Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29 Không phải thỉnh cầu, là cảnh cáo

Lục Vân vốn định hôm nay đi gặp chị hai, nhưng đi qua phòng khách, lại thấy chị Khuynh Thành rầu rĩ không vui ngồi trên sô pha.

“Sao vậy chị?" Lục Vân hỏi.

“Còn không phải là chuyện của tên khốn Vương Cương sao?”

Diệp Khuynh Thành tức giận đem video trong điện thoại cho Lục Vân xem một lần.

Nhất thời.

Trong con ngươi Lục Vân hiện lên một tia lạnh lùng.

“Chị, chị đừng nghĩ nhiều, em sẽ giải quyết.”

“Cậu muốn đi tìm Nam Giang Vương sao?”

“Không cần.”

Lục Vân cười lạnh một tiếng, trực tiếp rời khỏi biệt thự.

Diệp Khuynh Thành vẫn không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Liễu Yên Nhi.

Dù sao Liễu Yên Nhi mở quán bar, ở thế lực ngầm ít nhiều có chút nhân mạch, nói không chừng vừa vặn quen biết ông chủ của Bách Vạn Phú Hào, có thể xin giúp đỡ.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghi hoặc của Liễu Yên Nhi: "Chị, sao lại gọi cho em vào lúc này?”

“Vương Cương bị người của Bách Vạn Phú Hào bắt rồi.” Diệp Khuynh Thành nói ngắn gọn.

“Nó bị bắt lại thì liên quan quái gì đến chúng ta.”

“Tiểu Lục Vân cũng đi qua đó rồi.”

“Cái gì? Tiểu Lục Vân cũng đi? Em qua đó liền đây.”

Liễu Yên Nhi nói xong liền cúp điện thoại, tìm lưỡi lê đeo ở sau lưng, sau đó liền vội vàng chạy tới Bách Vạn Phú Hào.

Hoa Tí Long, nếu Tiểu Lục Vân của tôi rụng một cọng tóc nào, lão nương đây tuyệt đối sẽ cho anh sống không bằng chết!

Mà giờ phút này Lục Vân đã đi tới cửa sòng bạc.

Vẻ mặt lạnh lùng.

Vương Cương sống hay chết, hắn không quan tâm.

Hắn quan tâm chính là, Hoa Tí Long lại dám quấy rầy chị Khuynh Thành, còn tuyên bố muốn đi quấy rầy Ngô gia gia.

Người này, đáng giết!

“Xuất trình thẻ căn cước.”

Hai người đàn ông áo đen lạnh lùng đứng ở cửa, ngăn cản Lục Vân nói.

Nơi này bình thường không cho người lạ đi vào, mỗi khi có người lạ muốn đi vào, đều phải thông qua khách quen giới thiệu.

Mà khách quen thường sẽ có một tấm thẻ căn cước đặc chế của sòng bạc.

Hai người này ngăn Lục Vân lại, cũng chỉ kiểm tra theo thông lệ.

Giọng Lục Vân lạnh như băng nói: "Tránh ra!”

“Tiểu tử cậu là tới gây sự sao?”

Hai người nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt âm trầm, chỉ là còn không đợi bọn họ ra tay, bụng liền đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.

Tiếp tục đi.

Bùm!

Thân thể hai người nặng nề đụng vào cửa lớn, ngã nhào.

Trong sòng bạc đang có không ít khách đánh bạc đang chơi, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn, đều là hoảng sợ.

“Có chuyện gì vậy?”

Mọi người nghi hoặc nhìn về phía cửa lớn.

Chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh như băng bước vào.

“Không muốn chết, cút hết cho tôi!”

Thanh niên thanh âm không lớn, nhưng tất cả mọi người trong sòng bạc đều nghe được rõ ràng, nhất là hắn lúc nói chuyện, toàn bộ nhiệt độ sòng bạc đều giống như hạ xuống.

Đây là một tôn Sát Thần!

Khách đánh bạc trong lòng run lên, không dám nói gì cả, rất nhanh sòng bạc liền dọn dẹp sạch sẽ không còn bóng người, chỉ còn lại mấy cô gái chia bài xinh đẹp, trốn ở dưới bàn run lẩy bẩy.

“Chuyện gì xảy ra?”

Hoa Tí Long nghe tiếng chạy tới, theo sau chính là thủ hạ.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Vân, con ngươi Hoa Tí Long co rụt lại: "Cậu là ai?”

Lục Vân cũng không trả lời, hỏi ngược lại: "Người gửi video cho chị tôi chính là anh phải không?”

Hoa Tí Long nhất thời phản ứng lại, người này là tới tìm Vương Cương, vì thế phất phất tay, vài thủ hạ lập tức chạy tới đóng cửa sòng bạc lại, sau đó chặn Lục Vân lại.

Hoa Tí Long lại dặn dò một thủ hạ: "Đi lôi tên cẩu tạp chủng kia ra đây.”

Rất nhanh, mặt mũi bầm dập Vương Cương đã bị kéo ra, nhìn thấy Lục Vân, lập tức kích động hô to: "Lục Vân, mau cứu tôi!”

“Câm miệng!”

Hoa Tí Long tát Vương Cương một cái, làm cho hắn an tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Vân: "Cứu người nên có thái độ chuộc người, cậu vừa đến liền đuổi khách của tôi đi, món nợ này tính thế nào?"

Lục Vân đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Anh chuẩn bị tính thế nào?”

Ha ha......

Hoa Tí Long cười lạnh hai tiếng: "Trước quỳ xuống dập đầu xin lỗi, sau đó giao tiền chuộc vị huynh đệ này ra.”

Lục Vân không nói gì, lẳng lặng nhìn Hoa Tí Long vài giây, mới chậm rãi mở miệng nói:

“Thứ nhất, tôi sẽ không dập đầu xin lỗi anh.”

“Thứ hai, trên người tôi không có mang tiền chuộc.”

“Thứ ba, loại rác rưởi này, không có tư cách trở thành huynh đệ của Lục Vân tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, trong sòng bạc yên lặng chốc lát, sau đó liền vang lên tiếng của Hoa Tí Long nổi giận: "Con mẹ nó mày không mang tiền chuộc chạy tới làm gì, đùa giỡn với lão tử sao?"

“Tôi đến chỉ để nói cho anh biết, loại rác rưởi Vương Cương này, anh xử lý thế nào cũng không quan trọng, nhưng đừng quấy rầy chị tôi và ông Ngô nữa.”

Lời này vừa ra, Vương Cương lập tức liền nóng nảy: "Lục Vân, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng ở chung trong viện phúc lợi, sao có thể thấy chết mà không cứu..."

“Câm miệng!”

Hoa Tí Long lại tát Vương Cương một cái, sau đó nhìn về phía Lục Vân: "Cho nên, đây là thái độ cầu xin người khác của mày?"

Hắn chỉ chỉ hướng cửa.

Hai tên giữ cửa đến giờ vẫn nằm lăn lộn trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Lục Vân lắc đầu nói: "Tôi không phải đang cầu xin anh, mà là, cảnh cáo anh.”

“Tao xem mày muốn chết!”

Sắc mặt Hoa Tí Long trầm xuống, ánh mắt lộ ra hung quang.

Đúng lúc này, một gã đàn ông dáng người cường tráng đột nhiên đứng ra nói: "Long ca, tôi thấy người này có luyện võ, không bằng để tôi tới chơi với hắn.”

Người đang nói chuyện tên là Lý Hổ, là tay chân đắc lực dưới tay Hoa Tí Long, hắn có thể có địa vị hôm nay, công lao của Lý Hổ không thể bỏ qua.

Hoa Tí Long gật gật đầu, sau đó nói với Lục Vân: "Tiểu tử, đừng nói tao không cho mày cơ hội, chỉ cần mày có thể chống đỡ hơn mười chiêu của Lý Hổ, tất cả đều dễ thương lượng, nhưng nếu không chống đỡ được..."

Hắn cười lạnh một tiếng:

“Không chỉ Vương Cương không đi được, hôm nay mày cũng phải ở đây cho lão tử, tiền chuộc, tăng gấp mười lần.”

Bùm!

Hoa Tí Long vừa dứt lời, lại đột nhiên nhìn thấy Lục Vân hóa thành một đạo tàn ảnh, cuồng bạo một cước đá về phía Lý Hổ.

Lý Hổ tuy rằng đúng lúc dùng hai tay giao nhau chắn ở trước người, nhưng cỗ lực lượng khủng bố kia, căn bản cũng không phải là hắn có thế chống được, hai tay trong nháy mắt bị gãy, ngực cũng theo đó mà lõm xuống.

Lục Vân quay đầu nhìn Hoa Tí Long, thản nhiên nói: "Anh vừa rồi...... nói cái gì?”
Chương 30 Vương chi nộ, thở ra giết người

Két!

Cằm Hoa Tí Long thiếu chút rớt ra.

Một cước.

Chân Chân Chính chỉ ra một cước, liền đem Lý Hổ cho đá bay ra ngoài, còn đem cánh tay của hắn đánh đến gãy xương.

Người khác có thể không biết chỗ lợi hại của Lý Hổ, nhưng Hoa Tí Long lại vô cùng rõ ràng, Lý Hổ từ mười tuổi, mỗi ngày kiên trì đánh cọc gỗ, hai mươi mấy năm đều như vậy.

Cánh tay của hắn, sớm đã đạt tới trình độ cứng hơn gấp ba lần người bình thường.

Cũng chính nhờ vào đôi thiết thủ này, Lý Hổ có chỗ đứng trong giới, trở thành thủ hạ được Hoa Tí Long coi trọng nhất.

Thậm chí Hoa Tí Long đã đem hắn trở thành người nối nghiệp của mình mà bồi dưỡng.

Nhưng hôm nay.

Ở trước mặt thanh niên tên là Lục Vân này, Lý Hổ thậm chí ngay cả một cước cũng không tiếp được, đôi tay sắt kia, giòn giống như cái bánh tráng, đụng là nát.

Có thể tưởng tượng một cước này của Lục Vân, uy lực khủng bố cỡ nào.

Trong lòng Hoa Tí Long nổi lên sóng to gió lớn, mở to mắt nhìn Lục Vân nói: "Cậu rốt cuộc là ai?”

Nhan vật có quyền cước cao minh như vậy, hơn nữa lại còn rất trẻ, tuyệt đối không có khả năng là hạng người vô danh.

Cho nên Hoa Tí Long phải hỏi rõ ràng, miễn cho trêu chọc đến thế lực không nên trêu chọc.

“Tôi là ai?”

Đối mặt với vấn đề Hoa Tí Long, Lục Vân cười nhẹ một tiếng nói: "Tôi chỉ là một người có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ chị của mình.”

Trong lòng Hoa Tí Long chấn động.

Trầm ngâm một lát.

Bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Xem cậu cũng có bản lỉnh, nếu như làm việc cho tôi, tôi không chỉ không làm phiền chị của cậu, còn có thể cho cậu ăn sung mặc sướng, thế nào?"

Hoa Tí Long nhanh chóng ném cành ô liu ra, im lặng chờ Lục Vân trả lời.

Tuy nhiên.

Lục Vân cũng là khuôn mặt cổ quái nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Anh không xứng!"

Anh không xứng!

Ba chữ này, có lực sát thương cỡ nào.

Đám tay chân xung quanh đều kinh hãi.

Bọn họ nằm mơ cũng muốn được Long ca coi trọng, chỉ là thân thủ không được tốt, nhưng tiểu tử tên Lục Vân này thì hay rồi, Long ca chủ động mời chào, hắn cư nhiên nói ra một câu "Anh không xứng".

Ít nhiều có chút không biết tốt xấu.

Hoa Tí Long sắc mặt cũng trầm xuống, nói: "Tiểu tử, tôi vốn tưởng rằng cậu là người thức thời, không nghĩ tới lại rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.”

Trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, bị Lục Vân làm mất mặt, tâm tình Hoa Tí Long tự nhiên khó chịu.

Càng không thể nói lý chính là, Lục Vân lại nguyên văn trả lại cho Hoa Tí Long nói: "Tôi cũng cho rằng anh là người thức thời, hiện tại xem ra, anh là đang chơi với lửa.”

“Chơi với lửa? Ha ha...... Tôi ngược lại muốn xem là ai đang chơi với lửa!”

Khóe miệng Hoa Tí Long lộ ra một tia cười lạnh dữ tợn, bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, lúc lấy ra một cây súng lục tự chế.

“Công phu tay chân của cậu rất lợi hại phải không? Cậu ra tay rất nhanh phải không? Tôi xem cậu có thể nhanh hơn đạn hay không?”

Hoa Tí Long có thể lăn lộn tới hôm nay, không có chút gì phòng thân sao được, hắn đã dựa vào khẩu súng lục bỏ túi này, giết chết vài lão đại.

Hôm nay không ngại giết thêm một người nữa.

Ánh mắt Lục Vân co rụt lại, nhìn thẳng Hoa Tí Long nói: "Anh muốn giết tôi?

Ha ha, muốn tôi tha cho cậu cũng được, quỳ xuống dập đầu một trăm cái, sau đó chui qua đũng quần tôi." Hoa Tí Long cười lạnh nói.

“Anhchắc chứ?" Lục Vân lại hỏi.

Két!

Hoa Tí Long trực tiếp kéo chốt bảo hiểm ra, coi như đáp lại vấn đề của Lục Vân.

Lục Vân dừng một chút.

Sau đó.

Sát ý trên người dâng trào: "Tốt lắm, bây giờ anh có thể đi Diêm Vương báo danh được rồi.”

Trong lúc nói chuyện, bước chân Lục Vân đột nhiên đi tới bên cạnh Hoa Tí Long, căn bản không them để ý đến sự sự tồn tại của khẩu súng lục bỏ túi kia.

Loại tình huống này, Hoa Tí Long trước kia cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua, lần nào hắn móc súng lục ra, đối diện đều phải sợ tới tè ra quần?

Nhưng Lục Vân ngược lại, đối mặt với họng súng này, hắn lại tiến lên.

“Tiểu tử này là một tên điên sao?”

Hoa Tí Long trong lòng run sợ, nhất là khi nhìn thấy cặp mắt không chút sợ hãi của Lục Vân, hắn càng thêm xác định, người này chính là một kẻ điên từ đầu đến đuôi.

“Cậu còn dám tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng thật đấy.”

Hoa Tí Long cũng chưa từng chú ý tới, lúc hắn nói chuyện, thanh âm đã có một chút run rẩy, cũng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Phải biết rằng, người cầm vũ khí trí mạng chính là hắn, vì sao lại có một loại bất an khó hiểu?

Hoa Tí Long không kịp suy nghĩ, bởi vì Lục Vân căn bản không để ý cảnh cáo của hắn, đã cách trước người hắn không tới năm mét.

“Đi chết cho tao!”

Rốt cục, Hoa Tí Long không chịu nổi áp lực cực lớn, bóp cò.

Bùm!

Họng súng tràn ngập khói đen, viên đạn xoay tròn tốc độ cao, nháy mắt bắn về phía mặt Lục Vân.

Nhưng ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.

Phá!

Lục Vân đột nhiên quát một tiếng.

Chỉ thấy.

Viên đạn bắn ra với tốc độ cao kia, lại giống như bị lực lượng thần bí nào đó bắt dừng lại, theo tiếng sóng âm khuếch tán, đột nhiên quay lại đường cũ, rầm một tiếng rơi vào mi tâm của Hoa Tí Long.

“……”

Hoa Tí Long nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, trên thế giới này lại còn có chuyện quỷ dị như vậy.

Đạn bật ngược lại?

Hơn nữa còn bị bắn ngược trở về?

Hoa Tí Long nghĩ mãi không ra, hắn cũng không cần hiểu, bởi vì giờ phút này hắn đã chết rồi.

Lục Vân nhàn nhạt nhìn lướt qua thi thể Hoa Tí Long, sau đó dời ánh mắt đi.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thần thông giết chết người bình thường của Long Quốc.

Phỏng chừng, cũng sẽ không phải là một lần cuối cùng.

Sau này ai dám bất kính với các chị, thì đây chính là kết cục.

Giờ phút này, chung quanh nhóm tay chân của Hoa Tí Long, đã hoàn toàn bị dọa choáng váng, một thủ đoạn ly kỳ như vây, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai tin?

Hơn nữa cho dù là tận mắt nhìn thấy, cũng cảm giác như là đang nằm mơ.

Thở ra giết người, khủng bố như vậy!

Lý Hổ hoảng sợ hỏi: "Các hạ, đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

Lục Vân thu liễm sát ý, nhẹ giọng nói: "Anh có thể gọi tôi là Thiên Sáp Vương, cũng có thể, gọi tôi là Vân Thiên Thần Quân.”
Chương 31 Mỹ nữ bác sĩ, tôi có bệnh

Trời ơi!

Vân Thiên Thần Quân!

Đám người Lý Hổ chấn động, gan mật đều vỡ.

Một tồn tại thần thánh của Long quốc, làm sao lại xuất hiện ở Giang thành nho nhỏ này? Hơn nữa còn trẻ như vậy?

Phù phù!

Tất cả mọi người quỳ xuống.

Căn bản không cần Lục Vân nói thêm gì, chỉ cần lấy ra danh hiệu Vân Thiên Thần Quân, cũng đủ để cho những người này run rẩy quỳ xuống.

Vương Cương giống như sét đánh.

Ngu ngốc.

Hoàn toàn choáng váng.

Hắn làm sao dám tin, tên tiểu tử gầy yếu ở cùng hắn tại viện phúc lợi Dương Quan, hôm nay, lại trở thành độc nhất vô nhị Vân Thiên Thần Quân.

Mà còn hắn thì lăn lộn như một con chó.

“Loại người như mày, sống chính là một loại tội lỗi, nếu không nể mặt Ngô gia gia, tôi đã sớm giết mày ba bốn lần rồi.”

Lục Vân nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của Vương Cương, hắn nắm lấy đầu, nhất thời trong đầu Vương Cương biến thành trống rỗng.

Lúc này hắn thật sự choáng váng.

Sau khi làm xong những thứ này, Lục Vân liền rời khỏi Bách Vạn Phú Hào.

Lý Hổ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, bỗng nhiên đối với tay chân xung quanh lớn tiếng nói: "Long ca là tự sát, nhớ kỹ chưa?"

“Vâng, Hổ ca!”

……

Lục Vân vừa đi ra khỏi Bách Vạn Phú Hào, thì thấy chị Yên Nhi đằng đằng sát khí vọt tới, khi nhìn thấy Lục Vân, cô sửng sốt một chút.

“Tiểu Lục Vân, Hoa Tí Long không làm gì cậu chứ?”

Lục Vân cười cười nói: "Em trai chị thần thông quảng đại, Hoa Tí Long thấy em quỳ còn không kịp, làm sao dám làm khó dễ em.”

Giờ phút này trên người hắn đã sớm không còn cỗ khí thế bá đạo vừa rồi, chỉ là một đệ đệ bình thường mà thôi.

Liễu Yên Nhi đè lại bộ ngực phập phồng kịch liệt của cô, thở dài một hơi nói: "May mà cậu không sao, nếu không chị nhất định phải treo Hoa Tí Long lên lột da rút gân.”

Lục Vân: "......”

Chị Yên Nhi, chiêu này của chị cũng tạm được.

“Đúng rồi, không phải cậu nói muốn đi gặp chị hai sao, đi thôi, chị dẫn em đi." Liễu Yên Nhi đột nhiên ôm lấy cổ Lục Vân nói.

Lục Vân kinh ngạc hỏi: "Hôm nay chị không đi làm hả?”

“Dù sao cũng đã ra rồi thì đi cùng cậu một chuyến, nhanh lên xe, chị là tài xế lâu năm đấy.”

“Được thôi!”

Lục Vân đành phải gật đầu, lại đột nhiên hỏi: "Chị Yên nhi, có phải chị đã bỏ sót một người không?”

“Ai vậy?”

“Vương Cương.”

“Vương Cương là ai? Tôi không biết, tôi chỉ biết Tiểu Lục Vân.”

“……”

Xe của Liễu Yên Nhi là một chiếc Mercedes màu đen, bình thường loại xe này đều là nam nhân lái tương đối nhiều, nữ thì không thích hợp lắm.

Nhưng Liễu Yên Nhi thì khác.

Màu đen phóng khoáng, cùng với khí chất nữ vương của cô vô cùng tương xứng, không có chút cảm giác không thích hợp.

Xe chạy như bay trên đại lộ Giang Thành.

Liễu Yên Nhi hỏi: "Tình hình của chị hai cậu đã biết chưa?”

“Chị Khuynh Thành đã nói với em rồi." Lục Vân gật gật đầu.

Chị hai Lâm Thanh Đàn, là một lão trung y chuyên trị khoác lác, trước kia làm việc ở bệnh viện trung y Giang Thành, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà từ chức.

Hiện tại cô tự mình mở một phòng khám Đông y, tên là Hạnh Lâm Đường.

“Phía trước chính là phòng khám của chị hai." Lúc xe sắp chạy đến Hạnh Lâm Đường, Liễu Yên Nhi mở miệng nói.

“Cho em xuống chỗ này xuống đi!”

“Không cần chị đi theo?”

Lục Vân cười hắc hắc nói: "Em chuẩn bị cho chị hai một bất ngờ, chị đi theo, không phải bại lộ thân phận của em sao?"

Liễu Yên Nhi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ngày mình gặp Lục Vân, không khỏi trừng mắt nhìn hắn nói: "Chị cảnh cáo cậu, chị hai là một cô gái tốt, không chịu nổi sợ hãi.”

“Chẳng lẽ chị Yên Nhi không phải là cô gái tốt?”

Lục Vân vừa hỏi xong những lời này liền hối hận, bởi vì hắn cảm giác ánh mắt Liễu Yên Nhi càng ngày càng không đúng.

“Tiểu Lục Vân...... Ở nhà có chị cả nhìn chằm chằm, hiện tại không ai quản chúng ta......”

Giọng nói của cô có một loại mị lực đặc biệt, cũng chính là loại ngự tỷ âm trong truyền thuyết, tràn ngập quyến rũ.

Lục Vân cả kinh, vội nói: "Chị Yên nhi...... em...... em xuống xe trước.”

Nhìn bóng lưng Lục Vân chạy trối chết, khóe miệng Liễu Yên Nhi nhếch lên một nụ cười kinh tâm động phách: "Hừ, nhát gan!”

Đi tới Hạnh Lâm Đường.

Lúc trước Lục Vân đã xem qua ảnh chụp, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra, bác sĩ ngồi khám chính là chị hai Lâm Thanh Đàn.

Lâm Thanh Đàn mặc áo blouse trắng, bởi vì là mùa hè, tay áo rất ngắn, lộ ra hai đoạn cánh tay ngó sen trắng như tuyết, chỗ áo blouse phía dưới chẻ ngọn, một đôi đùi đẹp trắng nõn chói mắt người nhìn.

Chị hai cũng là một đại mỹ nữ.

Thừa dịp quán Trung y không có ai, Lục Vân nhanh chóng đi vào, ngồi đối diện chị hai.

“Bác sĩ xinh đẹp, tôi có bệnh." Lục Vân đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Thanh Đàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên đang mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt kia có vài phần quen thuộc, không khỏi thất thần.

“Không thể nào......”

Lâm Thanh Đàn ở trong lòng phủ định chính mình.

Lúc này, giọng Lục Vân lại vang lên: "Bác sĩ xinh đẹp, mau giúp tôi khám bệnh đi, đừng đứng ngây ra đó.”

“A? Xin lỗi, xin hỏi tiên sinh ngài có chỗ nào không thoải mái?" Lâm Thanh Đàn vội vàng xin lỗi.

Nhìn bộ dáng co quắp của chị hai, Lục Vân không hiểu sao cảm giác được sự đáng yêu của chị.

Hơn nữa, thanh âm của chị hai cũng quá là dễ nghe!

Ôn nhu nhỏ nhẹ, như từng giọt từng giọt, làm cho người ta có cảm giác sung sướng làm dịu nội tâm, không cao lãnh như chị cả, cũng không quyến rũ như chị ba.

"Mỹ nữ bác sĩ, bệnh của tôi rất kỳ quái, chính là mỗi lần vừa nhìn thấy mỹ nữ thì sẽ tim đập nhanh, nhất là hiện tại, tôi cảm giác trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài, cô nói tôi nên làm gì bây giờ nha?"

Lâm Thanh Đàn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười trả lời: "Tiên sinh, cậu đây không gọi là bệnh, đơn giản chỉ là cậu thích thân thể của cô gái ấy mà thôi, tôi đề nghị cậu về nhà tắm nước lạnh trước, xem tình huống có khá hơn một chút hay không.
Chương 32 Loại tình huống này phải cắt bỏ chi

Lục Vân rõ ràng là rãnh rỗi sinh nông nỗi.

Nếu đổi lại là người bình thường, khẳng định đã sớm mắng hắn lưu manh sau đó đá hắn ra bên ngoài.

Nhưng Lâm Thanh Đàn vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ, dường như vĩnh viễn không biết tức giận.

Tính cách như vậy, kỳ thật rất dễ chịu thiệt.

Lục Vân thật sự không đành lòng trêu chọc chị hai, vì thế gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành, một là báo bình an cho cô, nói mình đã từ sòng bạc an toàn đi ra, hai là muốn cô giúp mình giải thích thân phận.

Sau khi Lâm Thanh Đàn biết được chân tướng, lạch cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

Hốc mắt lập tức ươn ướt.

Trách không được quen thuộc như vậy, hóa ra không phải ảo giác.

Hai chị em ôm nhau, sau đó thì nói về những chuyện xưa cũ.

Lục Vân nhớ lại nói ra: "Chị hai, còn nhớ khi còn bé chúng ta chơi trò ai nhảy xa hơn, chị không cẩn thận đũng quần bị xé rách, em cười chị một trận, kết quả mấy ngày liền chị đều không để ý đến em."

Lâm Thanh Đàn không ngờ Lục Vân còn nhớ rõ chuyện này, đỏ mặt, ngụy biện nói: "Nói bừa, đó rõ ràng là chị cả không phải chị.”

“Lâm Thanh Đàn! Chị còn chưa cúp điện thoại, em đã dám hắt nước bẩn lên người chị, xem lần sau chị xử lý em như thế nào!”

Lúc này trong điện thoại di động đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Diệp Khuynh Thành.

Lâm Thanh Đàn lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi quá mức kích động, quên cúp điện thoại, vì vậy vội vàng sửa lại: "Vậy có thể là em nhớ lầm, chắc là chị tư của cậu..."

Nói xong liền đem di động từ trên mặt đất nhặt lên, vô tình cúp máy, không cho Diệp Khuynh Thành cơ hội nổi điên nữa.

Tiếp theo hai chị em lại hàn huyên một hồi, bỗng nhiên từ ngoài cửa vội vã chạy vào một đôi cha con, lớn chừng bốn mươi tuổi, nhỏ hơn hai mươi tuổi.

“Bác sĩ Lý có ở đây không? Mau đến xem tay ba tôi, cánh tay ba tôi bị gãy rồi!”

Thanh niên không kịp thở dốc, chạy vào Hạnh Lâm Đường, lập tức vội vàng mở miệng nói.

Chỉ thấy trước sau cánh tay trái của cha hắn, xuất hiện một dấu bầm rất lớn, rất rõ ràng là bên trong đã bị gãy xương.

Lâm Thanh Đàn không chậm trễ: "Bác sĩ Lý không có ở đây, hôm nay tôi trực ca, tôi có thể thử xem cho cha anh.”

“Thử xem?”

Thanh niên lập tức nóng nảy: "Không được không được, nữ bác sĩ tôi không tin, tôi chỉ cần bác sĩ Lý.”

Đối mặt với bệnh tật bình thường, nam nữ bác sĩ khác biệt kỳ thật không lớn, nhưng vết thương liên quan đến xương không giống nhau, nhất là phục hồi vị trí của xương bị gãy, cần có lực tay nhất định, phương diện này nữ bác sĩ khẳng định là không bằng nam bác sĩ.

Thanh niên không tin Lâm Thanh Đàn là chuyện bình thường.

Hiện nay Hạnh Lâm Đường bao gồm cả Lâm Thanh Đàn, tổng cộng có ba vị bác sĩ khám bệnh, trong đó danh tiếng lớn nhất, chính là bác sĩ Lý trong miệng thanh niên, Lý Tuyền.

Mỗi lần Lý Tuyền trực ca, chính là lúc bệnh nhân của Hạnh Lâm Đường nhiều nhất, bởi vì bọn họ đều tin tưởng vị bác sĩ này.

Đương nhiên, cũng không phải là nói ai danh tiếng lớn, trình độ y thuật của người đó sẽ cao hơn.

Lý Tuyền sở dĩ được hoan nghênh như vậy, là bởi vì thầy của hắn, là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.

Chỉ cần treo bảng hiệu đệ tử thân truyền của Dư Hồng Văn lên đó, người bệnh sẽ theo bản năng cho rằng, Lý Tuyền đáng tin cậy.

Đây chính là lý do tại sao, rất nhiều bệnh viện trung y đều bỏ ra giá cao đi mời lại những lão trung y kia, thứ nhìn trúng chính là danh tiếng của bọn họ.

Loại tình huống này ở phòng khám nhỏ càng thêm rõ ràng, cho dù trình độ y thuật của Lâm Thanh Đàn có cao hơn nữa, không có danh tiếng, cũng rất khó hấp dẫn người bệnh.

Như vậy bọn họ thà đi bệnh viện lớn chữa bệnh còn hơn.

Cho nên Lâm Thanh Đàn cũng không có cách nào khác, đành phải bỏ ra giá cao mời Lý Tuyền tới, lúc này việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường mới từ từ tốt lên.

Tình huống như hôm nay, đã không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Lâm Thanh Đàn bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mọi người ngồi chờ một lát, tôi gọi điện thoại hỏi bác sĩ Lý xem ông ấy có rảnh không.”

Lý Tuyền tính tình rất kêu ngạo, dù là Lâm Thanh Đàn hay là ông chủ của Hạnh Lâm Đường, đều có chút sợ hãi hắn.

Quả nhiên, điện thoại vừa mới chuyển được, đầu dây bên kia Lý Tuyền liền quát Lâm Thanh Đàn một trận, ý đại khái là thời gian nghỉ ngơi không nên làm phiền hắn.

Lâm Thanh Đàn ủy khuất cúp điện thoại, nhưng vẫn tận lực dùng ngữ khí ôn nhu nói với người thanh niên: "Bác sĩ Lý hiện tại đang bận chuyện khác, hay là để cho tôi tới đi!"

“Không được không được, tôi thà đến bệnh viện chỉnh hình xa một chút.”

Thanh niên đỡ cha hắn chuẩn bị rời đi, lúc này đã thấy Lục Vân đi ra nói: "Cậu đã không tin nữ bác sĩ, vậy để cho tôi làm cho!"

“Anh?”

Thanh niên hồ nghi liếc hắn một cái.

Lâm Thanh Đàn vừa định nói gì thì thấy Lục Vân đưa mắt nhìn cô, cô liền hiểu ý không nói thêm gì nữa.

Lục Vân cười nói: "Đúng vậy, chính là tôi, tôi là bác sĩ mới tuyển dụng ở Hạnh Lâm Đường, hơn nữa chuyên trị vết thương xương.”

“Vậy được, anh mau cho ba tôi xem cánh tay của ông ấy.”

Thanh niên cũng không có đa nghi.

Lục Vân tiến lên nhìn cánh tay bệnh nhân, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

"Tình huống của ba cậu có chút nghiêm trọng!"

“Làm sao vậy?" Thanh niên trong nháy mắt thắt chặt trái tim.

"Đây là sự trật khớp nghiêm trọng của khuỷu tay, chèn ép dây thần kinh trụ, dẫn đến rối loạn chức năng hoạt động của khớp ngón tay."

“Cho nên?" Thanh niên vội vàng truy vấn.

Lục Vân suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Loại tình huống này phải cắt bỏ chi.”

“Cắt bỏ chi?”

Ánh mắt thanh niên lập tức trừng to như trâu.

Lâm Thanh Đàn cũng biến sắc, nghĩ thầm Tiểu Lục Vân sao có thể bịa chuyện lung tung, nào có người gãy xương cần cắt bỏ chi.

Vừa rồi lúc Lục Vân đưa mắt cho cô, Lâm Thanh Đàn còn tưởng rằng hắn thật sự nắm chắc, không ngờ lại hồ nháo như vậy.

Về vấn đề chữa bệnh, Lâm Thanh Đàn vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc.

Cho nên dù cô yêu thương Tiểu Lục Vân như thế nào, giờ phút này cũng cảm thấy có chút thất vọng với hắn.

Biến mất mười lăm năm, sao trở về lại trở nên không đáng tin như vậy?

Thanh niên lập tức phản ứng lại, tức giận mắng: "Cắt chi, cắt của mẹ anh, rốt cuộc anh có biết chữa bệnh hay không?”

Người bệnh cũng tức giận đến cả người phát run: "Lang băm, lang băm, rốt cuộc tôi đắc tội cậu chỗ nào, sao cậu muốn hại tôi như vậy..."

Két!

Đúng lúc này, Lục Vân đột nhiên dùng tốc độ nhanh như tia sét, ấn vào khớp khuỷu tay của bệnh nhân một cái, trong nháy mắt đem nó đặt về vị trí cũ.

Người bệnh bởi vì đang ở trong phẫn nộ, cho nên ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác được, cho đến lúc khớp xương trở lại vị trí cũ, hai cha con mới sửng sốt một chút.

“Hả? Vậy là được rồi?”
Chương 33 Tiện tay mua chiếc xe đến tránh mưa

Hai cha con làm sao có thể còn không hiểu, vị bác sĩ trẻ tuổi này nói cắt bỏ chi, chỉ là để cho bọn họ dời đi sự chú ý, từ đó giảm bớt cảm giác đau đớn do định vị lại xương trở lại vị trí cũ mang đến mà thôi.

Trên thực tế cũng quả thật như thế, vừa rồi người bệnh chỉ lo phẫn nộ, căn bản ngay cả nửa điểm đau đớn cũng không có cảm giác được.

Lúc lấy lại tinh thần, cánh tay đã khôi phục như thường.

“Bác sĩ, tôi cảm thấy thủ pháp của anh mạnh hơn bác sĩ Lý, sau này tôi đến Hạnh Lâm Đường chữa bệnh sẽ tìm anh, người khác tôi cũng không cần.”

Hai cha con giao tiền khám bệnh xong, lại hỏi tên Lục Vân, sau đó mới mang ơn rời đi.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Đàn đã sớm nhìn Lục Vân liên tục.

"Tiểu Lục Vân, hóa ra cậu thật sự là bác sĩ xương khớp nha, thi chứng chỉ hành nghề khi nào đấy?”

Lâm Thanh Đàn là một bác sĩ chuyên nghiệp, biết thủ đoạn trị liệu vừa rồi của Lục Vân cao minh đến mức nào, đừng thấy chỉ là một kích một ấn, nhưng phương pháp trong đó lại rất huyền diệu.

Phương pháp di chuyển cảm xúc, cốt lõi chính là bất ngờ, điều này trong chữa bệnh cũng không hiếm thấy, giống như lúc bác sĩ nha khoa nhổ răng, đã nói đếm tới ba, kết quả lại rút ra khi đếm tới một, đều là vì dời đi lực chú ý của người bệnh.

Nhưng vết thương ở xương thì khác.

Khi bác sĩ điều trị vết thương ở xương, cần phải thông qua thủ pháp sờ xương trước, sau khi xác nhận phương hướng phục hồi, mới bắt đầu dùng sức.

Trong quá trình này, bệnh nhân đang ở trong tình trạng căng thẳng và đau đớn cao độ, đôi khi phải vật lộn dữ dội.

Mà Lục Vân từ sờ xương đến phục vị, chỉ dùng không đến nửa phút thời gian, trong lúc đó người bệnh vẫn đang trạng thái bị động, cái này cần năng lực dự đoán cực kì chuẩn, không có cái mấy chục năm kinh nghiệm thì sẽ không làm được.

Lâm Thanh Đàn kinh ngạc chính là, Tiểu Lục Vân hôm nay mới hơn hai mươi tuổi, từ khi nào luyện ra thủ pháp như vậy?

Nhưng đối mặt với vấn đề của chị hai, Lục Vân vừa cười vừa nói: "Em chưa có thi cũng không có bằng.”

“Cái gì? Cậu không có bằng?”

Lâm Thanh Đàn há to miệng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: "Cậu làm nghề y phi pháp!”

“……”

Lục Vân còn tưởng rằng chị hai muốn khen mình một trận, không nghĩ tới lại nói ra một câu như vậy, thật không hổ là chị hai.

Sau đó.

Lâm Thanh Đàn quyết định dẫn Lục Vân ra ngoài dạo chơi, vì thế trả lương gấp đôi, nhờ một bác sĩ khác tới giúp cô thay ca.

Nhiều năm như vậy không gặp Tiểu Lục Vân, khẳng định phải tốn nhiều thời gian ở bên hắn.

Chỉ thấy Lâm Thanh Đàn cởi áo blouse trắng, lộ ra một chiếc áo sơ mi in hoa màu tím không tay bên trong, vạt áo buộc vào trong váy cao eo màu hạnh, phác họa ra một đường cong kinh người.

Lục Vân nhịn không được nói: "Chị hai, đi hai bước xem xem.”

“Có chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Đàn còn tưởng rằng Lục Vân cảm thấy quần áo của nàng khó coi, không chỉ đi hai bước, còn đi hai vòng.

“Nếu cậu cảm thấy bộ quần áo này không đẹp, chị liền đi thay.”

“Không cần không cần, rất đẹp.”

Lục Vân vội vàng khoát tay áo.

Rất nhanh.

Hai chị em ra cửa.

Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, còn chưa đi dạo bao lâu, trên trời đột nhiên đổ mưa to không hề báo trước.

Trước tiên phải tìm một chỗ trú mưa.

"Ơ, đây không phải là bác sĩ Lâm sao, nghe nói cô hiện tại tự mình mở phòng khám, thật là lợi hại nha!"

Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh âm dương quái khí, chỉ thấy một phụ nữ tuổi trẻ cũng chạy đến bên này tránh mưa, bên cạnh còn đi theo một ông già khoảng năm mươi tuổi.

Lão nam nhân cởi áo của ông ta ra, giống như sugar dady đang giúp người phụ nữ của mình lau chùi nước mưa trên đầu.

Lục Vân hỏi: "Chị hai, chị biết người phụ nữ này?”

Hắn vừa nhìn nữ nhân này liền không thoải mái, chủ yếu là nữ nhân này lúc nói chuyện ngữ khí, giống như là mang theo sự đố kị.

“Cô ấy tên là Mã Dung Dung, là một y tá của bệnh viện trung y Giang Thành.”

Lúc trước khi Lâm Thanh Đàn còn làm việc ở bệnh viện trung y Giang Thành, y tá tên Mã Dung Dung này mỗi ngày đều gọi cô là bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, nhưng sau khi Lâm Thanh Đàn từ chức, thái độ của cô lập tức thay đổi.

Kỳ thật còn có một nguyên nhân rất quan trọng là, lúc trước con trai chủ nhiệm khoa Hồ Siêu theo đuổi Lâm Thanh Đàn, tất cả mọi người đều cảm thấy tiền đồ của Lâm Thanh Đàn rộng mở vô lượng.

Thái độ của Mã Dung Dung đối với cô cũng rất đặc biệt.

Nhưng sau đó, Lâm Thanh Đàn cự tuyệt Hồ Siêu, Mã Dung Dung cũng lười lấy lòng cô nữa.

Thấy hai người nói chuyện thân mật, thanh âm quái khí của Mã Dung Dung lại vang lên: "Ánh mắt bác sĩ Lâm thật sự là ưu tú, không cần tài nguyên tốt như Hồ Siêu, lại tìm một thứ đồ chơi như vậy.”

“Mã Dung Dung, cô nói đủ chưa?”

Lâm Thanh Đàn tức giận nhìn Mã Dung Dung, tuy rằng tính cách nàng ôn hòa, nhưng Mã Dung Dung thật sự rất khiến người ta phiền phức, đổi lại là ai cũng phải tức giận.

Mã Dung Dung châm chọc liếc Lục Vân một cái, nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai? Không phải tôi nói cô nha bác sĩ Lâm, cho dù cô chướng mắt Hồ Siêu, cũng có thể tìm một người bạn trai lớn tuổi hơn một chút, nếu như người nhà biết, sẽ rất đau long đó.”

Cô ta vừa nói ra lời này, lão đàn ông bên cạnh càng thêm ra sức: "Nào, bảo bối, bên này lau đi, đừng để cảm lạnh, anh sẽ đau lòng.”

Nhìn đôi kỳ quái này, Lâm Thanh Đàn muốn ói.

Lúc này, Lục Vân đột nhiên nói một câu: "Chị hai, chị ở đây chờ em một lát, em đi một chút sẽ tới.”

Nói xong hắn liền vọt vào màn mưa, Lâm Thanh Đàn muốn gọi hắn lại cũng không kịp.

Mã Dung dung trào phúng càng thêm châm chọc nói: "Bác sĩ Lâm, tôi xem bạn trai cô bệnh não không nhẹ đâu, trời đang mưa còn chạy ra ngoài, cá nhân tôi đề nghị cô đổi một người bạn trai khác đi!"

Lâm Thanh Đàn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi không muốn phản ứng với con ruồi khiến người ta chán ghét này.

Mười phút trôi qua.

Đột ngột.

Bùm!

Một chiếc xe có dán biển số tạm thời mới tinh đột nhiên chạy tới ngừng lại ở trước mặt mọi người.

Lục Vân thò đầu ra nói: "Chị, em đi dạo một vòng cũng không thấy chỗ bán ô, chỉ có một cửa hàng 4S, liền tiện tay mua một chiếc xe để tránh mưa.”
Chương 34 Ôn nhu, ở trước mặt ta không đáng một đồng

Nơi tránh mưa còn có mấy người qua đường, trong nháy mắt nhìn thấy siêu xe chạy tới, bọn họ liền mất bình tĩnh.

Mẹ kiếp!

Bugatti Veyron, mấy chục triệu đấy!

Mà càng làm cho bọn họ nghẹn họng trân trối vẫn là câu nói kia của Lục Vân: "Đi dạo một vòng cũng không thấy chỗ bán ô, chỉ có một cửa hàng 4S, liền tiện tay mua một chiếc xe để tránh mưa.”

Tiện tay mua một chiếc xe thể thao chỉ để tránh mưa?

Người có tiền đều tán gái như vậy sao?

Theo không kịp a!

Lâm Thanh Đàn cũng run rẩy, nghĩ thầm Tiểu Lục Vân cũng quá khoa trương, nhưng mà..... cũng rất hả giận.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Lâm Thanh Đàn hất cằm trắng như tuyết, đi vào xe thể thao.

Mà giờ phút này Mã Dung Dung, đã sớm hóa đá.

“Còn cần nói gì nữa không?”

“Sự dịu dàng của bạn trai cô, trước chiếc Bugatti Veyron của tôi, là vô giá trị.”

Lúc này Lục Vân còn có ý ám chỉ nói một câu: "Ai, tuổi trẻ ăn chơi đến già thì súng không còn đạn!"

Lão già nhất thời run lên, nghi hoặc tiểu tử này làm như thế nào nhìn ra hắn không được, nhưng còn không đợi hắn đặt câu hỏi, chợt nghe thấy oanh một tiếng.

Bugatti Veyron khởi động, bắn tung tóe nước bẩn trên người Mã Dung Dung.

Lão già đành phải xấu hổ cười nói: "Quần áo bẩn, để anh lau cho em.”

“Về nhà lau cho mẹ anh đi!”

Mã Dung Dung thét chói tai tát lão nam nhân một bạt tai, sau đó liền vọt vào trong mưa to.

Trên xe thể thao.

Lâm Thanh Đàn tò mò hỏi: "Em trai, chiếc xe này em mua bao nhiêu tiền?”

Cô không hiểu rõ lắm về thương hiệu xe, cũng giống như đại đa số các cô gái, chỉ biết Mercedes, BMW.

Bugatti Veyron, thật đúng là chưa từng thấy qua.

Nhưng nhìn cấu hình của chiếc xe này, hẳn là giá cả sẽ không quá thấp.

Lục Vân thuận miệng nói: "Đại khái một hai triệu, cụ thể bao nhiêu em cũng không hỏi, trực tiếp bảo nhân viên bán hàng quẹt thẻ mua.”

Sau khi trở lại Giang Thành, Lục Vân vẫn luôn dùng xe của các chị, có đôi khi quả thật không tiện.

Hôm nay vừa vặn đụng phải Mã Dung Dung, lại bị trào phúng một trận, dứt khoát mua một chiếc xe đến ra oai với ả ta một chút.

Giá cả cụ thể của xe, Lục Vân thật đúng là không hỏi.

Hắn đi vào 4s cửa hàng, nhìn thấy chiếc này Bugatti Veyron không tệ, liền trực tiếp quăng ra thẻ đen nói: "Không cần giới thiệu, lấy chiếc này đi, thanh toán một lần!"

Nhân viên bán hàng vừa nhìn thẻ đen, nhất thời cả người đều có tinh thần.

Đây chính là thẻ VIP cấp chí tôn do Long Quốc thương hội phát hành, chỉ có những người thân phận cực kỳ tôn quý, mới có tư cách đạt được.

Nhân viên bán hàng giống như là đánh máu gà, muốn hưng phấn bao nhiêu thì hưng phấn bấy nhiêu, bình thường phải hơn nửa giờ mới có thể làm xong biển xe tạm thời, nhưng với trường hợp này thì lập tức thay cho Lục Vân.

……

Hai người không quay về Hạnh Lâm Đường, mà chậm rãi chạy dọc theo bờ sông.

Mưa cũng dần dần ngừng.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt sông Chương Giang, sóng gợn lăn tăn, thậm chí còn có thể nhìn thấy có cá vui vẻ nhảy ra khỏi mặt sông.

Lục Vân rất hưởng thụ thời gian như vậy.

Yên tĩnh chạy một lát, Lâm Thanh Đàn đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Lục Vân, chị cả và chị ba của em đã sắp xếp công việc cho em chưa?"

Lục Vân cười khổ lắc đầu.

Chị cả Diệp Khuynh Thành lúc trước an bài Lục Vân đảm nhiệm quản lý bộ phận nhân sự của tập đoàn Khuynh Thành, mặc dù nói chỉ là cho có, nhưng Lục Vân cũng không thích.

Về phần chị ba......

Quên đi, đến quán bar của cô ấy làm bartender à? Hay là đi làm nhân viên quyét dọn xem sân khấu?

Lâm Thanh Đàn suy nghĩ một chút nói: "Vốn chị muốn cho em đến Hạnh Lâm Đường làm việc, nhưng em không có giấy chứng nhận hành nghề y, đó là một phiền toái.”

Không có việc gì, em có thể giúp bốc thuốc, bốc thuốc lại không cần giấy chứng nhận hành nghề.

“Hắc, chỉ chờ những lời này của cậu.”

Lâm Thanh Đàn giảo hoạt nói: "Ngày mai là ngày bác sĩ Lý Tuyền ngồi khám bệnh, người bệnh khẳng định rất nhiều, mà chị lại muốn đi nhập một nhóm thuốc Đông y, cho nên liền nhờ cậu rồi!"

“Chị hai, chị lừa em vào tròng.”

Lục Vân đưa tay sờ tới vòng eo mềm mại của chị hai.

Lâm Thanh Đàn hất tay Lục Vân ra, nói: "Lái xe cẩn thận.”

“Được rồi!”

Lục Vân vừa mới chuẩn bị thành thật lái xe, bỗng nhiên liền nhìn thấy cách đó không xa một bà già, lảo đảo hướng bên này đi tới.

Mẹ kiếp!

Ngày đầu tiên mua xe đã gặp phải va chạm, thật sự là phục.

Hai người xuống xe, lập tức thấy lão thái thái kia vịn bánh xe, kêu to không ngừng.

“Đụng người rồi! Đụng người rồi! Cứu tôi!”

Lão thái thái kêu to, trên đường có mấy thanh niên lưu manh, lập tức chạy tới.

“Lão thái thái bà không sao chứ?”

"Hai người này đâm vào bà, mọi người phải làm chủ cho lão già này a, ôi~"

Mấy thanh niên lập tức nhìn về phía hai người, khi nhìn thấy Lâm Thanh Đàn, trong ánh mắt toát ra một tia tham lam.

Cô gái này, cực phẩm!

Nhưng mà đây không phải mục đích của bọn họ, mục đích của bọn họ là lừa tiền.

Chỉ thấy một tên tóc vàng nhìn Lục Vân: "Huynh đệ, cậu đụng ngã vị lão thái thái này, không định bồi thường sao?"

Lâm Thanh Đàn tức giận nói: "Không phải chúng tôi đụng, rõ ràng là bà ta tự mình nhào tới.”

“Vậy sao? Sao tôi nhìn thấy chính là các người đụng?”

Tóc vàng cười lạnh một tiếng, lại hỏi mấy thanh niên đứng bên cạnh: "Mọi người có nhìn thấy không?"

“Thấy rồi, chính là chiếc Bugatti Veyron này đâm vào.”

"Nghe thấy không, tất cả mọi người nhìn thấy chính là các ngươi đụng, các ngươi còn có cái gì giảo biện?"

Tóc vàng lại nhìn về phía Lục Vân nói: "Huynh đệ, tôi thấy cậu lái chiếc xe đắt tiền như vậy, cũng sẽ không quan tâm đến mấy đồng tiền thuốc men đúng không?”

Ở cái thời đại bịa đặt này, chỉ cần dàn dựn rồi quay một video, lại phối hợp một tiêu đề dựt tiét câu view, trắng cũng có thể biến thành đen.

Lúc trước chuyện của tập đoàn Khuynh Thành nếu như không phải Lục Vân đứng ra, phỏng chừng cũng sẽ rơi vào kết cục toàn dân phỉ nhổ.

Đám người tóc vàng chính là nhìn trúng điểm này, mới dám trắng trợn làm như vậy, hơn nữa bọn họ bình thường đều làm một vụ thì đổi một chỗ, căn bản không sợ những kẻ có tiền đó trả thù.

Huống hồ, mấy ngàn đồng đối với loại công tử lái mấy chục triệu xe sang trọng này mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới.

Đổi lại là người bình thường, gặp phải tính huống này, khả năng phải bán nhà phá sản, nhưng rất đáng tiếc, bọn họ hôm nay đụng phải chính là một tôn Sát Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK