Mục lục
Đạo Lữ Hung Mãnh Cũng Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lục Thủy nhìn thấy người kia, đã không còn lo nghĩ nữa.

Mà là đứng tại chỗ nhìn người kia chậm rãi đi tới.

Mặc dù Chân Võ và Chân Linh không hiểu, nhưng cũng đứng tại chỗ. Có điều, trong mắt hiện thêm vẻ cảnh giác.

Tiến đến trước mặt là một cô bé mười mấy tuổi, nàng mặc áo khoác trắng, hai tay đút vào túi áo, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc này, ánh mắt nàng vẫn đặt trên người Lục Thủy, dường như đang đi về phía Lục Thủy.

Rất nhanh nàng đã đi tới trước mặt Lục Thủy, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói:

“Thiếu gia Lục gia?”

Lục Thủy quan sát cô bé, gật đầu nói:

“Gọi ta Lục Thủy là được, ngươi tên gì?”

Lục Thủy vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu đối phương.

Bốp!

Lục Thủy vừa mới xoa một chút, tay đã bị đối phương đẩy thẳng ra.

“Không được đụng vào đầu ta, cha mẹ ngươi không dạy ngươi kính già yêu trẻ? Ta lớn hơn ngươi nhiều.” Cô bé kia nói.

Lục Thủy cũng không chút để ý, mà lại dùng tay đối chiếu chiều cao rồi nói:

“Ngươi có một mét ba sao?”

Cô gái nhìn Lục Thủy, im lặng trong chốc lát.

Ngừng giây lát, cô bé nói:

“Qua đây giúp ta chuyện này.”

Nói rồi nàng lập tức tự đi tới bên cạnh cây đại thụ.

Dường như không hề lo rằng Lục Thủy sẽ từ chối.

Đương nhiên Lục Thủy cũng không từ chối, mà là đi theo, tuy không biết đối phương muốn làm gì, thế nhưng ở khu vực Lục gia thì hắn sẽ không sợ ai.

Chân Võ và Chân Linh không hiểu, càng không biết rốt cuộc cô gái này là ai.

Nhưng mà bọn họ tất nhiên cũng sẽ không cản Lục Thủy.

Rất nhanh Lục Thủy đã đi theo cô gái tới dưới tàng cây. Vừa đến tàng cây, Lục Thủy đã thấy đối phương ngồi xổm trên mặt đất, đang chơi đùa với một ít linh dược.

Lúc này cô gái liếc mắt nhìn Lục Thủy giây lát, ý kêu Lục Thủy tới ngồi xổm bên cạnh nàng.

Lục Thủy đương nhiên làm theo.

“Đang điều phối thuốc sao?” Lục Thủy hỏi.

Cô gái gật gật đầu:

“Ngươi biết chuyện về tiểu trấn Thu Vân chưa?”

Lục Thủy gật đầu tỏ ý biết:

“Thấy được khi vừa mới quay về, có vẻ như rất nghiêm trọng.”

"Đúng là có chút nghiêm trọng, loại ô nhiễm này rất đặc thù, giống như tà linh cổ xưa hồi phục vậy, dược vật thông thường không cách nào khống chế được bệnh nhiễm lây truyền.

Cũng may phát hiện sớm, nếu không tiểu trấn Thu Vân sẽ phải bị loại ô nhiễm này hành hạ tới mấy tháng sau." Cô gái nói ra.

“Dù có giải dược cũng không đủ à?” Lục Thủy hỏi.

Trên thực tế, hắn biết không đủ, người thường ở tiểu trấn Thu Vân rất nhiều, một khi ô nhiễm cắm rễ, tuyệt đối khó mà loại trừ, cưỡng ép loại trừ thì phải chịu áp lực không hề nhỏ.

Thân thể người bình thường sẽ không thể chịu nổi.

Câu trả lời của cô gái không khác mấy với phán đoán của Lục Thủy.

“Có điều dù là ăn sâu bén rễ, nhưng thật sự cũng có dược tề có thể làm người ta khôi phục nhanh chóng, chẳng qua nó quá mức trân quý, không nói tới Lục gia luyến tiếc, cũng không ai rảnh giúp bọn họ luyện chế.” Cô bé nói thêm một câu.

Lục Thủy cảm thấy rất bình thường, có thuốc thường để thong thả trừ bệnh, thì Lục gia làm gì rảnh rỗi mà nghĩ cách trừ bệnh nhanh chóng?

Trừ khi là một số người Lục gia.

Chẳng qua là ở kiếp trước, mẹ hắn cũng mắc bệnh ấy rất lâu, về phần vì sao thì cho đến hiện tại hắn cũng không biết.

Cũng không cách nào hỏi ra lời.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào khác, khi đó hắn còn nhỏ ngây ngốc không hiểu chuyện, cũng không biết quan tâm mẫu thân hắn nhiều hơn.

“Không điều tra được nguồn gốc ô nhiễm?” Lục Thủy không quanh quẩn vấn đề mới vừa rồi.

Cô bé lắc đầu:

"Không có, nghe nói có chút đầu mối, mà đối với ta thì chẳng có tác dụng gì.

Đây, đưa tay ra."

Lúc này trong tay cô bé có một nắm dược tề, có vẻ muốn đổ vào tay Lục Thủy.

Lục Thủy không hề lưỡng lự, vươn tay của hắn ra.

Sau đó cô bé kia thật sự đổ dược tề không rõ ràng ấy vào trong tay Lục Thủy.

Tiếp theo nàng tiếp tục đùa nghịch linh dược của nàng.

Nhóm người Chân Võ nhìn thấy cũng có chút không yên tâm, nhưng lại không cảm nhận được có nguy hiểm gì đó, nhất thời không biết có nên lên tiếng ngăn cản hay không.

“Nghe nói ngươi vừa từ hôn về?” Cô bé hỏi thăm, cũng không ngẩng đầu lên.

Lục Thủy quan sát cánh tay đang biến thành màu đen, gật đầu nói:

“Ừm, vừa mới trở về.”

“Từ hôn thành công?” Cô bé hỏi.

Lục Thủy lắc đầu:

“Thất bại.”

“Tại sao lại thất bại?” Giọng điệu của cô bé chưa bao giờ thay đổi, nàng vẫn cúi đầu chơi đùa linh dược.

Nghe được vấn đề này, Lục Thủy suy tư thật lâu, cũng không thể nói mình bị Mộ Tuyết hù dọa nhỉ?

Cho nên hắn dùng một lý do khá dễ hiểu:

“Bởi vì Mộ Tuyết quá đẹp, ta không nỡ từ hôn.”

Nghe được câu này, cô bé kia sững người.

Chân Võ và Chân Linh cũng ngây ra, hoá ra là nguyên nhân này?

Nếu thật đúng như vậy thì có phải thiếu gia quá tuỳ hứng rồi không?

À mà, ngẫm lại, không tùy hứng thì không phải là thiếu gia.

Thế nhưng Chân Võ và Chân Linh vẫn không hiểu, tuy rằng tiểu thư Mộ Tuyết đẹp mắt, nhưng tuyệt đối không thể gọi là giai nhân tuyệt sắc gì đó chứ?

Thật sự có thể làm cho thiếu gia của bọn họ lật lọng tại chỗ sao?

Không tìm được câu trả lời.

Lúc này cô bé cũng khôi phục vẻ bình thường, nói:

“Nhưng mà Lục gia không cưới người tầm thường.”

“Vì sao Lục gia không cưới người tầm thường?” Lục Thủy hỏi lại.

“Vì thiên phú của đời kế tiếp.”

“Vậy thiên phú của ta như thế nào?”

“Rất bình thường.”

“Còn cha mẹ ta thì sao?”

“Cha ngươi xem như là đặc thù, có điều tương đối mà nói, cũng xem như thượng đẳng, mẹ ngươi thì càng không cần phải nói, thiên phú tu luyện của cha ngươi bị mẹ ngươi bỏ rơi tới mấy con phố.”

“Cho nên hai người thiên phú tốt vẫn có thể sinh ra loại phế vật như ta đây.” Lục Thủy chạm vào cánh tay đã tê dại mà nói.

Lúc nói những lời như vậy, hắn không hề có cảm giác gì, giống như chẳng có gì xấu hổ khi gọi mình là phế vật.

Cô bé lắc đầu:

"Nhưng tỷ lệ sinh ra hài tử có thiên phú tốt sẽ cao hơn.

Ngươi đã tiếp xúc qua thế giới bên ngoài rồi, có hiểu thế nào gọi là không đọc sách cũng có thể trở nên nổi bật không?

Đây là một nhận định sai lầm, cũng là một kiểu viện cớ, ở tình huống có thể lựa chọn, bỏ qua sự lựa chọn ưu việt hơn là một việc ngu xuẩn.

Bởi vì đa số người xuất sắc hơn, đều là người đọc sách.

Tỉ số hai bên hoàn toàn không thể so sánh.

Vì vậy ngươi tìm một người có thiên phú cao, mới là sự lựa chọn tốt nhất."

Lục Thủy lắc đầu biểu thị không đồng ý:

"Đọc sách khác với kết hôn, thích một người và không thích một người là hai khái niệm tách biệt.

Còn thiên phú tốt và thiên phú kém, sự chênh lệch trong đó khó mà vượt qua được.

Nói kiểu đơn giản hơn là, Lục gia cưới vợ cho ta là để sinh con.

Mà với người thiên phú tốt, có lẽ chỉ sinh một đứa vì đó là nhiệm vụ sinh con.

Dù sao người có thiên phú tốt cũng sẽ muốn tu luyện, một khi nàng đã có con rồi thì đương nhiên nàng sẽ càng cố gắng chuyên tâm tu luyện.

Còn Mộ Tuyết thân là người thường thì khác, nàng không có cách nào tu luyện, mà bản thân ta thiên phú cũng kém, hai người chúng ta nhờ vào dược vật thì nhiều lắm chỉ sống được mấy trăm năm.

Mà chúng ta vốn bình đẳng, có thể sẽ thích nhau, hai người thích nhau đều sẽ không tu luyện, thời gian ở chung tất nhiên sẽ nhiều hơn.

Vậy có phải sẽ dễ dàng có con hơn không?

Ta đã điều tra, rất nhiều năm qua Lục gia đều là nhất mạch đơn truyền.

Nhưng nếu cho ta cưới Mộ Tuyết thì chuyện đó sẽ lập tức bị phá bỏ, mặc dù tỷ lệ sinh ra thiên phú cao là thấp. Tuy nhiên, sinh được nhiều thì tỷ lệ tự nhiên cũng sẽ cao.

Không chừng vì vậy mà Lục gia còn nhân khẩu thịnh vượng đấy chứ."

Lục Thủy nói xong, cô bé nghe được đều ngây ngẩn cả người.

Sau đó nói:

“Quan điểm kỳ lạ, có chút đạo lý.”

Lục Thủy mỉm cười, hắn không thể nói cho đối phương biết, kiếp trước cưới Mộ Tuyết, ngay cả đơn truyền Lục gia cũng không có.

-----

Dịch: MB_Boss

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK