạnh lẽo.

Lục Vân hờ hững nói: "Gặp phải loại bại hoại như ông, tôi nghĩ chỉ cần là người có chút tinh thần chính nghĩa, đều sẽ không bỏ qua.”

“Hừ! Khẩu khí thật lớn, dựa vào tiểu tử thối như cậu mà cũng muốn diệt Hoàng Mi Đại Tiên ta? Xem ra cậu chán sống rồi!”

Hoàng Mi Đại Tiên cười lạnh một tiếng, bàn tay vừa lật, một lá cờ đỏ như máu xuất hiện ở trong tay, sau đó chỉ về phía Lục Vân nói: "Quỷ đồng tử, giết hắn!"

Vừa dứt lời.

Quỷ đồng hung sát lập tức bộc phát ra một tiếng thét thê lương, bộ mặt dữ tợn đánh về phía Lục Vân.

Lục Vân khoanh tay mà đứng, ánh mắt lóe điện, đợi quỷ đồng kia nhào tới trước người, trong miệng hắn khẽ quát một tiếng nói: "Chỉ là một tiểu quỷ, cũng dám ở trước mặt bổn vương càn rỡ, diệt!"

Hắn quát xong, trong hư không phía trước đột nhiên ngưng tụ ra một đạo phù ấn màu xanh cổ, chiếu thẳng vào chính diện quỷ đồng hung sát.

Chi......

Quỷ đồng hung sát trong chớp mắt cả người khói đen lượn lờ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, cũng không dám tùy tiện tiếp cận Lục Vân.

“Hư Không Thành Ấn?”

Trong mắt Hoàng Mi Đại Tiên hiện lên một tia hoảng sợ.

Thần thông Hư Không Thành Ấn chỉ có người tu đạo trình độ đạo pháp cực cao mới có năng lực thi triển ra.

Hoàng Mi Đại Tiên không làm được như vậy, ngay cả điều khiển quỷ đồng hung sát ông ta cũng phải mượn cờ để thi triển.

Mà đều làm ông ta hoảng sợ nhất chính là, Lục Vân không chỉ là hư không thành ấn, hơn nữa còn là dung miệng để kết ấn.

Người này, đạo pháp cực cao!

Trong lòng Hoàng Mi Đại Tiên lập tức có dự liệu, trong tay đột nhiên vung cờ lên, chỉ thấy quỷ đồng hung sát kia đột nhiên hoảng sợ giống như là bị một thứ gì đó kích thích.

Chi......

Quỷ đồng hung sát thét chói tai một tiếng, bay nhào ra, nhưng không phải đánh về phía Lục Vân, mà chui vào trong cơ thể Tôn Tiểu Sở bên cạnh hắn.

Sát khí trong mi tâm Tôn Tiểu Sở càng ngày càng nồng đậm, ánh mắt trần đầy sát khí mở to ra, giờ phút này trong đôi mắt đấy không có linh hồn mà chỉ có ngây dại mơ màng.

“Tiểu tử thối, xem ra chúng ta kết thù từ đây, ngày sau chắc chắn ta sẽ hoàn trả cậu gấp mười lần!"

Hoàng Mi Đại Tiên giận dữ gầm lên một tiếng, từ Thiên Đãng Sơn nhảy xuống, biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Ông ta không còn lựa chọn khác, chỉ có thể bỏ tốt giữ soái mà thôi!

Lục Vân khẽ nhíu mày, không đuổi theo Hoàng Mi Đại Tiên mà bắt lấy Tôn Tiểu Sở, đặt nàng nằm sấp, sau đó giơ bàn tay lên tát xuống.

Bốp bốp bốp!

Mấy cái tát đi xuống cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, bộ mặt dữ tợn của quỷ đồng hung sát từ trên người Tôn Tiểu Sở chui ra.

Lục Vân một tay chụp lấy, trong nháy mắt đem quỷ đồng hung sát khóa ở trong phù ấn.

Lục tiên sinh......

Tôn Tiểu Sở tỉnh táo lại, nỉ non một tiếng, nhưng rất nhanh liền lộ ra đau đớn.

Có chuyện gì vậy?

Tôn Tiểu Sở dùng sức xoa xoa chỗ đau của mình, đột nhiên lại phát hiện tình hình của Tạ Văn không đúng lắm, còn có Đường Húc cũng vậy.

“Văn Văn, cậu làm sao vậy?”

“Đường Húc, cậu mau tỉnh lại!”

Tôn Tiểu Sở phát hiện tất cả mọi người xung quanh, ngoại trừ Lục Vân, đều nhắm mắt giống như đang ngủ.

Cho dù cô gọi như thế nào cũng không có phản ứng, vì thế nghi hoặc nhìn về phía Lục Vân nói: "Lục tiên sinh, bọn họ làm sao vậy?"

Lục Vân giải thích: "Bọn họ bị Hoàng Mi Đại Tiên thôi miên, vừa rồi cô cũng vậy, là tôi đánh cho cô tỉnh.”

Thì ra Lục tiên sinh dùng bàn tay tát mình, là để đánh thức mình!

Tôn Tiểu Sở suy nghĩ một chút xong hỏi tiếp: "Vậy tại sao Hoàng Mi Đại Tiên muốn thôi miên chúng tôi?”

“Ông ta không phải người tốt lành gì.”

Lục Vân liền đem chuyện vừa xảy ra kể qua một lần, Tôn Tiểu Sở nghe xong hết tròn mắt đến há miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ ngơ ngác như không tin vào những lời Lục Vân vừa kể.

“Lục tiên sinh, ý của anh là, hiện tại bàn tay kia của anh, đang cầm một con...... quỷ?”

Tôn Tiểu Sở hỏi, thấy Lục Vân gật đầu, không khỏi càng thêm tò mò nói: "Có thể để cho tôi xem một chút được không, tôi còn chưa nhìn thấy quỷ bao giờ!"

“Tôi sợ cô xem xong tối ngủ sẽ thấy ác mộng.”

“Không đâu, không đâu, Lục tiên sinh, xin anh cho tôi xem một chút đi!”

“Cô chắc chắn?”

“Ừm!”

Thấy Tôn Tiểu Sở gật đầu chắc nịch, Lục Vân quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, vì thế hắn dùng tay chỉ lên mắt cô một cái, giúp cô mở âm nhãn.

Hả?

Tôn Tiểu Sở khẩn trương mở hai mắt, sau đó cô liền nhìn thấy hai con mắt đen nhánh giống hai cái chuông đồng, ở trước mặt cô đung đưa qua đung đưa lại.

A......

Tôn Tiểu Sở quả nhiên bị dọa, trượt chân suýt nữa ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK