“Đúng vậy, đúng vậy.” Đông Phương Trà Trà gật gật đầu: “Hương Dụ sắp độ kiếp rồi, chị cảm thấy nên nói cái gì với thiên kiếp để an ổn vượt qua?” Lần trước nàng cũng không nói gì. Bị đánh đến quên mất đã có chuyện gì xảy ra. Nói chút lời hữu ích, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Nghe thấy lời nói của Đông Phương Trà Trà, Hương Dụ nhất thời có hơi xấu hổ. Hóa ra Tiểu thư đến để hỏi cái này. Quả thật là khiến nàng nghĩ không ra. Mộ Tuyết ngược...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.