Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76 Cường giả Trần An

Bỗng nhiên một chiếc quan tài bằng gỗ lim từ ngoài sân bay vào, đập vào ngực của Trần An với một lực cực kỳ khủng khiếp.

Ngay lập tức cơ thể của Trần An như origami bay lộn ngược về phía sau, cuối cùng đập mạnh vào tường và ngã xuống đất.

Dường như lục phủ ngũ tạng đã bị lệch ra khỏi vị trí so với bình thường.

"Thật mạnh!"

Khóe miệng Trần An đầy tơ máu, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù ông ta cũng có chút chủ quan, nhưng đối thủ xuất hiện một cách mạnh mẽ như vậy đã mang đến cho ông ta cảm giác áp bách cực lớn.

Bùm!

Đúng lúc này, chiếc quan tài màu đỏ rơi xuống đất làm cả tòa Phủ Đệ Trần Gia đều rung chuyển một phen.

Ngay sau đó.

Một giọng nói lạnh lùng từ xa xa truyền đến: "Trần gia, tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi!"

Người còn chưa tới, nhưng giọng nói đã truyền đến.

Mọi người trong Trần Gia đều sợ hãi đến mức mặt mày đều biến sắc.

Từ lực đạo mà chiếc quan tài này rơi xuống, thì ít nhất cũng nặng năm sáu trăm cân, trên đời này ai có thể khỏe như vậy chứ, có thể từ một nơi xa như vậy mà ném chiếc quan tài màu đỏ này vào trong khuôn viên nhà họ Trần?

Và có thể đẩy võ giả Trần An vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy?

"Không thể nào..."

Sắc mặt Cố An Kỳ tái nhợt lại lập tức lắc đầu lia lịa, cô ta rất quen thuộc với giọng nói này, nhưng cô ta tuyệt đối không thể tin được chủ nhân của giọng nói này lại chính là người mà cô ta đang tưởng tượng.

Chật vật quay đầu lại, cô ta nhìn về phía cổng sân bị hỏng ngoài kia.

Cuối cùng.

Bóng dáng một người thanh niên xuất hiện.

Đó là Lục Vân.

Trong phút chốc, tất cả mọi người trong Trần Gia đều trợn tròn hai mắt mà biểu thị không thể tin được, đặc biệt là Cố An Kỳ từng tế bào trên người cô ta không khỏi run rẩy.

Là hắn!

Quả nhiên là hắn!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chiếc quan tài màu đỏ này, là được Lục Vân ném vào!

Hắn không phải là thằng đàn ông mà Diệp Khuynh Thành bao nuôi sao, tại sao lại có năng lực đáng sợ như vậy?

Cố An Kỳ cố hết sức nghiến răng.

Hàm răng của tất cả mọi người trong Trần Gia đều rung cầm cập.

Bởi vì...

Tay không mà có thể ném chiếc quan tài nặng như vậy vào đây, cho thấy thanh niên này rất có thể cũng là võ giả.

Nói cách khác, người mà mấy ngày nay Trần gia bọn họ đang bôi nhọ chính là một võ giả.

Đúng là khó tin mà!

Sắc mặt Lục Vân vô cùng lạnh lùng, đã bước vào sân của Trần gia, mỗi một bước đi của hắn, dường như đều đem Trần gia bao phủ bởi một bóng đen đáng sợ.

"Quan tài chất đầy giấy tiền vàng mã, món quà lớn này, Trần gia các người có thích không?"

Lục Vân tức giận hét lên, chấn động cả đại viện Trần gia, khiến mọi người sợ đến mức không còn dũng khí để đối đầu.

Trần Bình run rẩy nói: "Lục tiên sinh, hình như giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó."

"Hiểu lầm?"

Lục Vân lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Khi ông bôi nhọ tôi và chị Khuynh Thành, tại sao ông không nói đó là hiểu lầm đi?"

Trần Bình sững người.

Nhìn Cố An Kỳ, trong ánh mắt lập tức tràn đầy vẻ tức giận.

Tất cả mọi chuyện đều do con tiện nhân này gây ra, đồ chết tiệt!

Lục Vân đi thẳng đến chỗ của Trần An, lạnh lùng nói: "Tôi nghe nói rằng, Trần An ông chính là vua của Giang Thành? Tôi nghe nói rằng Trần gia của các người muốn trở thành bá chủ của Giang Thành? Tôi cũng nghe nói rằng, Lục Vân tôi trong mắt Trần An ông, là một tên phế vật đúng không?"

Ba chữ 'tôi nghe nói', đã hù cho Trần An toát cả mồ hôi lạnh.

Từ lực đạo mà chiếc quan tài đỏ vừa rồi đánh vào người ông ta lúc nãy, ông ta có thể cảm nhận được sức mạnh của chàng trai trẻ trước mặt tuyệt đối vượt xa so với ông ta.

Từ lâu Trần An đã cảm thấy lo lắng trong lòng.

Lúc đầu ông ta nói những lời này là vì ông ta nghĩ rằng mình là võ giả duy nhất ở Giang Thành, ông ta cho rằng những người chống lưng cho Nam Giang Vương là sát thủ của Ám Ảnh Các.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng chàng trai trẻ trước mặt mình, mới thực sự là tồn tại đáng sợ nhất.

Chẳng trách lúc chiều, ông ta đánh Từ Quốc Bân đến như vậy, nhưng Từ Quốc Bân vẫn điên cuồng gào hét Trần gia sắp kết thúc rồi.

Hóa ra đây là lý do Từ Quốc Bân chắc chắn đến như vậy.

Đắc tội với một võ giả như vậy, coi như ngày tàn của Trần gia tới rồi.

Ngày tàn của Trần gia đến rồi!

"Lục tiên sinh… đây chỉ là hiểu lầm thôi." Trần An cố nén cơn đau trên người lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Hiểu lầm sao?

Trong mắt Lục Vân tràn đầy sát khí, hắn nắm lấy đầu của Trần An, đập mạnh xuống chiếc quan tài bằng gỗ lim.

Bùm!

"Nói lại lần nữa, đây là hiểu lầm sao?"

"Thật sự chỉ là hiểu lầm!"

Binh!

"Có phải là hiểu lầm không?"

Binh!

"Có phải là hiểu lầm không?"

Binh!

"Có phải là hiểu lầm không?"

"..."

Trần An ngẩn cả người, thật sự không biết bản thân đã sai ở chỗ nào, là Cố An Kỳ bôi nhọ cậu, cậu không đi đánh cô ta, anh còn nắm lấy tôi cái làm gì?

Thấy ông ta còn không biết bản thân sai ở đâu, Lục Vân đành phải ấn đầu Trần An xuống, lạnh lùng nói: "Con rết bảy màu của ông đã cắn chị gái của tôi, bây giờ nói cho tôi biết, đây có phải hiểu lầm không?"

Bim!

Lục Vân lại nắm lấy đầu Trần An đập mạnh vào quan tài.

Trong lúc hắn đi vào, hắn liền cảm nhận được khí tức của con rết bảy màu từ cơ thể của Trần An, vì vậy hắn mới chọn ông ta là người đầu tiên để trút giận.

So với việc bản thân và chị Khuynh Thành bị bôi nhọ, việc trả thù cho chị Yên Nhi, mới là chuyện cấp bách nhất.

Vì vậy, làm sao Lục Vân có thể buông tha Trần An?

Nghe được Lục Vân nói những lời này, thân thể Trần An kịch liệt run lên, giờ phút này ông ta đã hiểu ra toàn bộ.

Thảo nào Lục Vân tức giận đến như vậy, hóa ra tên sát thủ ở Ám Ảnh Các chiều nay chính là chị gái của hắn.

Đây thực sự là một tai họa!

Trần An kinh hãi nói: "Lục tiên sinh, tôi thật không biết, cái tên sát thủ ở Ám Ảnh Các kia là chị gái của ngài, chỉ cần ngài tha cho tôi, tôi lập tức giải độc cho nữ nhân của người, được không?"

"Ông đang bàn điều kiện với tôi sao?"

Bang!

Một cú đập khác!

Trần An sắp khóc đến nơi rồi, ông ta đã nói sẽ giải độc cho nữ nhân hắn rồi, hắn còn không hài lòng cái gì nữa chứ?

Ầm!

Lục Vân lại tấn công!

Sắc mặt Trần An tái nhợt.

Ầm!

Tiếp tục đánh!

Trần An cuối cùng cũng đã bỏ chạy, toàn bộ nội lực trong cơ thể đều điên cuồng dâng trào, ông ta đỏ cả mắt mà gầm lên: "Lục Vân! Đừng có khi dễ người khác, không có tao giải độc, nữ nhân kia của mày nhất định phải chết!"

Dù sao Trần An cũng là một võ giả, lời tốt đẹp gì cũng đều đã nói hết rồi, nhưng mà vẫn bị Lục Vân làm nhục, ông ta làm sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn?

Ngay cả khi đối thủ có mạnh hơn ông ta đi nữa, ông ta vẫn sẵn sàng chiến đấu cho đến chết.

Tuy nhiên, đáp lại ông ta vẫn là một trận đòn thê thảm.

Ầm–
Chương 77 Hộp chứa hình người

"Aaa, ông đây liều chết với mày luôn!!”

Trần An gào rú lên ghê gớm, đồng thời cái sức mạnh võ giả của ông ta cũng bộc phát một cách hoàn toàn, thậm chí sức mạnh ấy còn khiến cho từng sợi tóc của ông ta đều dựng ngược lên y như bị sét đánh.

Điều này có thể chứng tỏ cơn lửa giận trong người ông ta sục sôi đến mức nào.

Ấy vậy mà Lục Vân bên này vân làm một vẻ mặt lạnh lùng không đếm xỉa, thậm chí hắn còn chủ động buông đầu Trần An ra, bản thân mình thì lui về phía sau mấy bước.

Làm vậy không phải bởi vì hắn sợ Trần An, mà là bởi vì ——

"Ông có biết thế nào là tuyệt vọng không?"

Lục Vân đầy đĩnh đạc nói, sau đó yên lặng chờ Trần An đem sức mạnh trong cơ thể đẩy tới cực hạn, sau đó hắn mới tung một quyền đánh ra.

Bịch!

Trần An ngã bổ xuống đất rồi thổ huyết.

Cái gì gọi là tuyệt vọng?

Thì đó chính là, hắn sẽ cho ông ta cơ hội để bộc phát ra sức mạnh lớn nhất của mình, sau đó hắn sẽ tung một quyền đánh nát tất cả những gì ông ta tự hào.

Thứ mà Lục Vân đánh nát hiện giờ không phải là cánh tay của Trần An, mà càng đau đớn hơn chính là sự quá đỗi tự tin của ông ta.

Trận đấu này chính là một thứ vạch rõ ranh giới của hai bọn họ, sức mạnh khác xa một trời một vực.

Khí thế hừng hực của Trần An như bị dập tắt ngay tức khắc, nhưng đúng lúc đó một luồng ánh sáng rực chói bay ra từ trong cơ thể ông ta.

Đó chính là rết bảy màu!

Chiêu cực thâm hiểm của Trần An cuối cùng cũng xuất ra rồi.

Mắt của Lục Vân hơi híp lại vẻ nghiền ngẫm, sau đó, ngay cái lúc con rết bảy màu gần cắn trúng mình, hắn đột nhiên phun ra một luồng phù ấn màu xanh cổ xưa, sau đó búng ta một cái đánh trúng cơ thể con rết kia.

Rết bảy màu kêu đau thảm thiết sau đó lại bay ngược vào trong cơ thể Trần An.

Mà lúc này Trần An đã sớm sợ thất kinh hồn vía màu loạng choạng to mắt nhìn Lục Vân mà nói:

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Mày…mày không phải là tu võ giả, mà mày là tu đạo giả!”

Sở dĩ ông ta nói vậy là bởi vì, tu võ giả sẽ chỉ thuần về phần cô đọng nội lực hơn, muốn làm vậy trước tiên chủ yếu phải có sức mạnh cơ thể cực lớn, chỉ khi đạt được đến cấp tông sư siêu phàm mới có thể phóng được kình lực ra ngoài rồi có thể giết được kẻ thù từ một khoảng cách xa.

Nhưng tu đạo thì khác, tu đạo ngay từ đầu đã thông thạo các loại thần thông, có thể ngang hàng so sánh với võ đạo tông sư.

Hai người là hai hệ thống tu luyện hoàn toàn khác nhau.

Võ giả trước khi đạt tới trình độ tuyệt hảo Hóa Cảnh, thì sẽ luôn luôn yếu hơn đạo giả, bởi vì đạo giả sở hữu thuật pháp khác với võ giả, hai nữa tu đạo giả là vốn đã có trong mình những thuật pháp thần thông đó, cho nên tu võ giả căn bản không về sánh được với tu đạo giả.

Có điều sau khi đến trình độ Hóa Cảnh, thì tu võ giả cũng có thể mạnh như tu đạo giả.

Vì sao lại như vậy?

Cái thứ nhất chính là thể lực của tu võ giả mạnh hơn tu đạo giả, nguyên nhân thứ hai chính là tông sư Hóa Cảnh có thể bắn ra được nội lực mang uy lực vô cùng to lớn.

Trần An có nằm mơ cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng đối thủ của mình lại không phải là tu võ giả, mà lại là một tên tu đạo.

Khó trách mà hắn lại mạnh mẽ hống hách như vậy.

Xem ra lần này Trần gia đã giẫm phải đuôi cọp mất rồi.

Trần An đầy kinh hãi, nhưng đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ thống khổ không biết làm gì, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

“Sao lại có thể như vậy chứ?”

Trần An gào lên đầy tuyệt vọng.

Da thịt trên người ông ta cũng đang nhanh chóng khô lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, như thể máu đã bị rút cạn.

Lục Vân vẻ đáng giận mà đáng thương lắc đầu nói:

“Ông cứ luôn cho rằng con rết bảy màu kia là vũ khí giết người của mình, nhưng lại không ngờ rằng mình đã sớm trở thành một cái hộp đựng để cho kẻ khác nuôi con rết."

Đúng vậy.

Chính xác là một chiếc hộp chứa hình người!

Con rết kia hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của Trần An, sở dĩ nó giúp ông ta giết người đều là bởi vì, con rết đó đã coi ông ta như một nơi chứa mình, nó sống dựa vào uống máu thịt của ông ta mà lớn lên.

Và chắc chắn Trần An sẽ không bị ăn thịt sớm như vậy, mà chỉ sau khi con rết 7 màu kia đẻ trứng vào cơ thể ông ta, thì ông ta mới chết vì máu thịt khô khốc không còn lưu thông.

Nhưng trước khi giây phút đó xảy ra thì đương nhiên Trần An sẽ không biết gì hết.

Tuy nhiên, ban nãy Lục Vân vừa đánh một chưởng phù ấn kia vào con rết, chính vì vậy đã khiến nó bị thương nặng, bởi vậy nó mới điên cuồng cắn uống máu thịt của Trần An để nhằm khôi phục lại mình.

"Không thể nào! Sao sư phụ có thể hại tao được? Làm sao có thể chứ..."

Trần An cuồng loạn hét lên.

Con rết bảy màu này là do sư phụ của ông ta bỏ vào trong cơ thể ông, nếu đúng như lời Lục Vân nói, có nghĩa là sư phụ của ông ta chưa bao giờ coi ông là đồ đệ cả, mà là đang dùng thân thể của ông ta để nuôi lớn con rết bảy màu đó.

Trần An không thể tin được sự thật nghiệt ngã này.

Nhưng dù có tin hay không thì sự thật là cơ thể ông ta hiện giờ vẫn đang rút khô lại với một tốc độ nhanh chóng.

Ngay khi Trần An ý thức được mình đang ở ranh giới nguy kịch thì Lục Vân đột nhiên tới gần ông ta rồi nhẹ giọng nói:

"Tôi thấy dù sao ông cũng là người sắp chết, vậy thì tôi cũng không ngại nói cho ông một bí mật này, đó chính là tôi đây không phải tu đạo tu võ gì hết mà tôi là một người tu luyện.”

Một người tu luyện thì phải gộp chung với tu thuật pháp, họ chính là một sự tồn tại giỏi hơn cả võ giả và đạo giả nữa.

Điều kiện để trở thành một người tu luyện là vô cùng khắc nghiệt, tài năng và sự bền bỉ là điều không thể thiếu.

Đây là lý do tại sao lão đạo sĩ sư phụ kia lại gửi Lục Vân đến chiến trường biên giới trong suốt 5 năm liền, đó là để mài dũa sự bền bỉ của hắn.

"Tu luyện giả sao..."

Trần An nhẹ rên lên một tiếng, hai mắt đột nhiên mở to, sau đó liền trút hơi thở sinh mệnh cuối cùng, không biết có phải là bởi vì quá đau hay là bị lời nói Lục Vân dọa cho sợ.

Phình Phịch!

Sau khi Trần An ngã gục xuống đất không được bao lâu thì đột nhiên trong ngực ông ta nứt toạc ra một lỗ máu lớn, rết bảy màu chui ra ngoài, kích thước dài gấp mười lần lúc trước, nhìn như một con rắn độc bao phủ bởi chân rết.

Rết bảy màu đập đôi cánh đỏ như máu định bay ra khỏi khu nhà họ Trần, nhưng kết quả lại bị Lục Vân bắn ra hai luồng phù ấn sau đó rơi xuống đất.

“Tiểu An!”

Lúc này, một ông lão hơn sáu mươi tuơi đột nhiên nhào tới người Trần An rồi kêu khóc thảm thiết.

Ông ta chính là gia chủ của Trần Gia, Trần Thái.

Khi chiếc quan tài màu đỏ đâm vào khu nhà của Trần gia, thì ông ta đã nghe thấy có tiếng động bên trong rồi, nhưng lúc chạy đến nơi thì mới thấy con rết bảy màu phá nát ngực mà chui ra khỏi cơ thể của con trai mình.

Vậy mà ông vẫn không thể nhìn mặt được con trai mình lần cuối.

Người con trai đã mất tích đã mười năm may, mãi nay mới học được bản linh công phu thượng thừa trở về, ấy vậy mà chưa được vài ngày đã âm dương cách biệt rồi.

Thử hỏi Trần Thái sao không đau lòng cho được cơ chứ?

Lục Vân nhìn một màn này, ánh mắt hắn vẫn thản nhiên hờ hững như không, vẻ căn bản không cảm thấy thương hại chút nào cả.

Bởi vì bọn họ chính là đại diện cho câu nói “Đời cha ăn mặn đời con khát nước.”

Lão già Trần Thái này có thể nuốt được địa bàn lớn nhất Giang Thành này thì tuyệt đối cũng không phải kẻ thiện lương gì.

Người ta nói rằng nhiều người đã chết thảm ở Giang Bác trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ của các gia tộc Giang Bắc từ nhiều thập kỷ trước, nhưng cuối cùng Trần Thái lại là người được lợi duy nhất.

Ngày nay, đủ thứ nghiệp cộng lại, giờ chỉ có thể nói là do ông ta tự làm tự chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK