Trời đã tối, Lục Thủy một đường đi tới sân nhỏ của Mộ Tuyết. Tay hắn cầm một thùng mì tôm, an tĩnh đứng trước sân nhỏ, nhìn Mộ Tuyết đang ngẩn người bên trong. Mộ Tuyết đang một tay chống cằm bỗng cảm thấy cái gì, nhìn ra cửa viện. Bốn mắt nhìn nhau. Vui vẻ lan tràn. Là niềm vui sướng khi đang tương tư lại thấy người trong lòng. Soạt một tiếng, Mộ Tuyết đứng lên. Sau đó bước nhanh tới trước mặt Lục Thủy, nàng đứng đó, hơi ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, không nói gì....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.