Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35 Tiểu tử này là quái vật

Đám người tóc vàng vừa ra sân, Lục Vân liền nhìn ra, bọn họ cùng một phe với lão thái thái này.

Đây không phải là va chạm đơn giản, mà là mang tính chất tống tiền.

Lục Vân nghĩ một hồi, đột nhiên ngồi xổm xuống đất nói với lão thái thái: "Lão thái thái, tôi thấy bà cũng không giống là đang bị thương mà!"

“Cậu nói không giống thì không giống sao?”

Lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Lục Vân một cái: "Có bị thương hay không hẳn là do bệnh viện định đoạt, một là cậu bỏ ra một hai vạn mang tôi đi bệnh viện làm kiểm tra tổng quát toàn thân, hai là đưa cho tôi mấy ngàn tệ tiền giải quyết riêng, cậu chọn đi!"

"Thật đúng là trùng hợp, tôi và chị của tôi đều là bác sĩ, không cần đi bệnh viện nữa, bây giờ tôi sẽ kiểm tra luôn cho bà!"

“Cái gì? Cậu là bác sĩ?”

Trong lòng lão thái thái nhất thời lộp bộp nhảy dựng lên, hôm nay bước chân ra đường quên xem ngày ư?

Nhưng mà rất nhanh bà ta liền trầm mặt nói: "Cậu nói cậu là bác sĩ thì tôi liền tin cậu sao, nhưng mà nếu cậu là bác sĩ thật, chẳng lẽ bằng mắt thường có thể nhìn ra tình hình của tôi sao? Tôi bị thương bên trong, là bên trong cậu hiểu không?”

“A?" Lục Vân nhướng mày, "Sao bà biết mình bị thương bên trong? Tôi thấy bà không phải rất tốt sao, mặt mày hồng hào, không xảy ra vấn đề gì cả.”

Lão thái thái tức giận nói: "Tôi nói này, sao cậu lại dong dài như vậy, hiện tại tôi không nhúc nhích được, cả người đều đau, không phải bị thương bên trong thì là gì?"

Nói xong bà ta lại kêu lên.

Lúc này Lục Vân bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, nhanh chóng ấn xuống một huyệt vị trên người lão thái thái.

Lão thái thái còn đang kêu la, nhưng một lát sau, tiếng kêu của bà đột nhiên ngừng lại, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Một âm thanh ọt ọt từ bụng truyền ra.

Có chuyện gì thế này?

Làm sao lại muốn đi nhà xí lúc này?

Lão thái thái nghẹn mặt biến thành xanh tím, cuối cùng nhịn không được nhảy dựng lên nói: "Không được, không nhịn được nữa.”

Nói xong liền nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng đâu.

Lục Vân cảm thán nói: "Bà lão thân thể thật tốt, bị thương còn có thể chạy nhanh như vậy.”

“……”

Nhìn lão thái thái trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi đâu, đám người tóc vàng hai mặt nhìn nhau.

Cái này không giống với kịch bản đã viết đâu!

“Hoàng Mao ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn muốn tiếp tục lừa tiền không?”

"Hoàng Mao ca, em có một chủ ý, không bằng chúng ta lần này chơi một vố lớn, anh xem cô gái kia, thật xinh đẹp, không bằng...”

Người này còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác thân thể treo lơ lửng, ngay sau đó tựa như một cây lao hình người, lao thẳng xuống sông Chương Giang.

Má ơi!

Đám người tóc vàng mắt chữ a mồm chữ o nhìn theo tên đang ngụp lặn dưới sông.

Nơi này cách sông Chương Giang ít nhất cũng mười mét, cứ như vậy nhẹ nhàng ném một người xuống sông?

Tiểu tử này là quái vật con mẹ nó đúng không?

Tóc vàng kinh hãi.

Lục Vân liếc mắt nhìn bọn họ nói: "Mọi người tự mình nhảy, hay là muốn tôi động thủ?"

“Anh, chúng em tự nhảy, không cần làm phiền anh.”

Đám người tóc vàng cười khổ, chạy đến bên cạnh Chương Giang, rầm một tiếng nhảy xuống sông.

Lâm Thanh Đàn kinh ngạc há to đôi môi đỏ mọng nói: "Tiểu Lục Vân, sao sức của em lại mạnh như vậy?”

Lục Vân đắc ý nói: "Luyện một chút là được ấy mà.”

……

Ngày hôm sau.

Lâm Thanh Đàn lên tỉnh lấy thuốc.

Lục Vân thì ở lại Hạnh Lâm Đường làm trợ thủ bốc thuốc.

Hôm nay bệnh nhân quả nhiên chật ních, xếp một hàng dài, từ bàn khám xếp hàng ra ngoài cửa lớn.

Bởi vì bác sĩ ngồi khám hôm nay là Lý Tuyền, đệ tử thân truyền của quốc y đại sư Dư Hồng Văn.

Chỉ cần cái danh hiệu này, cũng đủ để hấp dẫn vô số người bệnh đến đây.

Bên trong Hạnh Lâm Đường, ngoại trừ Lục Vân, còn có hai người trẻ tuổi khác, đều là học sinh của Lý Tuyền.

Dù vậy, vẫn có chút bận rộn.

Người bệnh thật sự là nhiều lắm, hơn nữa người bệnh còn đang cuồn cuộn không ngừng chạy tới, tựa hồ con rồng dài này vĩnh viễn cũng xếp không hết.

Lúc Lục Vân hỗ trợ bốc thuốc, xem qua phương thuốc của Lý Tuyền, cũng khẽ nhíu mày.

Lý Tuyền này, đức không xứng tài.

Trong tất cả phương thuốc của hắn, đều tăng thêm rất nhiều dược liệu an thần.

Loại dược liệu này nói thật, trong một đơn thuốc Đông y chỉ cần hai vị là đủ rồi, nhiều hơn cũng vô dụng, nhưng trong phương thuốc Lý Tuyền, lại lên tới năm sáu vị.

Đây rõ ràng là hành vi kiếm tiền.

Nhưng mà người bệnh cũng không nói gì, Lục Vân cũng lười quản nhiều, đều là chuyện ngươi tình ta nguyện.

Thật ra thế nhân vẫn luôn có sự hiểu lầm với thuốc Đông y, cho rằng dược liệu càng nhiều, hiệu quả trị liệu lại càng tốt, kì thực không phải, một phương thuốc tốt, chỉ cần có quân thần, tả, hửu bốn loại dược liệu này là được, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua mười loại dược liệu.

Chỉ có điều mỗi bác sĩ đều có thói quen của mình, thường thường sẽ thêm vào trong phương thuốc một ít dược liệu vô hại, để biểu lộ đặc sắc cá nhân.

Điều này cũng dẫn đến phương thuốc Đông y trên thị trường hiện nay, ít thì mười vị, nhiều thì lên tới hai ba mươi vị.

Đây là một loại hiện tượng thiếu hiểu biết của người dân đối với Trung y, nhưng hết lần này tới lần khác người bệnh chỉ chấp nhận những điều mình cho là đúng, nếu như đơn thuốc nào tinh giản, lược bớt vài vị thuốc thì bị người bệnh cho rằng vị bác sĩ đó không có trình độ.

Lý Tuyền có hào quang là đệ tử của quốc y đại sư, thì lại càng không khiến cho người bệnh hoài nghi.

Thậm chí có vài bệnh nhân sau khi lấy được thuốc Đông y, còn mừng thầm dược liệu của tôi nhiều hơn của anh, nhất định là bác sĩ Lý Tuyền đối với tôi quan tâm hơn.

Rất nhanh, thời gian buổi sáng trôi qua hơn phân nửa, nhưng bệnh nhân vẫn còn rất nhiều.

Lần này khám bệnh là một bé gái, cũng chỉ một hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán phủ kín mồ hôi.

Lý Tuyền chẩn đoán xong nói: "Chứng nhiệt điển hình, tôi khai một đơn thuốc canh Bạch Hổ cho con bé uống là được rồi.

Nói xong Lý Tuyền liền kê một đơn canh Bạch Hổ.

Nhưng khi hai mẹ con cầm thuốc chuẩn bị rời đi, Lục Vân lại đột nhiên nhận ra một tia khác thường, mở miệng nói: "Cô ơi, chờ một chút.”

“Có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ dừng bước, xoay người nghi hoặc nhìn Lục Vân.

“Tôi muốn hỏi là, vì sao cô bé này luôn cầm lấy quần áo của cô, giống như là muốn chui vào đấy vậy?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người đàn bà lập tức thay đổi, còn tưởng rằng Lục Vân đang cố ý đùa giỡn.

Nhưng lúc này lại nghe Lục Vân nghiêm túc nói: "Cô à, xin người thành thật trả lời vấn đề của tôi, bởi vì chuyện này liên quan đến tính mạng con gái cô.”
Chương 36 Bác Sĩ Hại Người

Thấy nét mặt Lục Vân nghiêm túc, hơn nữa trong ánh mắt không có chút tạp niệm nào, người phụ nữ liền biết là mình hiểu lầm hắn, vì thế nghiêm túc hồi đáp: "Niếp Niếp nói con bé lạnh.”

“Lạnh?”

“Trời đang nóng thế này sao lạnh được chứ?”

Lục Vân nhíu nhíu mày, tiến lên một bước nói: "Cô ơi, có thể để tôi bắt mạch cho cô bé một lần được không?"

Người phụ nữ gật gật đầu.

Liên quan đến vấn đề tính mạng của con gái bà, người phụ nữ đương nhiên phải cẩn thận, chẩn đoán thêm một lần thì an tâm thêm một lần.

Vì thế Lục Vân đặt ngón tay lên cổ tay cô bé.

"Mạch tượng tuy rằng bình thường, nhưng không có lực, thân thể rõ ràng là đang nóng, sao lại cảm thấy lạnh..."

Lục Vân lại nắm ngón trỏ cô bé nhìn một chút, cuối cùng ngữ khí ngưng trọng nói: "Đây không phải nhiệt chứng, mà là hàn chứng.”

Hàn chứng?

Lời này vừa nói ra, nhất thời những người xếp hàng xem bệnh trong Hạnh Lâm Đường, đều không nhịn được cười ra tiếng.

"Ha ha ha, tiểu tử ngươi là đang đùa mọi người sao, xem trên trán đứa nhỏ này sắp thành cái lồng hấp rồi, cậu lại còn nói con bé là hàn chứng, cũng thật hài hước."

"Đúng nha, bác sĩ Lý đã nói là nhiệt chứng, cậu còn nói ngược lại, có phải cảm thấy y thuật của cậu còn cao hơn bác sĩ Lý?"

“Thật sự là làm tôi cười chết, ha ha ha......”

Những bệnh nhân này tuy rằng không có học qua y, nhưng là bọn họ còn có mắt, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, cô bé này đang bị nóng trong người.

Có dấu hiệu nào là bị hàn chứng đâu, nói dối cũng không biết viết nháp ra trước à?

Người phụ nữ cũng biến sắc, tức giận nói: "Cậu rốt cuộc có hiểu hay không, không hiểu cũng đừng chẩn đoán bừa, xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm sao?”

Lục Vân với bác sĩ Lý, cô ta đương nhiên tin tưởng chẩn đoán của bác sĩ Lý.

Lúc này Lý Tuyền cũng hừ lạnh một tiếng nói ra: "Một người mới tới học việc, bản lĩnh còn chưa học được bao nhiêu, liền dám nhảy ra nghi ngờ y thuật của tôi, Lâm Thanh Đàn sao lại tuyển loại người như cậu vào vậy?”

Ngay từ đầu Lục Vân nói muốn bắt mạch cho cô bé, Lý Tuyền cũng đã rất khó chịu, nhưng hắn không lên tiếng, mà là muốn nhìn xem người này rốt cuộc có thể chẩn đoán ra thứ gì.

Nếu như chẩn đoán như nhau, Lý Tuyền sẽ không nói gì, nhưng người này hay rồi chẩn đoán hoàn toàn ngược lại.

Đây không phải là đang đối đầu với mình sao?

Lý Tuyền đương nhiên khó chịu.

"Hóa ra là người mới tới, y thuật bác sĩ Lý cũng có thể so sánh với cậu sao?”

"Tiểu tử, khuyên cậu một câu, không hiểu thì đừng nói, nhảy ra làm gì, chỉ chuốt lấy mất mặt thôi?"

Ha ha, bác sĩ Lý là đệ tử của Quốc y đại sư, cậu là cái thá gì, ngay cả một ngón chân của bác sĩ Lý cũng không bằng.”

Người trẻ tuổi bây giờ thích nổi tiếng thế ư!

Mọi người vừa nghe Lục Vân là người mới tới, càng thêm trào phúng châm chọc hắn.

“Đều câm miệng cho tôi!”

Lúc này, Lục Vân đột nhiên quát lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người: "Đệ tử của Quốc Y đại sư sẽ không phạm sai lầm sao? Đệ tử của Quốc Y đại sư là thần sao? Đệ tử của Quốc Y đại sư không cho phép nghi ngờ sao?”

Thanh âm của hắn trong nháy mắt chấn động mọi người.

Tiếp theo, Lục Vân lại nhìn về phía Lý Tuyền, lớn tiếng chất vấn: "Trong lạnh ngoài nóng, ông nói cho tôi biết đây là cái gì?"

Bùm!

Lý Tuyền giống như là bị khí thế của Lục Vân hù dọa, mạnh mẽ lui về phía sau một bước, thái dương cũng đột nhiên lăn xuống một giọt mồ hôi.

Trong lạnh ngoài nóng, ý tứ chính là, người bệnh trong cơ thể hàn khí ngưng tụ, dương khí bao trùm ở bên ngoài, do đó biểu hiện ra nhiệt tượng.

Triệu chứng của loại bệnh nhân này chính là mạch tượng vô lực, lưỡi trắng nhạt, thân nhiệt cao nhưng lại muốn mặc thêm áo, khát nước nhưng không muốn uống, vừa vặn giống với tình hình của cô bé.

Chẳng qua loại dấu hiệu này không thường thấy, Lý Tuyền sơ sẩy một cái liền chẩn đoán sai.

Nhưng mà, đối mặt với sự hung hăng của Lục Vân, Lý Tuyền lại cắn răng một cái, nói: "Nói bậy, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

Ban đầu mọi người thấy Lục Vân lý luận sắc bắn, cũng cho rằng hắn nói là thật, nhưng sau khi nghe được những lời này của Lý Tuyền, lại cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm.

Ngay cả bác sĩ Lý cũng chưa từng nghe nói qua khẳng định tên này đang nói bậy.

Thần sắc Lục Vân lạnh lùng, thất vọng lắc đầu nói: "Lang băm, ông quả thực là sỉ nhục của ngành y.”

Nếu như Lý Tuyền biết sai có thể sửa, ngược lại còn không có gì, vốn y học chính là cần không ngừng tích lũy kinh nghiệm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.

Nhưng Lý Tuyền này, rõ ràng sai rồi, lại còn sống chết không thừa nhận.

Hắn không xứng đáng làm bác sĩ.

“Cậu nói ai là lang băm?”

Lý Tuyền vừa nghe Lục Vân mắng hắn là lang băm, nhất thời liền tức giận.

Lục Vân lại mắng: "Mắng ông là lang băm.”

“Cậu lặp lại lần nữa đi?”

“Lang băm!”

Lý Tuyền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa muốn xông lên đánh nhau với Lục Vân, nhưng vừa nhìn khí thế này của Lục Vân, lại lập tức sợ hãi.

Lục Vân lười quan tâm hắn ta, xoay người nói với người phụ nữ: "Cô ơi, đơn thuốc canh Bạch Hổ thật sự không thể uống, tôi giúp cô đổi đơn thuốc khác!"

“Tôi nói có thể uống là có thể uống!”

Lý Tuyền lớn tiếng nói, nhưng vừa dứt lời, lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.

“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”

Lục Vân tát Lý Tuyền một cái, hiển nhiên là vô cùng tức giận.

Một hung thủ giết người vì bảo toàn thể diện của mình, có thể coi tính mạng cô bé không ra gì, không đánh hắn chẳng lẽ còn giữ lại để bái tế sao?

Lục Vân đương nhiên biết Lý Tuyền nghĩ gì.

Nói chung, thuốc Đông y mặc dù uống sai, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó Lý Tuyền hoàn toàn có thể nói là hiệu quả trị liệu không tốt, một lần nữa kê cho cô bé một đơn thuốc khác là được.

Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.

Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.

Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.

Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.
Chương 37 Hồi Dương Cứu Nghịch, độ hồn!

Một cái tát, khiến Lý Tuyền bối rối, khiến rất nhiều bệnh nhân xếp hàng khám bệnh cũng bối rối.

Không phải chỉ là chẩn đoán bất đồng thôi sao, sao lại vung tay?

Bọn họ không biết bệnh tình của bé gái nghiêm trọng đến mức nào, cho nên căn bản không hiểu tâm tình Lục Vân lúc này.

Chinh chiến sát phạt năm năm, Lục Vân càng cảm nhận được sinh mệnh trân quý, nếu như hôm nay không ra tay, sẽ trơ mắt nhìn một sinh mệnh mất đi.

Chuyện tàn nhẫn như vậy, hắn làm không được.

Đù - -

Lý Tuyền chật vật từ trên mặt đất bò dậy, trực tiếp phun ra một chữ thô tục, sau đó hổn hển gọi một cú điện thoại ra ngoài.

Lâm Thanh Đàn, con mẹ nó rốt cuộc cô từ đâu đưa tới bệnh viện một tên thần kinh, quả thực vô pháp vô thiên!

Điện thoại của hắn, chính là gọi cho Lâm Thanh Đàn.

Lúc này Lâm Thanh Đàn còn đang nhập hàng ở tỉnh thành, không hiểu sao lại bị mắng một trận, buồn bực nói: "Sao vậy bác sĩ Lý, thần kinh gì?"

"Chính là tên xúc vật Lục Vân, sao cô lại tuyển tên này vào, cô bị mù sao?”

Bác sĩ Lý, Lục Vân là em trai tôi, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút.

Lâm Thanh Đàn nghe Lý Tuyền mắng Lục Vân là đồ chó, thanh âm cũng lạnh xuống.

“Em trai cô?”

Lý Tuyền sửng sốt một chút, sau đó lại càng thêm phẫn nộ rít gào: "Được lắm, tôi nghĩ sao hắn lại dám đối đầu với tôi, hóa ra là em trai cô, Lâm Thanh Đàn, cô đã sớm nhìn tôi không vừa mắt đúng không, được, lão tử không làm ở Hạnh Lâm Đường nữa!”

“Bác sĩ Lý, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy......”

Lâm Thanh Đàn còn chưa hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, Lý Tuyền đã cúp điện thoại.

Gọi điện thoại cho Lục Vân, cũng không ai nghe máy.

Lâm Thanh Đàn lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lái xe đến Giang Thành, trong lòng thầm nhủ ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!

Ngay lúc này.

Bên trong Hạnh Lâm Đường.

Sau khi Lý Tuyền tắt điện thoại, lạnh mặt nói với Lục Vân: "Coi như hai chị em các cậu có dũng khí, lão tử rời khỏi Hạnh Lâm Đường, tôi xem y quán rách nát này của các cậu còn mở thế nào nữa.”

Nói xong hắn liền tức giận đóng cửa cái rầm, hai người học trò cũng lập tức đi theo ra ngoài.

Việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường, trên cơ bản đều dựa vào danh tiếng của Lý Tuyền.

Hiện tại hắn đi rồi, tự nhiên, những bệnh nhân kia cũng không có ý định ở lại.

Trước khi rời đi, bọn họ nhao nhao chửi bới Lục Vân.

“Gặp phải một quỷ xui xẻo như vậy, đáng đời Hạnh Lâm Đường bị đóng cửa!”

Xếp hàng lâu như vậy, thật vất vả mới xếp đến phiên mình, kết quả lại nháo ra chuyện như vậy, tâm tình ai có thể tốt đây.

Tất cả bệnh nhân đều tức giận bỏ đi.

Người phụ nữ kia cũng ôm bé gái chuẩn bị rời đi, Lục Vân lập tức đuổi theo nói: "Cô à, bệnh của con gái bà không thể kéo dài thêm nữa..."

“Cậu câm miệng!”

Lục Vân vốn là có ý tốt, nhưng ai ngờ, người phụ nữ lại quay đầu hướng hắn rống to nói: "Nếu không phải bởi vì cậu, bệnh của con gái tôi sớm đã bớt rồi, tôi cầu xin cậu đừng gây tai họa cho hai mẹ con chúng tôi, đi gây tai họa cho người khác đi.”

Lục Vân giật mình một chút.

Ngay sau đó.

Vẻ mặt cũng lạnh lùng.

“Tôi chỉ nói một lần, món canh Bạch Hổ kia, con gái cô ăn vào chắc chắn sẽ chết, còn tin hay không thì tùy cô.”

Lục Vân làm sao không cảm thấy tiếc hận, chỉ là đôi khi, không phải tất cả thiện ý đều có thể nhận được hồi báo.

Trước kia lão đạo sĩ sư phụ thường tự nói với mình, y thuật có thể nhân từ, nhưng đừng đi cầu xin người khác.

Khi đó Lục Vân không thể hiểu được, hiện tại, anh đã hiểu.

Mình còn là Vân Thiên Thần Quân danh chấn thiên hạ, đạo lý đơn giản như vậy, đến bây giờ mới hiểu.

Lục Vân than nhẹ một tiếng, xoay người về tới Hạnh Lâm Đường.

Về phần số phận cô bé như thế nào, mặc cho số phận đi!

Mà người phụ nữ sau khi mắng một câu "Bệnh thần kinh", liền ôm con gái cô ta rời đi.

Chỉ là...

Còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên, bé gái trong lòng dùng thanh âm cực kỳ yếu ớt nói một câu: "Mẹ, lạnh..."

Ngay sau đó.

Bá!

Một cỗ hàn ý khủng bố ập đến, khí nóng trên người cô bé hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hơi lạnh bốc lên.

Đây là bởi vì dương khí bên ngoài cơ thể cô bé đã hoàn toàn biến mất, vì vậy hàn khí ngưng tụ trong cơ thể hết thảy bộc phát ra.

Người phụ nữ cảm giác trong lòng mình, giống như đang ôm một khối hàn băng, trong nháy mắt liền luống cuống.

Hàn khí.

Là hàn chứng.

Vị bác sĩ trẻ vừa rồi chẩn đoán đúng.

Người phụ nữ vội vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về, còn chưa vào cửa lớn Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu khóc la: "Bác sĩ, bác sĩ tôi sai rồi, con gái tôi là tỏa ra hàn chứng rồi, là Hàn Chứng... Tôi không nên không nghe lời anh, xin anh cứu con gái tôi..."

Nhưng Lục Vân lúc này, lại không giống như lúc nãy, không vội vàng chạy lại trị liệu cho cô bé, mà lạnh nhạt nói một câu: "Tâm không tin, bất trị.”

Rầm!

Nước mắt người phụ nữ trong nháy mắt chảy không ngừng, biết Lục Vân đang trách cô, vì thế quỳ trên mặt đất, liều mạng dập đầu với Lục Vân.

"Bác sĩ, bác sĩ... tôi biết sai rồi, là tôi vô tri, là tôi tin nhầm người, xin cậu nể tình Niếp Niếp nhà tôi nhỏ như vậy, tha thứ cho tôi lần này đi... Niếp Niếp nó vô tội mà!"

Người phụ nữ vẫn dập đầu, khóc thương tâm muốn chết.

Lục Vân nhíu mày, trầm ngâm một lát sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Quên đi, nể mặt con gái cô, vào đi!"

Quả thật đúng như lời người phụ nữ nói, cô bé là vô tội, sai lầm của cô, không nên do cô bé gánh vác.

Hơn nữa, người phụ nữ cũng chỉ là sốt ruột yêu con.

Lục Vân rộng lượng tha thứ cho cô ta lần này.

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ..."

người phụ nữ mang ơn ôm con gái vào Hạnh Lâm Đường, theo yêu cầu của Lục Vân đem con gái đặt lên giường bệnh.

Lúc này toàn thân cô bé đã lạnh lẽo, hô hấp cũng trở nên cực kỳ yếu ớt, có thể thấy được hàn khí trong cơ thể nặng bao nhiêu.

Cô đi ra ngoài chờ một lát.

Lục Vân kéo người phụ nữ ra, kéo rèm lên, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

May mắn còn chưa uống canh Bạch Hổ, hàn khí của tiểu cô bé cũng đã bộc phát, nếu như không thì ngay cả Lục Vân, cũng không dám chắc có thể cứu được.

Ngay lập tức.

Mười mấy kim châm xuất hiện ở trong tay hắn.

Nhanh chóng đâm vào huyệt vị tương ứng trên người cô bé.

Đồng thời, vô danh thần công trong cơ thể Lục Vân cũng nhè nhẹ vận chuyển lên, theo kiêm châm, dòng khí ấm áp từ từ tràn người của cô bé.

“Hồi Dương Cứu Nghịch, độ hồn!"
Chương 38 Hà Tĩnh từ chức

Cứu người còn khó hơn giết người.

Đã từng có một vị cường giả Chí Tôn Mễ quốc, không phục Vân Thiên Thần Quân, vì thế mang theo một đám đồ tử đồ tôn đi tới Long quốc biên cảnh, khiêu chiến uy nghiêm Thiên Sáp Điện, kết quả bị Lục Vân một kiếm giết chết.

Từ lúc ra tay đến khi kết thúc, vẻ mặt của Lục Vân không chút biến đổi.

Nhưng hôm nay, đối mặt với Hàn chứng của cô bé, Lục Vân lại lộ ra vẻ mặt khó coi thế này.

Thân thể của cô bé quá gầy yếu, căn bản không chịu được nổi chân khí mà hắn chuyền vào.

Lục Vân chỉ có thể tỉ mỉ cẩn thận khống chế chân khí.

Cái này giống như là người có sức lực vô cùng lớn, tùy ý đánh ra một quyền thì núi non vỡ nát, thế mà giờ lại bắt hắn phải dùng một lực vô cùng nhỏ vừa đủ để giết một con kiến, không được mạnh quá cũng không được nhẹ quá.

Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khó khăn.

Lần trị liệu này kéo dài hơn nửa canh giờ.

Cuối cùng cô bé cũng oa một tiếng khóc lên, hàn chứng trên người triệt để được tiêu trừ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục một chút huyết sắc.

Người phụ nữ ở bên ngoài rèm chờ lo lắng, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của con gái, một trái tim treo lơ lửng mới thả lỏng.

“Niếp Niếp......”

Thấy Lục Vân ôm cô bé đi ra, người phụ nữ vội vàng chạy tới.

“Mẹ, Niếp Niếp hết lạnh rồi.”

Nghe thấy thanh âm của cô bé, nước mắt kích động của người phụ nữ lăn xuống.

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, mạng của Niếp Niếp là cậu cứu về, cho dù là táng gia bại sản, tôi cũng sẽ báo đáp ngài." Người phụ nữ cảm kích nói.

Lục Vân nhìn phụ nữ cảm một cái, quần áo mộc mạc, cũng không giống nhà phú quý gì, vì thế nói: "Tiền khám một trăm tệ.”

“Một trăm?”

Người phụ nữ có hơi sửng sốt.

Đây là một mạng người, người phụ nữ đã chuẩn bị tốt đập nồi bán sắt để trả tiền chữa trị.

"Bác sĩ, ngài nói là... một trăm sao" người phụ nữ cẩn thận hỏi.

"Một trăm tệ, tiền còn lại mua thêm chút thực phẩm dinh dưỡng cho con bé ăn đi!"

Phù phù!

Lục Vân vừa dứt lời, người phụ nữ hai mắt đẫm lệ quỳ xuống, chậm chạp không chịu đứng dậy, đến khi Lục Vân không kiên nhẫn nói: "Đừng quỳ, bệnh của con gái cô vừa khỏi, nhanh chóng mang con bé trở về nghỉ ngơi.”

“Được, được, cảm ơn bác sĩ, Niếp Niếp, nhanh lên cảm ơn bác sĩ.”

“Cám ơn...... anh." Cô bé dùng thanh âm ngọt ngào nói.

Hai mẹ con không ngừng nói lời cảm ơn, rời khỏi Hạnh Lâm Đường.

Lục Vân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Liên tục tập trung cao độ nửa canh giờ, đồng thời còn phải khống chế chân khí, nói thật, ngay cả Lục Vân đều có chút chịu không nổi.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô bé khi rời đi, tất cả đều đáng giá.

Ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần một lát.

Đến khi mở mắt ra, đúng lúc thấy Lâm Thanh Đàn vội vã trở về, nóng vội hỏi: "Tiểu Lục Vân, cậu không sao chứ?"

Lục Vân lắc đầu nói: "Em không sao, chị hai chị từ từ thôi đừng gấp.”

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Lâm Thanh Đàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại trách cứ: "Tại sao tôi gọi điện thoại cho cậu mà cậu không bắt máy, có biết tôi lo lắng cho cậu đến mức nào không?"

Lục Vân lấy di động ra nhìn, quả thật có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Lâm Thanh Đàn gọi.

Lúc Lâm Thanh Đàn gọi điện thoại, Lục Vân đang khuyên bảo người phụ nữ kia, cho nên không nghe điện thoại, sau đó lại gặp phải bệnh tình nguy kịch của cô bé, để tập Trung Quốc tinh thần trong lúc trị bệnh, Lục Vân đã tắt tiếng điện thoại di động.

Không nghĩ tới để cho chị hai lo lắng như vậy.

Lục Vân rất áy náy.

“Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thanh Đàn hiện tại đang mù mờ, vừa trở về liền thấy Lục Vân một mình đứng ở Hạnh Lâm Đường, Lý Tuyền không ở đây, người bệnh cũng không ở đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế Lục Vân liền kể lại việc vừa xảy ra.

“Không nghĩ tới trong y quán của chị lại nuôi một hung thủ giết người, mà hắn còn có mặt mũi gọi điện thoại tới chất vấn chị!"

Lâm Thanh Đàn cực kỳ tức giận.

Bản thân cô cũng học y, sau khi nghe xong bệnh tình của Lục Vân miêu tả, liền biết ai đúng ai sai.

Hơn nữa, cô khẳng định lựa chọn tin tưởng Lục Vân.

Lục Vân an ủi nói: "Chị hai, đừng nóng giận, đồ bại hoại như vậy, đi càng tốt, giữ hắn sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Lâm Thanh Đàn thở dài một tiếng: "Lúc trước chị mời hắn, là bởi vì hắn là đệ tử của Dư lão, không nghĩ tới y đức lại bại hoại như vậy.”

Cô cũng rất bất đắc dĩ.

Luận y thuật, Lâm Thanh Đàn cũng không cho rằng trình độ của mình thấp hơn Lý Tuyền, chỉ là danh tiếng không bằng Lý Tuyền.

Ai bảo người ta là đệ tử của quốc y đại sư chứ!

Nếu như Lâm Thanh Đàn không tự mình đi ra mở phòng khám, mà lựa chọn tiếp tục ở lại bệnh viện trung y Giang Thành làm việc, chỉ cần tiếp tục chịu đựng thêm vài năm, danh tiếng của cô khẳng định cũng sẽ nổi tiếng như hắn.

Nhưng mà.

Điều khiến Lâm Thanh Đàn buồn bực chính là, sau khi cô cự tuyệt sự theo đuổi của con trai chủ nhiệm khoa, liền bị cả khoa cô lập

Phiền lòng.

Vì thế Lâm Thanh Đàn liền từ chức sau đó ra ngoài mở phòng khám.

Nhưng mà tự mình mở phòng khám, đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.

Chị Lâm.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên đi tới một cô gái trẻ tuổi.

Lâm Thanh Đàn nhìn thấy cô, ngữ khí nhu hòa nói: "Tiểu Tĩnh, vất vả cho cô hôm qua đã làm thay giúp tôi!"

Cô gái đi vào này tên là Hà Tĩnh, cũng là bác sĩ khám bệnh của Hạnh Lâm Đường, vừa mới tốt nghiệp đại học không đến một năm, không có kinh nghiệm gì nhiều.

Hà Tĩnh nói: "Chị Lâm, chuyện của bác sĩ Lý, em đã nghe nói rồi, chị cũng đừng quá buồn.”

Lâm Thanh Đàn vui mừng cười nói: "Không nghĩ tới lúc này cô còn có thể đến an ủi tôi, thật sự là có tâm.”

“Chị Lâm, thật ra... em tới xin chị từ chức." Hà Tĩnh do dự một hồi, đột nhiên mở miệng nói.
Chương 39 Mặt trời mọc từ đằng tây

“Cái gì, Tiểu Tĩnh cô muốn từ chức?”

Lâm Thanh Đàn khó có thể tin mở to hai mắt.

Cô gái tên Hà Tĩnh này, lúc mới tới Hạnh Lâm Đường, nền tảng y học vô cùng kém cỏi, đại khái chính là ở trường không học hành gì.

Trước khi đến Hạnh Lâm Đường, cô đã ứng tuyển rất nhiều bệnh viện, kết quả đều thất bại.

Khi đó Lâm Thanh Đàn hỏi cô, có nguyện ý học lại lần nữa hay không, Hà Tĩnh nói nguyện ý, hơn nữa còn tỏ vẻ mình vô cùng hối hận đối với chuyện học hành của mình hồi đại học, nếu có thể làm lại lần nữa, nhất định sẽ không sống uổng phí như vậy.

Lâm Thanh Đàn cảm thấy thái độ của nàng không tệ, hơn nữa Hạnh Lâm Đường cũng thiếu người, liền tuyển cô ta vào.

Trong thời gian một năm sau đó, Lâm Thanh Đàn vẫn sắm vai vừa thầy vừa bạn, mỗi lần Hà Tĩnh gặp phải vấn đề không hiểu, cô đều dốc lòng chỉ đạo, cho đến khi Hà Tĩnh có thể một mình đóng vai chính, một mình ngồi khám bệnh.

Có thể nói như vậy, tuy rằng hai người không có lấy nữa lời xưng hô thầy trò, nhưng trên thực tế Lâm Thanh Đàn là thầy của Hà Tĩnh.

Ngày hôm qua Hà Tĩnh giúp cô thay ca, thật ra Lâm Thanh Đàn hoàn toàn có thể không cần phải trả lương cho cô ta, nhưng cô không làm vậy, ngược lại còn trả lương gấp đôi bình thường, có thể nói là tình nghĩa đều vẹn tròn.

Tuy nhiên.

Điều khiến Lâm Thanh Đàn không ngờ tới chính là, Hà Tĩnh lại từ chức vào lúc này.

“Tiểu Tĩnh, chẳng lẽ bình thường tôi đối xử với cô còn chưa đủ tốt sao?" Lâm Thanh Đàn đau lòng hỏi.

“Không phải, chị Lâm, chị đối với em rất tốt......”

“Vậy tại sao cô còn muốn từ chức?”

"Là bởi vì tôi... em quyết định đi thi nghiên cứu sinh, chị biết đấy, hiện tại áp lực cạnh tranh của bệnh viện lớn rất kinh khủng, không có bằng cấp cao, rất khó chen vào... Hơn nữa, em cũng không muốn cả đời ở trong bệnh viện nhỏ."

Giọng Hà Tĩnh càng lúc càng nhỏ, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Đàn.

Lâm Thanh Đàn ngây ngẩn cả người.

Lý do này, cô căn bản không phản bác được, cũng không thể làm ảnh hưởng đến tiền đồ của người ta chứ!

Bản thân Lâm Thanh Đàn lại là một người mềm lòng, tuy rằng thất vọng, nhưng vẫn gật đầu nói: "Cô có chí hướng thi nghiên cứu sinh là chuyện tốt, chúc cô may mắn, theo tôi đi lĩnh lương tháng này đi!"

“Cảm ơn chị Lâm.”

Sau khi Hà Tĩnh cầm tiền lương rời đi, cả người Lâm Thanh Đàn như bị rút cạn khí lực, ngồi phịch xuống ghế.

Hạnh Lâm Đường tổng cộng chỉ có ba vị bác sĩ, hiện tại đã rời đi hai vị, quả thực là họa vô đơn chí.

Hơn nữa, không có Lý Tuyền, sau này Hạnh Lâm Đường sẽ vô cùng khó khăn.

Nhìn vẻ mặt chán nản của chị Thanh Đàn, Lục Vân không đành lòng, an ủi: "Chị hai, bọn họ sẽ hối hận, hơn nữa, không phải chị còn có em sao?”

Lâm Thanh Đàn liếc Lục Vân một cái, cười khổ nói: "Cậu ngay cả giấy chứng nhận hành nghề cũng không có, còn đến an ủi hỏi chị!”

“Giấy chứng nhận hành nghề y, nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể có.”

“Chỉ biết khoác lác.”

Một lát sau, Lâm Thanh Đàn lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Lục Vân, em thật sự muốn làm một bác sĩ sao?"

Lục Vân cho rằng ý của chị hai là hỏi hắn có đồng ý ở lại Hạnh Lâm Đường làm việc hay không, cho nên liền gật gật đầu.

Kỳ thật cái này cũng không tính là trái lương tâm của hắn.

Lục Vân không có hứng thú với công ty quản lý, cũng không có hứng thú với quán bar của chị Yên Nhi, thứ duy nhất cảm thấy hứng thú, có thể chính là Hạnh Lâm Đường của chị hai.

Nếu như có thể giúp chị hai phát triển Hạnh Lâm Đường, cũng là một loại lựa chọn tốt.

Nhưng Lục Vân không biết, lúc này Lâm Thanh Đàn lại có suy nghĩ khác.

Ngày hôm sau, Hạnh Lâm Đường không mở cửa, bởi vì Lâm Thanh Đàn đi đến một nơi cô vô cùng không muốn đi - bệnh viện trung y Giang Thành.

Hôm qua cô hỏi Lục Vân có phải thật lòng muốn làm bác sĩ hay không, ý định ban đầu thật ra là muốn giúp hắn tìm một công việc ở bệnh viện.

Bởi vì đối với tương lai của Hạnh Lâm Đường, Lâm Thanh Đàn cũng không biết sẽ đi đâu về đâu.

Lâm Thanh Đàn biết Lục Vân am hiểu trung y, cho nên nơi thích hợp nhất để hắn làm việc, chính là bệnh viện trung y Giang Thành.

Mục đích lần này của cô, là đi xin lỗi.

Nhưng mà.

Đến bệnh viện Trung y mới biết được, hôm nay là sinh nhật Hồ Siêu, con trai chủ nhiệm khoa, một đám người bọn họ đã đến Bách Vị Cư liên hoan.

Lâm Thanh Đàn đi tới Bách Vị Cư, nghe thấy tiếng huyên náo bên trong, tâm tình của cô đột nhiên khẩn trương.

Hít sâu vào.

Cuối cùng Lâm Thanh Đàn vẫn gõ cửa đi vào.

Khi người trong phòng nhìn thấy người tới là Lâm Thanh Đàn, trong nháy mắt liền an tĩnh lại, cho đến khi đi qua một hồi lâu, mới có một thanh âm có gai vang lên.

"Nha, đây không phải Lâm đại mỹ nữ sao, không đi theo tên bạn trai cao phú soái của cô đi, chạy tới đây làm gì?"

Nói chuyện là một phụ nữ, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, chính là Mã Dung Dung ngày hôm qua lúc tránh mưa đã gặp qua.

Lâm Thanh Đàn có chút lo lắng nói: "Ta... ta tới tặng quà sinh nhật cho Hồ công tử.”

“Cái gì, cô tặng quà sinh nhật cho Hồ công tử?”

Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, khi nhìn thấy trong tay Lâm Thanh Đàn quả nhiên mang theo một hộp quà, vẻ mặt đều trở nên quái dị.

Trước kia khi Hồ Siêu điên cuồng theo đuổi Lâm Thanh Đàn, Lâm Thanh Đàn cũng không cho hắn sắc mặt tốt, hôm nay lại chủ động tới tặng quà sinh nhật?

Mặt trời mọc ở phía tây rồi!

Vẻ mặt Mã Dung Dung cổ quái nói: "Sao thế, bạn trai cao phú soái kia của cô có chỗ nào không được nên giờ đến tìm Hồ công tử rồi sao?"

Ngày hôm qua cô ta bị Lục Vân sỉ nhục như vậy, còn bị nước bẩn bắn tung tóe khắp người, cho nên cục tức vẫn còn chưa nuốt xuống được, lúc này mới bắt được cơ hội, vì thế liền cố ý nói ra những lời như vậy để châm chọc Lâm Thanh Đàn.

Mặc dù không thích Mã Dung Dung, nhưng Lâm Thanh Đàn vẫn giải thích một câu: "Lục Vân là em trai tôi.”

Lúc này, một thanh niên mặt mày có chút hung ác nham hiểm đứng lên nói: "Có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi, tôi cũng không tin cô tốt bụng như vậy, đặc biệt tới đây mừng sinh nhật tôi.”

Anh ta chính là Hồ Siêu, con trai của chủ nhiệm khoa châm cứu của bệnh viện Trung y thành phố Giang Thành,

Lâm Thanh Đàn vẻ mặt áy náy nói: "Hồ công tử, trước kia là tôi không đúng, tôi không nên lạnh nhạt với anh như vậy..."

“Đừng nha Lâm đại mỹ nữ, cô như vậy làm tôi sợ đấy, cô không sai, là Hồ Siêu tôi vô sỉ mặt dày cho nên mới theo đuổi cô lâu như thế.”

Hồ Siêu cắt ngang lời của Lâm Thanh Đàn, biểu tình lạnh như băng, trong lòng kỳ thật đã vui sướng đến mức muốn hét lên.

Xem đi, quanh đi quẩn lại lâu như vậy, cuối cùng vẫn phát hiện Hồ Siêu tôi, mới là người đối với cô tốt nhất!

Nào, buông xuống sự cao ngạo của cô, tận tình lấy lòng tôi, không chừng tôi mềm lòng sẽ đồng ý cho cô theo đuổi.
Chương 40 Long Môn Trận

Hồ Siêu trong lòng thầm sảng khoái.

Loại tâm tình này, giống như một cây si, đau khổ theo đuổi nữ thần không có kết quả, đang lúc nản lòng thoái chí, nữ thần lại đột nhiên buông cái giá xuống, chủ động theo đuổi ngược lại mình.

Hồ Siêu đương nhiên đắc ý.

Nhưng lúc này, Mã Dung Dung lại đột nhiên tiến đến bên tai Hồ Siêu nhỏ giọng nói: "Hồ công tử, tôi cảm thấy bên trong chắc chắn có âm mưu.”

“Cô nói xem?”

"Cậu nghĩ xem, Lâm Thanh Đàn cũng đã rời khỏi bệnh viện trung y lâu như vậy, có quỷ mới biết hai năm nay cô ta có bao nhiêu bạn trai, hơn nữa, thái độ trước đây của cô ta đối với cậu lãnh đạm như vậy, sao hôm nay lại nhiệt tình đến thế?"

“Nói thẳng trọng điểm." Hồ Siêu không kiên nhẫn nói.

Ánh mắt Mã Dung Dung lóe lên: "Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi mà phân tích, tôi cảm thấy cô ta muốn tìm người thay thế.”

Người thay thế!

Ba chữ này vừa nói ra, Hồ Siêu trực tiếp tái mặt, cả giận nói: "Được lắm Lâm Thanh Đàn, lại muốn tìm Hồ Siêu tôi làm người thay thế, cô thật cho rằng tôi dễ bắt nạt vậy sao?"

Hồ Siêu tức giận.

Nói chứ, trên đời này làm sao có chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, thì ra là coi mình là người thay thế, quả thực khinh người quá đáng!

Nnhững người khác bắt đầu cũng cảm thấy kỳ quái, thẳng đến nghe Hồ Siêu tiếng rống giận này, mới phản ứng lại.

Đúng rồi!

Nhất định là Lâm Thanh Đàn ở bên ngoài chơi đủ rồi, cho nên mới chạy về tìm Hồ công tử.

Nhất định là như vậy, nếu không thì sao giải thích cho hợp lý đây.

Thật không biết xấu hổ a!

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Thanh Đàn đều thay đổi, tràn ngập vẻ khinh bỉ.

Bên cạnh những y tá trẻ tuổi có ý với Hồ Siêu, một bên lộ ra biểu tình ghét bỏ, một bên cười nhạo, thật sự là ngực to không có não, cô ta muốn tìm người thay thế cũng nên đi tìm người khác, sao lại dám tìm tới Hồ công tử, đây không phải liếc mắt một cái đã bị vạch trần sao?

“Các người đừng nói bậy! Ngay cả bạn trai tôi cũng chưa từng có, làm sao có thể tìm người thay thế chứ?”

Vô duyên vô cớ bị những người này nói xấu, Lâm Thanh Đàn thiếu chút nữa tức đến phát khóc.

“Ha ha, vậy người đàn ông lái xe sang trọng hôm qua là ai?"

“Tôi nói rồi, hắn là em trai tôi.”

Ha ha, thật sự là buồn cười, cô nói cậu ta là em trai cô? Tôi nói cậu ta chính là bạn trai cô, chơi xong liền đá cô, cho nên hôm nay cô mới tới tìm Hồ công tử để lấp đày khoảng trống.

“Tôi không có......”

"Vậy cô giải thích đi, cô hôm nay tới đây có mục đích gì?"

Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Mã Dung Dung, hốc mắt Lâm Thanh Đàn dần đỏ lên, la lớn: "Tôi chỉ muốn hòa hoãn quan hệ với Hồ công tử, tương lai để em trai tôi đến bệnh viện trung y làm việc, không phải tới tìm anh ta làm người thay thế gì cả.”

Bên trong nhất thời yên tĩnh trong chốc lát.

Đây là lý do của Lâm Thanh Đàn?

Nhưng mà, khóe miệng Hồ Siêu lại giật giật.

Con mẹ nó, hóa ra là tới tìm mình nhờ vả, còn thua cả tới tìm hắn làm người thay thế nữa.

Tướng mạo Lâm Thanh Đàn cực đẹp, dáng người cũng vô cùng quyến rũ, nói không chừng khi lên giường cũng....

Hồ Siêu tuyệt không ngại đùa giỡn với Lâm Thanh Đàn, dù sao đây cũng là nữ thần hắn thèm nhỏ dãi, chỉ cần chờ sau khi chơi xong, lại giống như bạn trai cũ của cô ta đá cô ta đi.

Nhưng mà.

Lâm Thanh Đàn lại nói cô ta tới nơi này, chỉ là vì giúp em trai tìm một công việc tốt, ý tứ không phải là nói Hồ Siêu hắn, đến tư cách làm kẻ thay thế cũng không có sao?

Thật sự là quá đáng!

Hồ Siêu quả thực tức muốn nổ tung.

Không đúng......

Lúc này, Mã Dung Dung phát hiện lỗ hổng, nghi ngờ nói: "Cô vừa rồi không phải nói ngày hôm qua cái tên cao phú soái chính là em trai của cô sao, xin hỏi em trai của cô có tiền như vậy, vì sao còn muốn tới bệnh viện trung y làm việc?"

“Cái này......”

“Có lý, em trai cô là người có tiền như vậy, muốn công việc gì không được? Còn cần cô tới cầu Hồ công tử?”

Cho nên, Lâm Thanh Đàn nhất định là đang nói dối.

Không biết vì sao, khi nghe được mình vẫn còn có cơ hội làm người thay thế, trong lòng Hồ Siêu lại vui vẻ.

Đương nhiên, hắn không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không người khác còn có thể cho rằng hắn bị thần kinh.

“Tôi mặc kệ cô có mục đích gì, muốn hòa hoãn quan hệ với tôi cũng không phải là không có khả năng.”

Hồ Siêu dừng một chút, sau đó quay đầu nói với một đồng nghiệp bên cạnh: "Đi bày Long Môn trận cho cô ấy.”

“Được!”

Đồng nghiệp lập tức dùng ly rượu bày Long Môn trận trên mặt đất, đổ đầy rượu trắng.

Hồ Siêu cười lạnh nói: "Lâm đại mỹ nữ, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, chỉ cần cô vượt qua Long Môn trận, tất cả đều dễ thương lượng.”

Sắc mặt Lâm Thanh Đàn trong nháy mắt trắng bệch.

Trên mặt đất có mười mấy ly rượu trắng, đối với người chưa bao giờ uống rượu như cô mà nói, đây chính là một loại tra tấn.

Thấy Lâm Thanh Đàn sững sờ ở đó, Mã Dung Dung cười nhạo nói: "Sao, cô tới cầu xin Hồ công tử, mà không có thành ý như vậy sao?”

Sắc mặt Lâm Thanh Đàn càng ngày càng khó coi, trong lòng nổi lên trống vắng, vì thế đem ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn về phía một người đàn ông trung niên bên cạnh Hồ Siêu.

Người đàn ông trung niên chính là chủ nhiệm khoa châm cứu, cũng chính là cha của Hồ Siêu, Hồ Vĩ Bình.

Ông ta vẫn luôn ở đây, chỉ là không lên tiếng, bởi vì đây là chuyện của thế hệ trẻ, ông ta không muốn quản nhiều.

Lâm Thanh Đàn nhìn về phía ông ta, chính là hy vọng ông ta có thể nể mặt cộng sự trước kia, nói đỡ cho mình mấy câu.

Tuy nhiên.

Đối mặt với ánh mắt xin giúp đỡ của Lâm Thanh Đàn, Hồ Vĩ Bình lựa chọn không nhìn.

Lâm Thanh Đàn nhất thời cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc này, chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

“Chị hai, hôm nay Hạnh Lâm Đường sao không mở cửa, chị đi đâu vậy?”

Người gọi điện thoại chính là Lục Vân.

Hắn còn muốn hôm nay đi qua giúp chị hai, ai biết vừa chạy tới cổng, cửa Hạnh Lâm Đường vẫn đóng kín, chị cả cũng không biết đi nơi nào.

“Chị...... chị đang ở Bách Vị Cư, hiện tại có chút việc phải làm, lát nữa sẽ liên lạc với em.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Nhưng mà giờ phút này ánh mắt Lục Vân đột nhiên phát lạnh.

Tuy rằng chị hai cái gì cũng không nói, nhưng từ trong giọng của chị hai có thể đoán ra được.

Và.

Từ trong tạp âm điện thoại, Lục Vân nghe thấy có người đang nói, uống rượu còn nghe điện thoại, đây là thái độ cầu xin người khác của cô ta sao?

Điều đó nói lên điều gì?

Chứng tỏ có người đang ép rượu chị hai.

“Chị hai tôi nếu xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai, hôm nay, Thiên Sáp Vương tôi giết cả nhà ngươi!"

Lục Vân rống giận một tiếng, hai tay kéo hư không, lập tức thân thể hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến Bách Vị Cư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK