Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, hắn có chút hiếu kỳ với Lam Dạ Vương. Đáng tiếc không gặp được người này. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt dường như xuyên qua không gian, xuyên qua thời gian. Trong hắc ám lộ ra quang minh, trong quang minh cất giấu hắc ám. Vạn sự vạn vật hỗn loạn đan xen. Không cách nào nhìn trộm, không thể nhìn thẳng, không thể gọi tên. Nếu như là người bình thường, chỉ cần nhìn nhiều một chút cũng đủ để điên mất. Tu vi không đủ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.