*Chỉ về ai đó thường hay hợm lĩnh, đua đòi, đài các dỏm, không tự biết thân phận mình.
Chứng kiến khoảnh khắc người Nhật Bản ngã xuống đất ngất xỉu, Nguyễn Ba và những người khác ngơ ngác.
Thắng rồi!
Bọn họ không thể tưởng tượng rằng Lâm Thanh Đàn thực sự đã chiến thắng “Quỷ thủ kim châm” Park Kwok Chang, hơn nữa lại còn thắng vô cùng dễ dàng.
Hóa ra cô thực sự là bậc thầy về châm cứu!
Kể từ khi Thiệu Ngọc Thành thất bại trước Park Kwok Chang nhiều năm về trước, Hiệp hội Trung y của Long quốc đã phải nín nhịn, rất khó chịu.
Đặc biệt là khi Park Kwok Chang quay trở về Hàn Quốc sau trận đấu, ông ta đã công khai, thậm chí còn tổ chức một buổi họp báo để nói về trận đấu giữa ông ta với Thiệu Ngọc.
Tóm lại, ông ta đã thắng rất dễ dàng. Vì thế, Thiệu Ngọc Thành - bậc thầy châm cứu đã hoàn toàn yếu thế trước mặt ông ta.
Tận dụng cơ hội đó, Park Kwok Chang đã tuyển rất nhiều đệ tử. Tất cả bọn họ đều là những người đam mê châm cứu từ khắp nơi trên thế giới.
Làn sóng này đã thực sự khiến Hiệp hội Trung của Long quốc phát điên.
Thế nhưng bọn họ không thể làm gì được.
Vì thua cũng đã thua nên nói gì cũng vô ích.
Cho đến khi nhiều năm trôi qua, Park Kwok Chang lại đến thách đấu nhưng lại bị Lâm Thanh Đàn đè bẹp một cách dễ dàng. Nỗi uất ức dồn nén trong lòng những người thuộc Hiệp hội Trung của Long quốc có thể xả ra ngoài.
Chỉ là hình như họ đã quên, trước khi hai người họ đấu về châm cứu, bọn họ đã rất nóng lòng muốn vạch rõ ranh giới với Lâm Thanh Đàn.
Sắc mặt của Park Kwok Chang vô cùng khó coi, ông ta nói: “Cây châm thứ 11 của tôi còn chưa đâm xuống, còn quá sớm để nói về kết quả.”
Tất nhiên là ông ta không cam tâm.
Vì thế, khi cây châm thứ 11 được đâm vào, cách đâm vẫn giống như 10 cây châm trước đó.
Lần này khi mũi kim châm của ông ta đâm xuyên qua đã hiện ra một luồng khí tức màu vàng kim cực kỳ yếu ớt.
Dùng khí vận châm.
Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của Quỷ thủ kim châm.
Luồng khí tức màu vàng kim này có phần giống với chân khí của tu luyện giả nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Suy cho cùng, đây là phương pháp dùng khí vận châm nguyên thủy. Sau khi truyền từ Long quốc sang Hàn quốc, người Hàn quốc không được học hết mà chỉ học được một bản không hoàn chỉnh cho nên mỗi lần Park Kwok Chang dùng khí vận châm, nguyên khí của ông ta sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Để biến kết quả trận đấu này thành hòa, Park Kwok Chang cũng đã dốc toàn lực.
Vù!
Mũi kim châm run lên, khi đâm vào một huyệt đạo trên người Lục Vân, luồng khí tức màu vàng kim yếu ớt xông vào kinh mạch của hắn đủ để phá vỡ cơ chế khí bên trong cơ thể.
Park Kwok Chang tự tin rằng với mũi châm này có thể đảo ngược hoàn toàn những nhược điểm trước đây.
Thế nhưng cũng giống như mũi châm thứ 10, khung cảnh mà Park Kwok Chang mong đợi không hề xuất hiện.
Lục Vân mặt không đổi sắc.
Hắn làm sao không phát hiện ra mánh khóe của Park Kwok Chang.
Từ mũi châm thứ 10, Lục Vân đã biết rằng Park Kwok Chang không hề tuân theo các quy tắc của trận đấu châm cứu.
Chỉ là Lục Vân không thèm vạch trần mà thôi.
Với hắn, phương pháp của Park Kwok Chang không khác gì gãi ngứa.
Mà khoảnh khắc khi luồng khí tức màu vàng kia đi vào kinh mạch, nó đã bị chân khí trong cơ thể Lục Vân nuốt chửng.
Sắc mặt của Lục Vân không hề biến đổi nhưng sắc mặt của Park Kwok Chang lại tái nhợt, Ông ta kêu lên đầy vẻ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Làm sao mà cậu ta lại hoàn toàn không có phản ứng gì?”
Ông ta vô cùng sửng sốt.
Đến cây châm thứ 10, Lục Vân không có phản ứng đã đành nhưng tại sao ông ta đã dùng khí vận châm mà vẫn không có phản ứng gì?
Dù không chết vì đau thì chí ít cũng phải cau mày chứ!
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cơ mặt của cậu ta vậy?
Khiến cho người ta tự ti lắm đấy có biết không?
Park Kwok Chang thực sự không biết nên nói gì, ông ta mở to mắt nhìn Lục Vân, không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.
Lúc này, sắc mặt của Lục Vân khẽ động.
Nhưng chẳng hề có biểu hiện đau đớn gì cả.
Thay vào đó, hắn nở nụ cười vui vẻ, nói: “Ngài Park đến từ Hàn Quốc, không biết ông đã từng nghe nói về một thành ngữ của Long quốc chúng tôi ‘cóc đi guốc, khỉ cài hoa’ chưa?”
“Cậu có ý gì?” Park Kwok Chang nói.
“Có nghĩa là dùng khí vận châm được lưu truyền từ Long quốc tới Hàn quốc. Nếu như ông lại dám quay trở lại để thách thức tổ tiên của mình thì chí ít cũng nên học hết toàn bộ về dùng khí vận châm chứ. Biết nửa vời thì xấu hổ lắm đấy có biết không?”
Sau khi Lục Vân cười nói xong, kim châm trên người hắn đột nhiên bắn ra cắm vào thân thể Park Kwok Chang.
Điều đáng sợ nhất đó là tất cả mũi kim châm đâm vào hoàn toàn tương ứng với các huyệt mà Park Kwok Chang vừa đâm vào trên người Lục Vân, mỗi mũi kim không sâu cũng không nông, chính xác 0.5 tấc.
Ngay tức khắc, mọi người có mặt ở hiện trường đều há hốc mồm trước một màn này.
Rốt cuộc đây là sức mạnh thần thông gì vậy?
“Cậu…Cậu cũng là cao thủ dùng châm!”
Park Kwok Chang trợn trừng hai mắt, con người kịch liệt co rút lại. Lúc này, ông ta mới nhận ra rằng người thanh niên đứng trước mặt mình mới là người đáng sợ thực sự.
Sau khi kim châm đi vào huyệt đạo, cơn đau đớn ập đến dữ dội.
Hơn nữa, vừa rồi Park Kwok Chang còn dùng khí vận châm nên khiến cho nguyên khí bị tổn thương. Vì thế, sau khi vừa nói ra câu này, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, giống như đệ tử người Nhật Bản, ông ta bất tỉnh.
Hiện trường im phăng phắc.
Bộ não của mấy người trong Hiệp hội Trung y của Long quốc trở nên trống rỗng.
Kỹ thuật châm cứu kỳ lạ của Lâm Thanh Đàn đã khiến bọn họ kinh ngạc và hối hận trong lòng, lẽ ra bọn họ không nên tỏ thái độ khinh thường cô như vậy. Trong lúc bọn họ còn đang suy nghĩ cách xin lỗi cô thì nhìn thấy một màn thần thông của Lục Vân.
Trong lòng của bọn họ lại lần nữa bị chấn động sâu sắc.
Không ngờ Hạnh Lâm Đường nhỏ bé này lại cất giấu hai bậc thầy về châm cứu.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nguyễn Ba cùng những người khác xoay cổ cứng ngắc như khúc gỗ nhìn về phía Dư Hồng Văn, hy vọng ông có thể cho bọn họ một lời giải thích.
Thế nhưng Dư Hồng Văn vẫn nuôi lòng oán hận với mấy lão già cổ hủ này nên đương nhiên không thèm nói chuyện với bọn họ. Ông hét vào mặt đám đồ đệ của Park Kwok Chang: “Sư phụ của mấy người đã bại rồi, mau cút ngay!”
Nói xong, ông xoay người vào bên trong Hạnh Lâm đường lấy ra một cây chổi, chuẩn bị đuổi người đi.
Thật ra không cần ông đuổi, khi Park Kwok Chang ngã xuống, những người đệ tử đó đã nâng Park Kwok Chang và đệ tử người Nhật Bản lên chuẩn bị rời đi.
Bọn họ vô cùng xấu hổ khi ở lại đây.
Khi Dư Hồng Văn dùng chổi đuổi bọn họ ra ngoài, những người này đã bỏ chạy tán loạn nhưng Dư Hồng Văn không ném chổi xuống mà quét vào chân Nguyễn Ba cùng với những người khác với vẻ ghê tởm: “Đám người các ngươi cũng cút đi, đúng là xui xẻo!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 247 Người Nhật Bản muốn bái sư
“Xui xẻo, xui xẻo chết đi được! Bọn họ đã phá hỏng phong thủy của Hạnh Lâm đường chúng ta rồi!”
Dư Hồng Văn thật sự không nể mặt chút nào. Ông cầm chổi quét dưới chân Nguyễn Ba và những người khác, vừa lẩm bẩm vừa quét như thể đang đuổi ruồi.
Sắc mặt của Nguyễn Ba lập tức tối sầm lại.
Lão già này đúng là thù dai, nếu như lần này đắc tội ông ta thì đúng là kinh khủng.
Nguyễn Ba tránh cây chổi của Dư Hồng Văn, đi đến trước mặt Lâm Thanh Đàn và nói: “Cô Lâm, tôi thật sự xin lỗi vì sự thất lễ trước đó của chúng tôi. Không biết vị tiên sinh này tên là gì?”
Ông ta nhìn Lục Vân với vẻ bối rối.
Ông ta nhận ra mình thậm chí còn không biết tên của người ta là gì.
Tuy nhiên, Lục Vân không thèm nhìn ông ta mà quay sang nói với Lâm Thanh Đàn: “Chị hai, chuyện này giao cho chị nhé.”
Nói xong, hắn rời khỏi Hạnh Lâm Đường.
Trong toàn bộ quá trình, hắn coi Nguyễn Ba như không khí.
Nguyễn Ba lập tức càng thêm xấu hổ nhưng ông ta căn bản không dám nổi giận bởi vì bọn họ là người đắc tội trước nên ông ta chỉ có thể xin lỗi.
Thiệu Ngọc Thành đến bên cạnh Lâm Thanh Đàn, cúi đầu xuống và nói: “Cô Lâm, là do tôi thiếu hiểu biết. Xin cô hãy tha thứ cho hành vi ngu ngốc của tôi.”
Lâm Thanh Đàn cau mày nói: “Mấy người đi đi!”
Dù sao cô cũng là người lương thiện nên khi thấy đối phương xin lỗi như vậy, cô cũng không nói lời độc ác gì mà chỉ mặc kệ bọn họ rời đi.
Nguyễn Ba cùng những người khác cảm thấy vô cùng cay đắng.
Bọn họ đã dày công đi tìm những bậc thầy trong y học nhưng tìm mãi chẳng thấy.
Cuối cùng đến lúc tìm được, lại còn đắc tội với hai người bọn họ. Loại cảm giác này làm sao có thể chỉ gói gọn trong hai chữ hối hận được.
Thấy Lâm Thanh Đàn không muốn nói chuyện với mình, Nguyễn Ba không còn cách nào khác ngoài nói chuyện với Dư Hồng Văn với vẻ ngại ngùng: “Lão Dư, vì tình bạn nhiều năm giữa chúng ta, ông giúp chúng tôi nói những lời tốt đẹp trước mặt cô Lâm nhé.”
“Gì cơ? Ông nói gì cơ?”
“Tôi nói vì tình bạn nhiều năm giữa chúng ta…”
“Hừ, đừng có mơ, tôi không có giao tình gì với ông cả, cũng không còn là thành viên của Hiệp hội Trung y nữa. Các người mau đi đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc.”
Dư Hồng Văn còn không thèm ngẩng đầu lên, liên tục dùng chổi quét dưới chân của Nguyễn Ba.
Khóe miệng của Nguyễn Ba giật giật nói: “Lão Dư, sao ông có thể nói như vậy được? Vị trí Hội phó Hiệp hội Trung y luôn dành cho ông, chỉ chờ ông đồng ý quay lại thôi.”
“Xin lỗi, tôi không xứng. Làm sao tôi có thể gia nhập một nơi tuyệt vời như Hiệp hội Trung y chứ!” Dư Hồng Văn mỉa mai.
“Lão Dư…”
“Cút! Ông muốn tôi trở mặt sao?”
Thấy ông như vậy, Nguyễn Ba nở nụ cười bất đắc dĩ. Tạm thời mang Thiệu Ngọc Thành và đám người rời đi để không bị những người ở đây nghi ngờ.
Bọn họ chỉ có thể đợi cơn giận của Dư Hồng Văn và những người khác tiêu tan rồi quay lại vào lần sau.
Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Đàn đang châm cứu cho bệnh nhân thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dư Hồng Văn hét lớn từ bên ngoài. Cô cứ tưởng ông cụ bị làm sao nên vội chạy ra khỏi phòng châm cứu, vừa ra thì thấy một người đàn ông thấp bé.
Đó là người Nhật Bản tình nguyện làm người châm cứu ngày hôm qua.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cậu ta đã khôi phục hoàn toàn.
Lâm Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì?”
Khoảnh khắc người Nhật Bản nhìn thấy Lâm Thanh Đàn, đôi mắt cậu ta tỏa ra ánh lửa rực rỡ. Cậu ta cười nói: “Cô Lâm, tôi đến đây muốn bái cô làm sư phụ.”
Cậu ta nói tiếng Long quốc còn trôi chảy hơn cả sư phụ Park Kwok Chang của cậu ta.
Lâm Thanh Đàn cau mày: “Muốn bái tôi làm sư phụ? Anh không bị sốt đấy chứ?”
“Không không, tôi không hề bị sốt. Là bởi vì hôm qua tôi ngưỡng mộ khả năng châm cứu của cô Lâm nên tôi muốn bái cô làm sư phụ.” Người Nhật Bản nói.
Lâm Thanh Đàn lộ vẻ mặt ngỡ ngàng: “Sư phụ của anh đồng ý hả?”
“Ha ha, khả năng châm cứu của lão già kia kém cỏi, căn bản không có tư cách làm sư phụ của tôi. Chỉ có cô Lâm, là người tôi ngưỡng mộ nhất mới có thể trở thành sư phụ của tôi.”
“Tôi không phải là sư phụ của anh.”
Lâm Thanh Đàn từ chối ngay tức khắc: “Theo như Long quốc, hành vi của anh là phản bội cho nên tôi không thể nhận anh làm đệ tử được. Anh nên quay lại và học tập theo Park Kwok Chang cho tốt đi!”
“Cô Lâm, cô đừng tuyệt tình như thế, tôi thành tâm thật mà.”
Người Nhật Bản vẫn không chịu từ bỏ.
Dư Hồng Văn không chịu nổi quát lớn: “Này, thằng nhãi Nhật Bản kia, cậu không hiểu tiếng người à? Đã bảo cút ngay đi cơ mà, cậu muốn ăn chổi của tôi à?”
Ông lại cầm chổi lên.
Người Nhật Bản nhìn Dư Hồng Văn với vẻ giận dữ, sau đó lại quay đầu nói tiếp: “Cô Lâm, cô hãy suy nghĩ kĩ đi, tôi sẽ đợi câu trả lời của cô.”
Nói xong, cậu ta rời khỏi Hạnh Lâm đường.
Tuy nhiên cậu ta không đi quá xa. Thay vào đó, cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế đá bên ngoài Hạnh Lâm Đường như thể cậu ta sẽ không rời đi cho đến khi Lâm Thanh Đàn đồng ý.
Dư Hồng Văn tức giận nói: “Tôi thấy thằng nhãi Nhật Bản đó muốn ăn đánh!”
“Thôi bỏ đi, ông Dư. Anh ta muốn ngồi đâu thì ngồi, chúng ta mặc kệ anh ta.”
Lâm Thanh Đàn lắc đầu, cô không hề để vấn đề này trong lòng. Cô cho rằng cứ mặc kệ cậu ta thì cậu ta sẽ tự rời đi.
Tuy nhiên điều mà Lâm Thanh Đàn không ngờ đó là người đàn ông đó đợi gần như cả ngày mà không có ý định rời đi.
Cho đến khi Lâm Thanh Đàn chuẩn bị tan làm, cậu ta vẫn còn ở bên ngoài.
Thật là kiên nhẫn.
Dư Hồng Văn nói: “Cô Lâm, tôi nghĩ thằng nhãi Nhật Bản này chắc chắn có ý đồ khác. Cô về nhà một mình không an toàn, hay là để tôi đưa cô về nhé hoặc là gọi thầy Lục tới cô?”
Ông và Lâm Thanh Đàn không cùng đường về nhà. Ông lo rằng sau khi tan làm, tên Nhật Bản kia sẽ giở trò với Lâm Thanh Đàn.
Lâm Thanh Đàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để tôi gọi cho em trai!”
Vì vậy, sau đó Lâm Thanh Đàn đã gọi cho Lục Vân và kể mọi chuyện cho hắn nghe. Sau khi nghe xong, Lục Vân cười nói: “Tên đó muốn bái sư? Thật thú vị, để em xem anh ta có thật sự muốn bái sư hay là có âm mưu gì khác?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất