Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 293 Đề phòng

Người ta nói rằng từ khi một người phụ nữ bắt đầu chửi người trở về sau, có nói lý với cô ta cũng vô ích, nhưng hôm nay Lục Vân vẫn phải lý luận với Long Diệc Tuyết.

"Theo những gì cô nói, chỉ cần Lý Lộ không làm điều gì quá khích, thì cô cứ để cô ta muốn làm gì cũng được. Có nghĩa là phải đợi đến khi Lý Lộ làm tổn thương chị sáu của tôi mấy người mới có chuyện để làm? Nếu thực sự để đến lúc đó, phản kích lại còn ý nghĩa gì?"

Lục Vân không thích bị động, đối mặt với nguy cơ, hắn luôn chủ động xuất kích trước.

Nếu không động chính là đồ con rùa.

"Không thể nào!"

Long Diệc Tuyết phản bác: "Lý Lộ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù cô ta đã gả vào nhà họ Đàm cũng nhất định không dám chọc giận Long gia chúng tôi, nếu không cô ta đã ra tay từ lâu rồi."

Chỉ cần hành vi của Lý Lộ vẫn nằm trong phạm vi Long gia có thể chấp nhận được, thì những hành động của cô ta cũng không khác gì mấy tên chó săn kia.

Những tên chó săn bình thường chỉ viết một số bài báo bôi xấu để kiếm lưu lượng truy cập, còn những tên do chính tay Lý Lộ bồi dưỡng thì chỉ tập trung vào một mình Tiêu Thấm.

Nhưng bản thân Tiêu Thấm không quan tâm.

Lục Vân nói: "Bởi vì Lý Lộ vẫn chưa ra tay nên cô ta mới là mối đe dọa tiềm ẩn. Cô ta đã nhìn chằm chằm vào chị gái tôi rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào mang tính quyết định. Lỡ như một ngày nào đó cô ta không còn kiên nhẫn thì sao? Cô không phải Lý Lộ, làm sao cô biết Lý Lộ nghĩ gì?"

"Không có lỡ như, không phải ai cũng thiểu năng như anh đâu!"

Lại mắng người!

Mắng người nữa rồi!

Ban đầu Lục Vân nể tình Long Diệc Tuyết là bạn của chị sáu, nên đã tôn trọng cô ta để tạo ấn tượng tốt một chút, nhưng rõ ràng người phụ nữ này càng mắng càng nghiện rồi.

Tới mức này rồi còn có thể nhịn được không?

Lục Vân không thể chịu đựng được nữa, vì vậy hắn lập tức làm đầy thêm điểm thiên phú công kích bằng lời nói, hắn nói: "Cô nói không có lỡ như sao, tôi sẽ cho cô một ví dụ đơn giản, ví dụ, hai chúng ta đang ngủ..."

"Ai muốn ngủ với anh!" Long Diệc Tuyết lập tức cắt ngang.

Lục Vân không quan tâm cô ấy nói gì, hắn quát: "Im đi! Tôi đã nói là ví dụ. Hai chúng ta đang ngủ. Nếu tôi nói không muốn làm điều đó, nhưng chín mươi chín lần đầu thì tôi có thể không, nhưng mà, có phải cô đã quá tin tưởng vào khả năng khống chế của tôi rồi không, cô cũng cho rằng chuyện này cũng không thể nào có 'lỡ như' sao?

Nếu đến lần thứ một trăm, tôi ăn nhiều một chút hàu và cật cừu... Tôi mới thâm nhập vào thì sao?

Trên đời này không bao giờ có chuyện gì là tuyệt đối, nếu cô dám nói Lý Lộ sẽ không bao giờ ra tay, điều đó chỉ chứng tỏ cô quá ngây thơ, cô là một bông hoa lớn lên trong nhà kính, rõ ràng cô không ra ngoài trải nghiệm, làm sao cô biết mình xấu như thế nào."

"..."

Long Diệc Tuyết mở to mắt, thân thể mềm mại run rẩy, chỉ vào Lục Vân: "Anh... Anh..."

"Anh gì mà anh? Cô thấy tôi nói hợp lý quá nên không còn lời nào bác bỏ được đúng không? Nếu tạm thời cô không nghĩ ra được lời nào để phản bác tôi, thì tôi có thể cho cô thời gian để từ từ suy nghĩ, nhưng đừng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ như vậy, người không biết còn cho rằng tôi đã làm gì cô nữa."

"Anh... Anh thật vô sỉ!"

Long Diệc Tuyết chỉ vào Lục Vân lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể mắng được một câu vô sỉ.

Lục Vân lắc đầu, nói: "Như vậy là không được, cô không thể chỉ vì không đánh lại tôi mà cứ tùy tiện mắng chửi, chúng ta đều là những người văn minh, phải giao tiếp văn minh, còn việc cô chửi người khác như vậy là quá đáng."

Tôi quá đáng?

Long Diệc Tuyết suýt nữa thì bật khóc trước lời nói của Lục Vân.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cái này là không biết xấu hổ cỡ nào chứ? Hắn còn mặt mũi nói chuyện giao tiếp văn minh à, hơn nữa hắn còn nói cô quá đáng, đúng là quá vô liêm sỉ.

Lục Vân thừa thắng xông lên: "Nhìn cô như vậy, hình như rất không phục với cách nói vừa rồi của tôi, nếu cô thấy không được, tôi có thể lấy một ví dụ khác cho cô xem.

Cô cho rằng Lý Lộ không dám đi quá xa vì sợ Long gia của cô, nhưng nếu một ngày nào đó Long gia của cô sa cơ thất thế thì sao?

Bây giờ Long gia của cô uy danh hiển hách, nhưng cô vẫn không dám loại trừ loại uy hiếp này, vậy đến khi Long gia của cô xuống dốc, có phải đến lúc đó cô càng không có cách nào bắt được Lý Lộ đúng không?

Đến lúc đó chị sáu của tôi mất đi chỗ dựa là Long gia các người, Lý Lộ còn có thể nhịn tiếp sao?“

Lục Vân cảm thấy mình đã giành được phần hơn, hoàn toàn áp chế được Long Nhất Tuyết, khiến cô không gượng dậy nổi, chỉ biết run rẩy.

Tí tách!

Một giọt nước mắt của Long Diệc Tuyết bất ngờ lăn dài trên má.

Lục Vân sững sờ trong giây lát.

Khóc?

Cô gái này rõ ràng trông đâu có yếu ớt như vậy, chẳng lẽ những gì hắn vừa nói quá đáng quá sao?

Giọng điệu của Lục Vân không khỏi dịu đi một chút nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quá hung hăng, tôi không có ý nguyền rủa Long gia của cô, tôi chỉ là ví dụ một chút, nếu như cô không nghe được, thì tôi sẽ không nói nữa."

Dù sao Long Diệc Tuyết cũng là con gái, tuy rằng mắng Lục Vân mấy lần, nhưng là mắng có ý tốt, tất cả vì lo lắng cho Tiêu Thấm.

Nhìn cô khóc, Lục Vân tự nhiên cảm thấy có lỗi trong lòng.

Thật ra, Lục Vân không biết rằng nước mắt của Long Diệc Tuyết rơi thực ra là vì câu nói của Lục Vân đã đánh vào điểm yếu của cô.

Long gia mấy năm nay thật sự đang xuống dốc.
Chương 294 Trí tưởng tượng quá phong phú

Long gia cũng có một vị tôn giả một phương, là cơ sở để Long gia có thể chiếm giữ địa vị ở thủ đô.

Nhiều năm về trước, vị tôn giả này từng bị thương nặng tới mức suýt chết trong một cuộc chiến. Vào thời điểm Long gia sắp sụp đổ, đột nhiên có một lão đạo trưởng xuất hiện, đó cũng chính là Thiên Huyền Tử.

Thiên Huyền Tử nói rằng ông ấy có thể chữa bệnh giúp Long gia.

Long gia nhen nhóm hy vọng.

Đáng tiếc là Thiên Huyền Tử đã chữa nhưng lại không chữa khỏi hoàn toàn. Chỉ có thể nói rằng ông ấy đã giúp Long gia và cuộc sống của người đó kéo dài thêm được vài năm.

Không phải là Thiên Huyền Tử không thể chữa được.

Ông ấy là một người rất xảo quyệt.

Ông ấy nói với Long gia rằng phải bảo vệ Tiêu Thấm thật tốt. Đợi đến khi vị đó của Long gia mắc bệnh nặng, tự nhiên sẽ có cơ duyên xuất hiện.

Đó là lý do tại sao Long gia luôn ưu ái Tiêu Thấm.

Bây giờ, vị đó của Long gia dường như sắp không ổn nhưng cơ duyên mà Thiên Huyền Tử nói vẫn chưa xuất hiện.

Trong chuyến đi tới thành Giang Nam lần này, ngoài việc đến thăm Tiêu Thấm và em trai của cô, lý do quan trọng nhất mà Long Diệc Tuyết tới đây là hy vọng Tiêu Thấm có thể nói với cô ấy về cơ duyên này.

Trước đây, Long Diệc Tuyết đã từng hỏi Tiêu Thấm rất nhiều lần nhưng lần nào, Tiêu Thấm cũng biểu lộ vẻ mặt ngơ ngác, không biết cơ duyên đó là gì và thậm chí còn không biết Thiên Huyền Tử là ai.

Đương nhiên là Long Diệc Tuyết không tin.

Nếu như không biết Thiên Huyền Tử thì tại sao Thiên Huyền Tử lại yêu cầu Long gia bảo vệ cô ấy?

Lần này, vị đó của Long gia bị bệnh có thể chết bất cứ lúc nào nên Long Diệc Tuyết vô cùng lo lắng. Cô ấy hy vọng có thể cầu xin Tiêu Thấm một lần nữa.

Lời nói vừa rồi của Lục Vân đã đánh trúng điểm yếu của Long Diệc Tuyết, cô ấy nhất thời không kìm được rơi nước mắt.

Lục Vân không biết điều đó, hắn chỉ nghĩ rằng lời mình nói hơi quá đáng. Khi nhìn thấy Long Diệc Tuyết khóc, hắn đã bối rối một lúc nhưng hắn cũng không thể trực tiếp ôm cô ấy vào lòng giống như Liễu Yên Nhi được.

Hắn vẫn chưa thân quen với Long Diệc Tuyết tới mức đó.

“Chị Long…”

“Tôi hận cậu!”

Lục Vân muốn an ủi cô ấy nhưng Long Diệc Tuyết lại trừng mắt nhìn hắn với vẻ tức giận. Cô ấy đứng dậy lau nước mắt, cô ấy không muốn ở cùng cái tên phiền phức Lục Vân này nữa.

Đúng lúc Tiêu Thấm vừa quay xong cảnh đi tới và nhìn thấy hốc mắt của Long Diệc Tuyết đỏ hoe giống như vừa mới khóc, cô kinh ngạc hỏi: “Diệc Tuyết, cậu làm sao vậy? Tiểu Lục Vân làm cho cậu tức giận hả?”

“Cậu xem tên em trai của cậu đúng là một tên lưu manh vô sỉ.” Long Diệc Tuyết tức giận nói.

“Làm sao cậu biết hắn là…”

Tiêu Thấm buột miệng nói theo bản năng nhưng rất nhanh liền dừng lại. Đôi chân dài trắng như tuyết dưới chiếc váy sườn xám đi tới trước mặt Lục Vân, nói: “Tiểu Lục Vân, em thật quá đáng!”

Theo đuổi con gái sao có thể nóng vội như vậy được?

Không biết có phải vội đi ăn đậu hủ nóng không?

Nếu như hắn có ý với Diệc Tuyết thì chỉ cần nói với chị sáu là được rồi, chị sáu sẽ nói tốt về hắn vài lời trước mặt Diệc Tuyết.

Nếu như quá nóng lòng biểu lộ tâm tư của mình, điều đó không những không có tác dụng mà còn khiến cho Diệc Tuyết nghĩ hắn là lưu manh. Hắn còn khiến cho cô ấy phải khóc, lần sau không phải càng khó theo đuổi hơn sao? Đúng là một tên ngốc!

“……”

Sắc mặt của Lục Vân tối sầm lại, hắn đứng dậy rồi đặt mu bàn tay lên cái trán nhẵn nhụi của Tiêu Thấm, nói: “Chị sáu, chị quay phim đến ngốc rồi sao? Có xảy ra chuyện gì đâu, em nói là muốn theo Long Diệc Tuyết lúc nào? Em chẳng có một chút hứng thú nào với chị ấy cả.”

Đúng là diễn viên, trí tưởng tượng quá phong phú.

Long Diệc Tuyết ở bên cạnh nghe được câu này, tâm tình vừa mới bình tĩnh được một chút lại dao động, nói: “Thấm, cậu nghe xem, người em trai này của cậu ăn nói khó nghe thật. Lại còn nói mình không vô sỉ ư?”

Lúc ấy, Tiêu Thấm cũng rất khó hiểu. Cô nghĩ rằng lời vừa rồi của Lục Vân cũng không quá đáng, tại sao lại trở thành vô sỉ rồi?

Ồ!

Cô hiểu rồi.

Tiêu Thấm tự đánh vào đầu mình. Cô không giáo huấn Lục Vân nữa mà nói với Long Diệc Tuyết với ẩn ý sâu xa: “Diệc Tuyết, cậu đúng là, tớ thừa nhận tiểu Lục Vân rất ưu tú, cũng được rất nhiều người yêu thích nhưng cậu là con gái nên dè dặt một chút, không thể vội vàng ăn đậu hủ nóng được…”

Cô nói mà, tiểu Lục Vân đáng yêu như vậy, làm sao lại xấu xa được. Chắc chắn là Diệc Tuyết yêu tiểu Lục Vân từ cái nhìn đầu tiên, nóng lòng muốn thổ lộ tình cảm nhưng lại bị tiểu Lục Vân từ chối.

Nếu không tại sao khi tiểu Lục Vân nói rằng hắn không có hứng thú với Long Diệc Tuyết, cô ấy lại trở nên mất kiên nhẫn như vậy?

Tiêu Thấm nghĩ rằng mình đã hiểu rồi.

Thế nhưng sau khi cô nói xong, Long Diệc Tuyết đột nhiên mở to mắt nói: “Thấm, cậu đang nói gì vậy? Lẽ nào cậu quay phim đến ngốc rồi sao? Làm sao tớ có thể đối với tên vô sỉ này…”

Tiêu Thấm cắt ngang: “Diệc Tuyết, cậu không cần nói nữa, tớ hiểu mà. Đều nói nữ truy nam rất khó nhưng cậu không thể thổ lộ tình cảm của mình ngay sau khi chưa quen nhau được bao lâu như vậy. Điều đó sẽ khiến tiểu Lục Vân cảm thấy cậu giống như những người phụ nữ phù phiếm khác.”

“Ngoài ra, tiểu Lục Vân là một chàng trai rất truyền thống. rất ngay thẳng nên chắc hắn sẽ không do dự từ chối cậu ngay tức khắc!”

Lục Vân phụ họa theo: “Đúng, chị sáu của em nói rất đúng. Em là một người đàn ông vô cùng truyền thống và ngay thẳng. Chị không thể tức giận và nói em là một tên vô sỉ chỉ vì tỏ tình bị từ chối được.”

Lục Vân cảm thấy eo hơi đau.

Hắn cúi đầu thì thấy ngón tay ngọc của Tiêu Thấm đang nhéo mình, cô nhỏ giọng mắng: “Lão lưu manh, câm miệng. Đừng tưởng rằng chị không biết em nghĩ gì!”

“Ơ…”

Lúc này Lục Vân mới nhận ra chị sáu đang diễn kịch!

Long Diệc Tuyết giải thích: “Thấm, cậu hiểu lầm rồi. Sao tớ có thể thích tên lưu manh vô sỉ này được, tớ hận hắn còn không kịp…”

“Nếu như không phải tỏ tình bị từ chối thì sao cậu lại khóc? Trong ấn tượng của tớ, cậu chưa từng là một cô gái hay khóc.”

“Còn không phải vì lời nói của hắn quá gây tổn thương sao!”

“Nếu như cậu không thích tiểu Lục Vân thì tại sao cậu lại quan tâm lời nói của hắn tổn thương người khác? Câu đâu phải là loại con gái đạo đức giả như vậy.”

“Tớ…Tớ khóc là vì nhớ đến bệnh tình của ông nội, chứ không phải vì tên vô sỉ này!”

Long Diệc Tuyết nói xong lời này, trong lòng Lục Vân đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Long Diệc Tuyết tiếp tục nói: “Thấm, hôm nay tớ tới thành Giang Nam thực ra là vì một mục đích rất quan trọng. Tớ muốn hỏi cậu về cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đạo trưởng nói đến là gì? Cậu có thể nói cho tớ biết không?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhấtT\

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK