Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251 Ở đây có một đàn chó điên

Park Kwok Chang hung hãn chạy tới Hạnh Lâm Đường cùng với các đệ tử của mình.

Dư Hồng Văn không biết chuyện gì xảy ra nên khi thấy bọn họ lại tới, ông đành phải đặt đơn thuốc trong tay xuống, lao ra khỏi đại sảnh rồi tức giận hét lên: “Các người đúng là một đám ruồi bọ trong nhà xí. Còn không mau cút đi!”

Cho dù là nhìn thấy đám người từ Hiệp hội Trung y Long quốc hay là đám người nước ngoài này, ông đều cảm thấy rất khó chịu.

Đương nhiên là ông không cho bọn họ một chút sắc mặt tốt nào.

“Mau gọi người họ Lâm ra đây gặp tôi!”

Park Kwok Chang không muốn nói nhảm với Dư Hồng Văn chút nào nên khi đến cửa Hạnh Lâm Đường, ông ta trực tiếp yêu cầu được gặp Lâm Thanh Đàn.

Dư Hồng Văn hừ lạnh một tiếng nói: “Gặp gì mà gặp? Cô Lâm là người mà ông muốn gặp là gặp được sao? Ông tưởng ông là ai? Đừng quên đây là Long quốc, không phải là nơi mấy người nước ngoài như các người muốn gì được nấy.”

Ông không rõ mục đích của Park Kwok Chang tới đây làm gì, ông tưởng rằng họ lại muốn đấu châm với Lâm Thanh Đàn như mấy ngày trước.

Thua là thua.

Làm gì có chuyện ngày nào cũng muốn đến thách đấu là được.

Ông không phiền nhưng chúng tôi phiền!

Dư Hồng Văn vô cùng tức giận.

Những người nước ngoài này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của Hạnh Lâm Đường. Vì thế khi nói chuyện, Dư Hồng Văn không thể không chỉ vào một cái cây xanh cách đó không xa.

Dưới gốc cây, tình cờ có một con chó đang tè.

Park Kwok Chang cũng nhìn thấy.

Mặc dù tiếng Trung của ông ta không được tốt lắm nhưng không khó để hiểu rằng những lời của Dư Hồng Văn ám chỉ bọn họ là chó.

“Không nói nhảm với ông nữa. Hiện tại tôi muốn gặp cô Lâm, nếu như ông không để cô ta ra thì đừng trách chúng tôi xông vào cướp người!”

Park Kwok Chang không có tâm trạng tranh luận với Dư Hồng Văn. Ông ta chỉ muốn nhanh chóng tìm Lâm Thanh Đàn để hỏi về Kimura.

Bây giờ ông ta đang rất rối.

Kimura không phải là người thường.

Cha của cậu ta là Phó minh chủ của Liên minh Ninja Nhật Bản.

Nếu như cậu ta xảy ra chuyện ở Long quốc thì chắc chắn sẽ gây ra sóng gió trong Liên minh Ninja.

Sau khi Park Kwok Chang nói xong, ông ta định dẫn người vào Hạnh Lâm Đường.

Dư Hồng Văn vô cùng tức giận, ông lập tức cầm cây chổi chặn cửa và nói: “Không ngờ các người lại dám kiêu ngạo như vậy! Đừng tưởng rằng các người cậy thế đông mà muốn làm gì thì làm. Bên chúng tôi cũng không kém đâu.”

Có rất nhiều bệnh nhân ở Hạnh Lâm Đường đang xếp hàng để được gặp bác sĩ. Sau khi nghe những lời của Dư Hồng Văn, bọn họ phẫn nộ đứng dậy tạo thành một bức tường người chặn ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm đám người nước ngoài với vẻ tức giận.

“Dám sủa bậy ở địa bàn của chúng tôi, ai cho các người lá gan lớn như vậy?”

“Đúng vậy, hiện tại Long quốc của chúng tôi rất mạnh. Các người cảm thấy mình có thể khi dễ Long quốc được sao?”

“Xin lỗi, chúng tôi không tôn sùng người nước ngoài!”

“Mẹ nó, các người muốn xông vào cướp bác sĩ Lâm đi sao? Nào lại đây, tới một người tôi giết một người!”

Một ông già tức giận xắn tay áo lên như muốn đánh kẻ địch.

Trận địa lớn như thế, Park Kwok Chang làm sao dám xông vào trong.

Sắc mặt của ông ta xấu vô cùng.

Bình thường, những người Long quốc có thể xảy ra mâu thuẫn nội bộ nhưng khi bọn họ thực sự đối mặt với người nước ngoài, tất cả bọn họ sẵn sàng cùng nhau đứng lên đấu tranh.

Park Kwok Chang sợ nhất là nhìn thấy cảnh này.

“Mấy người muốn gặp tôi?”

Ngay khi hai bên đang trong trạng thái bế tắc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Thanh Đàn ra khỏi Hạnh Lâm Đường.

Trên người cô mặc áo khoác trắng nhưng trên thân vẫn lộ ra dáng người nóng bỏng.

Thế nhưng Park Kwok Chang không hề để ý tới diện mạo và dáng người của Lâm Thanh Đàn, ông ta trầm giọng hỏi: “Cô Lâm, hôm nay tôi tới đây để hỏi rằng cô có biết tung tích của Kimura không?”

“Kimura là ai?”

“Chính là đệ tử người Nhật Bản của tôi. Mấy ngày trước còn bị cô đâm mấy châm.”

“Thì ra là anh ta. Anh ta bị làm sao?”

“Nó mất tích rồi!”

“Mất tích?”

Nghe xong, Lâm Thanh Đàn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.

Biểu cảm của cô khiến Park Kwok Chang rất bối rối.

Người phụ nữ Long quốc này không hề biết chuyện của Kimura ư?

Chẳng lẽ việc Kimura mất tích không hề liên quan gì đến cô ta?

Park Kwok Chang dán mắt vào gương mặt của Lâm Thanh Đàn để cố nhìn ra điều gì đó.

Thế nhưng ông ta không nhìn ra gì cả.

Sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Lâm Thanh Đàn không giống như đang diễn chút nào bởi vì không có sự diễn xuất nào chân thực được như vậy cả.

Trên thực tế, Lâm Thanh Đàn không hề biết về chuyện Kimura mất tích. Thế nhưng sau khi Park Kwok Chang đề cập đến chuyện đó, cô nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lần trước khi Lục Vân chở cô tới khu rừng ở ngoại ô phía đông, Lâm Thanh Đàn không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó thì bất tỉnh.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Cô hỏi Lục Vân chuyện gì đang xảy ra và Lục Vân chỉ trả lời rằng đó là chuyện nhỏ nên cô cũng không nghĩ quá nhiều về nó.

Lâm Thanh Đàn vẫn luôn rất tin tưởng em trai mình. Thấy Lục Vân không muốn nói quá nhiều nên cô cũng không hỏi thêm nữa.

Cho đến tận hôm nay, khi nghe Park Kwok Chang nói rằng đệ tử của mình đã biến mất thì Lâm Thanh Đàn mới hiểu Lục Vân đang nói về điều gì.

Mặc dù không biết người Nhật Bản đó còn sống hay đã chết nhưng Lâm Thanh Đàn biết chắc rằng sự biến mất của cậu ta nhất định có liên quan đến Lục Vân.

Tất nhiên Lâm Thanh Đàn không thể để Park Kwok Chang biết chuyện này được.

Chỉ sau khi Park Kwok Chang rời đi, cô mới có thể hỏi em trai mình chuyện gì đang xảy ra.

Ngay trong khi Lâm Thanh Đàn còn đang suy nghĩ, có một người đàn ông trẻ tuổi bước ra và nói: “Ha ha, sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy? Chẳng lẽ ông mê muội chị gái của tôi nên muốn ngắm chị ấy trước khi rời khỏi Long quốc sao?”

Người tới là Lục Vân.

Sắc mặt của Lâm Thanh Đàn hơi thay đổi.

Đương nhiên cô không muốn Lục Vân xuất hiện vào lúc này bởi vì rất dễ thu hút sự chú ý của Park Kwok Chang.

Lâm Thanh Đàn giả vờ bình tĩnh nói: “Em trai, không phải hôm nay chị đã bảo em nên nghỉ ngơi ở nhà sao? Tại sao em lại đến Hạnh Lâm Đường?”

Ý định ban đầu của cô là để Lục Vân nhanh chóng thoát khỏi sự chú ý.

Ai ngờ Lục Vân lại lớn tiếng đáp: “Đương nhiên là em lo lắng cho chị hai rồi, lo rằng chị sẽ bị quấy rầy như mấy ngày trước. Bây giờ xem ra em nói đúng rồi, hôm nay có nhiều chó điên thật.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 252 Nhờ ông chuyển lời

Chó điên?

Đám người Park Kwok Chang nghe Lục Vân nói vậy thì hơi khựng lại một chút, sau đó lửa giận phừng phừng bốc lên



Không phải.

Cái cần quan tâm không phải cái này!

Bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện Lục Vân mắng mình là chó điên, mà——

Một tầng nghĩa khác của câu hắn vừa nói: Trước đó đã có một con chó điên nữa chạy đến quấy nhiễu Lâm Thanh Đàn.

Đó không phải là Kimura sao?

Cũng chính là nói, trước khi Kimura mất tích, nhất định người thanh niên Lục Vân này đã gặp qua Kimura, hơn nữa rất có khả năng giữa bọn họ còn xảy ra xung đột.

Bởi vì.

Hắn đã nói là 'quấy nhiễu’.

Park Kwok Chang nhất thời vỗ đầu một cái nói: "Chuyện Kimura mất tích, nhất định có liên quan tới cậu, chắc chắn là thế!"

Ông ta nhớ tới ngày đấu châm kia.

Chính thanh niên này đã dùng một loại sức mạnh quỷ dị, phản xạ cho kim châm chạy trở về, điều đó đã chứng minh hắn căn bản không phải là người bình thường.

Dựa vào thủ đoạn của hắn, giết chết Kimura hoàn toàn không thành vấn đề.

Park Kwok Chang lập tức thấy sáng tỏ, chân tướng việc Kimura mất tích, dần dần hiện rõ trong óc của ông ta.

Lâm Thanh Đàn thì trợn tròn mắt.

Em trai lại bị gì vậy?

Câu nói vừa rồi của hắn có khác gì không đánh đã khai chứ?

Không lẽ là hắn đang cố ý gây sự đó chứ?

Lâm Thanh Đàn nói: "Em nói bậy gì đó, chó điên gì chứ, mấy hôm trước đâu có con chó điên nào đến quấy nhiễu chị, chắc là em ngủ mơ rồi."

Cô vội vàng giúp Lục Vân giải vây.

Dư Hồng Văn nhanh chóng bắt được sóng, cũng hùa theo nói: "Cô Lâm nói đúng, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở Hạnh Lâm Đường, có thấy người nào đến quấy nhiễu cô Lâm đâu."

Sắc mặt Park Kwok Chang âm trầm nói: "Các người tưởng tôi là kẻ đần sao?"

Làm sao ông ta không nghe ra, người nào đang nói thật, người nào đang nói dối.

Lâm Thanh Đàn và Dư Hồng Văn càng giải thích, càng làm ông ta tiếp cận với chân tướng.

Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!

Kimura chắc chắn đã bị Lục Vân giết!

Lâm Thanh Đàn đè thấp giọng nói: "Em điên rồi hả? Em định chạy ra tìm chỗ chết sao?"

Giọng điệu của cô đầy sự trách cứ.

Nhưng Lục Vân lại không hề nhúng nhích, không rời khỏi chỗ này như Lâm Thanh Đàn muốn, mà chủ động hướng về phía rời đi Park Kwok Chang, nói: "Tôi biết ông vẫn còn hoài nghi, vậy thì ông có rảnh trò chuyện một chút không?"

Park Kwok Chang nhíu mày, do dự một lát sau nói: "Có thể, tôi cũng muốn nhìn xem, cậu chối tội như thế nào."

Hai người dời bước sang một bên.

Lục Vân lên tiếng nói: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã bị tôi giết."

"Cái gì?"

Park Kwok Chang vốn dĩ nghĩ Lục Vân muốn biện giải, giải thích hắn không liên quan gì đến chuyện Kimura mất tích, ai ngờ đâu, câu đầu tiên hắn nói lại là, thừa nhận hắn giết Kimura.

Quá đột nhiên.

Đột nhiên đến mức Park Kwok Chang còn không kịp phản ứng lại.

Ông ta còn cố ý nghĩ trước mấy câu hỏi để tra hỏi Lục Vân, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Lục Vân tưởng ông ta nghe không rõ nên hắn đã lặp lại lần nữa: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã biến thành phân bón, vĩnh viễn lưu tại Long quốc của chúng tôi, là tôi đã tự tay biến hắn thành phân bón."

"......"

Lục Vân biết rõ.

Cái sự tình giấu giếm cũng không được bao lâu.

Một kẻ ngoại quốc mất tích ở Long quốc, chỉ cần Park Kwok Chang báo lên trên, chính phủ Long quốc rất nhanh sẽ chú ý tới.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Ngày đó, từ Hạnh Lâm Đường đến khu rừng ngoại ô rừng có không ít camera.

Nếu muốn tra ra chân tướng, không khó.

Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Thay vì phải lãng phí sức lực của chính phủ Long quốc, tốt nhất là thừa nhận luôn.

Lục Vân hắn trước giờ chưa bao giờ sai.

Park Kwok Chang rõ ràng là bối rối một hồi, sau đó ánh mắt lại trầm xuống, nói: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?"

"Đương nhiên."

Lục Vân thẳng thắn trả lời: "Tên quỷ Nhật dám đánh chủ ý lên người chị hai tôi, còn dám sử dụng cả thuốc mê và thuốc độc, tôi không giết cậu ta là không thể nào."

Park Kwok Chang nghe thấy lời này, cổ lập tức hơi rụt lại, sau lưng cảm thấy lạnh toát.

Tên hung thủ giết người này, rốt cục đã nghĩ gì vậy… rõ ràng đã giết người mà còn nguyên dáng vẻ tự tin như vậy.

Quá bình tĩnh.

Quá mức nhẹ nhàng.

Park Kwok Chang bất giác mất đi vài phần khí thế, không dám lớn tiếng chất vấn Lục Vân nữa, sợ Lục Vân không vui, sẽ nhẹ nhàng biến ông ta thành phân bón y như thế.

"Kimura là người lỗ mãng, cậu hơi giáo huấn cậu ta một chút là được rồi, tại sao phải giết chết chứ." Park Kwok Chang nói.

Lục Vân cười nhẹ một tiếng.

Không nói gì.

Mỗi một người mà hắn giết đều có lý do đáng phải chết.

Kimura dám đánh chủ ý lên người chị hai, còn dám sử dụng huyễn thuật để hạ độc hắn, theo Lục Vân thấy, thật sự là tìm không ra lý do gì để không giết cậu ta.

Park Kwok Chang thấy Lục Vân không nói gì, đành phải nói tiếp: "Cậu có biết thân phận của Kimura không?"

Lục Vân gật gật đầu: "Biết, trước khi tên người Nhật đó chết đi đã tự nói, cha hắn là Phó minh chủ của Nhẫn Minh ở Nhật Bản."

"Vậy cậu còn dám giết cậu ta?"

"Vì cái gì mà không giết, chỉ cần cậu ta phạm vào điểm mấu chốt của tôi, mặc kệ cha cậu ta là ai đi nữa vẫn phải chết thôi. Tôi tìm ông ra nói chuyện riêng là vì muốn ông chuyển lời đến cho cái vị Phó minh chủ Nhật Bản kia."

Lục Vân ngừng một chút, trong mắt bỗng nhiên bắn ra ra hai đạo hàn quang.

"Ông đi báo cho vị Phó minh chủ Nhẫn Minh kia biết, hãy chuẩn bị tốt quà tạ lỗi, ba ngày sau tôi sẽ tự mình tiến vào Nhật Bản, nếu như ông ta biết thức thời nói xin lỗi với tôi thì chuyện này liền cứ thế cho qua, còn nếu ông ta muốn báo thù cho con trai của mình thì đừng trách tôi ra tay vô tình."

Lời của Lục Vân vừa dứt.

Park Kwok Chang kinh ngạc trừng to hai mắt.

Ông chắc chắn mình thật sự không có nghe nhầm.

Lục Vân nói hắn chuẩn bị ba ngày sau sẽ tới Nhật Bản, nhận lấy lời xin lỗi của đối phương.

Hắn đã giết con trai của người ta còn chưa nói, thế mà còn dám muốn đối phương xin lỗi hắn, hắn có điên không vậy?

Park Kwok Chang kinh ngạc không nói được thành lời.

Nhưng mà ngẫm lại cũng là.

Nếu như người này không phải người điên, thì làm sao có thể dưới tình huống biết rõ gia thế kinh khủng của Kimura mà vẫn dám ra tay giết chết cậu ta.

Thế mà nãy giờ ông cứ đứng nói chuyện với một tên thần kinh...!

Park Kwok Chang yên lặng lui lại hai bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK