Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 122 Phản kích mãnh liệt

Khuynh Thế Dung Nhan – Đương nhiên cái tên này là do Lục Vân đặt.

Đông đảo các quý cô quý bà trong phòng đấu giá nghe thấy cái tên này thì trong lòng rung động, không ngừng sục sôi.

Làm phụ nữ, có người nào không hy vọng mình cũng có được dung nhan khuynh thế giống như tên của loại mặt nạ này?

Mặt nạ này chính là chúc phúc tốt nhất đối với bọn họ!

Khuynh Thế Dung Nhan nhất định sẽ hot!

Họ gấp không chờ nổi muốn biết rốt cuộc loại mặt nạ này sẽ chính thức bán ra vào lúc nào.

Quách Anh nói: “Vào giữa tháng sau, tập đoàn Khuynh Thành chúng tôi sẽ thành lập chi nhánh ở tỉnh thành, mà sản phẩm chủ chốt của chi nhánh chính là loại mặt nạ tên là Khuynh Thế Dung Nhan này."

Khi Quách Anh nói ra những lời này, đôi mắt nhịn không được nhìn xuống dưới đài, quét qua Lục Vân đang ngồi ở ghế khách quý.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Không sai, thành lập chi nhánh cũng là do Lục Vân nói ra.

Lúc trước khi Quách Anh nghe thấy tin này, suýt đã cho rằng Lục Vân điên rồi.

Đoàn đội của cô ấy là nhóm người đi theo Diệp Khuynh Thành sớm nhất, rất trung thành và tận tâm với Diệp Khuynh Thành. Trước kia nghe nói Diệp Khuynh Thành có nuôi một tên trai bao tên là Lục Vân, cấp quản lý tập đoàn Khuynh Thành lập tức rung chuyển, nhưng đoàn đội của Quách Anh lại không nghĩ nhiều.

Mặc kệ sinh hoạt cá nhân của tổng tài như thế nào cũng không liên quan đến bọn họ, bọn họ chỉ cần làm tốt chuyện nghiên cứu phát triển sản phẩm là được.

Nhắc lại chuyện xưa chỉ để chứng minh đoàn đội của Quách Anh tuyệt đối phục tùng quản lý công ty.

Nhưng đoàn đội vốn rất phục tùng này nghe nói Lục Vân muốn thành lập chi nhánh ở tỉnh thành lại nhịn không được đưa ra dị nghị trong lòng.

Bọn họ cho rằng quyết sách sáng suốt nhất phải là dùng sản phẩm mới lặng lẽ mở ra thị trường tỉnh thành trước, sau đó lại suy xét đến chuyện thành lập chi nhánh, mà không phải sản phẩm mới còn chưa sản xuất đã tuyên bố muốn mở chi nhánh.

Đối với đông đảo công ty mỹ phẩm dưỡng da tỉnh thành mà nói, đây là một loại khiêu khích, rất có khả năng sẽ bị họ liên hợp chèn ép, bóp chết trong nôi.

Nhưng khi đoàn đội Quách Anh đầy lòng oán trách, chế tạo phối liệu do Lục Vân cung cấp ra thành thành phẩm thì cảm xúc này cũng biến mất.

Bởi vì sản phẩm mới vừa được sản xuất ra, đoàn đội đã tiến hành một loạt thí nghiệm về hiệu quả, phản ứng kích ứng….

Khi bọn họ thử dùng sản phẩm này, trong lòng chỉ có một chữ, Phục!

Viết hoa chữ phục!

Đây quả thực là một loại mặt nạ Thần cấp, tuyệt đối đủ để đánh vỡ hàng rào hiện có của ngành sản xuất mỹ phẩm dưỡng da của tỉnh Giang Nam, của Long Quốc, thậm chí là toàn cầu, bởi vì hiệu quả thật sự quá kinh người!

Rốt cuộc họ đã hiểu vì sao Lục Vân kiên quyết muốn thành lập chi nhánh, không phải vì hắn không hiểu quyết sách, mà là vì hắn có được tự tin tuyệt đối.

Chỉ dựa vào loại mặt nạ này cũng đủ để chống đỡ cho một công ty trăm tỷ!

Đây là nguyên nhân khiến đoàn đội Quách Anh thay đổi thái độ đối với Lục Vân.

Nhưng bọn họ chỉ biết cái đầu lại không biết cái thứ hai. Thật ra Lục Vân quyết định muốn thành lập chi nhánh ở tỉnh thành còn có một mục đích khác, chính là bày ra sự cứng rắn tuyết đối của mình cho các xí nghiệp tỉnh Giang Nam thấy.

Tôi muốn nói ra ngay đứng trước mặt các người rằng, tôi muốn tới chiếm lấy thị trường của các người, có bản lĩnh thì tiếp tục chèn ép tôi đi!

Đặc biệt là Diệp gia, không phải các người rất trâu bò à, tới đây, tôi chủ động đưa mặt qua, có giỏi thì tiếp tục tát đi, không có năng lực thì đừng đến trước mặt ông đây bày ra dáng vẻ trịnh thượng cao quý đó.

Tôi là tên mọi rợ à?

Vậy trong mắt tôi, Diệp gia các người cũng chỉ là đống rác rưởi mà thôi.

Đây là đòn phản kích của Lục Vân dành cho vợ chồng Diệp Hướng Vinh, căn bản không cần nói nhiều, bởi vì buổi đấu giá từ thiện hôm nay chính là cú vả mặt tốt nhất.

Quả nhiên sắc mặt vợ chồng Diệp Hướng Vinh đã âm trầm tới cực điểm.

Bọn họ không biết rốt cuộc loại mặt nạ mới này có liên quan gì đến Lục Vân, nhưng lại cảm thấy mọi chuyện hôm nay đều như nhằm vào Diệp gia bọn họ.

Thật là đáng chết!

Khương Lam siết chặt nắm tay, hung hăng đấm một quyền lên tay vịn ghế ngồi để trút ra phẫn nộ trong lòng.

Nhưng ở hiện trường trừ vợ chồng Diệp Hướng Vinh và một số doanh nhân có liên quan đến ngành mỹ phẩm dưỡng da cảm thấy buồn bực ra thì những người còn lại rất kích động.

Đặc biệt là những quý bà nhà giàu, thật sự hận ngày mai không thể nhìn thấy sản phẩm mới của tập đoàn Khuynh Thành được bày bán ngay.

Tập đoàn Khuynh Thành nhất định sẽ quật khởi!

Chờ cảm xúc của mọi người hơi ổn định lại, MC nhận lấy microphone và nói: “Cảm ơn cô Quách Anh, thật ra hôm nay đề cử loại mặt nạ này với các vị cũng là ý của Vân Lộc đại sư, nhằm hồi báo ngài ấy đã miễn phí đưa tặng ảnh có chữ ký."

Mọi người ồ lên!

Thì ra là ý của Vân Lộc đại sư, khó trách.

Đây vốn là buổi đấu giá từ thiện, kết quả chậm rãi biến thành cuộc họp báo sản phẩm mới của tập đoàn Khuynh Thành, nếu đó là hành động của tổng hội từ thiện tỉnh Giang Nam thì không hợp lý, có hiềm nghi lợi dụng mánh lới từ thiện để quảng cáo vớt tiền đen.

Nhưng vừa nghe là ý của Vân Lộc đại sư thì hợp lý hơn nhiều.

Nói như vậy, chẳng phải Vân Lộc đại sư và tập đoàn Khuynh Thành có quan hệ rất chặt chẽ? Nếu không vì sao lại quảng cáo cho tập đoàn Khuynh Thành?

Hiển nhiên vợ chồng Diệp Hướng Vinh cũng nghĩ đến điều này, họ nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc từ mắt đối phương.

Vân Lộc đại sư và tập đoàn Khuynh Thành có quan hệ gì, vì sao họ chưa từng nghe Khuynh Thành nhắc tới?

Bọn họ nào biết Diệp Khuynh Thành đã mang lòng oán giận nên tất nhiên không muốn nhiều lời với họ.

Hình ảnh lại trở lại trên đài đấu giá.

MC nói: “Lần này cô Quách Anh mang đến một ngàn cái mặt nạ hàng mẫu ‘Khuynh Thế Dung Nhan’ cho chúng ta, đợi lát nữa sau khi buổi đấu giá từ thiện chấm dứt, chúng tôi sẽ dùng chúng làm quà tặng cho các vị khách quý, đương nhiên, số lượng có hạn, những người không lấy được cũng đừng nhụt chí, chờ tập đoàn Khuynh Thành tung ra sản phẩm mới thì có thể tự mình mua sắm."

Lời này vừa dứt, lại là một đợt sôi trào.

Mà cùng lúc đó, MC cũng thực hiện lời hứa, tặng ảnh có chữ ký của Vân Lộc đại sư cho mười người trải nghiệm.

Lý Ngọc Lan được như ước nguyện mà nhận lấy một tấm, trong lòng chờ mong không thôi, rốt cuộc thần tượng Vân Lộc đại sư trông như thế nào?

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi ánh mắt rơi vào tấm hình kia, Lý Ngọc Lan vẫn không nén được kinh ngạc.
Chương 123 Khiếp sợ! Khiếp sợ!! Khiếp sợ!!!

Phần lớn những họa sĩ nổi danh trên thế giới đều đã có tuổi rồi. Bởi vì dù muốn làm quen với những loại nghệ thuật như hội họa, thư pháp không khó, nhưng muốn thông qua tác phẩm để thể hiện tình cảm và ý cảnh nhất định thì cần thời gian dài tích lũy rèn luyện.

Cái này gọi là lắng đọng năm tháng.

Vân Lộc đại sư thành danh nhiều năm, hơn nữa mỗi một bức họa của ngài ấy đều có ý cảnh sâu xa, không phải người bình thường có thể bắt chước được.

Người trong giới thi họa đều suy đoán Vân Lộc đại sư là một vị ông lão tuổi hơn nửa trăm, tóc đã hoa râm, hơn nữa đã trải qua sự thay đổi thất thường của cuộc đời, cho nên mới dùng loại tâm cảnh thản nhiên tự đắc, khám phá hồng trần để vẽ ra tác phẩm mang ý cảnh độc đáo như vậy.

Trước kia Lý Ngọc Lan cũng nghĩ như thế.

Nhưng hôm nay nhìn thấy tấm hình có chữ ký nghệ thuật trên tay, bà lại không giấu được vẻ khiếp sợ trên mặt.

Trên ảnh không lộ ra chính diện của Vân Lộc đại sư, chỉ là một bóng lưng, nhưng thông qua bóng dáng có thể thấy được ngài ấy không phải ông lão tóc trắng xoá như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một thanh niên.

Một thanh niên rất trẻ.

Nếu không phải có Tỉnh Thủ Dương Chấn Nham bảo đảm thì bọn họ sẽ hoài nghi thanh niên trên ảnh căn bản không phải Vân Lộc đại sư.

Trừ việc có Tỉnh Thủ đảm bảo ra, một đặc thù khác cũng nhanh chóng đánh tan nghi ngờ của mọi người đối với thân phận của Vân Lộc đại sư.

Bởi vì bọn họ thấy được chữ ký trên ảnh chính là ‘ Vân Lộc đại sư ’, hơn nữa còn dùng dạng chữ nghệ thuật, hoàn toàn nhất trí với phong cách trên tác phẩm của ngài, căn bản không có khả năng làm giả.

Nói cách khác, mười tấm ảnh có chữ ký này cũng được tính là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, chỉ dòng chữ nghệ thuật đó cũng đã có giá trị ngàn vào.

Trong phút chốc, tin tức Vân Lộc đại sư là một người trẻ tuổi đã lan ra ngoài, mọi người trong phòng đấu giá đều cảm thấy khiếp sợ, sau đó là kinh ngạc cảm thán, Vân Lộc đại sư thật là một thiên tài hội họa!

Mấy cô gái tuổi không lớn bản đầu chỉ sùng bái Vân Lộc đại sư như thần tượng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng này lại đột nhiên có xúc động muốn coi Vân Lộc đại sư là chồng mà theo đuổi.

Đặc biệt là tấm hình chỉ lộ ra một phần tư gương mặt, góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn là biết đẹp trai rồi.

Cảm giác thần bí như ôm tỳ bà che nửa mặt này thật làm người ta chịu không nổi!

Đám con gái lập tức lộ ra vẻ mặt mê trai, hận không thể xông lên cướp lấy mười tấm ảnh đó để buổi tối ôm gối đầu chui vào ổ chăn mà xem trộm.

Mà khi Khương Lam nhìn thấy bức ảnh này, bà lại nhăn mày lại, lâm vào trầm tư, bởi vì bóng dáng đó có vẻ thực quen mắt, đặc biệt là bộ quần áo trên người Vân Lộc đại sư như đã từng nhìn thấy trước đó.

Đột nhiên, Khương Lam quay đầu nhìn về hướng Lục Vân.

Lúc này Lục Vân đã rời khỏi chỗ ngồi, bóng lưng hắn biến mất ở cua quẹo của hội trường, nhưng cảm giác trong nháy mắt đó lại khiến Khương Lam run lên mãnh liệt.

Quả nhiên là hắn!

Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Khương Lam đến biệt thự Lục Nhân và gặp mặt Lục Vân, hắn cũng mặc bộ quần áo trên tâm ảnh này!

Lục Vân… chính là Vân Lộc đại sư?!

Lần đầu tiên người phụ nữ xinh đẹp đệ nhất tỉnh Giang Nam lộ ra biểu cảm khiếp sợ vì Lục Vân, người thanh niên mà bà tự cho là mọi rợ, ngực bà không ngừng phập phồng.

Thật là muốn khiếp sợ bao nhiêu có khiếp sợ bấy nhiêu.

"Mau đi hậu trường!"

Trong giây lát Khương Lam như nghĩ tới cái gì, vội vàng dẫm giày cao gót chạy về hướng hậu trường.

Diệp Hướng Vinh không rõ nguyên do, nhưng vẫn đi theo Khương Lam.

Lúc này đã có không ít phú thương vây quanh Quách Anh, đang tranh luận kịch liệt cái gì đó.

Bọn họ đều là ông chủ xí nghiệp chuyên về mỹ phẩm dưỡng da, lần này tìm đến Quách Anh là vì kéo đoàn đội của Quách Anh đến công ty bọn họ, ra giá đã đạt tới một con số kinh người.

Nhưng Quách Anh vẫn không dao động.

"Cảm tạ các vị nâng đỡ, nhưng đoàn đội chúng tôi sẽ không rời khỏi tập đoàn Khuynh Thành, hơn nữa tôi không có quyền làm chủ về công thức của ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’." Quách Anh lạnh lùng nói.

Không có quyền làm chủ?

Cô là người phụ trách sản phẩm này, sao lại không có quyền làm chủ chứ?

Cho dù cô ký hợp đồng với tập đoàn Khuynh Thành, chúng tôi cũng có thể chi trả tiền bồi thường kếch xù giúp cô, chỉ cần cô tới công ty chúng tôi, hoặc là bán công thức cho chúng tôi cũng được.

Khương Lam khô khốc hỏi: “Cô Quách, cô không có quyền làm chủ là bởi vì Lục Vân sao?"

Bà chỉ hỏi thăm dò thử, nởi vì trong lòng thật sự có quá nhiều nghi hoặc.

Quách Anh vốn không muốn trả lời những người này, nhưng nghe thấy Khương Lam hỏi thế thì kinh ngạc nhìn bà ta một cái, có điều cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người rời đi.

Khương Lam lập tức cứng lại tại chỗ, thân thể đẫy đà không ngừng run rẩy.

Quách Anh không có nói cái gì, nhưng ánh mắt kia đã chứng minh tất cả, một đáp án đáng khiếp sợ đến khó tin hiện ra trong lòng Khương Lam, đó là công thức bí mật của Khuynh Thế Dung Nhan là do Lục Vân cung cấp.

Giờ khắc này, cứ như cao ốc sụp đổ, đại não của Khương Lam trở nên trống rỗng.

Chẳng lẽ bà… thật sự nhìn lầm sao?

.

Bên ngoài cung văn hoá, thư ký của Tỉnh Thủ nhìn thấy Dương Chấn Nham ra tới thì cung kính hô một tiếng: “Tỉnh Thủ!"

Dương Chấn Nham gật gật đầu, lại không chui vào xe mà nói với thư ký: “Anh lái xe trở về trước đi, đợi lát nữa tôi muốn đi ăn bữa cơm với hai người bạn, sau đó tôi tự gọi xe về."

"Vâng!"

Thư ký không dám dò hỏi quá nhiều, Tỉnh Thủ nói cái gì thì anh ta chỉ cần làm theo là được.

Khi đề máy chuẩn bị lái xe rời đi, thư ký liếc nhìn ta ngoài cửa sổ xe một cái, thấy Tỉnh Thủ đang đầy mặt tươi cười đi về hướng hai người, hiển nhiên hai người bạn của ông đã ra tới.

Một người trong đó là người cầm quyền Thẩm gia - Thẩm Kim Hoa, thư ký có quen biết. Nhưng người còn lại lại là một thanh niên.

Nhìn dáng vẻ của Tỉnh Thủ có vẻ rất quen thuộc với thanh niên kia, tuyệt đối không phải dạng giữa trưởng bối và hậu bối, mà càng giống hai người bạn tôn trọng lẫn nhau.

Rốt cuộc người thanh niên này là ai, sao lại thân cận với Tỉnh Thủ như vậy? Thậm chí Tỉnh Thủ còn khoác cánh tay lên vai hắn!

Thấy cảnh này, thư ký lập tức kinh hãi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK