Ngoài cửa sân nhà họ Long.
Lâm Chấn Nghiệp mặt mày tái xanh, toàn thân sôi trào sát ý, đôi mắt đỏ ké như dã thú muốn ăn người.
Ông ta vừa nhậm chức hộ pháp chưa được bao lâu, vốn muốn khiêm tốn kín tiếng một thời gian.
Nhưng mà…. Nhưng mà Lục Vân đáng chết này lại giết con trai ông ta.
Vậy hỏi sao ông ta kín tiếng được nữa?
Lâm Chấn Nghiệp vốn là một con dã thú có dã tâm bừng bừng, vốn muốn ẩn núp một thời gian, kết quả lại bị Lục Vân làm kích động bộc phát bản tính.
Hôm nay dù phải trả giá thế nào thì ông ta cũng phải để thằng ranh Lục Vân này giết người đền mạng!
Long Thuyên nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chấn Nghiệp thì bị dọa phát sợ, kinh hãi hỏi: "Lâm hộ pháp, rốt cuộc là chuyện gì làm ngài tức giận như vậy?"
"Chuyện gì làm tôi tức giận?" Lâm Chấn Nghiệp mặt mày dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Vân giết con trai tôi, ông nói chuyện gì làm tôi tức giận? !"
Ầm ầm!
Giống như sấm sét giữa trời quang, đột nhiên giáng xuống đầu đám người nhà họ Long.
Mọi người cảm thấy chấn động.
Lục Vân, giết con trai của Lâm hộ pháp?
Thằng nhãi này điên rồi sao?
Long Tề sợ vỡ mật, ông ta vốn không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng lời này đã được nói ra từ miệng Lâm Chấn Nghiệp thì không đến phiên ông ta không tin.
Lâm Kiến thật sự đã chết trong tay Lục Vân!
Đồ chó không biết sống chết!
Long Tề sắp phát điên rồi!
Long Thuyên, Long Xuyên cũng suýt sụp đổ.
Hiện tại tất cả mọi người trong kinh thành đều biết họ nhà họ Long và Lục Vân có quan hệ thân cận, Lục Vân giết chết con trai của Lâm Chấn Nghiệp thì nhà họ Long còn có thể bình yên vô sự sao?
Sợ rằng cũng bị liên lụy, nghênh đón tai hoạ đáng sợ.
Tất cả mọi người trong nhà họ Long đều đang run rẩy, rơi vào sợ hãi mãnh liệt.
"Thằng chó Lục Vân đâu, lập tức bảo hắn cút ra đây đền mạng cho con trai tao! !"
Lâm Chấn Nghiệp lại nổi giận gầm lên một tiếng như sấm sét vang trời, làm đầu mọi người chấn động đến vang lên ong ong, thở không ra hơi.
"Lâm Chấn Nghiệp."
Đột nhiên giọng nói bình thản của Lục Vân vang lên, hắn chậm rãi đi ra từ đại viện nhà họ Long, Long Diệc Tuyết bình tĩnh đi theo bên cạnh.
Trên dưới nhà họ Long trợn tròn mắt.
Quả nhiên đã ngốc đến mức không có thuốc chữa, dám gọi thẳng tên của Lâm Chấn Nghiệp, thằng ranh này thật là đáng chết!
Mày muốn chết thì thôi đi, tại sao phải liên lụy nhà họ Long tụi tao?
Lâm Chấn Nghiệp trông thấy Lục Vân đi ra thì sát ý trên người như thực thành chất hóa, phóng lên tận trời, khí tức dồn nén kinh khủng hơn khuếch tán ra.
Ngạt thở!
Ngạt thở đến cùng cực!
Cứ như móng vuốt ác ma bóp chặt lấy trái tim mọi người, chỉ cần hơi dùng sức sẽ bóp nát tim họ!
Lục Vân vẫn rất bình tĩnh, không đoái hoài đến ánh mắt ăn người của Lâm Chấn Nghiệp mà nhìn về phía một thành viên trong đám người đi theo Lâm Chấn Nghiệp đến đây.
Là Trịnh Dương.
Hắn ta cũng đi theo đến đây.
Lục Vân từ tốn nói: "Trịnh giáo viên, anh nói lại kế hoạch của Lâm Kiến và chi tiết những gì xảy ra lại xem."
Trịnh Dương gật gật đầu rồi đứng dậy.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người hắn ta.
Lâm Chấn Nghiệp cũng thế, ánh mắt ông ta âm trầm như nước.
Long Tề thì không hiểu tại sao Trịnh Dương này lại nghe lời Lục Vân đến vậy, hắn không sợ đắc tội Lâm Chấn Nghiệp à?
Mặc kệ đám người nghĩ như thế nào.
Trịnh Dương vẫn chậm rãi kể lại kế hoạch Lâm Kiến đặt bẫy ý đồ chụp mũ giết người cướp của lên đầu Lục Vân để báo thù, sau đó đe doạ Long Diệc Tuyết.
Lâm Chấn Nghiệp đã nghe nói qua chuyện này.
Khi Trịnh Dương đưa thi thể Lâm Kiến đến nhà họ Lâm cũng đã kể đại khái chuyện này cho Lâm Chấn Nghiệp rồi.
Nhưng Trịnh Dương tự cho là thông minh mà bỏ qua không nhắc đến thân phận tu luyện giả của Lục Vân.
Trong nháy mắt Lâm Chấn Nghiệp trông thấy thi thể con mình thì đã bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, chỉ nhớ một câu là người giết con mình là Lục Vân.
Còn tại sao Lục Vân làm được thì ông ta không nghĩ lại mà lập tức sát ý bừng bừng dẫn một đám người chấp pháp vọt tới nhà họ Long.
Mặc kệ Lục Vân giết chết Lâm Kiến bằng cách nào, Lâm Chấn Nghiệp cũng phải tìm Lục Vân đòi câu trả lời.
Trịnh Dương kể xong thì nơi này trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Thẳng đến giọng nói của Lục Vân vang lên trực tiếp chất vấn Lâm Chấn Nghiệp: "Con ông muốn hại tôi trước nên tôi giết hắn, làm sai chỗ nào?"
Gương mặt Lâm Chấn Nghiệp âm trầm, gầm thét lên: "Đúng là Kiến Nhi nhà tao đã làm sai trước, nhưng nó tội không đáng chết!"
"Tội không đáng chết?" Lục Vân cười lạnh một tiếng và nói: "Giả thiết kế hoạch của Lâm Kiến thật sự thành công, kết cục của tôi sẽ như thế nào? Không chết cũng tàn phế! Kết cục của Long Diệc Tuyết sẽ thế nào? Bị hắn ta chà đạp!
Theo ý của ông thì những chuyện này tội không đáng chết, nhưng trong mắt Lục Vân này thì tội chết khó thoát, cho nên tôi giết hắn làm sai chỗ nào?"
"Hừ, hay cho một câu tội chết khó thoát!" Lâm Chấn Nghiệp tức giận hừ một tiếng và nói: "Mày chỉ nói là giả thiết, chưa trở thành sự thật, có phải là tội chết hay không phải giao cho Võ Minh định đoạt, mà không phải do mày bao biện làm thay, mày có tư cách gì?"
Tôi không có tư cách?
Lục Vân suýt bị câu nói này làm phì cười.
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân mà lại có ngày bị một hộ pháp Võ Minh nho nhỏ trách cứ rằng không có tư cách định tội một người, nếu truyền ra thì chắc sẽ làm người ta cười rớt răng.
Nhưng Lục Vân cũng lười khoe khoang thân phận Vân Thiên Thần Quân mà hỏi ngược lại: "Nếu muốn để Võ Minh đến định đoạt, vậy ông lấy tư cách gì mà nói muốn giết tôi? Chẳng lẽ ông chỉ là một hộ pháp cũng có tư cách đại diện cho toàn bộ Võ Minh?"
Lục Vân vừa nói lời này thì lập tức làm tất cả mọi người nhà họ Long như giẫm trên băng mỏng.
Chỉ là một hộ pháp?
Rốt cuộc là người vô tri đến mức nào mới nói ra được lời ngu xuẩn như vậy!
Thân phận hộ pháp Võ Minh kinh thành đã rất cao rất cao, gần với minh chủ Võ Minh, sao không thể đại diện cho Võ Minh chứ?
Lục Vân vẫn còn quá trẻ, không hiểu Võ Minh vốn là một tập thể lợi ích.
Trong lòng mọi người nhà họ Long thầm nghĩ.
Lâm Chấn Nghiệp giận quá thành cười: "Nếu mày cho rằng tao không thể đại diện cho Võ Minh, vậy bây giờ mày có thể cùng tao trở về Võ Minh một chuyến, để bộ chấp pháp Võ Minh đến phán quyết xem rốt cuộc mày có đáng chết hay không."
"Thật có lỗi, tôi không có hứng thú." Lục Vân nhún vai và nói.
Chương 399: Suy đồi trong đám sâu mọt
Lục Vân lại nói ra lời kinh người, một câu không có hứng thú làm tất cả mọi người kinh ngạc, gương mặt run rẩy.
Lâm Chấn Nghiệp đang mời anh đến bộ chấp pháp Võ Minh làm khách à?
Anh nói không có hứng thú thì khỏi đi sao?
Thằng ranh này triệt để hết cứu rồi!
Long Tề bịch bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Chấn Nghiệp xin tha: "Lâm hộ pháp, họ Lục này gan to bằng trời, chết một vạn lần cũng không đáng tiếc, nhưng không liên quan đến nhà họ Long chúng tôi, càng không dính dáng đến Long Tề này, xin Lâm hộ pháp nương tay cho."
Lâm Chấn Nghiệp cả giận nói: "Lục Vân liên tục ra vào nhà họ Long, các người cũng tổ chức buổi tiệc ba ngày ba đêm cho hắn, hiện tại trong kinh thành ai không biết thằng ranh này có quan hệ thân mật với nhà họ Long, sao lại không liên quan?"
Long Tề ngơ ngác thất sắc.
Không chỉ Long Tề mà những người còn lại của Long gia đều lộ vẻ hoảng sợ và vô cùng hối hận.
Lúc trước họ bày tiệc phô trương là vì muốn mượn Lục Vân để bám víu nhà họ Doãn, ai ngờ nhà họ Doãn lại đột nhiên rơi đài, ai ngờ Lục Vân này lại đưa tới mầm tai vạ khổng lồ như thế.
Long Tề sợ hãi nói: "Lâm hộ pháp hiểu lầm, kỳ thật nhà họ Long và Lục Vân có quan hệ không tốt, chúng tôi và hắn chỉ là bạn bè mặt ngoài thôi."
"Đúng đúng đúng, quan hệ không tốt, chúng tôi đã sớm cắt đứt qua lại với hắn, là Lục Vân mặt dày cứ bám lấy nhà họ Long chúng tôi."
Long Tề nói xong thì lập tức có người phụ họa.
"Trước đó tôi đã nói Lục Vân này không phải thứ gì tốt, mục đích hắn tiếp cận nhà họ Long không đơn thuần, hắn chỉ thèm khát thân xác Long Diệc Tuyết thôi."
"Lâm hộ pháp, chuyện Lục Vân giết công tử của ngài thật sự không liên quan đến chúng tôi, nhiều nhất... Nhiều nhất là liên quan đến Long Diệc Tuyết, nhưng nó đã sớm tỏ ý là không muốn ở lại nhà họ Long nữa rồi." Vợ của Long Tề là Phương Mẫn nói.
Long Xuyên trừng Phương Mẫn một cái, sau đó nhướng mày nhìn về phía Long Diệc Tuyết, thấy cô còn đứng bên cạnh Lục Vân thì nghiêm nghị quát: "Diệc Tuyết, tới đây!"
Long Diệc Tuyết không hề bị lay động, đôi mắt cô đã đóng băng lạnh lẽo.
Cô đã sớm được chứng kiến những người này thích bợ đỡ thế nào.
Lần trước đối mặt với anh em nhà họ Uông, họ cũng liều mạng muốn phân rõ ranh giới với Lục Vân, kết quả Lục Vân đánh một trận thành danh thì lại chường mặt đến lấy lòng hắn.
Thực sự quá thực tế.
Long Diệc Tuyết không dám đi chung.
Gần đây lão gia tử Long Thuyên luôn bị tẩy não, lúc này cũng khẽ lắc đầu, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Sai.
Lần này Lục Vân thật sự sai rồi.
Quá sai rồi!
Mất đi chỗ dựa là nhà họ Doãn, hắn không nên đi đắc tội nhà họ Lâm nữa.
Nhưng dù nhà họ Doãn không ngã xuống thì hắn cũng không nên giết Lâm Kiến, Lâm Chấn Nghiệp chỉ có một đứa con trai, Lục Vân giết gã thì Lâm Chấn Nghiệp không tìm đến liều mạng mới là lạ.
Long Thuyên bất đắc dĩ thở dài.
Lục Vân sai, ông ta cũng sai, sai ở chỗ không nên đặt tất cả hi vọng lên người Lục Vân.
Lần trước bày tiệc ba ngày ba đêm đã triệt để cột nhà họ Long và Lục Vân lại với nhau.
Quả thực là hồ đồ đến cực điểm!
Long Thuyên rất tuyệt vọng.
Giờ phút này, Lục Vân yên lặng nhìn đám người nhà họ Long trở mặt thì lộ ra nụ cười nghiền ngẫm và nói: "Tôi cảm thấy họ nói không sai, tôi và nhà họ Long chỉ là bạn bè mặt ngoài, Lâm Kiến là tôi giết, không liên quan gì đến kẻ nào trong nhà họ Long cả."
Hả?
Nghe thấy lời này của Lục Vân, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhà họ Long họ rõ ràng là ngọn cỏ đầu tường thích gió chiều nào theo chiều đó, nhìn thấy Lục Vân gây ra đại hoạ thì vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn, hành vi này rất ghê tởm.
Đáng lẽ Lục Vân nên hận họ mới đúng, sao còn chủ động giải thích cho họ?
Khó hiểu.
Vậy khỏi phải hiểu.
Chỉ cần có thể phủi sạch quan hệ là được.
Long Tề vội vàng nói: "Lâm hộ pháp, ngài cũng nghe Lục Vân chính miệng thừa nhận chỉ là bạn bè mặt ngoài với nhà họ Long chúng tôi rồi đó, có thù oán gì ngài cứ việc trút lên người hắn, chỉ xin tha cho nhà họ Long chúng tôi."
Gương mặt Lâm Chấn Nghiệp rất âm trầm, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Lục Vân, cười lạnh một tiếng: "Mày cũng rất khí phách, đợi lát nữa tao sẽ cho mày toàn thây."
Ông ta chậm rãi vặn vẹo cổ, ánh mắt rơi vào Long Thuyên.
"Nguyên do của chuyện này là do cháu gái cưng của ông, muốn tôi bỏ qua cho nhà họ Long cũng được, bảo cháu cưng của ông thành hôn với Kiến Nhi nhà tôi."
Lâm Chấn Nghiệp biết con mình Lâm Kiến thích Long Diệc Tuyết.
