Cuối cùng, Lục Thủy để Chân Võ nướng con cá không có mắt kia lên. Sớm không mắc câu muộn không mắc câu, tại sao lại cứ vào đúng lúc hắn nói chuyện với Mộ Tuyết mới mắc câu? Đây là đang làm gì? Đến tìm ấm áp à? Cho nên, Lục Thủy chỉ có thể thành toàn cho con cá này, để nó trở thành mỹ thực trong miệng bọn hắn. “Chị Mộ Tuyết ngày mai định đi Xảo Vân tông sao?” Nhã Nguyệt đang ăn cá nướng, đột nhiên tò mò hỏi một câu. Mộ Tuyết nhìn Nhã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.