Mục lục
Đạo Lữ Hung Mãnh Cũng Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Mộ Tuyết không nghĩ nhiều nữa.

Thiên Trì Hà sẽ mở ra vào nửa tháng sau, khi đó sẽ có thể xác định Lục gia có đến từ hôn nữa không.

Ài.

Thở dài một tiếng.

Mộ Tuyết có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ mình phải thuận lợi gả vào Lục gia, nhưng lại bởi vì tu vi của nàng hoàn toàn biến mất dẫn đến lúc nào cũng có thể bị từ hôn.

Thế nhưng không thể thay đổi chuyện mất tu vi.

Cũng may tạm thời không có vấn đề.

Có đôi khi muốn vô song rất dễ dàng, nhưng muốn bình thường thì lại khó càng thêm khó.

Mộ Tuyết trầm mặc một lát, lúc này có mấy người đi vào sân.

Là Đinh Lương và Đường Y.

Đường Y thì dẫn theo Nhã Lâm.

Thấy Đường Y tới, Mộ Tuyết đã đứng lên, sau đó lễ phép gọi một tiếng:

“Đường di.”

Lúc này vẻ mặt Đường Y có chút xấu hổ, ánh mắt cũng hơi né tránh.

Nàng do dự một chút, nói:

“Nhã Lâm còn nhỏ, có thể không học được Thiên Nữ Chân Kinh, nếu Tuyết Nhi cảm thấy phiền phức, việc này coi như xong, không cần phí thời gian cho Nhã Lâm.”

Nàng thật sự muốn thôi, hiện nay Tộc trưởng đã hạ lệnh, không cho phép bất kỳ ai dòm ngó bất cứ đồ vật gì của Mộ Tuyết.

Lần này vô sự đã là vô cùng may mắn, thêm một lần nữa, nàng không chết thì cũng phải bị lột da.

Mộ Tuyết vẫy tay với Nhã Lâm, Nhã Lâm nhìn mẹ mình giây lát, nhận ra mẹ không từ chối, lúc này mới vui vẻ đi tới.

Sau khi Nhã Lâm tới, Mộ Tuyết mới nhẹ nhàng nói:

“Ta dạy được, Đường di đừng nghĩ nhiều.”

Đường di nhìn Mộ Tuyết hồi lâu, cuối cùng hỏi:

“Ngươi, không trách chúng ta sao?”

Mộ Tuyết vô thức xoa đầu Nhã Lâm, nàng rũ lông mi giống như đang nhớ tới gì đó, sau đó nói khẽ:

“Trách.”

Mộ Tuyết ngừng giây lát, rồi tiếp tục mở miệng:

“Nhưng, dù sao cũng là người một nhà.”

Chính là người một nhà, ở kiếp trước sau khi nàng xuất giá thì thỉnh thoảng vẫn sẽ trở về, tuy rằng không được chào đón ra sao, nhưng mà vẫn sẽ trở về.

Nhưng sau ngày hôm ấy, đã không về Mộ gia nữa.

Ngày ấy, lần đầu tiên nàng thấy Lục Thủy xuất thủ, cũng là ngày mà Lục Thủy san bằng toàn bộ Mộ gia thành bình địa.

Lục Thủy không hề giết một ai, cũng không đả thương mấy người.

Nhưng mà nàng đã không thể trở về, cho dù Mộ gia có xây dựng lại đi chăng nữa, nàng cũng không thể tiếp tục trở về.

Nghe Mộ Tuyết nói vậy, Đường Y cúi đầu, cuối cùng nói:

“Nếu như mẹ ngươi còn sống, chắc chắn sẽ không đối xử với ngươi giống như ta.”

Mộ Tuyết không nói gì, chỉ sờ lên sợi dây thắt nút ghi nhớ trên cổ tay, nàng vẫn luôn cảm thấy rằng mẹ nàng chắc chắc rất yêu thương rất yêu thương nàng.

Thế nhưng nàng chưa bao giờ gặp được mẹ nàng.

“Tỷ tỷ, tóc hơi ngứa.” Nhã Lâm ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết mà nói.

Tay của Mộ Tuyết còn đang đặt trên đầu Nhã Lâm mà vuốt ve.

Thấy Nhã Lâm ngẩng đầu nói chuyện, Mộ Tuyết mới hồi phục tinh thần lại, sau đó nhẹ nhàng gãi gãi đầu nhỏ của Nhã Lâm, mang theo một chút ý cười nói:

“Bây giờ sao rồi?”

“Hết ngứa rồi, phải rồi tỷ tỷ, hôm nay chúng ta đánh tiểu quái thú hả?” Nhã Lâm hỏi.

Mộ Tuyết gật đầu:

“Ừm, có điều phải dạy ngươi viết chữ trước.”

Đường Y ở bên cạnh nhìn, nàng xác định được vừa rồi Mộ Tuyết thật sự đã cười với Nhã Lâm.

Nàng thật sự muốn dạy Nhã Lâm?

Vì sao?

Thiên Nữ Chân Kinh là giá trị cuối cùng của nàng, dễ dàng đưa ra như vậy, nàng quả thật không thèm để ý sao?

—— ——

“Lưu Hỏa? Tông môn chúng ta có người này từ khi nào? Hay là Thiếu tông chủ?” Sâu trong bóng tối có vài cây cột đá, bốn cái bóng đen đứng vững trên cây cột đá, trong đó một cái bóng nói lời vô cùng khinh thường.

“Thế nhưng Tông chủ đã biến mất nhiều năm, có khi nào là Thiếu tông chủ mà lão nhân gia khâm định không?” Lần này là giọng nữ.

“Nếu Tông chủ không đích thân hạ lệnh, vậy thì rõ ràng cần chúng ta khảo hạch, vì vậy không cần bận tâm điểm ấy.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Đưa hắn lên bí giám, đồng ý thì giơ tay.”

Sau một khắc, trong bốn người đã có ba người giơ tay.

“Tốt, vậy trước tiên cho tên hắn vào bí giám, những cái khác thì chờ có thu hoạch rồi bổ túc sau.”

“Các ngươi nghĩ cho kỹ, lên bí giám thì dễ, xuống bí giám thì khó đấy.” Nữ tử kia nói ra.

“Sợ cái gì? Tên Lưu Hỏa này nếu thật sự là Thiếu tông chủ, hay là Thiếu tông chủ không thể chọc vào, cùng lắm thì ta ăn phân nhận sai tại chỗ.”

“Ồ, lại bắt đầu hết ăn lại uống rồi?”

“...”

—— ——

“Sao các ngươi cũng ở đây?” Lục Thủy đi lên Điếu Ngư Đài, hỏi.

Bây giờ hàn ý sớm đã bắt đầu ăn mòn thân thể của hắn, có điều hắn không hề chống cự gì.

Chân Võ và Chân Linh gặp Lục Thủy thì thật sự cũng bất ngờ.

Không nghĩ tới ngay cả Thiếu gia cũng vào.

Sau đó Chân Võ nói:

“Tam Trưởng lão nói chúng ta làm việc không suôn sẻ.”

Lục Thủy gật gật đầu, hắn không hỏi thêm nữa, rất rõ ràng, kẻ cầm đầu chính là hắn.

Sau đó Lục Thủy ngồi ở một bên, bắt đầu đọc Thiên Địa Trận Văn, đây là việc duy nhất hắn có thể làm ở nơi này.

Về phần Hữu Vi Pháp, bởi vì không có sức mạnh Ngũ Hành, hắn không có cách nào tu luyện.

Hiện tại tu vi của hắn dừng lại ở 2.4, trước khi trở về hắn đã thăng cấp thành công lên 2.4, còn cách 2.5 chênh lệch không ít.

Vốn cho rằng một tuần là có thể Tam giai, bây giờ xem ra phải trì hoãn vài ngày.

Vấn đề không lớn.

“Thiếu gia, có một vấn đề muốn hỏi ngài một chút, Thiếu gia biết cô bé lúc trước là ai không?” Chân Linh hỏi.

Nàng vẫn rất nghi hoặc, nhìn kiểu nào cũng thấy cô bé kia không hề đơn giản, nhưng mà Lục Thủy không có người như vậy.

Lục Thủy trầm mặc một lát, Nhị Trưởng lão Lục Hữu Đình, cả đời đều không thể lớn lên.

Rất chiếu cố đối với nữ quyến Lục gia.

Nàng rất ít lộ diện ở Lục gia, cho dù lộ diện cũng rất ít người biết thân phận của nàng.

Nhị Trưởng lão không muốn nói, những người khác cũng không thể nói.

Nói ra thì có thể là con nợ cha trả.

Mặc kệ là Nhị Trưởng lão hay là Tam Trưởng lão, cũng sẽ không động thủ với hắn còn nhỏ, nhưng mà bọn họ có thể ra tay với cha hắn.

Mà cha sẽ ra tay với hắn.

Cho nên, vẫn nên làm đứa con ngoan đi.

Cuối cùng Lục Thủy mở miệng nói:

“Không thể nói.”

Thì ra thiếu gia cũng không biết, Chân Võ và Chân Linh âm thầm nghĩ vậy.

Nhiều khi thiếu gia không biết chuyện nào đó, sẽ không nói không biết, mà chỉ nói mấy kiểu như không thể nói, chưa đến lúc, nói các ngươi cũng không hiểu.

Cho nên nghe được câu trả lời này, có thể dịch thẳng ra là: Ta không biết.

Chân Võ và Chân Linh không hỏi thêm nữa, hỏi nhiều sẽ dễ bị hiểu lầm thành bọn họ cố tình vả vào mặt thiếu gia.

Chân Võ và Chân Linh không nói lời nào, Lục Thủy đương nhiên cũng vui vẻ nhẹ nhõm.

Thế nhưng hôm nay hắn nhìn thấu thân phận của Nhị Trưởng lão, không biết nàng có để ý hay không.

Chắc là sẽ không để ý.

(Dưới tình huống bình thường hắn không biết Nhị trưởng lão là ai.)

Ban đêm.

Lục Thủy vẫn đang đọc sách, Phong Sương Hà vẫn luôn phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn đủ cho hắn đọc sách.

“Thiếu gia, ngài không lạnh sao?” Chân Võ ở phía sau hỏi.

Lúc này bọn họ gắng hết sức chống chọi với hàn khí, nhưng càng lúc càng không hiệu quả, hai người đã lạnh đến run rẩy.

Cũng bởi vì như vậy, bọn họ mới vô cùng ngạc nhiên, tu vi của Lục Thủy yếu như thế, vì sao còn có thể tâm vô bàng vụ mà đọc sách.

Dời lực chú ý cũng không thể chống cự hàn khí.

Lúc này Lục Thủy cũng là lạnh buốt toàn thân, nhưng mà hắn vẫn chịu được.

Có điều cách chống cự của Lục Thủy không giống nhóm người Chân Võ.

Sau khi suy tư, Lục Thủy nói:

“Rút hết sức mạnh của các ngươi, đừng cố chống cự hàn khí, làm cho linh khí có chiều hướng bình ổn.”

Chân Võ và Chân Linh không hiểu, nhưng vẫn làm theo, có điều phải nhắm mắt điều tiết mới có thể ổn định linh khí.

“Nhớ kỹ, cho dù phải chịu hàn khí gây khó chịu đến cỡ nào, cũng đừng dùng sức mạnh.” Lục Thủy bổ sung một câu.

Sau đó hắn tiếp tục xem sách.

Hồi lâu sau, Chân Võ và Chân Linh mở mắt, trong mắt bọn họ lộ vẻ kinh hãi, thật sự không lạnh.

Mặc dù thân thể có chút lạnh buốt, nhưng mà hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng.

“Sao vậy nhỉ?” Chân Võ vô ý thức hỏi.

Lục Thủy lật ra một trang sách nói:

“Có một loại lạnh khiến ngươi cảm thấy ngươi lạnh.”

Chân Võ và Chân Linh đều là vẻ mặt nghi vấn.

Lục Thủy không ngẩng đầu, tiếp tục nói:

“Phong Sương Hà lạnh nhất không phải khí lạnh, là tâm lạnh.”

“Có ý gì?” Chân Linh hỏi.

“Nói các ngươi cũng không hiểu.” Lục Thủy tiếp tục xem sách, không có ý tiếp tục trả lời.

Chân Võ và Chân Linh hiểu rõ, thì ra thiếu gia cũng là kiến thức nửa vời.

Thế nhưng thiếu gia lợi hại thật, nói như vậy, trước kia thật sự đều là giả vờ?

Hay là nói, gần đây trình diễn đột phá tầm cao mới, định khiêu chiến cách chơi mới, đại lão giả trang?

Bọn họ không chiếm được đáp án.

-------

Dịch: MB_Boss

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK