Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 175 Tôi là giảng viên của các người

Chớp mắt cái đã đến thứ ba.

Vào bảy giờ tối nay, sẽ có một lớp học tìm hiểu về Trung Y tổ chức trong phòng học hình chữ T của Đại học Giang Nam.

Gọi là lớp tìm hiểu, nhưng thật ra là lớp quảng bá thì đúng hơn, nhưng thời gian giảng còn hạn chế, cho nên chỉ có thể đưa ra một số ý tổng quát, để những người trẻ đương thời có thể hiểu biết chung chung về Trung Y.

Lục Vân đến lớp học hình chữ T từ rất sớm và ngồi vào chiếc ghế ở hàng đầu tiên. Thực sự không ngờ rằng... lại có một ngày hắn được làm giảng viên.

Lục Vân thầm cảm thán trong lòng.

Sau khi chờ đợi vài phút, dần dần có mấy học sinh trẻ trung, xinh đẹp lần lượt bước vào lớp, điều này ngay lập tức khiến đôi mắt của Lục Vân sáng lên, đặc biệt là mấy cô gái, chiếc áo mấy cô mặc bị đội lên cao, trông như đang lén giấu gì trong đó.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chắc là lo đến lớp tối sẽ đối nên họ đã giấu thêm mấy chiếc bánh bao vào áo! Nhưng mà, Lục Vân đã sớm chú ý, dường như mấy người đi vào đều vui vẻ gì lắm, tất cả họ đều tỏ ra rất chán nản, họ không ngồi ở hàng ghế trên đầu mà tất cả đồng loạt dồn về mấy hàng ghế sau cuối lớp.

Thành thật mà nói, tất cả họ đều bị ép buộc tới.

Mang danh nghĩa là lớp học tìm hiểu về Trung Y, mà lớp học tìm hiểu là gì, đương nhiên là lớp học là tự nguyện, nhưng nhà trường lo nếu không dùng thủ đoạn nào đó sẽ không có mấy người tham gia vào lớp này nghe giảng.

Cho nên phòng giáo vụ đã đưa ra một yêu cầu cứng rắn, tại buổi học đầu tiên này, mỗi một lớp tân sinh viên đều cần phải có ít nhất mười học sinh đến tham gia lớp.

Đúng là thâm độc quá mà.

Những sinh viên bị chọn trúng đều đồng loạt than trời trách đất, tranh thủ thời gian này, dẫn bạn gái vào rừng cây nhỏ phát cơm chó cho cẩu độc thân không thơm hơn sao?

Ai muốn tham gia lớp học tìm hiểu về Trung Y chứ?

Thật là đau trứng mà..!

Vì thế mấy sinh viên này lần lượt chen chúc vào mấy hàng ghế phía sau, vừa ngồi xuống liền lấy điện thoại di động ra chơi không ngừng, một số lên TaoBao mua sắm một số thì chơi game Vương Giả Nông Dược, số nữa thì đọc tiểu thuyết.

Chà, cuốn tiểu thuyết tên "Bảy chị gái của tôi thật tuyệt sắc khuynh thành" cũng thú vị đấy, đúng là đáng xem, cái gì, cắt giảm chương, đm tiểu thuyết rác rưởi, còn dám quảng cáo, bình luận ảo!

……

Khi gần đến giờ học, mấy hàng ghế phía sau đã kín chỗ, những học sinh đến sau phải miễn cưỡng lên hàng ghế đầu ngồi, trong lòng liền nghĩ đến việc chuồn đi.

Lúc này, một cô gái dễ thương mặc áo phông thoải mái đi đến ngồi bên cạnh Lục Vân, vừa ngồi xuống liền lấy ra một chiếc gương nhỏ soi tàn nhang trên mặt.

Vừa nhìn cô gái này Lục Vân đã biết rằng cô ấy chưa từng sử dụng mặt nạ 'Khuynh thế dung nhan', hắn vừa định quảng cáo thì thấy cô gái đã quay đầu đi nói chuyện với bạn gái bên cạnh.

"Thiến Thiến, mau nhìn xem, bên cạnh cậu có một anh chàng đẹp trai kìa, nhìn lén lén thôi, cẩn thận, đừng để bị hắn phát hiện."

"Vậy sao, chờ mình đeo kính lên nhìn xem, oa, thật sự đẹp nha, không biết hắn học lớp nào?"

"Cậu hỏi một chút đi!"

Hai nữ sinh thấp giọng trò chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Vân bên cạnh, vô cùng cẩn thận, lại không biết khi bọn họ nói chuyện đã sớm lọt vào tai Lục Vân.

Ashh!

Trên người tôi có rất nhiều ưu điểm, nhưng sao mấy người chỉ quan tâm vẻ ngoài đẹp trai này thôi chứ, thực là nông cạn!

Lục Vân rất thất vọng.

"Xin chào, bạn học. Đúng là có duyên lắm chúng ta mới có cơ hồi ngồi cùng nhau, tại sao chúng ta không làm quen chút nhỉ? Tên tôi là Vương Thiến Thiến, là sinh viên năm nhất lớp 4 khoa quản trị kinh doanh. Còn bạn?" Vương Thiến Thiến, cô gái có tàn nhang, nói.

Lúc mới ngồi xuống, cô ấy nhìn thấy Lục Vân đang cúi đầu, nên đến bây giờ cô mới nhận ra chàng trai này thực sự rất đẹp trai.

Đối mặt với trai đẹp, các cô gái thời đại này muốn chủ động bao nhiêu thì chủ động bấy nhiêu, cũng như, Vương Thiến Thiến thấy vừa ý liền chủ động bắt chuyện với Lục Vân.

Khóe miệng Lục Vân hiện lên một nụ cười, nói: "Lát nữa cậu sẽ biết."

Ồ, khá là cao ngạo.

Đương nhiên cô cũng thích kiểu nam thần cao lãnh lạnh lùng như thế này, cho dù anh ngược tâm tôi ngàn lần, tôi vẫn coi anh như mối tình đầu.

Mong muốn làm quen với Lục Vân của Vương Thiến Thiến đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ngay khi cô ấy chuẩn bị phát động đợt tấn công tiếp theo thì đột nhiên nhìn thấy cô gái ngồi phía bên kia ghế của Lục Vân, đã bắt đầu nói chuyện rất thân mật với Lục Vân.

Hóa ra là hoa đã có chủ.

Vương Thiến Thiến mím môi, đưa mắt nhìn quanh Lục Vân, muốn xem bạn gái của anh chàng đẹp trai này trông như thế nào, nhưng khi nhìn thấy, cô ấy lập tức rụt cổ lại.

Còn bạn thân của cô bên kia tức giận bất bình nói: "Sao trai đẹp toàn là của người khác vậy? Tôi khổ quá mà."

"Là cô Thẩm." Vương Thiến Thiến lập tức thấp giọng nhắc nhở bạn mình.

Đại học Giang Nam có rất nhiều khoa, sinh viên không nhất thiết phải biết giáo viên của các khoa khác, nhưng Vương Thiến Thiến tình cờ học cùng khoa với Thẫm Tĩnh Nghi nên cô nhận ra Thẫm Tĩnh Nghi.

Hai cô gái lập tức không dám thì thầm với nhau nữa.

Gần đến giờ vào lớp, Lục Vân đứng dậy, đi lên bục giảng với nụ cười trên môi nói: "Xin chào các bạn sinh viên, tôi là giảng viên dạy môn tìm hiểu Trung Y của các bạn, tôi tên là Lục Vân."

Thông thường, các lớp học được tổ chức trong những phòng học lớn như vậy, giảng viên sẽ sử dụng một chiếc micrô nhỏ để đảm bảo rằng học sinh ở hàng ghế sau có thể nghe thấy âm thanh, Lục Vân không sử dụng micrô, nhưng âm thanh vẫn có thể truyền đến những hàng ghế sau rõ ràng.

Ngay lập tức.

Lớp học khổng lồ hình chữ T chìm vào im lặng, ngay cả những người đang tức giận với đồng đội heo chơi chung Vương Giả Nông Dược cũng im lặng một cách kỳ lạ trong giây lát.

Sau đó.

Trong lớp liền náo động hẳn lên.

Khi họ bị chọn đến nghe lớp tìm hiểu về Trung Y này, nhà trường đã công bố người giảng dạy lần này là một thần y.

Thần y hay không thần y thì bọn họ không quan tâm, nhưng mà nhìn xem, chàng trai đứng trên bục giảng đó, không biết có phải là thần y thật không nhưng hình như tuổi của chàng trai đó còn nhỏ hơn một số học sinh trong lớp này đó!

