Mộ Tuyết nhìn Đông Phương Trà Trà, sau đó đưa tay búng một cái lên trán Trà Trà. Bốp. “Ai nha.” Trà Trà đau đến ôm đầu kêu một tiếng. “Ăn nhiều cơm đi, nói chuyện ít thôi.” Mộ Tuyết nói. “Vâng.” Đông Phương Trà Trà lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Lúc ăn còn sờ sờ lên trán một chút, nàng cảm thấy việc mình không thể hiện được trí thông minh rõ ràng chắc chắn là có liên quan tới việc thường xuyên bị thương ở trán. Mộ Tuyết nhìn Trà Trà đang im lặng ăn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.