“Bận rộn quên thời gian thì cũng sẽ không quên Mộ Tiểu thư.” Lục Thủy chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói. “Ta cũng từng giờ từng phút nghĩ tới Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết tươi cười nói. “Cuốn sổ kia còn đủ chỗ ghi không?” Lục Thủy vô thức hỏi. Dưới tình huống bình thường, Mộ Tuyết mỗi lần nghĩ tới hắn làm cái gì đó, sẽ nắm chặt nắm đấm, rồi ghi lại. Sau đó lặp lại liên tục. “Đương nhiên, Lục Thiếu gia tốt như vậy mà, đúng chứ?” Mộ Tuyết híp mắt nhìn Lục Thủy. Lục...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.