Vậy mà dám để hắn đến đây làm giảng viên, định làm trò cười à?

Vương Thiến Thiến cũng rất ngạc nhiên, hóa ra anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh mình là giảng viên hôm nay, vừa rồi cô còn hỏi hắn học lớp nào, may mắn là cô không có hành động gì quá táo bạo, nếu không cô ấy sẽ xấu hổ chết đi được.

Nhưng mà.

Với vẻ ngoài này hắn thật sự có thể thuyết phục mọi người tin tưởng hắn sao?

Bạn học Vương Thiến Thiến vô cùng hoài nghi về điều này.
Chương 176 Dùng châm của thầy, bắn em!

Trong phòng học hình chữ T vang lên tiếng ồ lên.

Đám sinh viên bọn họ bị rút thăm trúng phải tới tham gia lớp học tự chọn trung y quỷ quái gì đó, tâm tình vốn đã khó chịu, hiện tại thấy thầy giáo còn trẻ như vậy thì lập tức càng thổn thức.

Lục Vân lại trực diện với những ánh mắt hoài nghi đó, trên mặt hiện ra nụ cười, không chút rối loạn.

Hắn đã cảm nhận ra những sinh viên này không phải tự nguyện đến đây, nhưng hắn có tự tin sẽ làm họ nghe xong tiết này thì cam tâm tình nguyện tới lần thứ hai.

Lục Vân nhìn quét qua phòng học một lượt rồi nói: “Tôi biết mọi người không phải tự nguyện tới đây, cũng hoài nghi về trình độ của tôi...”

“Thầy biết thì tốt, vậy mau tuyên bố tan học đi, đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mọi người, thật không biết trường học làm gì nữa, cứ sắp mấy hoạt động lung tung rối loạn như vậy.” Lục Vân còn chưa dứt lời đã nghe thấy ở giữa phòng học có một nam sinh đầu nhím lớn tiếng kêu gào một câu.

Trông cậu ta cà lơ phất phơ, trên đùi còn có một nữ sinh mặc váy ngắn màu đen đang ngồi, hoàn toàn làm lơ kỷ luật lớp học.

Mà sau khi đầu nhím lớn tiếng nói xong, trên mặt nữ sinh còn hiện ra vẻ tự hào, cứ như bạn trai dám lớn tiếng nói chuyện với Lục Vân như vậy làm cô ta rất có mặt mũi.

Bọn người này thật sự quá không kỷ luật.

Thẩm Tĩnh Nghi nhìn không được, muốn đứng lên giữ trật tự thì Lục Vân lại lắc lắc đầu với cô, vẫn mang vẻ mặt trấn định tự nhiên mà cười nói: “Mười phút, các người chỉ cần ngồi ở đây nghe tôi giảng mười phút, mười phút sau có thể rời đi ngay.”

“Hứ, thiệt hay giả, không phải thầy muốn chờ chúng tôi rời đi rồi lén mách lẻo, để trường học trừ điểm học phần của chúng tôi đó chứ?” Có người nghi ngờ.

Lục Vân lắc lắc đầu: “Tôi khinh thường làm chuyện ăn trộm gà sau lưng này, nếu các người không tin thì hiện tại có thể mở di động ra ghi âm, tôi lặp lại một lần, chỉ cần các người im lặng nghe tôi giảng mười phút khóa, mười phút sau, ai muốn rời đi thì có thể đi ngay.”

“Được, nếu thầy đã nói như vậy thì tụi tôi nghe mười phút, xem thầy có thể giảng ra thứ gì hay ho.” Đầu nhím hài hước nói.

Cậu ta không tin trong thời gian mười phút mà Lục Vân có thể hấp dẫn mọi người ở lại.

Phòng học an tĩnh lại, dù sao cũng chỉ có mười phút mà thôi.

Những sinh viên lướt TaoBao, xem tiểu thuyết kia cũng nghiền ngẫm mà nhìn Lục Vân như đang xem diễn, còn những người chơi game thì kích hoạt hình thức điên cuồng đánh bàn phím, nhưng không hề phát ra âm thanh.

Qua chừng nửa phút, Lục Vân vẫn chưa bắt đầu giảng bài mà lại hơi nhíu mày và nói: “Xem ra các bạn đã rất tự giác, nghe mười phút liền kết thúc nên đều không nói nữa, nhưng mà có vài thứ vẫn quá không hiểu chuyện.”

Vài thứ?

Mọi người trong phòng lập tức cảm thấy kỳ quái, hiện tại đã không ai phát ra âm thanh, sao hắn vẫn không hài lòng?

Ai không hiểu chuyện?

Bọn họ nghi ngờ mà nhìn Lục Vân.

Chỉ thấy Lục Vân lắc lắc đầu, đột nhiên trong tay xuất hiện mấy cây kim châm cứu lấp lánh, thở dài nói: “Ong ong ong quấy rầy tôi giảng bài, thật sự quá không hiểu chuyện!”

Trong nháy mắt dứt lời, kim châm cứu trong tay hắn đã bay vụt ra ngoài.

Hả...

Mọi người đều ngạc nhiên, bọn họ cũng không thấy rõ quỹ đạo bay của cây kim, cho nên không biết rốt cuộc chúng bay tới đâu, chỉ cảm thấy thần kinh của người này có chút vấn đề.

Nhưng còn chưa được vài giây, họ bỗng nghe thấy một tiếng kinh hô vang lên từ hàng sau cùng của phòng học.

“Cái đệt cái đệt! Thầy quá trâu bò, ôi đệt ——”

Ngay lập tức, mọi người sôi nổi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một nam sinh chỉ vào vách tường phía sau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

Mọi người không rõ nguyên do, còn tưởng rằng người này phát bệnh, nhưng rất nhanh, mấy sinh viên ngồi bên cạnh nam sinh cũng kinh hô: “Cái đệt cái đệt! Thầy quá trâu bò!! Má ơi!!!”

???

Tình huống gì vậy?

Mấy sinh viên ngồi gần phía sau sôi nổi đứng dậy, tò mò đến gần nhìn thoáng qua, đồng tử của họ cũng lập tức phóng to, kinh hô lên tiếng.

Chỉ thấy trên vách tường kia có mấy cây kim châm đâm thật sâu, khủng bố nhất chính là trên mỗi một cây kim đều cắm một con ruồi.

Ruồi đó!

Từ vị tí bục giảng của phòng học chữ T đến hàng sau cùng có khoảng cách bao xa? Nhìn thế nào cũng đến hai ba mươi mét đúng không?

Ở khoảng cách hai ba mươi mét mà dùng kim châm cứu đâm trúng ruồi bọ, hơn nữa còn cùng lúc trúng vài con, con mẹ nó, bộ đang quay phim à?

Toàn bộ phòng học lại trở nên rúng động.

“Thầy, sao thầy làm được vậy? Thể hiện lại cho chúng em xem đi, vừa rồi tụi em không thấy rõ là như thế nào.”

“Đúng rồi đúng rồi, thầy, thầy bắn một cây châm cho tụi em xem đi, đúng lúc chỗ em vừa rớt một sợi tóc này.”

Một nữ sinh xinh xắn nhổ một sợi tóc dài của mình rồi ấn lên vách tường, tùy ý cho tóc rơi xuống, giây tiếp theo đột nhiên thấy một cây kim bay vụt qua, chẻ sợi tóc đứt thành hai đoạn.

“...”

“Cái đệt ——”

“Rõ ràng đều là sinh viên, sao lại không có văn hóa như vậy, mọi người trừ ‘ Cái đệt ’ ra thì không thể dùng từ ngữ nào khác để khen thầy sao?” Lục Vân tỏ vẻ buồn bực mà nói một câu, lập tức khiến cả phòng vang lên từng tràng cười, người thầy này thật quá đáng yêu.

Không thể không nói, Lục Vân đã cân nhắc rất rõ tâm lý của những người này, biết họ lòng có oán trách, cho dù mình giảng bài ra hoa cũng rất khó được họ tán thành, một khi đã như vậy thì cứ biểu diễn thật tráng lệ đi!

Dù sao Lục Vân cũng là người cùng tuổi, quá hiểu tâm tư của bọn họ.

Quả nhiên sau khi bắn ra mấy cây kim châm, hơn 99% sinh viên đều quên mất mình bị bắt tới đây nghe giảng bài, tâm tình kích động không thôi.

Thậm chí còn có mấy nữ sinh xinh đẹp đứng lên, học theo mà nhổ xuống một sợi tóc dài, đầy chờ mong mà nói: “Thầy thầy, mau xem nơi này, dùng châm của thầy bắn em đi!”

Các cô thật sự quá kích động, gấp không chờ nổi năn nỉ hắn.

Lục Vân lại ho nhẹ hai tiếng và nói: “Khụ khụ, mấy cô gái, tự trọng đi, thầy là người đứng đắn.”

Mấy nữ sinh đứng lên lập tức sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại những lời nói vừa rồi của mình có ý nghĩa khác, khuôn mặt họ lập tức đỏ bừng rồi ngồi xuống.

Thầy, sao thầy lại dùng giọng điệu không đứng đắn như vậy để nói ra lời nói đứng đắn như thế?
Chương 177 Hậu quả của việc thích làm nổi bật

Trong tình huống đặc thù thì phải tung chiêu mạnh để giành chiến thắng!

Lục Vân chỉ tung ta một chiêu nho nhỏ đã thành công hòa tan cảm xúc bất mãn của những sinh viên kia, làm họ cảm thấy buổi tối hôm nay thật đáng giá, oán giận trong lòng cũng biến mất.

Nhưng luôn có một hai ngoại lệ, ví dụ như tên đầu nhím do quá thích làm nổi bật, thấy mọi người lộ ra vẻ mặt sùng bái thì lập tức khó chịu, lớn tiếng hừ một cái rồi nói: “Thứ gì không biết, rốt cuộc thầy tới giảng trung y hay tới chơi tạp kỹ, nếu chơi tạp kỹ thì tôi cảm thấy thầy nên đến đoàn xiếc thú, mà không phải tới đây làm hư không khí trường học chúng tôi!”

Giọng cậu ta rất lớn, rống ra tiếng này lập tức làm cả phòng học an tĩnh lại.

Chẳng qua lần này đa số sinh viên đã dùng ánh mắt lúc ban đầu nhìn Lục Vân mà ngắm vào tên đầu nhím.

Giống như một đám người đang ca hát trong phòng KTV, chúng tôi đều hát nhạc giật sôi động, kết quả anh đi lên ngân nga một bài tình ca bi thương, vậy không phải quá mất hứng sao?

“Bạn học này, làm phiền cậu nói rõ rốt cuộc thầy Lục phá hư không khí trong trường chúng ta thế nào?” Có người bênh vực Lục Vân.

Tên đầu nhím cười nhạo một tiếng và nói: “Trường học là nơi học hành, hành vi vừa rồi của anh ta có gì khác với chơi dao chơi súng trong trường không? Vậy không phải phá hư không khí thì là gì?”

“Đúng vậy, bạn trai tôi nói rất đúng!” Đương nhiên nữ sinh váy ngắn phải ủng hộ bạn trai mình, lập tức nói đệm theo đầu nhím.

Mấy sinh viên còn muốn cãi lại giúp Lục Vân, nhưng lúc này lại nghe thấy Lục Vân mở miệng nói: “Các bạn học, nghe tôi nói một câu.”

Trong phòng học lại an tĩnh lại.

Lục Vân cười nhìn về phía đầu nhím: “Tôi cảm thấy bạn này nói rất đúng, tôi tới trường là truyền thụ tri thức trung y, không phải tới chơi tạp kỹ, vậy chúng ta nói về nội dung có liên quan đến trung y đi... Cứ bắt đầu từ cậu đi!”

Lục Vân chỉ chỉ đầu nhím, thầm nghĩ, ranh con, cậu có vẻ hăng quá nhỉ, xem tôi xử cậu thế nào.

“Cái gì mà bắt đầu từ tôi?” Đầu nhím thấy Lục Vân chỉ vào mình thì lập tức sửng sốt, đầy mặt khó hiểu.

Lục Vân nói đầy thâm ý: “Cậu có bệnh.”

“...”

Thầy thuốc trung y gì thế này, sao còn mắng chửi người ta chứ?

Lục Vân tiếp tục nói: “Gần đây có phải cậu thường xuyên táo bón hay không?”

À, thì ra không phải mắng người.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, thầy đang xem bệnh cho đầu nhím!

Nhưng đầu nhím nghe thế thì không vui, lập tức khó chịu nói: “Thầy đừng có nói bậy bạ ở đây, tôi thấy thầy mới táo bón, sức khoẻ ông đây tốt biết chừng nào!”

Vừa rồi nghe thấy hai chữ ‘ táo bón ’, trong lòng cậu ta lập tức lộp bộp, bởi vì Lục Vân thật sự nói trúng rồi.

Nhưng trước mắt bao người, cậu ta sẽ không thừa nhận, hơn nữa vốn dĩ không phục Lục Vân, dù Lục Vân nói cái gì thì cậu ta chỉ cần phủ định là được, cố ý muốn làm khó Lục Vân.

Lục Vân cũng không giận, mà tiếp tục cười nói: “Cậu dám đứng lên để tôi xem một chút không?”

“Đứng lên thì đứng lên, tôi sợ thầy chắc!” Đầu nhím bảo bạn gái tránh ra, sau đó đứng lên, khiêu khích nhìn Lục Vân, cậu ta không tin hắn có thể làm gì mình.

“Nhìn từ sắc mặt thì có thể nhìn ra hệ tiêu hóa của cậu xuất hiện vấn đề, hẳn là bình thường ăn nhiều đồ chua cay, dạ dày tích nhiệt, ruột bị tổn thương, do đó dẫn tới tràng đạo khô khốc, thường xuyên táo bón.”

“Thầy đánh rắm ——”

Đầu nhím vừa muốn phản bác thì thấy Lục Vân nhanh chóng tiến lên, ấn một cái lên huyệt vị trên bụng cậu ta, đầu nhím lập tức cả giận quát: “Thầy làm gì?”

“Không có gì, chỉ giúp cậu khơi thông khí thối trong bụng mà thôi, nếu sức khoẻ của cậu bình thường thì sẽ không có gì.”

Khóe miệng Lục Vân lộ ra nụ cười thần bí khó lường, nói xong thì im lặng lui ra phía sau vài bước.

Đầu nhím còn muốn tranh chấp cái gì, nhưng giây tiếp theo lại đột nhiên cảm thấy bụng mình sông cuộn biển gầm, lộc cộc lộc cộc vang lên giống như tiếng sấm ngày mưa, cực kỳ vang dội.

Ngay sau đó ——

Phốc!

Phốc!

Phốc!

Mặt đầu nhím nghẹn đỏ bừng, cuối cùng nhịn không được mà liên tục thả ba cái rắm vô cùng tanh tưởi.

Bạn gái đầu nhím đúng lúc đang ngồi đối diện với cái mông của cậu ta, ba cái rắm vang dội lập tức làm cô ta ngơ ra, sắc mặt xanh mét mà đứng lên, kết quả đầu nhím vì nghẹn quá mức, phía dưới không xì ra mà xì ngược lên trên, trùng hợp lại bắn thẳng vào mặt bạn gái mình.

“Con mẹ nó có phải anh cố ý hay không... Nôn ——”

Nữ sinh váy ngắn vừa định mắng, giơ tay chuẩn bị tát vào mặt bạn trai mình, nhưng còn chưa kịp tát thì đã không nhịn được nôn khan, vội vàng che miệng mũi lại chạy như bay khỏi phòng học.

Trong nháy mắt, một mùi tanh tưởi mãnh liệt lấy đầu nhím làm trung tâm, giống như đạn sương khói khuếch tán ra, làm mấy sinh viên bên cạnh sợ tới mức quay cuồng trên mặt đất.

“Mẹ nó có độc...”

Rốt cuộc bọn họ cũng biết vì sao vừa rồi Lục Vân lại lui nhanh về phía sau vài bước, ai mà chịu được loại vũ khí sinh hóa hủy thiên diệt địa này?

“Mấy bạn ngồi gần cửa sổ mở cửa ra cho thông gió, chúng ta rời khỏi phòng trước, năm phút sau có thể tự nguyện trở lại phòng học, nếu không muốn nghe thầy giảng bài thì không cần trở về nữa.” Lục Vân vội vàng nói xong thì dẫn đầu chạy ra khỏi phòng học.

“Con mẹ nó, thầy chạy còn nhanh hơn thỏ!”

Những sinh viên trong phòng thấy Lục Vân đã chạy thì lập tức che mũi lạ xông ra cửa, trước khi rời đi còn không quên hung tợn trừng đầu nhím một cái, cậu nói xem cậu thể hiện làm gì... Mẹ nó, bộ hồi chiều ăn phân hay gì?

Chịu không nổi!

Rất nhanh, phòng học chữ T to lớn chỉ còn lại một mình đầu nhím đứng đó hỗn độn trong gió, thật là một đời anh minh hủy trong một sớm!
Chương 178 Tiết đầu tiên của thầy Lục

Chừng năm phút sau, Lục Vân về tới phòng học, lúc này đầu nhím đã rời đi. Vừa rồi mất mặt như vậy, sao cậu ta còn mặt mũi ở lại phòng học này.

Lục Vân chờ đợi một hồi, bọn sinh viên lục tục tiến vào phòng, thử ngửi ngửi một cái, xác định trong phòng đã không còn mùi thì mới đi vào ngồi xuống, chẳng qua khu vực vừa rồi chung quanh đầu nhím đã không còn ai dám đặt chân.

Có cần khoa trương như vậy không?

Trôi qua thêm hai ba phút, sinh viên nên trở về cũng đã trở lại, đại khái chừng 70%, Lục Vân rất vừa lòng với kết quả này, vì họ đều tự nguyện trở về, chứng minh đa số đã tán thành Lục Vân, hơn nữa bọn họ còn kích động nói: “Thầy ơi, có thể dạy tụi em phi châm không?"

Xem ra ai cũng có một giấc mộng võ hiệp.

Lục Vân lại cười lắc lắc đầu: “Phi châm không phải ai cũng học được, chỉ có những người cốt cách thanh kỳ, hơn nữa phải đẹp trai mới có cơ hội thành công, cái đầu là điều kiện tiên quyết, cái sau là điều kiện tất yếu."

"Thầy hư hỏng thật là tự sướng quá!" Bọn sinh viên cười vang, không khí rất vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác buồn tẻ như đi học ngày thường.

Đây là sức hút cá nhân của Lục Vân.

Xem đi, cả bục giảng đều đang sáng bừng lên!

Trâu bò plus!

Thấy mọi người đều cảm thấy hứng thú với phi châm, Lục Vân lập tức mở rộng đề tài tới phương diện châm cứu, hơn nữa còn gọi một nữ sinh mất ngủ nghiêm trọng lên bục giảng, nói muốn biểu thị châm cứu cho cô.

Nữ sinh do dự nói: “Thầy, chắc thầy không đối phó em như đối phó với bạn trước đúng không? Em là con gái, da mặt rất mỏng, nếu mất mặt như vậy thì em sẽ bắt xe lửa rời khỏi thành phố trong đêm luôn đấy."

"Yên tâm, em đáng yêu như vậy thì sao thầy lại làm em mất mặt, tới, ngồi xuống ghế đi, thầy bắt đầu ghim châm đấy."

"Vâng, thầy cứ ghim thoải mái đi!"

Vì thế Lục Vân cầm kim châm cứu đâm vào những huyệt vị Bách Hội, Thần Môn, Chiếu Hải của nữ sinh, hơn nữa giảng giải: “Đây là Bách Hội, kích thích mạch huyệt, đốc mạch dẫn lên não, có thể điều thần an thần, tỉnh táo đầu óc..."

Những sinh viên ngồi hàng trước duỗi cổ ra quan sát.

Lục Vân dừng một chút rồi nói: “Trong tọc tiết của thầy, các em không cần giữ quy tắc như vậy, có thể lên đài xem."

Vì thế các sinh viên sôi nổi đứng dậy, chen lên bục giảng, nhìn từng cây kim đâm vào đầu nữ sinh kia, nhịn không được mà hỏi: “Như vậy không đau sao?"

Lục Vân giải thích: “Chỉ cần tìm đúng huyệt vị thì châm cứu sẽ không đau, chỉ có cảm giác hơi trương, không tin các em có thể hỏi bạn học này."

"Thật không?"

"Đúng đúng, là thật, thầy quá lợi hại, thầy châm vào mà mình không thấy đau gì, chỉ thấy vừa căng vừa tê, còn rất thoải mái!"

Nghe nữ sinh kia nói vậy thì những sinh viên khác cũng nóng lòng muốn thử.

Lục Vân lại chọn hai sinh viên rồi châm cho họ, thấy những người khác cũng muốn, hắn đành cười khổ và nói: “Hôm nay châm cứu cho ba bạn này trước, về sau có cơ hội thầy lại châm cho người khác, thầy không đủ thời gian để châm cho mọi người trong tiết đầu đâu, quá nhiều người, thầy cũng chịu không nổi."

"…”

Nếu không phải thấy vẻ mặt nghiêm trang của Lục Vân thì những sinh viên đáng yêu đó sẽ nghĩ hắn đang nói bậy.

Châm cứu cần tới thời gian nhất định mới có hiệu quả, cho nên sau khi châm cứu cho ba người thì Lục Vân thuận tiện giảng giải một ít tư duy trung y đơn giản, sau khi có sinh viên hỏi.

"Thầy thầy, nếu thầy nói trung y lợi hại như vậy thì xin hỏi bệnh tim phải trị như thế nào?"

"Đúng rồi thầy, còn có loét dạ dày, viêm phế quản, những bệnh đó nên dùng trung dược gì?"

Bọn họ không phải cố ý kiếm chuyện, mà chỉ thuần túy là tò mò.

Lục Vân cười cười và nói: “Thật ra trong trung y căn bản không tồn tại các loại bệnh như bệnh tim, loét dạ dày và viêm phế quản, đó đều là tên bệnh Tây y, mà trung y thì đặt tên bệnh theo triệu chứng."

Thấy các sinh viên lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Lục Vân tiếp tục giải thích: “Ví dụ như cảm mạo đi, trung y cũng có cảm mạo, nhưng cảm mạo này không giống hệt với cảm mạo Tây y."

"Cảm mạo Tây y là tên bệnh cụ thể, mà cảm mạo trung y lại là một cách gọi, trong đó bao gồm cảm mạo phong hàn, phong nhiệt, thử thấp và thể hư, chúng có thuộc tính khác nhau nên gọi là chứng bệnh."

"Bởi vậy đều là cảm mạo, nhưng chứng bệnh bất đồng thì phải dùng thuốc khác nhau, đây là ‘ đồng bệnh dị trị ’ mà trung y thường nói."

"Mà tương tự như vậy còn có một khái niệm gọi là ‘ dị bệnh đồng trị ’, chính là bệnh tật khác nhau, chỉ cần chứng bệnh tương đồng thì có thể sử dụng cùng loại thuốc để tiến hành trị liệu."

Mọi người nghe mà cái hiểu cái không.

Vì làm bọn họ càng dễ lý giải, Lục Vân lại chọn hai sinh viên đi lên, trong đó có Vương Thiến Thiến bị tàn nhan và một cô gái mặt mọc đầy mụn.

Lục Vân nhìn nhìn tàn nhang trên mặt Vương Thiến Thiến và hỏi: “Tàn nhang trên mặt em đã bị một thời gian rồi đúng không?"

Vương Thiến Thiến gật đầu: “Vâng, hồi cấp ba đã bị, đến bây giờ còn chưa hết nữa!"

"Thường xuyên thức đêm?"

"Khì khì, trăng chưa ngủ thì em chưa ngủ, em là tiểu bảo bối đầu trọc!" Vương Thiến Thiến thè lưỡi nói.

"Em còn rất tự hào!" Lục Vân gõ đầu cô một cái, giải thích: “Tàn nhang chia ra thành bẩm sinh và phát sinh sau, tàn nhang của em chỉ do thường xuyên thức đêm dẫn tới chức năng cơ thể rối loạn, thuộc dạng phát sinh sau."

Nói xong thì hắn lấy ra một lọ thuốc bột: "Đây là thuốc bột dạng bôi mà thầy mới nghiên cứu ra, có công hiệu hoạt huyết hóa ứ, giải độc tiêu sưng, em bôi lên thử xem."

"Được." Vương Thiến Thiến không phải cô gái làm ra vẻ, lập tức trở lại chỗ ngồi rồi lấy ra một cái gương nhỏ, đổ chút thuốc bột rồi bôi lên mặt.

Lục Vân lại nhìn về phía nữ sinh mặt mụn, cũng bảo cô ta bôi bột phấn lên mặt.

Một lát sau, Lục Vân hỏi: “Hiện tại hai em có cảm giác gì?"

Vương Thiến Thiến nói: “Trên mặt nóng nóng, còn hơi tê."

Nữ sinh còn lại cũng gật đầu đồng ý.

"Điều này chứng minh thuốc bột có hiệu quả." Lục Vân giảng giải: “Hai em một người bị tàn nhang, một người bị mụn, là hai loại bệnh khác nhau, nhưng bởi vì triệu chứng tương tự, đều là thức đêm dẫn tới công năng cơ thể hỗn loạn, cho nên bôi cùng loại thuốc bột sẽ có hiệu quả trị liệu rất tốt, cái này gọi là dị bệnh đồng trị."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK