“Làm trộm thì trộm đi, mặc đẹp như thế để làm gì?” Lục Thủy nói. Nghe thấy câu này, tay Mộ Tuyết ngừng lại. Lục Thủy cảm thấy kinh hãi, không đánh? Nhưng mà, nắm đấm nhỏ nhắn kia trực tiếp hướng tới con mắt của hắn. Bụp! Lục Thủy cảm thấy bản thân đi đánh cho hồ đồ luôn rồi. Sau đó, hắn lại nghe được giọng của Mộ Tuyết. “Dù sao thì ta cũng chỉ cho một mình thiếu gia nhìn.” Sau khi ăn mấy quyền, Lục Thủy cảm giác có người ghé vào trước người hắn, tiếp...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.