Lần này đặt bẫy Lục Vân tuy cũng có ý trả thù, nhưng chủ yếu là muốn bắt Lục Vân để uy hiếp Long Diệc Tuyết.
Cho nên Lâm Chấn Nghiệp nói nguyên do là Long Diệc Tuyết cũng không sai.
Long Thuyên, Long Xuyên và mẹ của Long Diệc Tuyết nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Lâm Kiến đã chết rồi, Lâm Chấn Nghiệp còn bảo Long Diệc Tuyết thành hôn với gã thì chẳng phải là minh hôn?
Đây là muốn huỷ hoại Long Diệc Tuyết!
Mẹ Long Diệc Tuyết đương nhiên không đành lòng, vội quỳ xuống trước mặt Lâm Chấn Nghiệp khóc nức nỡ khẩn cầu.
Lâm Chấn Nghiệp làm như không thấy.
Sắc mặt Long Thuyên và Long Xuyên rất khó coi.
Ngược lại những người khác của Long gia như Long Tề, Phương Mẫn đều mừng thầm, chỉ cần Lâm Chấn Nghiệp bỏ qua cho họ thì họ không quan tâm Long Diệc Tuyết sống hay chết.
Huống chi tai họa này vốn là do Long Diệc Tuyết gây nên.
Ai bảo hồng nhan họa thủy chứ!
Long Tề như quên mất nếu không phải ông ta bày kế cho Lâm Kiến thì sẽ không đi đến tình trạng này.
"Cha, chuyện này đã không cách nào cứu vãn, cha cũng đâu muốn người của nhà họ Long vì tội bao che mà bị Lâm hộ pháp bắt vào tù đúng không?"
"Đúng thế, cha, một khi đi vào nhà tù Võ Minh thì muốn ra ngoài cũng không dễ, chúng ta nhất định phải dứt khoát quyết định, để cháu Diệc Tuyết đi kết minh hôn, con cũng rất đau lòng, nhưng thật sự hết cách rồi!"
Vợ chồng Long Tề bày ra khổ nhục kế, quỳ lạy Long Thuyên.
Những người khác của Long gia cũng quỳ trước mặt Long Thuyên, hi vọng ông ta có thể quả quyết từ bỏ Long Diệc Tuyết để bảo vệ nhà họ Long.
Trên mặt Long Thuyên tràn đầy đau đớn, nhìn những tộc nhân Long gia trước mắt mà bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn về phía Long Diệc Tuyết, thấy cô vẫn hờ hững thì không khỏi đau hơn.
Làm sao ông ta nói ra những lời này được?
"Tôi cũng tiếp xúc không ít với Võ Minh, tổng kết được là một đám sâu mọt, nhất là dạng người như Lâm Chấn Nghiệp càng là suy đồi trong đám sâu mọt."
Ngay khi đám người nhà họ Long khẩn cầu Long Thuyên đưa ra quyết sách thì bỗng nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên làm họ run rẩy.
Chương 400: Cách không giết người, thần thông lại xuất hiện
Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này là vang lên từ miệng Lục Vân.
Là hắn!
Lại là hắn!
Lại là thằng chó không biết sống chết này!
Câu nói vừa rồi của hắn đã mắng toàn bộ Võ Minh, còn mắng Lâm Chấn Nghiệp là suy đồi trong đám sâu mọt.
Mọi người đã không biết nên đánh giá hắn như thế nào, căn bản không tìm thấy từ nào để đánh giá hắn.
Chỉ có thể nói Lục Vân không chết thì thiên lý bất dung!
"Lục Vân, mày dám bất kính với Võ Minh, tội thêm một bậc, chết đi cho tao!"
Lâm Chấn Nghiệp triệt để nổi giận mà thét dài một tiếng, sát ý như lũ lụt trút xuống, cuồn cuộn phun trào lao thẳng về hướng Lục Vân.
Long Tề cười lạnh và nói: "Lâm hộ pháp uy vũ! Thằng ranh này liên tục nói ngông nói càn, không biết kính sợ ai cả, hắn đã sớm đáng chết, Lâm hộ pháp đang vì dân trừ hại!"
A?
Long Tề đang cố gắng nịnh nọt Lâm Chấn Nghiệp thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ.
Cúi đầu nhìn lại, ông ta phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng một cách quỷ dị.
Long Tề lập tức sợ hãi.
Tại sao lại như vậy?
Lâm Chấn Nghiệp vốn chuẩn bị đánh chết Lục Vân ngay tại chỗ thì nghe thấy tiếng kinh hô của Long Tề nên liếc nhìn qua rồi lập tức sửng sốt.
Những người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng Long Tề.
Kinh ngạc!
Không hiểu!
Sao ông ta đột nhiên lơ lửng như vậy?
Đây không phải hiệu quả lơ lửng có thể đạt được khi Long Tề tự phóng ra nội kình, mà giống như bị người ta xách lên hơn.
Ai có bản lĩnh như vậy chứ?
Trừ Trịnh Dương, Long Diệc Tuyết ra thì những người khác đều sợ hãi, nghi hoặc không hiểu.
Lúc này, Lục Vân chậm rãi mở miệng: "Lâm Chấn Nghiệp, ông không hiếu kỳ một Hoành Luyện tông sư như tôi làm sao giết chết con của ông là Lâm Kiến sao? Ông không hiếu kỳ vì sao Ngô Thụy không ngăn được tôi sao?"
Ngô Thụy – Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang, tu vi là Tôn Giả Cảnh trung kỳ.
Lục Vân có thể nói ra câu này chứng tỏ hắn đã giao thủ với Ngô Thụy, hơn nữa nghe ra được hình như Ngô Thụy còn thua trong tay hắn.
Trong lòng mọi người run lên.
Lâm Chấn Nghiệp cũng run lên bần bật, ánh mắt vốn tràn ngập sát ý đột nhiên phóng ra vẻ không thể tin được.
Lúc nãy ông ta hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, Trịnh Dương cũng không nhắc nhở ông.
Lâm Chấn Nghiệp chỉ biết con của mình bị Lục Vân giết chết, ông ta còn tưởng rằng khi Lục Vân ra tay thì Ngô Thụy không có ở hiện trường.
Hiện tại xem ra rõ ràng không phải.
Sâu trong nội tâm Lâm Chấn Nghiệp đột nhiên sinh ra một linh cảm không lành.
Cực kỳ cực kỳ mãnh liệt!
Đúng lúc này, khóe môi Lục Vân bỗng nhếch lên một nụ cười rất cạn, nói: "Tôi biết ông rất ngờ vực, tôi biết phần lớn những người ở đây cũng thấy khó hiểu."
Hắn dừng lại một chút.
Giây lát sau, hắn tiếp tục nói: "Vậy tôi biểu thị lần nữa cho các người làm sao tôi giết chết Lâm Kiến dưới mí mắt của Ngô Thụy nhé."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân đột nhiên dời mắt về hướng Long Tề đang lơ lửng, hai tay đang chắp sau lưng hơi khép lại, khẽ phun ra một chữ: "Chết!"
Răng rắc!
Bỗng nhiên, chỉ thấy thân thể Long Tề bỗng co quắp lại, hai chân điên cuồng đạp mấy lần trên không trung, không đến hai hô hấp thì cổ ông ta đã nghiêng qua rồi gãy mất.
Ầm!
Thi thể Long Tề đập mạnh xuống làm bay bụi mù khắp nơi.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, mắt lòi ra như muốn lọt ra khỏi tròng.
Nhịp tim họ tạm ngừng, sau đó thì….
Bịch bịch bịch!
Hoàn toàn không khống chế được, lồng ngực giống như muốn nổ tung ra.
Linh hồn cũng run rẩy không ngừng!
Thuật pháp thần thông, cách không giết người.
Đây là... Tu luyện giả!
Trong chớp mắt, cảm giác rung động, hoảng sợ, kinh hãi như thủy triều ập đến mãnh liệt, trong nháy mắt đã cắn nuốt cả người họ.
Ầm ầm!
Như bị sét đánh!
Lâm Chấn Nghiệp bỗng lui lại hai bước, miệng ọc máu tươi ra ngoài, khí tức uể oải, sát ý vốn sôi trào không thôi đã không còn lại chút nào.
Ông ta không bị công kích mà thuần túy là vì lửa giận và sát ý lúc nãy đã dâng trào quá cao rồi đột nhiên bị sợ hãi vô tận ăn mòn mới làm nỗi lòng bất ổn, miệng phun máu tươi.
Lục Vân lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Bây giờ tôi nói con ông mạo phạm tôi trước, tội chết khó thoát, ông có ý kiến gì không?"
"..." Lâm Chấn Nghiệp lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Ông ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Vân.
"Tôi hỏi ông có ý kiến gì không?" Lục Vân hỏi lại.
Thân thể Lâm Chấn Nghiệp chấn động, đau khổ lắc đầu và nói: "Không có... Không có, là Lâm Kiến mạo phạm tiền bối trước, nó... Đáng chết!"
Đắc tội tu luyện giả thật sự đáng chết.
Hơn nữa Lâm Kiến còn không chỉ đắc tội một lần, cho nên gã chết không oan uổng.
Giờ phút này Lâm Chấn Nghiệp đâu còn chút tâm tư báo thù nào, chỉ sợ Lục Vân sẽ trút lửa giận, giận chó đánh mèo lên đầu mình.
Đúng thế, thế giới này hiện thực như thế đó.
Nắm tay của ai lớn hơn thì người đó có quyền lên tiếng, nắm đấm của tu luyện giả đủ để đánh cho cả Võ Minh vỡ thành mảnh vụn.
Lâm Chấn Nghiệp nào dám đắc tội hắn.
"Nếu ông không có ý kiến thì cút đi!" Lục Vân từ tốn nói.
"Vâng, cảm tạ ân không giết của tiền bối!"
Lâm Chấn Nghiệp mang theo đám người chấp pháp rời đi, mặc dù mất con rất thương tâm, nhưng đối phương là tu luyện giả nên ông ta trêu chọc không nổi, có thể nhặt về một cái mạng đã là may mắn rồi.
Trịnh Dương ở lại.
Là Lục Vân bảo hắn ta ở lại.
"Cô Long, hiện tại có hai con đường để cô lựa chọn, một là bái tôi làm thầy và trở thành một tu luyện giả, hai là tiếp tục trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành để tu võ."
Trải qua chuyện này, dù thế nào Trịnh Dương cũng không dám nhằm vào Long Diệc Tuyết nữa, thậm chí còn phải nịnh bợ cô.
Cho nên dù Long Diệc Tuyết trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành cũng không cần lo lắng bị làm khó dễ.
Long Diệc Tuyết ngơ ra, khó tin được mà nhìn Lục Vân và nói: "Ý Lục tiên sinh là tôi có thể lựa chọn bái ngài làm thầy và trở thành một tu luyện giả?"
"Đúng thế." Lục Vân gật đầu cười.
Con đường tu luyện coi trọng cơ duyên, nhiều nhất Lục Vân chỉ có thể làm người dẫn đường để dẫn Long Diệc Tuyết vào cánh cửa tu luyện giả thôi, về sau phát triển như thế nào còn cần xem bản thân cô.
Dù sao Lục Vân đã dẫn mấy chị gái vào hàng ngũ tu luyện giả rồi, có thêm một Long Diệc Tuyết cũng không thành vấn đề.
Long Diệc Tuyết cắn môi trầm ngâm một lát rồi bỗng cười một tiếng và nói: "Tôi lựa chọn trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành."