Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72 Trần gia, Trần An!

Ngay lúc Trần Bình và Lôi Áo đang kịch liệt giằng co.

Bỗng nhiên.

Một người đàn ông cường tráng, diện mạo có phần tương tự Trần Bình, đột nhiên đi nhanh đi tới trước mặt Lôi Áo, trong ánh mắt để lộ ra một tia khinh miệt.

"Ông chính là Nam Giang Vương?"

"Cậu là ai?"

Nghe thấy tiếng nói, Lôi Áo lập tức dời mắt khỏi người Trần Bình, đứa tới người đàn ông vừa cất lời.

Thân thể có chút run rẩy.

Rõ ràng ông ta cảm nhận được.

Từ trên người đàn ông cường tráng này một cổ áp bách mãnh liệt.

Ánh mắt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Lôi Áo đã học qua một ít công phu, cũng chính nhờ một thân công phu này mà ông ta mới có thể đặt vững gót chân ở Nam Giang, đã trở thành bá chủ một phương.

Thế nhưng.

Khí thế của người trước mắt hoàn toàn không kém gì ông ta.

Tại sao Trần gia có thể có được một đại nhân vật như vậy?

Lúc này, người kia nhàn nhạt mở miệng nói ra: "Tôi là Trần An, em trai Trần Bình."

"Trần An?"

Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là Trần An đã mất tích từ mười năm trước của Trần gia?"

Lão gia tử Trần gia, Trần Thái, tổng cộng sinh ra hai đứa con trai, con lớn nhất Trần Bình, con thứ hai Trần An.

Mười năm trước, Trần An không hiểu sao lại mất tích.

Chuyện này lúc ấy đã tạo ra một phen oanh động, các tòa soạn ở Giang Thành đồng loạt treo tin tìm người hết nửa năm trời, làm hầu hết mọi người đều biết đến

Chẳng trách nhìn người này có chút quen mặt nhưng ấn tượng không sâu, thì ra là Trần An đã mất tích mười năm trước.

Trần An gật đầu nói: "Không sai, là tôi, năm đó tôi vô tình rơi xuống vách núi, may mắn còn sống, còn bái được một vị sư phụ, học được một chút bản lĩnh, đến hôm nay, tôi đã trở thành một võ giả."

"Võ giả!"

Mọi người lập tức lộ vẻ vẻ kinh hãi.

Nam Giang Vương cũng thế.

Mặc dù ông ta cũng có chút công phu, đối đầu với mười người bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng đặt trước mặt võ giả thật sự thì căn bản không đáng nhắc tới.

Tên Trần An, rõ ràng là gặp họa hóa phúc, trở thành một võ giả.

Đúng là chuyện không thể nào ngờ được!

Chỉ nghe Trần An ngạo nghễ nói ra: "Hôm nay tôi trở về Giang Thành, chính là vì chỉnh lý lại thế lực bên này, về sau Giang Thành này chỉ có một Trần An tôi, không có Nam Giang Vương ông nữa, ông có ý kiến gì hay không?"

Trần An nhìn thẳng Lôi Áo, ánh mắt tràn đầy lực uy hiếp.

Mồ hôi lạnh trên người Lôi Áo đã chảy ròng ròng.

Đối mặt mới võ giả thất sự, ông ta thật sự không có cách nào đối phó.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Trần An cười lạnh một tiếng, đánh tan uy áp trên người, nói: "Hai ngày nữa chính là đại thọ 60 tuổi của cha tôi, cho nên tôi không muốn khai sát giới, nhưng mà sau đại thọ, tôi không hy vọng sẽ nghe lại cái danh Nam Giang Vương này nữa, hiểu chưa?"

Uy hiếp!

Trắng trợn uy hiếp!

Thân thể đám người Lôi Áo nhịn không được run rẩy.

Nhưng rất nhanh liền cắn hàm răng.

Võ giả thì như thế nào, đưa đến trước mặt Vân Thiên Thần Quân thì không là cái thá gì cả!

Dù sao Thần Quân điện hạ đã hạ lệnh, ngày đại thọ 60 tuổi của lão gia tử Trần gia chính là thời điểm Trần gia bị diệt.

Bây giờ cách ngày đại thọ chỉ còn hai ngày, cục tức này, Lôi Áo ta nhịn!

Nhưng vào lúc này——

Từ Quốc Bân đột nhiên giống như nổi điên hét lớn: "Võ giả thì thế nào? Cho dù mày có là võ giả thì cũng không cản được kết cục thê thảm của Trần gia đâu, mày còn ở đây lên giọng cái quái gì!"

Vèo!

Trần An lập tức xông đến trước mặt Từ Quốc Bân, hung hăng đá một cước vào ngực của ông ta, ánh mắt âm tàn nói: "Mày lập lại lần nữa!"

Một cước này trực tiếp đạp Từ Quốc Bân phun ra máu tươi, nhưng ông ta vẫn là cắn răng nói: "Cho dù hôm nay mày có đánh chết tao thì tao cũng phải nói, Trần gia của mày chọc tới người không nên chọc, ở đó chờ chết đi!"

"Để tao xem là ai chết trước!"

Trần An giận dữ, lại đạp một cước lên người Từ Quốc Bân, làm ông ta đau đến mức lăn lộn trên đất, xương cốt trên người không biết đã gãy bao nhiêu cây.

"Trần gia… xong đời rồi… Ha ha ha, đến, đánh chết tao đi....."

Từ Quốc Bân vừa thổ huyết vừa kêu to.

Đám người Nam Giang Vương nhìn thôi mà da đầu cũng không khỏi run lên.

Tên Từ Quốc Bân này, đúng là hết thuốc chữa, chỉ cần nhẫn hai ba ngày nữa thôi cũng không chịu được sao?

Đương nhiên bọn hắn không biết, lần này Từ Quốc Bân tới Giang Bắc chính là vì chuộc tội.

Ông ta căn bản không có ý định sẽ sống trở về.

"Mẹ kiếp, sắp chết đến nơi còn lớn mồm như vậy, để tao tiễn mày xuống Địa ngục!"

Trần An trong cơn giận dữ, hoàn toàn quên mất mình mới vừa nói không muốn khai sát giới.

Trong phút chốc, chỉ thấy Trần An nhảy lên hơn năm mét, sau đó cong gối hạ xuống, cực nhanh vọt tới trước đầu Từ Quốc Bân.

Một đòn này của hắn hạ xuống, chắc chắn Từ Quốc Bân không còn đường nào sống sót

Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, trong không khí vang lên một tiếng xé gió chói tai, sau đó chỉ thấy một vòng hàn quang hiện ra trước mặt Trần An.

Sát thủ?

Lông mày Trần An nhíu lại một cái, nhanh chóng chuyển hướng ra ngoài, đáp xuống nơi cách đầu Từ Quốc Bân chừng hai mươi phân. Lúc này mới khó khăn thoát khỏi đạo hàn mang kia.

Sau khi nhìn rõ kẻ đánh lén, sắc mặt Trần An đột nhiên trầm xuống, nói: "Sát thủ Ám Ảnh các! Chẳng lẽ người không nên chọc đến được mà Từ Quốc Bân vừa nói là các người đó sao?"

Trước kia đi theo sư phụ tập võ, đã từng quen biết sát thủ của Ám Ảnh các, cho nên hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, người trước mắt người này chính là đến từ Ám Ảnh các.

Người tới chính là Liễu Yên Nhi.

Chỉ có điều toàn thân cô mặc trang phục dạ hành màu đen, trên mặt cũng đeo mặt nạ, cho nên không có ai nhận ra thân phận chân thật của cô.

Liễu Yên Nhi không để ý đến Trần An, mà là liếc nhìn Cố An Kỳ, hạ giọng nói ra: "Gả cho một tên thái giám có cái gì mà đắc ý chứ."

Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người Trần gia lập tức đại biến.

Chuyện của Trần Tử ngang là chuyện cấm kị của Trần gia, không ai dám nhắc đến, hiện tại lại bị Liễu Yên Nhi này nói huỵch toẹt ra như vậy, làm sao có thể không hoảng sợ chứ?

Nhất là Trần Bình, dường như đã đoán được cái gì, nhìn chằm chằm vào Liễu Yên Nhi phẫn nộ nói ra: "Chuyện xảy ra với Tử Ngang vào nửa năm trước có phải là cô làm hay không?"

"Chúc mừng, ông đoán đúng rồi." Liễu Yên Nhi trực tiếp thừa nhận.

Vụt!

Lửa giận Trần Bình trong lòng, lập tức bùng lên phừng phực.

Thì ra người trước mắt này chính là người làm con của ông mất đi tư cách làm đàn ông!

Trong nửa năm này, Trần Bình không có ngày nào là không muốn tìm được tên hung thủ đáng chết này, thế nhưng có cố gắng như thế nào đi nữa cũng tốn công vô ích.

Không nghĩ tới.

Hôm nay.

Cô ta lại chủ động đưa tới cửa.

Trần Bình quát ầm lên: "Trần An, giết cô ta! Mau giết cô ta đi! Anh muốn đem thi thể của cô ta đưa đến trước mặt Tử Ngang, để thằng bé thỏa thích lăng nhục cô ta!"

"Được rồi!"

Trần An bước lên, khí tức võ giả lập tức tuôn ra.
Chương 73 Rết bảy màu

Bùm, bùm!

Trần An quả quyết ra tay một cách dứt khoát, khí thế cực kỳ đáng sợ, hắn giậm chân liên tục, mỗi bước chân đều có thể hằn lại trên mặt đất một vết cực sâu, nắm đấm của hắn như được làm bằng thép, uy lực khi vung ra thật đáng sợ.

Điều này bỗng chốc áp đảo khiến cho Liễu Yên Nhi phải lùi về phía sau.

Đây là sức mạnh của một võ giả thực thụ sao?

Đồng tử của mọi người kinh ngạc co lại.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Lôi Áo bên này cũng cảm thấy bản thân mình không bì nổi, nếu không phải vì biết mình có Vân Thiên Thần Quân chống lưng thì ông ta đã sớm phải ngoan ngoãn đầu hàng rồi dâng lên mọi thứ cho tên Trần An này.

Là một tu võ giả, sức mạnh không phải là thứ người thường có thể so bì được, sức mạnh đó cực kỳ vô song và đáng sợ.

Tuy nhiên.

Điều mà bên phe Nam Giang Vương không tài nào thấu nổi đó là tại sao sát thủ bên Ám Ảnh Các lại giúp đỡ họ?

Lúc này, chỉ trong chớp mắt, hai bên đã giao đấu với nhau không dưới mười chiêu.

Trần An sức lực mạnh mẽ huỳnh huỵch cứ thế lao tới như một con bò, mỗi cú đấm đều dùng mười phần sức lực.

Còn Liễu Yên Nhi lại kiểu linh hoạt nhẹ nhàng, sau khi được chịu đựng vài chiêu đã không dám cứng đấu cứng trực diện với Trần An nữa mà đã sáng suốt lựa chọn cách kéo dài thời gian.

Không cho trận chiến giữa hai người đi đến bế tắc.

Vù!

Lại thêm một cú nữa.

Khi nắm đấm của Trần An định dội vào cơ thể của Liễu Yên Nhi, Liễu Yên Nhi đã rút lui như thường lệ, đồng thời điều khiển lưỡi để tìm cơ hội tấn công.

"Sát thủ của Ám Ảnh các quả nhiên khó nhai!”

Sắc mặt Trần An trở nên khó coi đi vài phần, nếu như Liễu Yên Nhi muốn đánh một cách thẳng cẳng thì ông ta tuyệt đối sẽ bị cô ta nghiền chết, nhưng đối phương lại không ngừng né tránh xoay người, tốc độ thuộc loại kinh hơn ông ta, chính vì vậy cái sức mạnh to đùng đùng của ông ta chẳng có chỗ để dùng. Cứ thế ếm lại ở đó, thực sự rất khó chịu, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì ông ta cũng sẽ kiệt quệ.

Bởi vì một võ giả tu luyện nội lực được chia làm chín cấp ở giai đoạn đầu, khi nội lực bộc phát ở giai đoạn sau thì đó là cảnh giới tông sư

Nhưng Trần An vẫn chưa đạt đến cảnh giới tông sư, chính vì vậy ông ta chỉ có thể dùng đấm đá để tấn công, cho nên mỗi lần đánh trượt, ắt sẽ bị hao tổn nội lực, khi nội lực của ông ta bị cạn kiệt rồi thì khi đánh trực diện tuyệt đối không thể nào lại là đối thủ của Liễu Yên Nhi.

Hiển nhiên, đây chính là chiến lược của Liễu Yên Nhi.

Lúc này trong mắt Trần An bỗng hiện lên một tia hung ác, lại thêm một quyền đánh hụt nữa, đột nhiên nắm đấm chuyển thành một bàn tay, sau đó có đạo tia sáng từ lòng bàn tay bắn ra, tia bắn ra mang năm màu sáng chói lóa.

Liễu Yên Nhi sợ thất kinh hồn vía.

Cái tên Trần An này không phải còn chưa tới cảnh giới Tông Sư hay sao? Lý lòng nào lại có thể phát ra nội lực được chứ?

Nhưng chỉ ngay sau đó thôi Liễu Yên Nhi bất giác kêu lên:

"Con rết!"

Một con rất bắn ra từ trong lòng bàn tay của Trần An.

Thứ kia chính xác không phải là nội lực của một võ giả gì hết, mà đó là một con rết sặc sỡ có một đôi cánh màu máu, nó xuất hiện một cách bất thình lình rồi cắn vào mu bàn tay của Liễu Yên Nhi.

Trong chốc lát, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Yen Nhi chợt tái nhợt, cô ta lập tức quay người bỏ chạy ra ngoài.

Trần Bình đầy vẻ nghiêm trọng mà nói:

"Sao không ngăn con ả đó lại?"

Con sát nhân chết tiệt đó đã cắt đứt của quý con trai cưng của ông ta, nên ông ta muốn chặt cô ta ra thành trăm mảnh biết bao nhiêu!

Vậy mà lại bị xổng mất, lần này chẳng biết bao lâu mới báo được mối thâm thù này.

Trần An cười lạnh nói: “Cô ta đã trúng phải độc rết bảy màu của em, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ quay lại lấy thuốc giải từ em, đến lúc đó em sẽ để cho cháu trai Tử Ngang thỏa sức hành hạ cô ta.”

Nghe vậy, Trần Bình âu cũng trút bỏ được tí hận thù.

Trần An xòe lòng bàn tay ra, một lỗ máu trông đầy đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy con rết bảy màu bò trở lại vào lòng bàn tay ông ta, dọc theo lỗ máu quay trở lại.

Trong cả quá trình đó, Trần An lộ ra vẻ mặt đau đớn thống khổ, Trần Bình ở một bên nhìn thấy cũng nhăn nhó mặt mày, thật sự rất sốc, nhưng ông ta cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy rất tự hào vì em trai mình có một vũ khí lợi hại như vậy.

Đợi đến khi con rết bảy màu kia hoàn toàn chui tọt vào trong cơ thể mình thì cái vẻ mặt đau đớn thông khổ kia của Trần An mới biến mất, sau đó ông ta đi tới trước mặt Từ Quốc Bân và đá mấy nhát vào người ông ta.

“Cái kẻ mà ông cho rằng là thứ không thể động vào kia đã bị trúng độc rết bảy màu của tôi rồi, con ả đó sẽ không tồn tại được lâu đâu. Bây giờ, có phải ông đang cảm thấy rất tuyệt vọng không, hử?"

Trần An cười chế nhạo.

Ông ta nghĩ rằng cái ả sát thủ đến từ Ám Ảnh các kia chính là thứ khiến Từ Quốc Bân kiêu ngạo.

Từ Quốc Bân ngã vật xuống đất co giật, mặt mũi của ông ta bầm tím sưng húp, nhưng cái ánh mắt kia của ông ta vẫn tràn đầy vẻ bất mãn, không phục.

Trần An không có ý định giết ông ta mà sai vệ sĩ đem nhốt ông ta lại , họ phải cùng nhau tra tấn đến khi nào ả sát thủ của Ám Ảnh các kia tự chui đầu vào lưới thì mới cùng vặt lông cả hai.

Trước khi rời đi, Trần An khinh bỉ liếc nhìn đám người Lôi Áo và nói:

“Cái gọi là hậu thuẫn của các người, trong mắt Trần An tôi đây cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi, hãy nhớ lấy, từ giờ trở đi, tôi, Trần An, sẽ là ông trời của cả cái Giang Thành này!"

Ông ta ngạo nghễ cười khoái chí rồi rời đi.

Nếu không phải vì cái miệng thối của lão Từ Quốc Bân kia thì những tên phế vật ở Giang Thành này Trần An sẽ không thèm đếm xỉa.

Cố An Kỳ bên này cũng hất cao cằm, giống như một con gà trống chiến thắng.

Trần gia vốn đã hùng mạnh, hiện tại lại còn có một người chú là dân tu võ nữa, thế thì việc Trần gia sẽ là bá chủ Giang Thành chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Được gả vào Trần gia đúng là chuẩn không cần chỉnh.

"Diệp Khuynh Thành, không phải cô rất xuất sắc sao? Xuất sắc thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi, Cố An Kỳ này vẫn vượt xa cô mọi mặt!”

Đợi Trần Gia cầm quyền Giang Thành này rồi, thành Nam Giang Vương sẽ bị đuổi khỏi Giang Thành này y như một con chó mà thôi.

Mà Giang Nam Vương này lại là chỗ dựa to đùng của Diệp Khuynh Thành, ngay cả người ủng hộ mình cũng trở thành một con chó có tang, cuộc sống sau này của Diệp Khuynh Thành sẽ chỉ trở nên khốn khổ hơn.

Ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.

Mỗi khi Cố An Kỳ nghĩ đến điều này, khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, sung sướng phát điên.

Sau khi người thuộc Trần gia rời đi, Lôi Áo và những người khác đã đứng ở đó một lúc lâu, sự buồn chán muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Mặc dù họ đều biết rằng chỉ cần Vân Thiên Thần Quân ra tay thì Trần gia nhất định sẽ bị tiêu diệt, chuyện đó chỉ cần hai ba ngày là xong.

Nhưng hiện giờ cũng phải đợi hai ba ngày nữa mới được.

Nếu bình thường thì hai ba ngày đó sẽ trôi qua trong nháy mắt thôi, nhưng bây giờ, một ngày cứ dài như một năm. Nghĩ đến sự hèn nhát vừa rồi, lại thêm vẻ mặt kiêu ngạo của Trần An, bọn họ cảm thấy chán nản, nóng lòng muốn đến ngày tổ chức tiệc sinh nhật của nhà họ Trần, thật mong Vân Thiên Thần Quân sẽ xuất hiện ra tay giúp đỡ.

Nhưng có điều bọn họ vẫn không biết đó là, sở dĩ Lục Vân còn chưa ra tay, là bởi vì hiện tại hắn không ở Giang Thành, với lại hắn cũng không thích đọc tin tức, cho nên hắn không biết Giang Thành đã xảy ra biến cố gì.

Mà mấu chốt chính là.

Lâm Thanh Đàn và Liễu Yên Nhi sợ rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chị cả đang bàn bạc hợp đồng, cho nên vẫn chần chừ chưa dám gọi điện thoại cho hai người bọn họ.

Còn bên phía Nam Giang Vương lại luôn tin tưởng rằng Vân Thiên Thần Quân đã có sự sắp xếp của riêng mình, cho nên ông ta vẫn cố gắng kiên nhẫn chờ cho đến sinh nhật lần thứ 60 của Trần Thái.

Nếu hiện giờ Lôi Áo nói điều này với Lục Vân thì Lục Vân sẽ tuyệt đối sẽ giết luôn Trần gia, thế thì đại thọ 60 tuổi của Trần gia không còn ý nghĩa gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK