Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453: Chống đối

Lục Vân đang cười cái gì?

Đương nhiên là cười Lữ Khinh Nga.

Làm lớn chuyện cả buổi thì ra người phụ nữ này là muốn tìm mình.

Sau khi Lục Vân có được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì vẫn không biết thứ này làm được gì, về sau mới biết được nó đại diện cho một loại cơ duyên.

Giống như những nhân vật chính đều là con của thần may mắn ấy.

Sự may mắn này chính là một loại cơ duyên.

Cho nên cuối cùng những người bạn bên cạnh các nhân vật chính kia đều ít nhiều gì cũng có được chút may mắn, gầy dựng nên sự nghiệp lẫy lừng.

Một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Hiện tại Lục Vân chính là tình huống như thế.

Đương nhiên Lữ Khinh Nga hi vọng con gái mình có thể kết bạn với một người có đại cơ duyên, tốt nhất là kết thành bạn lữ thì ngày sau sẽ được nhờ vả nhiều hơn.

Mục đích rất đơn thuần.

Hiện tại rốt cuộc Lục Vân cũng biết sau khi mình trở thành người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì được hoan nghênh đến cỡ nào.

Nhưng mà Lữ Khinh Nga à, người có đại cơ duyên là tôi rõ ràng đang đứng trước mặt bà, kết quả bà lại không biết mà còn mắng tôi là đầu trọc đáng chết.

Đầu trọc đắc tội bà cái gì hả?

Cao thủ tuyệt đỉnh thì càng trọc càng mạnh!

Lục Vân bị một loạt thao tác của Lữ Khinh Nga làm phì cười, nhưng cũng chỉ mím môi hơi lộ ra ý cười mà thôi, hắn đã rất khắc chế.

Xem như để lại cho Lữ Khinh Nga một chút tôn trọng.

Nhưng Lục Vân đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của người phụ nữ này, cũng đánh giá thấp độ tinh mắt của bà, chỉ trong giây lát hắn đã bị Lữ Khinh Nga bắt tại trận.

Lữ Khinh Nga đang ứa lửa trong lòng.

Bà đã quấy rầy Cốc Thanh Sơn đòi hỏi lâu như vậy, nói mòn cả miệng mà chẳng moi được ra chút tin tức hữu dụng nào cả.

Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này không niệm tình cũ hai người giao dịch nhiều lần, không để lộ ra cả một sợi lông.

Đương nhiên Lữ Khinh Nga rất phiền muộn.

Bà quay đầu vừa vặn nhìn thấy Lục Vân đang cười.

Tên đầu trọc đáng chết này còn dám chế giễu bà?

Buồn bực trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức hóa thành lửa giận rồi bùng nổ, tức giận nói: "Ngươi cười cái gì?"

Gương mặt bà rét lạnh, giọng điệu đàn áp người.

Lục Vân lập tức thu nụ cười lại, im lặng nói: "Cười cũng phạm pháp à? Ông đây muốn cười liền cười, bà quản được sao?"

Hắn không ưa nhất là kiểu người này.

Tôn trọng là đến từ hai bên.

Ai tôn trọng mình thì Lục Vân sẽ tôn trọng lại, nhưng nếu đụng phải những kẻ bá đạo, ngang ngược không nói lý thì Lục Vân sẽ càng bá đạo, càng ngang ngược hơn đối phương.

Tính cách hắn chính là như thế.

Gặp cuồng thì cuồng, không đổi được!

"Ngươi còn dám chống đối ta?"

Lữ Khinh Nga có một gương mặt rất xinh đẹp chững chạc, bởi vì tu luyện nên làn da bà rất tinh xảo, không nhìn ra được chút nếp nhăn nào, có thể nói là rất đáng trầm trồ.

Lục Vân đã từng gặp mấy mỹ nhân điển hình không thua trước năm tháng, mẹ của chị Khuynh Thành - Khương Dung là một, dì út Doãn Thu Thủy của hắn là hai.

Nhưng Lữ Khinh Nga còn diễm lệ hơn hai người bọn họ.

Tu luyện giả có khí huyết càng sung mãn hơn người bình thường và tu võ giả, tốc độ già yếu cũng chậm hơn rất nhiều.

Lục Vân nhớ trước kia có nghe lão đạo sĩ sư phụ kể mình từng gặp một nữ tu luyện giả hơn sáu mươi tuổi mà làn da được giữ gìn y như ba mươi mấy tuổi.

Ông còn kể cho Lục Vân nghe một đoạn tình duyên ngắn ngủi của mình với nữ tu luyện giả kia.

Đó là chuyện cũ nhớ lại mà kinh hãi lúc còn trẻ của Thiên Huyền Tử, ông cho là mình gặp được một chị gái ấm lòng, kết quả lại là một bác gái lão luyện.

Hai chữ thôi: Tắt nắng.

Đó là mối tình đầu của Thiên Huyền Tử.

Sau khi ông biết được chân tướng thì nước mắt bất giác chảy xuống, từ nay về sau không tin chân tình, lưu lạc bụi hoa, triệt để thả bay bản thân.

Chuyện cũ này là Thiên Huyền Tử lơ đãng nói lộ ra trong một lần uống say.

Lúc đó Lục Vân còn nhỏ, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi lão đạo sĩ sư phụ lúc còn trẻ lại đớp được một bác gái hơn sáu mươi tuổi.

Mãi đến khi tu luyện có thành tựu, hắn mới phát hiện không có gì là không thể.

Đừng nói sáu mươi tuổi, dù đến trăm tuổi thì chỉ cần tu vi đủ cao cũng có thể càng sống càng trẻ.

Bây giờ suy nghĩ lại thì kỳ thật Thiên Huyền Tử cũng không lỗ, mặc dù bác gái kia không cho ông một lần đầu tốt đẹp nhất, nhưng lại cho ông kỹ thuật thành thạo nhất.

Kiếm bộn không lỗ.

...

Sắc đẹp của Lữ Khinh Nga không tệ, nhưng vẻ mặt cay nghiệt lúc này của bà lại làm hình tượng bị trừ điểm nặng.

Chí ít Lục Vân cảm thấy như vậy.

"Tôi biết tuổi của bà lớn hơn tôi rất nhiều rất nhiều, nhưng bà và tôi không thân chẳng quen, lại không phải trưởng bối của tôi, sao lại nói là tôi chống đối bà?" Lục Vân không nể mặt Lữ Khinh Nga chút nào.

Mộc Bình đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì lập tức thầm cười khổ.

Lời này bà ta nghe quá quen tai!

Lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Vân, bà ta cũng bị Lục Vân chửi là lão yêu bà, trong lòng cực kỳ tức giận.

Phụ nữ dù ở tuổi nào cũng kiêng kị bị người khác nói mình già.

Quả nhiên, khuôn mặt Lữ Khinh Nga lập tức lạnh căm căm, tức điên đến mức mũi muốn lệch qua một bên.

Cái gì gọi là tuổi của tôi lớn hơn cậu rất nhiều rất nhiều?

Cũng chỉ hai ba mươi tuổi thôi? Rất nhiều sao?

Còn liên tục sử dụng hai chữ rất nhiều, cố ý nhấn mạnh vào đó, sao cậu lại không biết ăn nói như vậy chứ?

Lữ Khinh Nga bước lên một bước, giơ bàn tay lên muốn tát vào mặt Lục Vân: "Tên đầu trọc không biết tốt xấu, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi làm người như thế nào!"

"Chậm đã!" Cốc Thanh Sơn thấy Lữ Khinh Nga chuẩn bị động thủ thì lập tức giật mình, vội vàng ngăn cản: "Cô Lữ, người trẻ tuổi tính tình xúc động, khó tránh khỏi nói nhầm, cô so đo với cậu ta làm gì?"

"Thế nào, Cốc Tông Chủ muốn che chở cho hắn?" Lữ Khinh Nga quay đầu liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, lạnh lùng nói: "Hiện tại tên trọc đầu này đã không phải là đệ tử của Đan Dương Tông các người, tôi nhớ ông vừa nói hắn sống hay chết cũng không liên quan đến ông đúng không?"

"Nếu không liên quan thì tôi dạy cho tên tiểu bối vô lễ này một trận có vấn đề gì sao?"
Chương 454: Lâm Thanh Đàn quá khó khăn

Cốc Thanh Sơn vốn còn muốn nói cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại: Được thôi, nếu Lữ Khinh Nga đã hạ quyết tâm muốn trút giận lên Lục Vân thì ông cũng lười quản.

Dù sao Lữ Khinh Nga cũng không phải là đối thủ của Lục Vân.

Cốc Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu tâm ý của cô Lữ đã quyết, vậy xin cứ tự nhiên, nhưng tôi tốt bụng nhắc nhở một câu, cô nhớ đừng hối hận."

Hối hận?

Nói đùa cái gì!

Lữ Khinh Nga lửa giận công tâm, căn bản không suy nghĩ nhiều mà bắn đôi mắt lạnh lẽo như thanh kiếm sắc bén về hướng Lục Vân.

"Tên trọc đầu quá vô lễ, ta tát ngươi ba bạt tay coi như dạy dỗ, không quá đáng chứ?"

"Không quá đáng." Bất ngờ là Lục Vân lại trả lời như vậy, hơn nữa còn rất trấn định.

Sau đó Lục Vân còn nói thêm: "Ba cái bạt tay không quá đáng, tôi hoàn toàn có thể nhận, nhưng tôi sợ bà không có bản lĩnh này."

"Buồn cười! Hiện tại ta để cho ngươi xem rốt cuộc ta có bản lãnh này không!"

Lữ Khinh Nga hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nhảm với Lục Vân mà trực tiếp tát thẳng một bạt tay lên mặt hắn.

Thật sự có can đảm động thủ?

Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Vân đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lúc đầu nể tình người phụ nữ này là mẹ của Vương Băng Ngưng nên Lục Vân còn chuẩn bị chừa chút mặt mũi cho bà, nhưng nếu bà đã hùng hổ dọa người như thế thì ngại quá, khỏi cần mặt mũi sất!

"Cốc Thanh Sơn —— "

Nhưng ngay khi bàn tay của Lữ Khinh Nga sắp tát xuống, Lục Vân sắp có hành động thì một tiếng rống ngập trời đã vang vọng Đan Dương Tông.

Ông!

Tiếng quát vang dội này cuốn theo kiếm ý, làm cho cả đại trận hộ sơn của Đan Dương Tông cũng run lên nhè nhẹ.

Mặc dù thua kém khí thế trước đó Lục Vân phóng ra, nhưng trong nháy mắt cũng làm kinh động trên dưới Đan Dương Tông.

Lữ Khinh Nga lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối cùng bàn tay này cũng chưa kịp hạ xuống, bà nghiêng đầu sang kinh ngạc nhìn Cốc Thanh Sơn.

Nghe tiếng quát này thì có vẻ kẻ đến không phải hiền lành gì.

Cùng lúc đó, trong đầu Lục Vân vang lên một giọng nói suy yếu: "Tiểu Lục Vân..."

Chị Thanh Đàn?

Ánh mắt Lục Vân đột nhiên lạnh xuống, biết Lâm Thanh Đàn đang thông qua pháp trận ý niệm liên hệ với mình thì lập tức quay đầu nói với Mộc Bình: "Dẫn tôi đi gặp chị hai!"

Mộc Bình cũng đột nhiên phản ứng, sắc mặt hơi thay đổi mà nói: "Đi theo tôi!"

Hai người vội vàng chuẩn bị rời đi.

"Ta đồng ý cho ngươi rời đi chưa?" Lữ Khinh Nga thấy thế thì đột nhiên nhanh chân đuổi kịp, bỗng giơ tay đặt lên vai Lục Vân, không chịu bỏ qua cho hắn.

"Cút ngay! Đừng đến trêu chọc tôi! !"

Nhưng ngay khi tay Lữ Khinh Nga đè lên thì trên người Lục Vân đã bộc phát ra khí lạnh căm căm, còn lạnh thấu xương hơn khí thế của Lữ Khinh Nga.

Hiện tại hắn một lòng mong nhớ Lâm Thanh Đàn, đâu còn tâm tình lãng phí thời gian ở đây với Lữ Khinh Nga.

Lữ Khinh Nga sửng sốt.

Trong nháy mắt Lục Vân mở miệng, trong lòng bà đột nhiên chấn động một cách quỷ dị.

Đó không chỉ là khí lạnh, mà càng giống sát khí hơn.

Một sát khí lạnh giá toả ra từ trong cơ thể Lục Vân.

"Thằng nhãi này..." Lữ Khinh Nga lấy lại tinh thần, bàn tay còn cứng lại trên không trung, mà Lục Vân thì chỉ còn lại một bóng lưng.

Lữ Khinh Nga yên lặng thu bàn tay về rồi nhíu chặt mày.

Cốc Thanh Sơn cũng không có tâm tư phản ứng bà mà nghiêm túc sải bước ra khỏi đại điện, tiến đến nơi phát ra giọng nói kia.

Dám gọi thẳng tên của ông ngay trước mặt tất cả mọi người của Đan Dương Tông, hơn nữa còn là một tiếng rống mang theo kiếm ý, đây đã là khiêu khích vô cùng nghiêm trọng.

Cốc Thanh Sơn không ra mặt thì không được.



Phía sau núi Đan Dương Tông có một căn nhà đá bố trí trận pháp che đậy, nơi này là cấm địa của Đan Dương Tông, không được tông chủ và trưởng lão đồng ý thì không ai được đi vào.

Lục Vân không phải đệ tử của Đan Dương Tông nên theo lý càng không có tư cách tiến vào, nhưng bởi vì thân phận của hắn tương đối đặc thù nên Mộc Bình trực tiếp dẫn hắn đi vào.

Nhà đá có không gian rất lớn, không khí lưu thông cũng thông thuận, không có cảm giác chật chội và đè nén gì.

Ở chính giữa có một vách đá hình vuông đứng thẳng, trên đó có khắc tâm pháp Thanh Đế.

Người con gái nằm ở đó chính là Lâm Thanh Đàn.

Nhưng lúc này sắc mặt của cô lại hơi tái nhợt.

Quá khó khăn, Lâm Thanh Đàn thật sự quá khó khăn.

Lần thứ nhất lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế, cô vừa bước vào thời khắc mấu chốt thì kết quả lại bị khí tức của Lục Vân quấy nhiễu, cô bất đắc dĩ gián đoạn rồi bị thương nhẹ.

Cô không trách Lục Vân, chỉ cần lĩnh ngộ lần nữa là được.

Lần thứ hai lĩnh ngộ có tiến triển rất thuận lợi, rất nhanh Lâm Thanh Đàn đã đắm chìm vào lần nữa, đồng thời đã đến giai đoạn kết thúc.

Nhưng ai ngờ vào bước cuối cùng sắp thành công thì đột nhiên có một tiếng rống kinh thiên cắt ngang cô tiếp.

Nếu như chỉ là tiếng quát bình thường, dù giọng lớn đến mấy thì có trận pháp che đậy cũng không quấy rầy được Lâm Thanh Đàn, đáng giận là trong giọng nói đó còn mang theo kiếm ý.

Khi kiếm ý chấn động, đại trận hộ sơn của Đan Dương Tông sẽ tự động tiến hành phòng ngự, mà đại trận hộ sơn là căn cơ của toàn bộ tông môn, nó khẽ động cũng làm toàn bộ tông môn chịu ảnh hưởng.

Vừa rồi khi âm thanh kia vang lên, trận pháp che đậy chung quanh căn nhà đá này cũng rung động theo và đánh thức Lâm Thanh Đàn.

Lĩnh ngộ tâm pháp kiêng kỵ nhất chính là đột nhiên bị cắt ngang.

Đây đã là lần thứ hai Lâm Thanh Đàn bị quấy nhiễu, hơn nữa do là lần thứ hai nên trầm trọng hơn lần đầu nhiều, vì thế sau khi bị quấy nhiễu cô phải chịu phản tác dụng mạnh hơn.

Lần này Lâm Thanh Đàn bị nội thương nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.

Cái Thanh Đỉnh kia không khống chế được bay ra, co lại một bên rồi không ngừng lóe ra tia sáng, cũng may có trận pháp che đậy nên khí tức của Thanh Đỉnh không bị lộ ra ngoài.

Mộc Bình lập tức cho Lâm Thanh Đàn ăn một viên đan dược chữa thương rồi quay đầu nói với Lục Vân: "Cô Lâm bị cắt ngang hai lần liên tục, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, chờ khôi phục rồi mới lĩnh ngộ lại được!"

Lục Vân khẽ gật đầu.

Cũng chỉ có thể như thế, Lâm Thanh Đàn nhất định phải lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế, nếu không sẽ luôn bị Thanh Đỉnh dày vò đau đớn.

Áy náy trong lòng Lục Vân càng sâu.

Đều do mình, nếu không phải ngày đó mình làm ẩu thì chị Thanh Đàn đã lĩnh ngộ thành công ngay vào lần đầu, sẽ không xuất hiện tình trạng bị quấy rầy lần thứ hai.

Nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho người lên tiếng quấy rầy vừa rồi.

Ánh mắt Lục Vân đột nhiên phát lạnh, nói: "Mộc trưởng lão, bà chiếu cố cho chị hai tôi, tôi muốn đi ra ngoài làm chút chuyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK