Theo bàn tay phát ra ánh sáng màu tím, Chân Thần Duy Nhất nhìn sang. Sau đó duỗi ra cánh tay nho nhỏ, bắt lấy tay Mộ Tuyết, nói: “Phàm nhân e ngại vạn vật thiên địa là chuyện đương nhiên. Thân là Chân Thần, không thể làm như không thấy được.” Sau đó, Chân Thần Duy Nhất tới gần Mộ Tuyết, dũng cảm nhìn xung quanh. “Nơi này là nơi nào? Ta cảm thấy bọn họ cần ta.” Chân Thần Duy Nhất nhìn đám người xung quanh, nói. Bóng người vặn vẹo, tâm trí hỗn loạn. Tựa như muốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.