Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200 Đi Kim Lăng

Trong khoảng thời gian sau đó, Lục Vân sống rất thoải mái, thoải mái đến mức ngày nào Diệp Khuynh Thành cũng phải véo tai trách mắng.

Bởi vì có tên bất lương nào đó mỗi khi có cơ hội sẽ chạy đến bên cạnh Diệp Khuynh Thành nháy mắt nói: “Này, chị gái xinh đẹp của em ơi, sao hôm nay chị lạnh lùng thế? Chị có muốn em hỗ trợ tu luyện không?”

Mỗi khi nghe câu này, Diệp Khuynh Thành sẽ nhớ lại đêm đó, thời điểm hình tượng lạnh lùng của cô sụp đổ. Vì thế, cô chỉ có thể che đậy sự xấu hổ và tức giận bằng cách đánh Lục Vân.

Tai của Lục Vân cũng bị véo quen rồi nên hắn gần như chẳng cảm thấy đau nữa.

Hiện giờ, trêu chọc chị gái là thú vui hàng ngày.

Làm không biết chán.

Về phần Đại học Giang Nam, Lục Vân vẫn dạy hai tiết một tuần như thường lệ và hắn rất nổi tiếng trong giới sinh viên.

Điều đáng nói là Thẩm Tĩnh Nghi vẫn chưa ngưng tụ được chân khí.

Thành thật mà nói khi bàn về tu luyện, thiên phú thật sự rất quan trọng. Vì vậy, có lẽ con đường tu luyện này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Tĩnh Nghi.

Thế nhưng Thẩm Tĩnh Nghi không cam tâm.

Lục Vân không muốn nói nhiều vì sợ nói nhiều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta nên chỉ có thể đành đợi tới lúc cô ta tự từ bỏ.

Chớp mắt, ngày tỉ thí võ thuật giữa Khương gia và Hầu gia đã tới.

Khương Lam tìm Lục Vân nói chuyện: “Lục Vân, cháu hãy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đi tới Kim Lăng.”

Lục Vân cười nói: “Không cần vội, lần này cháu sẽ đi một mình. Cháu đã nói với Tề Thương Lan rằng khi nào đến Kim Lăng, cháu sẽ đến Tề gia trước.”

Sau khi điều trị một khoảng thời gian, phần lớn vết thương ở chân của Tề Thương Lan đã khỏi hẳn. Ông ta không cần phải châm cứu thường xuyên nữa. Từ nay về sau, chỉ cần đến chỗ Lâm Thanh Đàn châm cứu mỗi tháng một lần là được.

Vì thế, Tề gia đã quay trở lại Kim Lăng trước.

Nghe hắn nói vậy, Khương Lam nói: “Cháu đi một mình?”

Khương gia đang gặp khó khăn, bà là thành viên của Khương gia nhưng lại nhờ một người chưa từng tiếp xúc với Khương gia bao giờ cũng không được hợp lý lắm.

Điều mà Khương Lam không biết là ở trong mắt Lục Vân, chuyện mà bà cho là chuyện lớn thì chỉ đơn giản như lòng bàn tay nên cũng không cần phải khoa trương như vậy. Cũng giống như khi hắn đối phó với Xà Hạt lão nhân, hắn cũng không mất quá nhiều thời gian đi từ Giang Nam tới Giang Hoài bằng xe đạp.

Thật tuyệt khi có một phương tiện di chuyển như vậy.

Lục Vân nói: “Bác gái, không phải bác cũng từng nói rằng bác và ba mình đã cãi nhau suốt nhiều năm, hai bên đều oán trách lẫn nhau sao? Lần này để cháu đến Kim Lăng giải quyết chuyện này, ba của bác nhất định sẽ chủ động cúi đầu đến xin lỗi bác.”

Nghe vậy, Khương Lam vô cùng cảm động: “Lục Vân, nếu như cháu thật sự trở thành con rể của bác thì tốt rồi!”

Hai ngày trước buổi tỷ thí, một bóng dáng đáng sợ đi thẳng từ Giang Nam đến Kim Lăng.

Lục Vân nhìn xuống sông nước núi non bên dưới, khóe miệng nở nụ cười: “Máy bay, tàu cao tốc gì đó làm gì được thưởng thức cảnh đẹp của đất nước như vậy chứ?”

Một đường thẳng tiến tới Kim Lăng như vũ bão.

Theo như địa chỉ Tề Thương Lan cung cấp, khi hắn đến Tề gia, hắn trông thấy một vài bóng người đang cung kính chờ đợi từ xa.

Tề Thương Lan cũng ở trong số đó, ông ta chống gậy, đích thân đón hắn ở cửa.

Thấy Lục Vân đạp xe tới, mọi người đều hơi kinh ngạc nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn xuống máy bay rồi tình cờ tìm được một chiếc xe đạp, sau đó đạp xe tới.

Chẳng trách Lục Vân nói rằng không cần đón hắn ở sân bay.

Tề Thương Lan cùng với những người khác không thể tưởng tượng nổi rằng Lục Vân đạp xe từ Giang Nam tới đây còn nhanh hơn cả máy bay.

“Lục thần y, ngài đã đi một quãng đường dài rồi. Ngài mau vào nhà đi, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngài.”

Lục Vân gật đầu: “Hai ngày tới tôi sẽ để xe ở chỗ của ông. Còn đứa cháu trai kiêu ngạo của ông, hãy để cậu ta ra ngoài lau sạch xe cho tôi đi.”

“Được được được, Tề Minh, còn không mau qua đây lau rửa xe đạp cho Lục thần y đi.

Đừng để ông nhìn thấy trên xe còn dính một tí bùn đất nào!” Tề Thương Lan vừa đi vào trong nhà vừa gào to.

Tề Minh chạy ra ngoài cửa với vẻ buồn bực. Khi vừa nhìn thấy Lục Vân, anh ta không khỏi rụt cổ lại vì sợ hãi.

Sau khi ăn tối tại Tề gia, Lục Vân theo Tề Thương Lan tới Khương gia.

Tề Thương Lan và Khương Chinh Hồng từng là đối tác kinh doanh nên mối quan hệ giữa họ khá tốt nhưng trong khoảng thời gian này, vì sự việc xảy ra với Hầu gia nên hai bên không còn liên lạc thường xuyên với nhau như trước.

Suy cho cùng cũng liên quan tới sự hưng thịnh của gia tộc nên trong giai đoạn nhạy cảm này, hầu hết các thế gia ở Kim Lăng đều lựa chọn ngồi chờ xem. Nếu như họ quá thân thiết với Khương gia, bị Khương gia liên lụy thì cũng chẳng phải việc tốt lành gì.

Tề Thương Lan cũng thận trọng.

Tuy nhiên hiện tại ông ta cũng không quá lo lắng bởi vì Lục Vân đã xuất hiện và lần này, cơ hội chiến thắng của Khương gia rất cao.

“Lão Tề, bây giờ người ngoài nhìn vào Khương gia chúng tôi như thể gặp ma, tránh còn không kịp. Sao lúc này ông lại tới tìm tôi, ông không sợ chúng tôi bị thua làm liên lụy tới ông sao?”

Khương Chính Hồng và Tề Thương Lan cùng thế hệ, tuổi tác giữa hai người cũng không chênh lệch nhiều. Lúc này, Khương Chính Hồng nở nụ cười gượng gạo.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tề Thương Lan nói: “Nếu như là vậy thì chỉ có trách vận may của chúng ta nhưng ông cũng đừng quá nản lòng. Hôm nay tôi mang một người theo tới đây gặp ông, ông nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Là người ở bên cạnh ông sao?”

Ánh mắt của Khương Chính Hồng chuyển sang Lục Vân.

Bên cạnh Tề Thương Lan có hai người, một người là võ sư A Minh. Người này không chỉ là vệ sĩ của Tề Thương Lan mà còn đẩy xe lăn cho ông ta. Dù sao vết thương ở chân của Tề Thương Lan vẫn chưa lành, tuy dùng nạng đi lại có lợi cho việc phục hồi nhưng cũng không thể sử dụng quá mức, vẫn cần phải có xe lăn.

Người còn lại là Lục Vân.

Vừa rồi Khương Chính Hồng cảm thấy kì lạ đó là vì sao hôm nay Tề Thương Lan lại đưa một người xa lạ đến. Hóa ra là ông ta muốn mang người đến giới thiệu và nói đó là một niềm vui.

Tương lai của Khương gia đang gặp nguy, còn có điều gì đáng mừng nữa đây?

Trong lòng Khương Chính Hồng không quá kỳ vọng.

Ông ấy không cho rằng một chàng trai trẻ có thể đem lại kỳ tích nào cho Khương gia.
Chương 201 Lão già không biết điều

“Tôi tên là Lục Vân, tôi được con gái của ông ủy thác tới giúp Khương gia vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

Nhìn thấy ánh mắt của Khương Chính Hồng rơi trên người mình, Lục Vân chủ động giới thiệu bản thân. Tuy nhiên sau khi nghe hắn nói xong, Khương Chính Hồng sững sờ.

Thực sự đến để giúp chúng tôi ư?

Làm thế nào một chàng trẻ như vậy có thể giúp đỡ được?

Ông ấy không nhớ ra có người nào như vậy xuất hiện trong bảng xếp hạng tông sư.

Bỏ qua vấn đề năng lực của Lục Vân, điều khiến cho Khương Chính Hồng càng khó hiểu hơn đó là rốt cuộc là cô con gái nào đã ủy thác giúp đỡ ông ấy?

Khương Chính Hồng có rất nhiều con trai và con gái. Vì thế, trong lúc sững sờ, ông ấy đã bật thốt ra câu hỏi này.

Lục Vân trả lời: “Là người ở Giang Nam.”

“Giang Nam…”

Xoẹt!

Sắc mặt của Khương Chính Hồng lập tức tối sầm lại.

Ông ấy còn có cô con gái nào ở Giang Nam?

Chỉ có Khương Lam.

Sắc mặt của Khương Chính Hồng thay đổi, ông ấy lạnh giọng nói: “Khương Lam, đứa con gái bất hiếu đó. Kể từ khi vi phạm gia quy, nó không còn được nhắc đến nữa. Đến bây giờ Khương gia gặp khó khăn, nó lại để một tên nhóc đến để sỉ nhục tôi. Nó thật sự cho rằng tôi không làm gì được nó hay sao?”

Nhiều năm trôi qua, ân oán giữa hai cha con cũng bị thời gian xóa nhòa dần đi. Khương Chính Hồng thường tự trách bản thân có phải khi đó mình quá cứng rắn và tàn nhẫn hay không?

Mãi cho đến hôm nay, ông ấy mới nhận ra rằng không cần phải tự trách bản thân mình nữa.

Bởi vì Khương Lam hoàn toàn không xứng đáng là một phần của Khương gia.

Khương gia gặp nạn, không về giúp đã đành lại còn phái thằng nhóc con tới xem trò cười với danh nghĩa giúp đỡ, đúng là một sự sỉ nhục to lớn.

Làm sao Khương Chính Hồng có thể không tức giận được.

“Tề Thương Lan, tôi còn tưởng chúng ta làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, không ngờ ông lại làm như thế. Nếu như ông sợ hại đến Tề gia thì cứ đến nương nhờ Hầu gia là được. Không cần phải tới đây sỉ nhục chúng tôi đâu.”

Lục Vân được Tề Thương Lan giới thiệu, như vậy hắn không phải là cùng một đám với bọn họ hay sao?

Đương nhiên Khương Chính Hồng trút giận lên Tề Thương Lan.

Tề Thương Lan thực sự chán nản.

Lục Vân cũng lắc đầu nói: “Ông là người nóng tính không phân phải trái, thậm chí còn quá sĩ diện và không biết điều, chẳng trách năm đó bác Khương lại bỏ nhà ra đi trong cơn tức giận.”

“Đồ hỗn láo, cậu nói gì cơ?”

Ánh mắt Khương Chình Hồng trầm xuống, ông ấy nhìn Lục Vân với vẻ nguy hiểm.

Trong lòng Lục Vân khinh bỉ, hắn chẳng những không lùi bước mà còn sải bước tiến lên: “Tôi mới nói với ông có mấy câu mà ông đã nhăn mặt rồi, ông cho rằng mình giỏi giang lắm sao? Nếu như không phải vì nể mặt bác Khương thì tôi đã không tình nguyện giúp đỡ Khương gia rồi.”

“Cậu…”

Vẻ mặt của Khương Chính Hồng hơi run rẩy, ông ấy vô thức lùi lại một bước nhưng chính ông ấy cũng không nhận ra điều đó.

Lúc này, đột nhiên một âm thanh già nua tù hậu viện truyền đến: “Đưa cậu ta đến gặp tôi.”

Là Khương Thiên Viễn, ba của Khương Chính Hồng và cũng chính là Tông sư Hóa cảnh tọa trấn của Khương gia.

“Cậu ta” mà Khương Thiên Viễn đề cập tới chính là Lục Vân.

Khương Chính Hồng không dám làm trái ý của ba mình, vì thế ông ấy bình tĩnh nói: “Hãy đến gặp ba tôi với tôi.”

“Ông không thể nói là mời sao?”

Lục Vân không cho ông ấy một sắc mặt tốt.

Khóe miệng Khương Chính Hồng khẽ giật giật, nói: “Mời cậu đi gặp ba tôi với tôi.”

“Như vậy còn được.”

Tề Thương lan hừ lạnh, nói: “Nếu như ông không tin tưởng tôi thì sao ông lại dám nói chúng ta là bạn bè nhiều năm? Đúng là làm ơn mắc oán. A Minh, chúng ta đi!”

Hai người chán nản rời khỏi Khương gia.

Lục Vân đi theo Khương Chính Hồng tới hậu viện của Khương gia.

Khung cảnh nơi đây rất tao nhã, là nơi Khương Thiên Viễn thường tu luyện. Nếu như không có mệnh lệnh của ông, ngay cả Khương Chính Hồng cũng không dám tùy tiện ra vào.

Trong một gian phòng ở hậu viện, Khương Thiên Viễn đang khoanh chân ngồi trên giường. Ngày mốt là ngày tỉ thí võ công với Hầu gia, ông nhất định phải giữ sức.

Khi nghe thấy tiếng bước chân hắn tới gần, Khương Thiên Viễn mở mắt ra.

Khó có thể tưởng tượng đây là đôi mắt của một cụ ông gần trăm tuổi.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Khương Thiên Viễn dùng đôi mắt sắc bén đánh giá Lục Vân. Ông phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không nhìn thấu Lục Vân, trên mặt ông lộ vẻ kinh ngạc. Sau đó, ông nhìn Khương Chính Hồng và nói: “Chính Hồng, còn không mau nói lời xin lỗi với người ta đi.”

Khương Chính Hồng không dám có bất kỳ sự phản kháng nào nên ông ấy chỉ đành nói với Lục Vân: “Lục Vân, tôi là người nóng tính. Vừa rồi tôi đã xúc phạm cậu, mong cậu đừng chê trách.”

Lục Vân liếc ông ấy một cái rồi nói: “Ông đã gần 70 tuổi rồi, cần phải học cách trưởng thành hơn đi.”

“……”

Đây là lần đầu tiên Khương Chính Hồng bị một người tuổi đôi mươi nói mình như vậy, trong lòng ông ấy cảm thấy kỳ lạ.

Trên mặt Khương Thiên Viễn lộ vẻ thú vị: “ Vừa rồi tôi nghe cậu nói rằng cháu gái Khương Lam của tôi đã nhờ cậu giúp đỡ Khương gia vượt qua khó khăn lần này?”

Lục Vân gật đầu, cười nói: “Ông lão, tuy tuổi đã cao nhũng thính lực không hề tệ.”

Khương Chính Hồng ở một bên nghe được lời này thì toát mồ hôi hột, ông ấy thấy Lục Vân đúng là to gan, không một ai ở đây dám gọi Khương Thiên Viễn như vậy cả.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Khương Thiên Viễn không hề tức giận, ông nhìn Lục Vân với vẻ quan tâm, nói: “Tôi rất tò mò về việc cậu định làm gì để giúp Khương gia chúng tôi vượt qua khó khăn này?”

Lục Vân cười một cách thần bí và nói với Khương Chính Hồng ở bên cạnh: “Ông đi lấy cho tôi bút mực, giấy và nghiên mực qua đây.”

“Không cần đâu, ba có đây rồi.”

Khương Thiên Viễn lấy bút, giấy và nghiên mực từ trong giá sách ra đưa cho Lục Vân và nói: “Sao nào, cậu định vẻ một bức tranh để thuyết phục Hầu gia sao?”

“Lát nữa ông sẽ biết thôi. Ông lão à, ông quay đầu lại đi. À đúng rồi, còn có lão già ngu ngốc kia nữa, ông cũng quay đầu đi, chỉ sợ lát nữa ông sẽ bị mù đấy.”

Lão già không biết điều?

Khương Chính Hồng tức giận nhưng chỉ có thể nhịn vì có một ông lão lớn tuổi hơn đang bảo vệ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK