Mộ Tuyết nhìn ánh mắt của Lục Thủy, hơi sửng sốt, vài giây sau mới nhớ ra tên mình là Mộ Tuyết. Cuối cùng cúi đầu không nói gì. Chính là có chút vui vẻ. Sau đó Lục Thủy ngăn lại gió tuyết ở bên ngoài, giúp Mộ Tuyết dễ đi lại hơn. Nhỡ đâu nàng ngã sấp xuống sẽ không tốt. Cũng may mà nàng mặc quần, nếu là váy tiên thì sẽ rất phiền phức. Ngay lúc này, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên: “Đắc thủ rồi, may mà gần đây không có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.