Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477: Linh Hồ tộc

Xem ra Liễu Kình Thiên này ở trong ngục giam Long Hồn đã trở thành kẻ điên rồi.

Trong lòng sợ hãi, cho dù cách một cái lồng giam trận pháp cũng cực kì kiêng dè.

Lục Vân biết được cai ngục đang sợ, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài trước đi, Liễu Kình Thiên này không tổn thương tôi được.”

“Vâng.”

Cai ngục lập tức rời đi.

Tên điên Liễu Kình Thiên này, trên người có hơi thở hắc ám rất đè nén khiến người khác khó chịu, không muốn ở lại chút nào.

Sau khi cai ngục rời đi, nơi này cũng yên lặng theo.

Lục Vân nhìn chằm chằm bóng dáng trong lồng giam.

Trong lồng giam trận pháp, ánh sáng rất ảm đạm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng toàn khung xương của Liễu Kình Thiên.

Lục Vân mở Huyền Chân Nhãn ra. Một mặt là để nhìn rõ hơn chút, mặt khác là đang cố gắng xem con U Hồn tộc ẩn trong cơ thể Liễu Kình Thiên.

Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, hắn thất bại.

Lục Vân không thể không thừa nhận, Huyền Chân Nhãn của hắn không có tác dụng gì với U Hồn tộc.

“Liễu Kình Thiên, tự giới thiệu một chút, tôi là Lục Vân, bọn họ gọi tôi là Vân Thiên Thần Quân, hoặc là Thiên Sáp Vương.” Lục Vân chủ động giới thiệu, phá vỡ im lặng, chỉ là bóng dáng trong lồng giam kia không có chút phản ứng nào.

Hơn hai mươi năm trước, Liễu Kình Thiên đã bị giam giữ ở đây, khi đó Lục Vân có khi còn chưa sinh ra nên ông ta không biết cái tên Vân Thiên Thần Quân này.

“Hôm nay tôi đến đây để hỏi ông một vấn đề.”

Lục Vân nói tiếp, Liễu Kình Thiên vẫn không phản ứng chút nào.

“Là Tiêu Vô Hải nói cho tôi biết ông ở nơi này, cũng là ông ta dẫn chúng tôi tới.”

“Tiêu Vô Hải!”

Trước đó Lục Vân nói gì cũng không được đáp lại, đến khi nói ra cái tên Tiêu Vô Hải, bóng dáng xấu xí trong lồng giam kia đột nhiên nhào ra.

Rối bù, hai mắt toàn tơ máu.

Trên gương mặt hốc hác dường như chỉ còn lớp da bao chặt lấy phần xương, giống như con dã thú đói cồn cào, đồng thời một luồng khí âm u thối nát ập vào mặt.

Liễu Kình Thiên vô cùng phẫn nộ vỗ một chưởng lên lồng giam, định chộp Lục Vân tới xé nát, chỉ là trong nháy mắt, ký hiệu cổ xưa trên lồng giam bắn ra một luồng sáng. Sau đó từng luồng điện lưu kinh khủng tỏa ra.

Liễu Kình Thiên vội vàng rụt tay về, vẻ mặt cực kì thống khổ và kiêng dè.

Lục Vân không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn Lục Yên Nhi bên cạnh, hỏi: “Chị Yên Nhi, có nhớ ra gì không?”

Lúc này vẻ mặt Liễu Yên Nhi cực kì hoang mang.

Trên người Liễu Kình Thiên có hơi thở khiến cô cực kì quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải vì hai người có chung dòng máu.

Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Thiên, hỏi: “Trước đây chúng ta có quen biết không?”

Chuyện khi còn bé, Liễu Yên Nhi không nhớ được rõ, giống như ký ức đã bị người ta phong ấn lại, chỉ có chút ấn tượng về Ám Ảnh các.

Cho tới hôm nay khi nhìn thấy Liễu Kình Thiên, cảm giác quen thuộc bị vùi lấp sâu trong ký ức Liễu Yên Nhi mới bị đánh thức.

Trực giác nói cho cô biết, Liễu Kình Thiên này chắc chắn có quan hệ gì đó với mình, nhưng loại quan hệ này không giống máu mủ tình thân, cho nên Liễu Yên Nhi mới hoang mang.

Nghe thấy giọng của Liễu Yên Nhi, Liễu Kình Thiên quay phắt lại, dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bị giam vào ngục giam Long Hồn, ông ta cẩn thận nhìn kĩ một người.

Một giây, hai giây, ba giây.

Trong hai mắt vốn tràn ngập vẻ điên cuồng và dữ tợn của Liễu Kình Thiên bỗng nhiên lóe lên chút mờ mịt.

Lục Vân thấy thế, biết chuyện này không đơn giản, vì vậy lấy ra một tấm hình mà mình tìm được từ nơi nào đó ở nhà họ Ngô, giơ lên trước mặt Liễu Kình Thiên.

Trong hình chính là Liễu Yên Nhi khi còn bé.

Khí tức âm u thối nát bất chợt dao động kịch liệt.

Ký ức của Liễu Kình Thiên như thủy triều điên cuồng ào ra, khiến cơ thể chỉ còn xương cốt của ông ta run lẩy bẩy, điên cuồng trong mắt nhanh chóng biến mất.

Bị nhốt hơn hai mươi năm, ông ta trải qua đủ kiểu hành hạ phi nhân tính, cũng từng thử vô số biện pháp, muốn thoát khỏi cơ thể này để đi ra ngoài. Nhưng lần nào cũng thất bại.

Tuy rằng U Hồn tộc có thể ký sinh trên cơ thể người, điều khiển ý thức con người nhưng cũng có giới hạn rất lớn, sau khi vào cơ thể người, muốn rời đi, chỉ có khi ký chủ tử vong mới được.

Có thể coi như đây là một dạng khế ước.

U Hồn tộc từ Giới Hành sơn tới, mang theo cách thức tu luyện cường đại, cho nên những ký chủ bị U Hồn tộc ký sinh, thực lực có thể tăng vọt trong thời gian ngắn.

Rất nhiều ký chủ tình nguyện cho U Hồn tộc ký sinh, từ đó nhận được sức mạnh cường đại.

Bọn họ cho rằng đây là cơ duyên, nhưng không biết khi thời gian trôi qua, ý thức của bản thân họ sẽ bị U Hồn tộc từ từ cắn nuốt, cuối cùng biến thành cái xác không hồn, trở thành con rối trong tay U Hồn tộc.

Liễu Kình Thiên đã bị như thế.

Phải nói ông ta bây giờ không còn là Liễu Kình Thiên nữa, mà là một “thi thể” hoàn toàn bị U Hồn tộc khống chế.

“Thi thể” này và thi thể thật sự khác nhau ở chỗ, nó có bản năng tự bảo vệ, cho dù ý thức của ký chủ đã hoàn toàn bị cắn nuốt thì bản năng này vẫn tồn tại.

Nói cách khác, U Hồn tộc tuy có thể điều khiển cơ thể làm rất nhiều thứ, nhưng không thể tự sát được.

“Liễu Kình Thiên” bị nhốt trong cơ thể này đã thử rất nhiều phương pháp tự sát, ví dụ như tuyệt thực, nhưng mỗi khi đến giới hạn thì bản năng cầu sinh của “thi thể” sẽ bộc phát ra, hoàn toàn không bị khống chế.

“Liễu Kình Thiên” cứ như vậy kéo dài hơi tàn mà sống, muốn chết cũng không thể, bị hành hạ lâu ngày, tính khí nóng nảy, ký ức cũng hỗn loạn kinh khủng.

Tới lúc này, thấy Liễu Yên Nhi, nhìn tấm hình trong tay Lục Vân, đôi mắt vẩn đục của Liễu Kình Thiên mới khôi phục lại chút tỉnh táo.

“Cô là đứa bé của Linh Hồ tộc kia?”

Liễu Kình Thiên nhìn lại Liễu Yên Nhi một hồi lâu, đột nhiên cười khổ thốt ra một câu, vẻ mặt đầy thê lương.
Chương 478: Âm mưu của U Hồn tộc

“Linh Hồ tộc?” Nghe thấy cái tên mới này, Lục Vân và Liễu Yên Nhi đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhất là Lục Vân, ánh mắt hắn cực kì phức tạp nhìn Liễu Yên Nhi. Khó trách gương mặt chị Yên Nhi lại có vẻ quyến rũ như thế, trên người cũng thường vô tình tỏa ra hơi thở mê hoặc người khác, thì ra là một con… hồ ly tinh!

Suýt nữa Lục Vân đã không nhịn được mà trêu Liễu Yên Nhi mấy câu, nhưng rõ ràng lúc này không thích hợp, nên hắn bỏ qua suy nghĩ này, nghiêm túc hỏi: “Tất cả chuyện này là sao?”

“Liễu Kình Thiên “ từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại nói: “Tên của ta là Hồn Trường Thánh, là người của U Hồn tộc, ký sinh vào người này tên Liễu Kình Thiên, các ngươi cũng biết rồi, ta không giới thiệu nữa…”

Hơn hai mươi năm trước, Giới Hành sơn còn chưa đóng lại, tứ đại Hồn Vương của U Hồn tộc dẫn theo một vài tộc nhân đi qua đó, tới thế giới này. Chúng tới đây vì nghe nói ở đây mai táng một thi thể.

Thi thể của thần tộc.

Thần tộc thời thượng cổ đã để lại một chủng tộc thần bí, thân thế khiếp người, chỉ cần trái tim bất diệt, dù cơ thể nát bấy cũng có thể hồi sinh.

Chỉ là thứ này có khuyết điểm lớn, là không có đầu óc, điều này nghĩa là U Hồn tộc có thể dễ dàng khống chế ý thức của nó. Chính vì vậy thi thể thần tộc này trở thành cơ thể mà U Hồn tộc yêu ký sinh nhất.

Ban đầu khi tứ đại Hồn Vương đi qua Giới Hành sơn, chính là để hồi sinh thi thể đó, sau đó ký sinh vào thi thể, biến nó trở thành cỗ máy giết chóc cường đại nhất.

Hồn Trường Thánh chính là một trong tứ đại Hồn Vương, hơn nữa còn có thực lực mạnh nhất. Nó chọn Liễu Kình Thiên coi như một ký chủ.

Sau khi trở thành Các chủ Ám Ảnh các, tất cả hành động của Hồn Trường Thánh đều có Võ Minh của Lòng Quốc yểm trợ, thuận lợi cực kì, cũng càng dễ dàng có thể thăm dò thi thể thần tộc kia.

Chuyện này được tiến ảnh cực kì bí mật, ngay cả những người tu luyện trong Côn Lôn kia cũng không nhận ra được âm mưu này.

Nhưng đến một ngày vẫn bị bại lộ.

Người phát hiện ra chúng tồn tại lại là một nông dân.

Lúc đó, U Hồn tộc phát hiện ra một cánh tay lớn trong ngọn núi sâu gần nhà nông dân đó, từ phần xương có thể đoán được là thi thể của thần tộc. Vì vậy U Hồn tộc liên tục ra vào núi sâu, muốn chở cánh tay đó ra ngoài, để tránh gây náo loạn, công việc này chỉ có thể tiến hành một cách bí mật.

Nhưng nông dân kia phát hiện ra.

Không phải cô ta thấy cánh tay đó mà là trong thời gian ấy, từ những người hay ra vào ngọn núi, cô ta có thể cảm nhận được khí tức kì lạ.

Cô ta thấp thỏm bất an, những người này ra ra vào vào không biết đang làm gì, vì thế nên cô ta chọn gọi cảnh sát.

Cảnh sát điều tra một lần, rồi nói với cô nông dân đừng nghi thần nghi quỷ nữa, đây là người của Võ Minh đang làm việc, công việc bí mật quan trọng, không nên để lộ.

Cô nông dân không hiểu, vừa biết là người của Võ Minh, lập tức cung kính, cho dù cảm giác kì lạ trong lòng càng mãnh liệt cũng chỉ dành nén xuống.

Khi đó còn chưa tồn tại Thiên Sáp điện, Võ Minh chính là tín ngưỡng to lớn nhất của Long Quốc.

Cô ta chọn tin tưởng.

Thế nhưng không lâu sau, tai nạn ập đến.

U Hồn tộc suy đoán nông dân này có thể là hậu duệ của Linh Hồ tộc, vì chỉ có tộc này mới có năng lực nhận biết cường đại như vậy, cũng là chủng tộc duy nhất có thể nhận ra được sự tồn tại của U Hồn tộc khi tiếp xúc với chúng.

Vì vậy thảm họa xảy ra.

Lúc đó cô nông dân vừa sinh đứa con gái tiếp theo, một tên U Hồn tộc động lòng trắc ẩn, lặng lẽ đưa cô bé đi, lấy cho cô bé một cái tên - Liễu Yên Nhi.

U Hồn tộc động lòng trắc ẩn chính là Hồn Trường Thánh trong số tứ đại Hồn Vương, cũng chính là “Liễu Kình Thiên”.

Hồn Thường Thánh lén nuôi cô bé vài ngày, kết quả bất ngờ bị người khác phát hiện, vì thế Hồn Trường Thánh trở thành kẻ phản bội của U Hồn tộc, nhanh chóng bị tâm đại Hồn Vương hợp tác vây giết.

Mặc dù Hồn Trường Thánh có thực lực mạnh nhất, cơ thể Liễu Kình Thiên mà nó ký sinh tăng thực lực nhanh nhất, nhưng cuối cùng vẫn không đánh lại được tâm đại Hồn Vương. Nó bị trọng thương.

Thời điểm mấu chốt bỗng nhiên có một vị đạo nhân xuất hiện, đưa Liễu Yên Nhi đi, còn Hồn Trường Thánh bất hạnh bị bắt lại, giam trong ngục giam Long Hồn này.

Hơn hai mươi năm qua đi, thần trí nó đã không còn tỉnh táo. Mãi tới hôm nay mới tỉnh táo một chút.

Hồn Trường Thánh nói đến đây, Liễu Yên Nhi đã khóc không thành tiếng, nước mắt lăn dài, rơi lã chã.

Lúc cô biết được tin về Liễu Kình Thiên từ miệng Lục Vân, còn ảo tưởng rằng có thể đây là cha mình, cũng lo lắng ông ta bị U Hồn tộc ký sinh. Nhưng sự thật còn tàn khốc hơn dự đoán của cô.

Cha mẹ ruột của mình thì ra đã mất từ lâu. Còn người đàn ông này là một trong những hung thủ giết chết họ. Sự thật như thế sao cô có thể chấp nhận nổi?

Lục Vân nhìn cô đây yêu thương, chỉ có thể cầm chặt tay Liễu Yên Nhi, thoải mái nói: “Chị Yên Nhi, thiện ác có báo, sớm muộn gì em cũng khiến U Hồn tộc này trả cái giá đắt.”

Anh không hề ngần ngại nói thẳng trước mặt Hồn Trường Thánh.

Hồn Trường Thánh cũng chỉ cười lạnh hai tiếng, nói: “Ha ha, thanh niên này, tuy rằng tôi không biết lai lịch cậu ra sao, nhưng U Hồn tộc không dễ đối phó.”

Lục Vân không nói gì thêm, vẻ mặt lạnh lùng hơn vài phần.

Bất kể U Hồn tộc này khó đối phó bao nhiêu, chỉ cần chúng dám để chị Yên Nhi đau lòng, Lục Vân không ngại bắt chúng trả giá.

“Ngươi vừa nói, năm đó người khiến người trọng thương là tam đại Hồn Vương, cũng là chúng giảm ngươi trong ngục giam Long Hồn này, nghĩa là, Tiêu Vô Hải cũng là một Hồn Vương?”

Người giam giữ Liễu Kình Thiên là Tiêu Vô Hải, nên không khó để đoán ra điều này.

Trong mắt Hồn Trường thành đầy hận ý, nói: “Kẻ ký sinh trên người Tiêu Vô Hải kia là Hồn Cực, còn hai tên khác…”

Hồn Trường Thánh còn chưa nói xong, Lục Vân đang định hỏi tiếp vì sao Liễu Yên Nhi không cảm nhận được khí tức của U Hồn tộc trên người ông ta thì đột nhiên một tiếng cười lạnh truyền tới.

“Ha ha, Hồn Trường Thánh, ngươi không cảm thấy hôm nay ngươi nói hơi nhiều sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK